Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG ĐƯỢC KHÓC

Chương 8



Lục Viện Triều và con trai cũng đã bị công an còng tay dẫn đi.

Khoảnh khắc ấy, cả hai cuối cùng cũng hoảng loạn thật sự.

Lục Thiếu Quốc run rẩy nhìn về phía cha mình:

“Bố! Bố ơi! Bố nói gì đi chứ, bố!”

Nhưng Lục Viện Triều đã chết lặng, như người mất hồn — vì anh ta nhận ra người đang dẫn đầu đoàn công an.

Chính là vệ sĩ Tiểu Trần của chính ủy.

Anh ta biết rồi. Mọi chuyện đến đây là chấm hết.

Thấy bố không phản ứng, Lục Thiếu Quốc lập tức quỳ “phịch” xuống trước mặt tôi.

Nó quỳ gối bò đến gần, nắm chặt lấy vạt áo tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Mẹ… mẹ cứu con với… con còn trẻ, con không muốn đi tù đâu…”

“Mẹ nói với họ đi… nói là con không làm gì cả… mẹ tự nguyện mà…”

“Mẹ… con sợ lắm…”

Nó ngẩng lên nhìn tôi — ánh mắt, biểu cảm, thực sự rất giống khi nó còn nhỏ.

Nhớ khi xưa, Lục Viện Triều đi công tác, chỉ mình tôi cõng nó từ thị trấn về nhà.

Đường núi buổi tối gập ghềnh, bóng cây lay động.

Nó cũng ôm chặt cổ tôi, mắt hoe đỏ, thì thầm:

“Mẹ ơi, con sợ…”

Tôi còn cười, nói nó nhát, rồi vừa đi vừa hát ru cho nó ngủ.

“Trăng sáng soi sân nhà, bé con ngoan ngủ thật thà…”

“Mẹ hát hay ghê…”

“Có mẹ bên con, con không sợ nữa…”

“Mẹ, mẹ với con mãi mãi đừng xa nhau…”

“Mẹ! Mẹ ngẩn người làm gì vậy?! Nhanh lên nói với công an đi! Bảo là chúng ta chỉ đùa thôi, mẹ đâu có bị thương thật, để họ thả con ra!”

“Mẹ! Mẹ lú lẫn rồi hả?! Con là con của mẹ mà!”

Tiếng gào rú của Lục Thiếu Quốc kéo tôi trở về thực tại.

Tôi theo phản xạ muốn nói — con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con.

Nhưng lời đến miệng, tôi chỉ lặng lẽ rút vạt áo ra khỏi tay nó.

Rồi quay sang phía công an:

“Dẫn đi đi.”

Lục Thiếu Quốc sững người.

Cảnh sát lập tức kéo nó đứng dậy.

“Mẹ!”

“Mẹ ơi!”

“Mẹ——”

“Nếu mẹ không lo cho con nữa… thì con cũng không cần người mẹ như mẹ!”

Tiếng hét của nó càng lúc càng xa.

Chỉ khi mọi thứ im ắng lại, tôi mới nhận ra mặt mình đã đầm đìa nước mắt.

Tôi khẽ cười, xoay người, bắt đầu thu dọn hành lý.

Thế là xong rồi.

Tôi không còn con trai nữa.

Tôi cũng không đến gặp Quan Thục Mai.

Vì từ cách hành xử của hai cha con họ hôm qua, tôi chợt nhận ra —

Thật ra, họ cũng đâu có yêu gì Quan Thục Mai.

Tôi, hay Quan Thục Mai, cũng chỉ là một cái cớ cho sự ích kỷ và toan tính của họ mà thôi.

Số tiền họ lén lút tiêu xài sau lưng tôi, Lục Viện Triều không tiêu dùng chắc?

Lục Thiếu Quốc không tiêu tiền sao?

Trong cái cảnh hai cha con họ kéo nhau vào bệnh viện làm loạn ngày hôm qua — có ai, ai trong số họ, từng mở miệng xin tha cho Quan Thục Mai?

Không có.

Tất cả bọn họ… cũng chỉ là vì bản thân.

Tôi biết, Quan Thục Mai nhất định sẽ phải trả giá.

Và đứa con của cô ta — cũng sẽ sống cả đời dưới cái danh “con ngoài giá thú”, bị người đời chỉ trỏ.

Tôi từng nghĩ, có lẽ mình sẽ lên tiếng giúp nó.

Dù gì… một đứa trẻ, không thể lựa chọn nơi mình được sinh ra.

Nhưng rồi, chính ủy kể cho tôi nghe — thằng bé ấy đã lợi dụng thân phận “con trai đoàn trưởng Lục Viện Triều” để làm ô uế không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường.

Thậm chí, còn khiến một cô gái từ quê lên phải tự tử bằng cách nhảy hồ.

Và đó chính là lý do Lục Viện Triều muốn gửi nó vào quân đội.

Không phải để dạy dỗ — mà là để trốn tránh tai tiếng.

Sau khi biết tất cả, tôi không còn một chút thương cảm nào nữa.

Tạm biệt chính ủy, tôi vội vàng bước lên chuyến tàu đi về phía thủ đô.

Tôi phải đi học. Tôi phải đến Thiên An Môn.

Tôi sẽ dùng chính đôi mắt của mình, để nhìn thấy từng tấc đất của Tổ quốc.

Vì tôi xứng đáng.

Ngày tòa tuyên án, chính ủy đích thân gọi điện đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Ông nói cho tôi biết — vì tính chất đặc biệt nghiêm trọng của vụ việc, Lục Viện Triều bị kết án 30 năm, Quan Thục Mai 20 năm.

Còn con trai của Quan Thục Mai — tử hình, thi hành vào mùa xuân năm sau.

Về Lục Thiếu Quốc, tuy chưa thực sự gây tội ác, nhưng nhờ tôi “đại nghĩa diệt thân”, nên vừa ngày hôm sau khi tôi rời đi, cậu ta đã bị đưa đến nông trường cải tạo ở miền Tây.

Nếu không lập công chuộc tội — sẽ không bao giờ được quay về.

Bên ngoài, có người gọi:

“Chị Liên Anh ơi, lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi, mau lên nào!”

“Ừ, tới ngay!”

Tôi mỉm cười, nói lời tạm biệt với chính ủy qua điện thoại, cầm lấy sách vở, chạy theo những bạn học mới.

“Chị Liên Anh, chị nhìn thấy hội trường chưa? To và đẹp lắm đó!”

“Chị Liên Anh, em nghe nói nếu mình học giỏi, sau này còn có cơ hội ra nước ngoài nữa cơ!”

“Chị Liên Anh, đại học thật tuyệt vời!”

Tôi mỉm cười, gật đầu:

“Ừ, đại học thật sự rất tuyệt.”

(Hoàn bản)

(Đã hết truyện)

Trọng Sinh Thập Niên 80, Tôi Mở Siêu Thị Nuôi Con (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Chương 1: Trọng Sinh Năm 78

"Dậy đi, Dương Tuyết! Mau tỉnh lại đi, tàu sắp vào ga rồi, tụi mình phải lên tàu thôi!"

Vai bị ai đó lay mạnh, Dương Tuyết mơ màng mở mắt ra.

Đập vào mắt là ánh nhìn đầy chán ghét của một người phụ nữ.

"Vương Thu Nguyệt?"

Chính là người đã đẩy cả cuộc đời cô xuống vực sâu không đáy!

Dương Tuyết chết sững.

Khoan đã… sao trông Vương Thu Nguyệt lại trẻ thế này? Mà chỗ này cũng đâu giống cái tầng hầm ẩm ướt tăm tối kia của cô chút nào?

Đúng rồi, hình như cô vừa nghe thấy Vương Thu Nguyệt nói gì đó… tàu sắp vào ga?

Chợt nghĩ đến đây, Dương Tuyết như bừng tỉnh, vội quay đầu nhìn quanh.

Không gian oi bức, âm thanh ồn ào hỗn tạp, khẩu hiệu sơn trên tường đã mờ chữ, hành lý bày đầy dưới đất, mọi người đều mặc quần áo chắp vá, lấm lem bụi đất… Cảnh tượng này sao lại giống như mấy chục năm trước?

Rồi cô nhìn thấy ba chữ to đập vào mắt "Phòng chờ tàu", khiến Dương Tuyết giật mình, đầu óc như bị ai đó giáng cho một búa, tê rần đến không thể cử động.

Khung cảnh này, cả đời cô không thể nào quên.

Vì đây chính là khởi đầu của bi kịch cả một đời cô.

Là nơi cô đã bao lần hối hận đến đứt ruột mỗi khi nhớ lại.

Mùa thu năm 1978, dưới sự xúi giục và cổ vũ của cô bạn thân thời đi làm thanh niên trí thức Vương Thu Nguyệt,cô mơ về Dương Thành, nghe nói anh họ của Thu Nguyệt là Vương Thắng Lợi, có ba làm giám đốc nhà máy, có thể sắp xếp công việc cho cô, cho cô một công việc ổn định, lương cao, gọi là “bát cơm sắt”*.

Vì vậy, nhân lúc chồng cô là Phượng Vân Tiêu, ra đồng làm việc từ sớm, cô lén lút đi theo Vương Thu Nguyệt và “anh họ” của ả là Vương Thắng Lợi, rời khỏi Đại đội Tiến Lên của Công xã Hồng Kỳ, lên đường đến Dương Thành.

Vì ba người đến sớm, tàu chưa vào ga, nên tạm nghỉ ngơi trong phòng chờ.

Lúc đó vì dậy sớm quá, Dương Tuyết hơi buồn ngủ, nên thiếp đi một lát.

Vương Thu Nguyệt thấy cô ngủ, sợ lỡ tàu nên mới lay cô dậy.

Cô từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần rời đi, chỉ cần làm công nhân, kiếm được nhiều tiền, thì có thể cho gia đình một cuộc sống tốt hơn.

Nhưng nào ngờ người thực sự sống tốt lại là đôi cẩu nam nữ Vương Thu Nguyệt và Vương Thắng Lợi.

Còn cô… khổ đến mức không thể khổ hơn.

Nghĩ lại những cay đắng từng trải qua, lòng Dương Tuyết như có hàng ngàn con dao cào xé.

Hận đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hai kẻ đó, uống máu lột da cho hả dạ.

*) “Bát cơm sắt”: Cách gọi dân gian về công việc nhà nước thời bao cấp, ổn định, lương cố định, không sợ bị sa thải.

“Dương Tuyết, ngẩn người cái gì vậy?”

Đang mải suy nghĩ, bả vai nàng lại bị người khác đẩy một cái. Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối mặt với gương mặt giả tạo của Vương Thu Nguyệt.

Ánh mắt giao nhau, Vương Thu Nguyệt bị oán hận trong mắt Dương Tuyết làm cho kinh sợ, vô thức lùi lại một bước.

Ả hoảng hốt nhìn Dương Tuyết, dè dặt hỏi: “Dương… Dương Tuyết, cậu sao thế?”

“Không có gì!”

Dương Tuyết thu hồi ánh mắt, đè nén căm hận và sát khí trong lòng xuống. Đây là phòng chờ tàu, người quá đông, cho dù cô có muốn dạy dỗ đôi cẩu nam nữ kia thì lúc này cũng không tiện ra tay.

Nghĩ vậy, cô lập tức đứng dậy, xách hành lý lên, chuẩn bị đi giải quyết chút việc sinh lý.

Cô biết, Vương Thu Nguyệt sợ cô bỏ trốn, nhất định sẽ đi theo.

Quả nhiên, vừa thấy cô xách hành lý lên, Vương Thu Nguyệt lập tức hoảng hốt, cũng chẳng màng sợ hãi vừa rồi, vội vã ngăn lại:

“Dương Tuyết, cậu định đi đâu vậy?”

“Đi nhà xí.”

“Đi nhà xí thì đi nhà xí, mang hành lý làm gì? Cứ để đồ ở đây đi. Đúng lúc để anh tớ trông, tớ cũng muốn đi nhà xí, tiện thể đi với cậu luôn.”

“Được thôi!”

Cô mỉm cười gật đầu, cùng Vương Thu Nguyệt đi vào nhà vệ sinh.

Vừa bước vào, cô đã không nhịn được nữa, lập tức giơ nắm đấm, lao tới giáng thẳng vào đầu và mặt của Vương Thu Nguyệt.

Vương Thu Nguyệt bị đánh đến ngơ ngác, vừa né vừa hét lên:

“Dương Tuyết, cậu phát điên gì vậy, sao lại đánh tớ?”

Chương 2: Đánh chính là mày

“Đánh chính là mày đấy.”

Cô vừa đáp lời, tay không ngừng tung từng cú đấm như mưa vào người Vương Thu Nguyệt.

Cô đã hận ngần ấy năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể xả được một hơi ác khí. Nếu không phải giết người là phạm pháp, cô đã sớm muốn bóp chết ả từ lâu rồi.

Cái con đàn bà này, cô từng đối xử với ả tốt đến thế, trong nhà có gì ngon có gì tốt cũng mang cho ả. Vậy mà ả không biết ơn, còn ngấm ngầm hãm hại cô, đẩy cô vào kết cục thê thảm ấy, lại còn tiêu xài sung sướng bằng số tiền mà cô liều mạng kiếm được.

Khi đó cô đã thề, nếu có cơ hội, nhất định phải đánh cho ả vài trận ra trò, xả giận trước đã, rồi từ từ mà tra tấn sau.

Hôm nay, cô rốt cuộc cũng toại nguyện.

Ban đầu Vương Thu Nguyệt còn có thể phản kháng được vài chiêu, sau đó chỉ còn biết ôm đầu chịu trận, mặc cho nắm đấm của cô giáng xuống như mưa. Trong lòng thì nghĩ lát nữa sẽ tìm Vương Thắng Lợi để hắn ra mặt báo thù cho ả.

Ả còn tưởng rằng cô sẽ nghe lời Vương Thắng Lợi cơ đấy.

Thật nực cười, ả không biết rằng cô của bây giờ đã không còn là cô của ngày trước. Cô mang đầy oán hận quay về, chỉ để trả thù rửa hận.

Vương Thắng Lợi trong mắt cô, chẳng qua chỉ là một con thú đội lốt người, vẻ ngoài đạo mạo, nhưng bên trong toàn bụng dạ xấu xa, còn thua cả súc sinh.

Cô chỉ dừng tay khi đánh đến mệt lả. Cũng may lúc này trong nhà vệ sinh không có mấy ai, nếu không chắc gì cô đã có thể đánh thoả thích đến vậy.

Trút được chút giận, Dương Tuyết không buồn để ý đến Vương Thu Nguyệt nữa, thản nhiên rời khỏi nhà vệ sinh với tâm trạng khoan khoái.

Trở lại phòng chờ tàu, Vương Thắng Lợi nhìn thấy Dương Tuyết xách hành lý trở về thì cười hỏi:

"Về rồi à? Thu Nguyệt đâu? Sao không về cùng em?"

"Chút nữa cậu ấy mới về." Dương Tuyết nói xong liền cầm hành lý lên chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Vương Thu Nguyệt hớt hải chạy đến.

Thấy Dương Tuyết muốn đi, cô ta lập tức kêu lên: "Thắng Lợi ca, Dương Tuyết đánh em, anh mau giữ cô ta lại!"

Vương Thắng Lợi sững người, nhìn Dương Tuyết rồi lại nhìn sang Vương Thu Nguyệt. Khi thấy những vết bầm tím trên mặt cô ta, sắc mặt hắn liền thay đổi, hỏi: "Dương Tuyết, chuyện này là sao?"

"Chuyện gì nữa chứ, chẳng phải do cô ta đánh em sao!" Không đợi Dương Tuyết lên tiếng, Vương Thu Nguyệt đã vội vàng giành lời, "Không hiểu nổi cô ta bị làm sao, đột nhiên xông tới đánh em. Anh nhìn xem, mặt em bị đánh sưng cả lên rồi!"

Vừa nói, cô ta vừa chỉ vào mặt mình, còn kéo tay áo lên, để lộ những vết đỏ bầm trên cánh tay. Nếu không phải vì chỗ này đông người, e là cô ta đã vạch cả lưng ra cho mà xem.

"Em và cô ấy là bạn thân, có gì mà không thể nói cho ra nhẽ? Sao lại phải ra tay?" Vương Thắng Lợi trưng ra bộ mặt nghiêm túc, giọng điệu trách móc, ánh mắt nhìn Dương Tuyết đầy chán ghét.

Nếu không phải vì Dương Tuyết còn giá trị lợi dụng, trong tay lại có tiền, thì hắn đã chẳng thèm ngó ngàng tới.

"Anh hỏi vì sao à?" Dương Tuyết bật cười lạnh, ánh mắt dừng trên người Vương Thắng Lợi.

Thật sự là cô từng mù mắt, lại tin vào cái thể loại đàn ông như hắn. Một kẻ vai không thể gánh, tay không thể xách, sức lực còn không bằng cô, cả ngày chẳng làm được gì ngoài lải nhải vài câu thơ, thế mà cô lại từng nghĩ hắn có bản lĩnh, từng tin tưởng hắn...

"Đây là thái độ gì vậy hả, Dương Tuyết? Xem ra em không định đi phía Nam với bọn anh nữa phải không?" Sắc mặt Vương Thắng Lợi sa sầm, lộ rõ vẻ không vui.

Hắn cảm thấy Dương Tuyết hôm nay có gì đó rất khác, nhưng nhất thời lại không nói ra được là khác chỗ nào.

Nếu là trước kia, nghe thấy hắn nói thế, Dương Tuyết chắc chắn sẽ mềm lòng, rồi chủ động xin lỗi Vương Thu Nguyệt.

Nhưng giờ đây, cô hoàn toàn chẳng muốn đi phía Nam nữa, lại càng không muốn dính dáng đến đôi cẩu nam nữ này.

Đừng nói là xuống nước, cô chỉ mong từ đây về sau không còn bất kỳ liên quan nào tới bọn họ. Không đi thì càng tốt, cô chẳng đời nào muốn lặp lại cuộc sống như kiếp trước.

Nghĩ đến những điều từng trải qua, nghĩ đến bộ mặt lật lọng của Vương Thắng Lợi, nghĩ đến chuyện hai người này cấu kết lừa gạt cô, cơn giận trong lòng Dương Tuyết lại bùng lên dữ dội.

Đã vậy thì đánh một là đánh, đánh hai cũng là đánh, không bằng đánh luôn thể!

Trời đã cho cô cơ hội sống lại, cô không muốn sống nhẫn nhịn như kiếp trước nữa. Kiếp này, cô phải sống cho sướng tay, cho hả dạ.

Với ý nghĩ đó, Dương Tuyết không chút do dự giơ tay tát thẳng vào mặt Vương Thắng Lợi.

Cô vốn đã chướng mắt với cái điệu bộ vênh váo của hắn từ lâu rồi.

Rõ ràng chẳng có chút năng lực nào, cả đời chỉ biết ăn bám đàn bà, vậy mà còn bày ra cái vẻ cao cao tại thượng, như thể người ta năn nỉ hắn ăn bám không bằng. Thật khiến người ta buồn nôn!

Vương Thắng Lợi nằm mơ cũng không ngờ được rằng Dương Tuyết lại dám ra tay đánh hắn. Trong mắt hắn, cô chẳng qua chỉ là một con đàn bà mơ mộng hão huyền, mong được hắn dẫn dắt làm giàu đổi đời mà thôi.



Bình luận