Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Phản Bội Trước Là Anh

Chương 5



“Là long phụng thai, cả hai bé đều khỏe mạnh.”

Anh run rẩy đón lấy hai đứa trẻ, nước mắt rơi lên khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ của con.

Tôi nằm trên băng ca, nhìn anh, bất giác nhớ đến đêm tuyết năm năm trước.

Anh quỳ trước cổng nhà họ Tần, khóc cầu lão gia cho anh lấy tôi.

Nước mắt khi ấy cũng nóng hổi như bây giờ.

“Làm xét nghiệm ADN đi.” Tôi khàn giọng nói sau khi thuốc tê tan hết.

Anh lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi:

“Anh tin em.”

Nhưng tôi vẫn để trợ lý mang mẫu đi kiểm tra.

Bởi vì, đứa trẻ này… không phải do chúng tôi quan hệ sau khi ly hôn mà có.

Mà là năm chúng tôi còn yêu nhau sâu đậm, anh đã để lại mẫu tinh trùng.

Còn tôi—là vợ anh, có quyền hợp pháp để sử dụng nó.

Ngày có kết quả xét nghiệm, Tần Mặc lập tức chuyển 15% cổ phần Tần thị chia đều cho hai đứa trẻ.

Nhà họ Lâm cũng cử người mang lễ vật đến.

Lão gia từng nói tôi không xứng với cháu trai ông, giờ đưa tấm ngân phiếu toàn số không.

“Cô thật sự khiến tôi phải nhìn lại.” Ông liếc chiếc nôi trước khi rời đi.

Còn tôi nhìn hai đứa bé trong nôi mà mỉm cười bình thản.

Chúng là của tôi, hoàn toàn là của tôi.

Tôi đã ly hôn, nhưng vẫn giành được cho con những điều tốt nhất.

Thấy không? Mẹ các con, có giỏi không?

Sau khi sinh con, quan hệ giữa tôi và Tần Mặc dường như hòa hoãn hơn.

Anh thường xuyên xuất hiện trong biệt thự.

Khi thì mang theo lục lạc đặt làm từ Thụy Sĩ.

Khi thì chỉ ngồi lặng bên nôi làm việc.

Lâm Yên dường như đã bị xóa sạch khỏi thế giới này, không ai nhắc đến nữa.

Khi hai con ba tuổi, Tần Mặc nói:

“Bạch Nhiễm, chúng ta tái hôn đi.”

Tôi lắc đầu:

“Tôi thấy bây giờ rất tốt. Tự do, ít ràng buộc.”

Tần Mặc không nhắc lại chuyện tái hôn lần nào nữa.

Thay vào đó, anh mua căn biệt thự sát bên nhà tôi.

Anh đứng sau cửa kính tầng ba, lặng lẽ nhìn tôi bế con phơi nắng trong vườn sau.

Bất chợt anh nhận ra—có lẽ cô ấy nói đúng.

Như vậy… cũng rất tốt rồi.

Ít nhất, anh có thể nhìn thấy cô ấy mỉm cười bên con mỗi ngày.

Anh yêu Bạch Nhiễm, yêu đến tận xương tuỷ.

Thậm chí từng nghĩ, vì cô ấy, anh có thể không cần mạng.

Nhưng cái vòng tròn này—bẩn thỉu đến không đáy.

Dù tỉnh táo đến đâu, rồi cũng bị nhuộm đen.

Anh từng cho rằng mình giữ được giới hạn.

Nhưng trong một đêm say rượu, mùi nước hoa của Lâm Yên đã khiến anh thất thủ.

Mấy bức ảnh đó—chụp rõ lắm…

Ngày đi nhận giấy đăng ký kết hôn, Bạch Nhiễm đã xóa hết từng tấm ảnh trước mặt anh.

Không trách cô…

Tự anh cho rằng mình giấu rất giỏi.

Chưa từng qua đêm bên ngoài mà không có lý do.

Chưa từng thật sự lạnh nhạt với vợ.

Anh tự cho rằng mình phân biệt rất rõ—phụ nữ bên ngoài chỉ là trò chơi.

Người duy nhất trong lòng, luôn là cô ấy.

Nhưng… khi tận mắt thấy những bức ảnh đó.

Anh mới biết mình ngu ngốc đến thế nào.

Anh đã đánh giá thấp quyết tâm “lên chính thất” của một người đàn bà.

Hôm đó, anh bóp cổ cô ta, đè vào tường.

“Tôi đã nói với cô, có những ranh giới không thể chạm vào?”

Lâm Yên mặt đỏ bừng, vùng vẫy:

“Anh và Bạch Nhiễm đã ly hôn rồi! Em đang mang thai…”

“Con hoang mà thôi.”

Anh buông tay, chậm rãi lau sạch ngón tay bằng khăn tay.

“Mười giờ sáng mai, bệnh viện Nhân Hòa.”

Sau này nghe nói—trên bàn mổ, cô ta xuất huyết nặng.

Cả đời không thể sinh thêm.

Lúc đó anh đang họp hội đồng quản trị.

Bút dừng lại nửa giây, rồi vẫn ký vào bản hợp đồng sáp nhập.

Chỉ là, đêm đó, tài khoản bác sĩ chính mổ nhận được một khoản tám chữ số.

Một người phụ nữ không thể sinh, nuôi thì cũng là nuôi.

Ai ngờ cô ta vẫn dám đến tìm Bạch Nhiễm…

Lâm Yên bị anh “xử lý triệt để”.

Cả đời, đừng mong quay về.

Bóng anh in lên khung cửa kính lớn.

Rượu đỏ lay động trong ly pha lê.

Trong giới này, ai cũng khát khao tình yêu chân thành—nhưng cũng giỏi chà đạp nó nhất.

Anh từng cho rằng mình là ngoại lệ.

Nhưng rốt cuộc, lại trở thành gã đàn ông nhàm chán nhất trong bi kịch tình ái.

Anh ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Tự cười giễu mình—tất cả, đều do anh gieo.

Bạn trai mới của tôi tên là Cố Hằng, người mẫu cao mét tám lăm.

Anh ta luôn mặc chiếc sơ mi cao cấp tôi tặng, lang thang trong biệt thự như một chú chó lớn bám người.

Tám múi bụng lấp ló, nụ cười rực rỡ.

“Chị ơi, hôm nay đi xem triển lãm tranh với em nha?”

Anh ta đặt cằm lên vai tôi, lông mi óng ánh dưới nắng.

Tôi biết anh ta để mắt đến thẻ đen của tôi.

Cũng như tôi, để mắt đến sự nhiệt tình căng tràn và chút ghen tuông vừa vặn của anh ta.

Hôm Tần Mặc tình cờ gặp Cố Hằng—

Cậu ta đang quỳ trong vườn buộc dây giày cho tôi.

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Tần Mặc.

Hộp Lego trên tay anh—định mua cho các con—rơi “cạch” xuống đất.

Một tuần liền, Tần thị cướp mất ba dự án lớn của công ty tôi.

Căng thẳng trên thương trường lan vào cả nhà.

Ngay cả con gái tôi cũng ngẩng mặt hỏi:

“Mẹ ơi, sao ba lại vứt con thú nhồi bông anh Cố tặng con rồi?”

Tôi vuốt mái tóc mềm của con bé, bật cười…

Tần Mặc có lẽ vẫn đang sống trong giấc mộng tự dối mình, nghĩ rằng dù chúng tôi không tái hôn, nhưng vẫn có thể tiếp tục mãi như bây giờ.

Vẫn không tin, cuộc ly hôn này, từ đầu đến cuối, là một màn tính toán cẩn thận của tôi.

Tối qua khi thu dọn đồ cũ, tôi tình cờ lật lại tấm ảnh anh quỳ gối trên du thuyền cầu hôn tôi năm ấy.

Tôi bỗng nhớ đến ngày tuyết phủ kín trời, máu thấm ướt lưng áo anh, nổi bật trên nền trắng như đóa mai đỏ rực.

Giờ nghĩ lại—

Tôi đã cảm động sao?

Cảm động chứ.

Chấn động, xót xa, và cam lòng tình nguyện.

Phía sau, Cố Hằng vòng tay ôm lấy tôi:

“Chị đang xem gì vậy?”

Hơi thở ấm áp phả qua vành tai, thân thể trẻ trung mang theo sức sống căng tràn.

Tôi khép lại cuốn album, chợt nhận ra—

Hình ảnh Tần Mặc từng khiến tôi rung động, nay đã nhòe mờ như tấm ảnh cũ phai màu.

Ngoài cửa sổ sát đất, xe của Tần Mặc lại đậu ven đường suốt đêm.

“Có muốn mời anh ấy vào không?”

Cố Hằng đưa tôi ly sữa nóng.

Tôi kéo rèm lại, hờ hững:

“Không cần.”

Sinh nhật bốn mươi tuổi của tôi, tôi để luật sư gửi bản thỏa thuận chia tay đến căn hộ của Cố Hằng.

Khi anh ta xông vào văn phòng tôi, vẫn còn mặc bộ vest giới hạn tôi từng tặng.

Cà vạt lệch hẳn một bên, trông chẳng khác gì một chú chó lớn bị chủ bỏ rơi.

“Chị ơi, em đã làm gì sai?”

Đôi mắt đỏ hoe, một người đàn ông ba mươi tuổi mà khóc vẫn mang nét tủi thân như cậu thiếu niên ngày nào.

Nắng chiếu qua ô kính, đổ lên cơ bụng anh ta từng tốn không ít thời gian để luyện tập.

Tôi bỗng nhớ đến show diễn mười năm trước, chính ánh mắt ấy đã khiến tôi khựng lại giữa sảnh.

Tôi đẩy bản báo cáo tài chính sang bên, ra hiệu anh ta ngồi xuống.

“Em rất tốt.”

Ngòi bút lướt nhẹ trên giấy.

“Căn biệt thự ở Tùng Giang để lại cho em.

Chiếc Aston Martin trong gara, em cũng đã quen lái rồi.”

Anh ta lập tức túm lấy tay tôi:

“Em không cần mấy thứ đó!”

Tôi rút tay lại, ánh mắt lạnh lùng:

“Đừng ngây thơ.

Lúc tiếp cận tôi, chẳng phải em cũng là vì những thứ này sao?”

Cuối cùng, Cố Hằng vẫn ký tên vào bản thỏa thuận.

Nét bút mạnh đến mức xuyên giấy.

Trước khi đi, anh ta đứng ở cửa, giọng khàn khàn:

“Ít nhất cũng cho em biết lý do đi.”

Tôi xoay ghế, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.

Trời bốn mươi tuổi, chẳng khác mấy so với ba mươi.

Những đêm dài dịu dàng kia, cùng lắm cũng chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên đều có lợi.

“Tôi chán rồi.” Tôi đáp.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, nhanh chóng che phủ cả dấu chân anh ta để lại.

Ngày hôm sau, Tần thị gửi đến một đề nghị hợp tác.

Tôi mở tập phương án, bên cạnh chữ ký mạnh mẽ của Tần Mặc, còn vẽ thêm một trái tim bé xíu.

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này, vẫn giữ thói quen ấu trĩ như vậy.

Điện thoại rung, tin nhắn của Tần Mặc:

“Nghe nói em chia tay rồi. Có thể suy nghĩ lại về anh không?”

Tôi khẽ cười.

Đàn ông thật là buồn cười.

Buông tay rồi, lại khổ sở đòi quay về.

Thân thể trẻ trung và cuồng nhiệt đang đợi tôi phía trước.

Tại sao tôi lại phải quay về với một người đàn ông đã cũ?

Tôi nhắn lại:

“Anh chỉ là cha của các con tôi.”

-HẾT-

(Đã hết truyện)

Kiếp Này – Tôi Không Làm Chị Gái Ngoan (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1

Tôi chỉ buột miệng khách sáo với hàng xóm một câu: “Em trai dễ thương quá, mình cũng muốn có một đứa.”

Hè về nhà, ba mẹ liền sinh cho tôi một đứa em trai.

“Em trai được sinh ra là nhờ lời ước của con đấy, con phải có trách nhiệm với nó!”

Thế là họ bắt đầu phủi sạch trách nhiệm, mọi việc liên quan đến em trai đều đổ hết lên đầu tôi.

Từ chuyện học hành, công việc, cho đến mua nhà, mua xe.

Về sau, vì không đủ tiền mua nhà, tôi bị chính em trai mình giết chết một cách tàn nhẫn.

Lúc mở mắt ra, tôi quay về đúng cái ngày hôm đó — ngày tôi khen em trai nhà hàng xóm dễ thương.

……..

“Wow, em trai dễ thương thật đấy, mình cũng muốn…”

Ba mẹ nhìn nhau, ánh mắt sáng rực.

Tôi khựng lại một chút:

“em cũng muốn biệt thự sang trọng!”

“Muốn siêu xe, du thuyền!”

“Muốn đi du học nước ngoài!”

“Muốn có trăm tỷ tiền mặt!”

Dì Phó hàng xóm dắt theo cháu trai nhỏ đến chơi nhà.

Mẹ tôi vừa quan sát nét mặt tôi, vừa dò xét:

“Tiểu Tiểu à, con xem đứa nhỏ này dễ thương chưa kìa, nếu con cũng có một đứa em trai đáng yêu như vậy, mẹ nằm mơ cũng cười tỉnh mất!”

Tôi khẽ cười lạnh trong lòng.

Sống lại một đời, tôi biết rõ: tôi đâu cần nói muốn có em trai?

Thằng “em trai” trong bụng mẹ tôi sớm đã có từ lâu rồi.

Cảnh “hợp tác diễn kịch” của hai bà cháu trước mắt chỉ nhằm dụ tôi nói ra câu “Con cũng muốn có em trai”, để rồi mọi gánh nặng nuôi nấng lại đè lên vai tôi như kiếp trước.

Kiếp trước, tôi từng ngu ngốc tin lời họ.

Chỉ vì một câu: “Em trai dễ thương quá, mình cũng muốn có một đứa”, mà sau khi em ra đời, ba mẹ bắt đầu vô tư làm “người ngoài cuộc”.

Họ đẩy em cho tôi chăm sóc từng ly từng tí.

Khi em lớn lên, từ việc học hành đến mua nhà, mua xe — tất cả đều do một mình tôi lo liệu.

Nếu tôi lộ vẻ không vui, họ liền chụp mũ: “Chính con là người ước có em trai, nên con phải chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời nó!”

Tôi ước mà làm người ta có thai được à?

Lý do muốn sinh con trai của họ còn nhiều hơn cả luận điểm sáng tạo trong luận văn của tôi.

Đáng buồn là, họ nhồi nhét suốt ngày đến mức em tôi bị tẩy não hoàn toàn.

Nó thi trượt, đổ lỗi tôi không thuê gia sư tốt.

Tìm việc không được, trách tôi không quen biết rộng.

Không mua nổi nhà, lại đổ do tôi không đủ cố gắng.

Thậm chí, đến lúc nó cầm dao lao vào tôi, còn gào lên: “Không có tiền thì sinh con làm gì?!

Tất cả là tại chị! Nếu không phải chị ước, tôi đã không sinh ra trong cái thế giới khốn nạn này! Chị đi chết đi!”

Chính đứa em trai tôi nuôi từ bé, đã lạnh lùng ra tay giết chết tôi.

Còn ba mẹ tôi, thậm chí còn ký vào giấy miễn truy cứu trách nhiệm hình sự.

Một thế giới nơi chỉ mình tôi bị tổn thương, đã hoàn toàn thành hiện thực.

Kiếp này, tôi nhất định không lặp lại sai lầm ấy nữa.

Dì Phó thấy tôi im lặng, liền đẩy cháu trai một cái: “Tiểu Bảo, mau gọi chị đi! Để chị bế con nào!”

Đứa bé ngơ ngác nhìn tôi.

Dì Phó tranh thủ thời cơ, nói thêm: “Tiểu Tiểu à, con xem đứa nhỏ này đáng yêu chưa, để mẹ con sinh cho con một đứa em trai đi!”

Mẹ tôi cũng nín thở chờ đợi, mắt nhìn chằm chằm vào miệng tôi.

Chỉ thiếu điều viết chữ “Mau nói con cũng muốn có em trai” lên mặt.

Tôi mỉm cười: “Wow, em trai dễ thương thật, con muốn…”

Ánh mắt ba mẹ lập tức rực sáng, cả người nghiêng về phía trước đầy mong chờ.

“Con muốn có biệt thự sang trọng!”

“Muốn có siêu xe, du thuyền!”

“Muốn được đi du học nước ngoài!”

“Muốn có trăm tỷ tiền mặt!”

Phòng khách rơi vào im lặng chết chóc.

Nụ cười trên mặt dì Phó cứng đờ.

Mẹ tôi há hốc miệng, sững sờ.

Ba tôi đang rót trà cũng run tay, làm đổ nước ra khắp bàn.

“Con bé này, nói năng linh tinh cái gì đấy!”

Mẹ tôi phản ứng lại, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Ba tôi mặt mày tối sầm, đặt ấm trà xuống, giọng cứng như đá: “Tiểu Tiểu, đừng đùa kiểu đó. Mọi người đang nói chuyện nghiêm túc.”

Tôi chớp mắt ngây thơ: “Chuyện nghiêm túc gì cơ ạ?”

“dì Phó hỏi con có muốn có em trai không, con nghĩ sao?”

Tôi giả ngu: “Con muốn thì sẽ có à?”

Ba mẹ cùng nói: “Đúng vậy, chỉ cần con muốn, ba mẹ nhất định sẽ làm được cho con.”

Tôi:

“Tuyệt vời! Vậy con nói nhé, con muốn biệt thự sang trọng, siêu xe, du thuyền, du học, tiền mặt trăm tỷ. Ba mẹ định đáp ứng con cái nào trước?”

Ba mẹ im lặng.

Tôi cố tình nói to hơn: “Con nói rồi đấy! Con muốn biệt thự! Muốn siêu xe, du thuyền…”

“Đủ rồi!” — Mẹ tôi gắt lên, cắt ngang.

Nét cười giả trên mặt cả hai lập tức biến mất.

Dì Phó lúng túng kiếm cớ, vội vàng dắt cháu về.

Cửa vừa đóng lại, mẹ tôi đã không chờ thêm giây nào, xông đến gần tôi, giả bộ quan tâm:

“Tiểu Tiểu, con nói thật đi, con có muốn có em trai không?”



Bình luận