Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NAM THẦN TRƯỜNG HỌC , HÓA RA ĐÃ ÂM MƯU TỪ LÂU

Chương 8



“Không được.”

Phỉ Dự sững người: “Tại sao chứ?”

Tôi bật cười thành tiếng.

“Đàn ông đã bẩn rồi, tôi không cần.”

Cả người Phỉ Dự run lên vì đau lòng.

“Hạ Hạ… Nhưng em cũng đã ở bên Phó Thanh rồi mà…”

Tôi cười càng lớn:

“Nhưng người đóng giả mất trí đầu tiên là anh đó, Phỉ Dự.”

 

“Anh còn lấy cớ là đi mua bánh cho em rồi bị tai nạn—ngay cả sự áy náy của em cũng bị lợi dụng, để lấy bản thiết kế của em đem đi lấy lòng bạn gái mới.”

“Loại đàn ông bẩn thỉu, đê tiện như anh… lấy gì để nghĩ rằng tôi sẽ quay lại?”

14

Phỉ Dự hoàn toàn “chết xã hội”.

Rất nhiều người có mặt hôm đó hoàn toàn không biết—thì ra cái gọi là “mất trí nhớ” chỉ là trò lừa đảo.

Và cái lý do anh ta đưa ra lại bỉ ổi đến mức ấy.

Có người thích “châm dầu vào lửa” đã quay lại video lúc chúng tôi đối chất, rồi đăng lên mạng.

Ngày càng nhiều người biết đến bộ mặt thật đáng xấu hổ của Phỉ Dự.

Những chuyện anh ta từng gian lận trong học thuật, cùng việc Nam Chi ăn cắp bản thiết kế của tôi, cũng bị đào lại và phơi bày.

 

Và cũng chính lúc đó, tôi mới biết được—…

Thì ra người đàn ông đã bên tôi suốt bốn năm trời, còn vô liêm sỉ hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Nam Chi và Phỉ Dự trở thành cặp đôi giả dối nổi tiếng khắp trường.

Cả hai bị nhà trường trừ điểm rèn luyện, ghi vào học bạ một lỗi nặng.

Phỉ Dự năm nay coi như khỏi tốt nghiệp.

Còn tôi, sau khi được làm rõ mọi oan khuất, quyền lợi xét tuyển thẳng lên cao học cũng được phục hồi.

15

Sau khi vở kịch “drama” đầy chó má kết thúc, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo tích cực.

Chỉ tiếc là—Phỉ Dự cứ liên tục xuất hiện phá rối cuộc sống của tôi.

Giống như lúc mới yêu, anh ta bất kể gió mưa, ngày nào cũng có mặt trước ký túc xá.

 

Không ngại phiền hà mang đủ món ăn sáng mà tôi từng thích nhất đến.

Nhưng anh ta không biết rằng—từ lúc có Phó Thanh, tôi đã không còn ở ký túc xá nữa rồi.

Đến ngày lễ tốt nghiệp, tôi được mời lên sân khấu phát biểu với tư cách sinh viên xuất sắc.

Ngay khi tôi vừa kết thúc bài diễn văn, trước sự chứng kiến của toàn trường—

Phỉ Dự bất ngờ quỳ xuống cầu hôn tôi.

“Hạ Hạ, anh sai rồi. Việc giả vờ mất trí chỉ vì anh quá ham chơi… nhưng người anh yêu từ đầu đến cuối, vẫn luôn là em.”

“Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em.”

“Làm ơn cho anh một cơ hội được không? Tha thứ cho anh đi…”

“Cho anh cơ hội bù đắp, anh hứa lần này nhất định sẽ đối xử với em thật tốt… sẽ không bao giờ làm sai nữa…”

“Phỉ Dự, anh đang nói nhảm gì vậy!”

 

Phó Thanh vội vã chạy tới từ phía sau, không nói không rằng, đá văng chiếc nhẫn trên tay Phỉ Dự.

“Anh lấy tư cách gì để xin Hạ Hạ tha thứ?”

“Nếu xin lỗi mà giải quyết được mọi chuyện, thì cảnh sát cần làm gì?”

“Phỉ Dự, cả đời này Hạ Hạ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

“Và còn nữa—cô ấy là của tôi rồi.”

“Anh sạch sẽ hơn cậu, yêu cô ấy thật lòng hơn cậu, còn giàu hơn, đẹp trai hơn—cậu nghĩ bây giờ Hạ Hạ sẽ chọn ai?”

Phỉ Dự run rẩy toàn thân, điên cuồng lắc đầu.

“Không phải… không thể nào, Hạ Hạ yêu tôi nhất mà, trước đây cô ấy yêu tôi rất nhiều…”

“Tôi đi thi đấu, cô ấy thức trắng đêm để giúp tôi tổng kết lại chiến thuật.”

“Tôi ốm sốt, cô ấy lo đến mức mất ngủ.”

 

“Tết năm đó bố mẹ tôi đi công tác, không ai ở bên, cô ấy biết tôi buồn nên ngồi tàu năm tiếng để đến với tôi.”

“Cô ấy từng yêu tôi như thế, làm sao nỡ rời bỏ tôi được chứ?”

Phó Thanh bật cười lạnh.

“Cậu cũng nói là ‘từng yêu’ rồi mà. Nhưng bây giờ, cậu đã bẩn rồi.”

“À mà, nói thật thì… tôi còn phải cảm ơn cậu. Nếu cậu không bày ra cái trò mất trí nhớ đó, tôi chẳng bao giờ có cơ hội đuổi kịp Hạ Hạ.”

Cuối cùng, Phỉ Dự cũng hiểu ra—

anh ta đã mất tôi mãi mãi.

Anh ta ngã gục xuống đất, khóc rống như một kẻ tuyệt vọng.

Tôi nắm tay Phó Thanh, quay lưng rời đi không hề ngoảnh lại.

Phải. Đàn ông bẩn thỉu, tôi không cần.

 

16

Phó Thanh đưa tôi về nhà.

Còn chưa chờ tôi tốt nghiệp, anh đã không kìm được mà dẫn tôi đến ra mắt bố mẹ.

Sau đó, kéo tôi về phòng ngủ của anh.

Ở đó, tôi nhìn thấy những món đồ từng bị tôi làm rơi, thất lạc từ rất lâu rồi.

Một chiếc váy liền màu hồng, một chiếc kẹp tóc.

Hay chỉ là một tờ giấy nháp tôi dùng khi học trong thư viện.

Thậm chí… còn có cả thẻ nhập học năm đầu tiên của tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Thì ra… anh đã thầm yêu tôi từ lâu đến vậy?

 

Anh ngại ngùng ôm lấy tôi từ phía sau.

“Thật ra, người yêu em từ đầu là anh.”

“Chỉ tiếc là vừa nhập học xong, anh phải sang Anh học trao đổi một năm. Khi về thì phát hiện em đã ở bên Phỉ Dự rồi.”

“Nhưng may quá, Hạ Hạ… cuối cùng em vẫn thuộc về anh.”

“Thật tốt.”

Tôi dựa vào lòng anh, khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Phải đấy.
Thật tốt biết bao.

(Đã hết truyện)

Tái Giá (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngọt, HE, Vả Mặt, Sảng Văn, Sủng, Điền Văn,

Vị hôn phu của ta có một vị đại tẩu là quả phụ hết sức xinh đẹp, yêu kiều.

 

Hắn đối với nàng ta đặc biệt săn sóc, ân cần.

 

Đêm trước đại hôn, hắn lại muốn thân chinh ngàn dặm tới Kinh Châu.

 

Nguyên do là vì, đại tẩu hắn trên đường hồi kinh, chẳng may gặp phải bọn thảo khấu.

 

Ta tiến lên ngăn cản: “Vì sao không phái hộ viện đi?”

 

Hắn mất kiên nhẫn: “Huynh trưởng đã khuất, đại tẩu cô đơn một mình, ta sao có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu? Nàng cũng thật là vô tình!”

 

Ta một mình quay về thành, nửa đường lại gặp cường đạo, bất tỉnh nhân sự.

 

Trong cơn hôn mê, ta mộng một giấc dài.

 

Trong mộng, sau khi thành thân với ta, hắn đồng thời gánh vác cả việc nhà của đại phòng.

 

Hắn thiên vị đại tẩu đủ đường , còn bắt ta nuôi dưỡng hài tử của bọn họ.

 

Cuối cùng ta phải chịu uất ức mà chết.

 

Vừa mở mắt ra, trước mặt ta là binh mã do Binh Mã Ty Chỉ huy sứ dẫn đầu tiến đến dẹp giặc –

 

Ở kiếp trước, người quỳ trước mộ ta, khóc lặng mà tỏ bày tình ý, chính là hắn.

 

Ta không nói hai lời, liền áp sát vào người hắn: “Thẩm đại nhân, cứu ta…”

 

01

 

Nghe tin Lục Văn Cảnh muốn đi Kinh Châu, ta lập tức thúc ngựa như bay tới cửa thành.

 

Ngày mai chính là đại hôn, chuyến này hắn tới Kinh Châu, tuyệt đối không thể trong một ngày mà quay về.

 

Ta chặn ngay trước mặt hắn, hơi thở có chút bất ổn: “Đại tẩu chàng hồi môn đã hơn hai tháng, cớ sao đúng vào lúc mấu chốt này lại gặp thảo khấu? Chàng vì sao nhất định phải tự mình đi?”

 

Ta là con gái nhà tướng, không quen mấy trò quanh co chốn hậu viện, nên đem điều nghi hoặc hỏi thẳng.

 

Lục Văn Cảnh có một vị đại tẩu là quả phụ hết sức yêu kiều.

 

Hắn xưa nay luôn săn sóc nàng ta.

 

Ta không phải kẻ ngu dại, vẫn nhận ra sự khác thường giữa hai người.

 

Nhưng mỗi lần, Lục Văn Cảnh đều khéo léo tránh né.

 

Từ thuở thiếu thời, ta đã đem lòng mến hắn, một đường đuổi theo bóng hình ấy nhiều năm.

 

Ngày thường, Lục Văn Cảnh cũng là người nho nhã ôn hòa, có thể cùng ta đùa nghịch sau những trận tuyết rơi, cũng có thể từ Ký Châu mang về cho ta binh khí quý giá, ngàn vàng khó đổi.

 

Người ngoài thường chỉ trỏ bàn tán, nói ta suốt ngày chỉ biết múa đao luyện kiếm.

 

Lục Văn Cảnh sẽ dịu giọng an ủi: “Thiên hạ chỉ có một Chúc Khanh Hảo, nàng là nàng, chẳng cần bận tâm ánh mắt của người đời.”

 

Ta từng có một thời, ngỡ rằng mình đã gặp được bậc lang quân tuyệt thế.

 

Bởi vậy, mỗi lần nhận ra hắn đối đãi với đại tẩu có phần khác lạ, ta đều tự thuyết phục bản thân – hắn là người tốt, hắn chỉ đang thương cảm với đại tẩu là quả phụ mà thôi.

 

Lý do này, dường như hoàn toàn hợp lẽ.

 

Nhưng ngày mai, lại chính là ngày thành thân của đôi ta kia mà.

 

Ta hỏi: “Chàng thật sự phải đích thân đi một chuyến sao?”

 

Lục Văn Cảnh lúc này đã chẳng còn mấy kiên nhẫn, nhìn ra được hắn đang vô cùng sốt ruột: “Huynh trưởng ta đã qua đời, đại tẩu cô đơn một mình, ta sao có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu? Nàng cũng thật là vô tình quá đỗi!”

 

Ta sững người.

 

Ta nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.

 

Chỉ là… ta sẽ bỏ lỡ hôn lễ, còn vị quả phụ của hắn có thể mất mạng.

 

Sinh mệnh, dĩ nhiên là trọng yếu hơn.

 

Nhưng luôn là như thế… lần nào cũng như thế…

 

Hắn tựa hồ mỗi lần đều có thể dùng một lý do hợp tình hợp lý, khiến ta câm lặng mà thôi.

 

Lục Văn Cảnh thúc gót ngựa, vòng qua người ta, mày nhíu chặt, mắt nhìn thẳng phía trước, sốt ruột như chỉ mong mau chóng lên đường.

 

“Lúc tính mệnh nguy cấp, nàng chớ có hồ nháo.”

 

“Vậy… còn hôn lễ thì sao?”

 

Ta khẽ hỏi, sợ rằng nếu giọng cao thêm chút nữa sẽ lộ vẻ run rẩy; đến lúc này rồi, ta vẫn còn muốn giữ lại một chút thể diện cuối cùng.

 

Lục Văn Cảnh liếc nhìn ta một cái:

 

“Đợi ta hồi kinh, sẽ đích thân tới trước mặt nhạc phụ đại nhân tạ tội.”

 

“Hôn lễ vẫn cứ tiến hành như thường, nàng hãy vào cửa trước.”

 

Ta vẫn chưa cam lòng: “Bên cạnh đại tẩu có hộ viện, chàng cũng hoàn toàn có thể sai phái…”

 

Chưa đợi ta nói hết câu, Lục Văn Cảnh đã vung roi ngựa, quất mạnh vào hông ngựa, thúc nó lao đi.

 

Giọng nói của hắn bị gió lốc cuốn lại, mơ hồ truyền đến:

 

“Đợi ta rước được đại tẩu hồi kinh, sẽ cùng nàng nói rõ.”

 

02

 

Ta ra khỏi cửa quá gấp, bên mình lại không mang theo tùy tùng.

 

Khi ta quay ngựa trở về, trời đã gần về hoàng hôn.

 

Con tuấn mã dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của ta, cúi đầu ủ rũ.

 

Lồng n.g.ự.c ta nặng nề, tựa hồ bị ai đó nhét vào một nhúm bông, không đến mức nghẹt thở, nhưng cũng chẳng thể thông suốt.

 

Lục Văn Cảnh đối xử với ta rất tốt, nhưng hắn cũng tốt với vị quả phụ là đại tẩu của mình.

 

Vậy thì…

 

Cái tốt ấy, đối với ta mà nói, rốt cuộc còn đáng giá bao nhiêu?

 

Ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, những năm tháng kiên trì và đuổi theo ấy, liệu có ý nghĩa gì hay không?

 

Mãi cho đến khi có người từ bốn phía vây lại, ta mới giật mình nhận ra bản thân đã bị theo dõi.

 

Ta lập tức cảnh giác: “Các ngươi là ai? Có biết ta là người phương nào hay không?”

 

Vài nam nhân đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt xông lên tấn công ta.

 

Là báo thù sao?

 

Hay chỉ đơn thuần là cướp bóc, bắt cóc?



Bình luận