MỘT CUỘC CƯỚI THAY, MỘT LẦN GẢ THẾ
Chương 9
Nước mắt dâng đầy nơi khóe mắt, sắp trào ra.
Nhưng ta nhìn thấy một thiếu niên tìm tới.
Hình như là huynh trưởng của Bùi Văn Nguyệt.
Thiếu niên tìm thấy ta, thở phào nhẹ nhõm:
“Chúng ta đều đang đi tìm muội.”
Khi ấy, hắn đã là một thiếu niên tướng quân có chút tiếng tăm, ngày thường luôn mang theo khí thế uy nghiêm.
Nhưng hôm đó lại dịu dàng an ủi ta:
“Không sao đâu, đừng sợ.”
“Ca ca đưa muội về.”
Ta nắm góc áo thiếu niên, đi qua hành lang gấp khúc, qua đình đài lầu các.
Lâu lâu lại có đom đóm bay lên rồi mất hút vào bụi cây.
Dưới ánh trăng, ta nghĩ rằng, cứ thế này theo hắn cả đời cũng tốt.
Nhưng chiến công của thiếu niên càng ngày càng nhiều, rất nhiều nữ tử kinh thành để mắt đến người tài mạo song toàn như hắn.
Ta bắt đầu lo lắng, bất an, tự nhốt mình trong phòng suốt nửa tháng.
Cuối cùng, ta nghĩ: so với việc mải mê phân vân về tấm chân tình mờ mịt của nam nhân, chi bằng đọc sách.
Thế là ta giấu đi tình cảm của mình.
****
Có lẽ vì chờ lâu không thấy câu trả lời, Bùi Văn Khánh bắt đầu lo lắng, khẽ gọi:
“Tuyết Nhi.”
Ta đáp lại:
“Thích mà.”
“Tại sao lại không thích?”
“Nếu không thích, ta đã không đồng ý nhanh như vậy rồi.”
***
Xa xa vang lên tiếng pháo nổ, Bùi Văn Khánh thử thăm dò, cuối cùng đặt một nụ hôn nhẹ lên môi ta.
Đang yên lành thì chuyện bất ngờ xảy ra.
Khi nụ hôn càng lúc càng sâu, giọng ca ca ta như cái loa vỡ vang lên trong nhà tù:
“Các ngươi đang làm gì đó?”
Chúng ta còn chưa kịp trả lời, hắn đã cúi đầu lẩm bẩm:
“Chết tiệt, sao lại quên mất hai người này đã thành thân rồi.”
Ngục tốt đến thông báo:
“Tạ đại nhân, ca ca của ngài ăn cẩu lương suốt bảy ngày, ra tù thì đốt pháo ăn mừng ngay trước cổng nhà lao. Vậy nên bị bắt vào lại.”
Ngục tốt còn nhắc nhở ca ta:
“Cổng nhà lao là khu vực cấm đốt pháo, vi phạm sẽ bị giam ba ngày.”
****
Ta cười đến sắp gãy cả bụng.
Ta thậm chí còn ra khỏi tù sớm hơn ca ca mình, vì Bùi Văn Nguyệt đã gật đầu.
Hảo tỷ muội làm Hoàng hậu, ta cũng được trải nghiệm cảm giác *một người đắc đạo, gà chó thăng thiên*.
13
Một ngày nọ, ta vào cung để thăm Bùi Văn Nguyệt.
Bùi Văn Nguyệt lén nói với ta:
“Ngươi có biết vì sao sau lễ cập kê, chẳng ai dám cầu hôn ngươi không?”
Lúc đó, ta đang vật lộn với món cua tiến cống từ Nam Hải.
Ngẩng đầu lên từ đống thịt cua, ta trả lời:
“Vì ta quá khác người, không theo lẽ thường.”
Bùi Văn Nguyệt bực mình, gõ lên trán ta:
“Ngươi đúng là đơn giản hết thuốc chữa.”
“Dù có khác người thế nào, ngươi cũng là tiểu thư của phủ Thượng thư, lại có ca ca làm Thị lang.”
“Người tới cầu hôn chắc chắn sẽ không ít.”
“Đoán tiếp xem nào.”
Miếng thịt cua thật sự rất ngon, cộng thêm tài nghệ của Ngự Thiện Phòng, khiến ta mê mẩn.
Ta vừa nhai thịt cua vừa đáp một cách hờ hững:
“Có lẽ vì cha ta không đáng tin.”
Thấy ta ăn vui vẻ, Bùi Văn Nguyệt lại gọi thêm một phần cua rồi giải thích:
“Là vì những người định tới đều bị ca ca ta dọa chạy mất.”
“Lúc đó, hắn gần như túc trực 12 canh giờ trước cửa nhà ngươi.”
“May thay, cuối cùng cũng được toại nguyện.”
Miếng cua trong miệng làm ta nghẹn, ta vội đặt đũa xuống, chạy về nhà.
****
Bùi Văn Khánh đang luyện kiếm.
Ánh kiếm loang loáng.
Hắn là thiếu niên tướng quân oai phong nhất chốn sa trường.
Thấy ta trở về, hắn buông kiếm, kéo ta vào lòng.
“Sao lại về rồi?”
Thật ra ta cũng không biết tại sao nhất định phải trở về, có lẽ khoảnh khắc đó ta chỉ muốn gặp hắn.
Rất muốn.
Ta nói rất nhiều lời ngượng ngùng.
Những chuyện sau đó cũng không còn nhớ rõ.
Chỉ nhớ hôm ấy tiết xuân đẹp lạ, hoa trong sân nở rộ, từng cánh từng cánh rơi đầy người.
-HOÀN CHÍNH VĂN-
Phiên ngoại (Mẩu chuyện nhỏ từ góc nhìn của Bùi Văn Khánh)
Suốt đời ân ái đến già, chỉ duy nhất một lần Bùi Văn Khánh nói dối Tạ Tri Tuyết.
Đó là khi nàng hỏi vì sao hắn thích nàng.
Hắn không dám nói thật, sợ rằng nàng sẽ cho là mình nông cạn.
Thực ra, khi nghe câu hỏi ấy, hình ảnh đầu tiên nhảy vào tâm trí hắn chính là—
Năm mười tám tuổi, hắn nhận lời nhờ vả của muội muội, đi tìm người hảo tỷ muội của nàng ấy.
Đó là một cô nương mà trước đó hắn từng thấy từ xa.
Khi tìm được, cô nương ấy đang hoảng sợ vì bị mèo làm giật mình.
Dù vậy, nàng vẫn cố chấp không chịu khóc.
Hàm răng cắn chặt, đôi mắt to tròn ngấn nước, phủ một màn sương mờ.
Bùi Văn Khánh nhìn vào đôi mắt ấy, như nhìn thẳng vào mùa mưa Giang Nam.
Và rồi, một ánh nhìn, một đời luyến lưu.
(Hoàn.)
(Đã hết truyện)
Thứ Nữ Quyền Khuynh Thiên Hạ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Cổ Đại,
Vả Mặt,
Nữ Cường,
Trả Thù,
01
Phụ thân và đích mẫu phu thê ân ái.
Tỷ tỷ là viên ngọc quý duy nhất trên tay họ.
Còn ta, một thứ nữ, là vết nhơ lớn nhất trong gia đình ba người họ.
Sinh mẫu của ta vốn là một tiểu nha hoàn làm việc vặt trong phủ.
Phụ thân say rượu, đã cưỡng bức bà ấy.
Sau đó sợ đích mẫu phát hiện, ông ta đuổi sinh mẫu ra ngoài.
Mãi đến khi sinh mẫu mang thai ta, không còn đường nào khác, bà đã quỳ xuống trước phủ Thượng thư bộ.
Chuyện này bị kẻ thù chính trị của phụ thân biết được.
Phụ thân sợ bị người ta tố cáo lên triều đình, nên mặt mày sa sầm cho phép sinh mẫu mang ta vào phủ.
Đích mẫu oán hận sinh mẫu dám lên giường với phụ thân sau lưng bà ta.
Thế nhưng rõ ràng tất cả đều do phụ thân ép buộc.
Sinh mẫu của ta chỉ là một người câm gầy yếu.
Bà không thể chống cự, cũng không thể kêu cứu.
Phụ thân lại oán hận sinh mẫu tại sao lại lén lút sinh ra ta rồi quay lại.
Nhưng sinh mẫu khi bị đuổi ra ngoài, vốn tay trắng.
Một người câm tay trắng, làm sao sống sót được trong thế đạo này?
Bà ngay cả bụng cũng không thể lấp đầy, làm sao có thể mời được đại phu?
Nhưng những điều này không ai quan tâm.
Bà chỉ là một nha hoàn nhỏ bé không đáng kể.
Dù có c.h.ế.t cũng sẽ không có ai liếc nhìn.
02
Chính là một người như vậy.
Vì muốn ta có một tia hy vọng sống, bà đã mang ta quỳ trước phủ Thượng thư bộ.
Dù cái giá phải trả là mạng sống của bà.
Bà bị người ta siết cổ đến chết, trên người đầy vết bầm tím, không có một chỗ nào lành lặn.
Phụ thân tuyên bố ra ngoài rằng sinh mẫu của ta c.h.ế.t vì bệnh hoa liễu.
Dù sinh mẫu đáng ghét, nhưng con trẻ vô tội, ông ta sẽ nuôi nấng ta nên người.
Thế nhân tùy ý nhục mạ sinh mẫu của ta, lại ca ngợi phụ thân ân oán rõ ràng, phẩm hạnh cao thượng.
Ta, như sinh mẫu mong muốn, đã thành công ở lại phủ Thượng thư.
Bà không cần phải lo lắng, ta lúc đó mới năm tuổi, sẽ bị người ta cưỡng ép bán vào thanh lâu.
Chỉ là, bề ngoài ta tuy là thứ nữ của phủ họ Diệp, nhưng thực tế lại chẳng khác gì nha hoàn.
Bên cạnh không có người hầu hạ, mỗi ngày đều có vô số việc phải làm.
Sinh mẫu đơn thuần yếu đuối, cam chịu, duy nhất một lần dũng cảm, là vì ta.
Phụ thân tinh ranh ích kỷ, bạc tình bạc nghĩa, vì đạt được mục đích, có thể bất chấp thủ đoạn.
Còn ta, bề ngoài kế thừa tính cách của sinh mẫu.
Thực tế lại giống phụ thân như đúc.
Ta chỉ mất ba tháng, đã đến được trước mặt tỷ tỷ Mạnh Tri Nghi.
Mạnh Tri Nghi là viên ngọc quý trên tay phụ thân và đích mẫu.
Từ khi sinh ra, muốn gì được nấy.
Hạ nhân trong phủ, nâng niu chiều chuộng nàng, ai nấy đều nịnh nọt đến cực điểm.
Còn ưu điểm duy nhất của ta, là cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, và ngay lập tức hiểu được Mạnh Tri Nghi muốn gì.
Ở phủ họ Diệp, ai ai cũng nghe lời Mạnh Tri Nghi.
Nhưng ra khỏi phủ, ở chỗ những người bạn khác.
Đều là tuổi tác và thân phận tương đương, ai lại vô cớ chiều chuộng nàng ta?
Lúc này ta cần phải tâng bốc và làm nổi bật nàng.
Nàng xinh đẹp như tiên nữ, còn ta quê mùa thô kệch, là "con bé ăn mày" trong miệng nàng.
Mạnh Tri Nghi đưa ra bất kỳ quan điểm nào, ta đều là người đầu tiên ủng hộ và khen ngợi.
Hễ có ai dám chất vấn một chút, ta liền khoanh tay đối chất với người ta, cố tình nói trắng thành đen.
Mạnh Tri Nghi chỉ cần giả vờ khuyên can vài câu.
Sau khi ta cãi thắng, nàng lại dạy dỗ ta vài câu, nói ta vô lễ, không hiểu quy củ.
Nếu nàng nói sai, ta liền nhận hết mọi lỗi lầm về mình.
Dù là trường hợp nào, cuối cùng nàng cũng sẽ cùng bạn bè cười nhạo ta.
Ta vẫn là thứ nữ mà ai cũng có thể bắt nạt.
Nhưng ta cũng nhặt được không ít thứ từ kẽ hở của Mạnh Tri Nghi.
Mạnh Tri Nghi đến trường nữ tử, ta đi theo, vừa hầu hạ nàng, vừa học tập.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰