Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

MẸ CHỒNG BỊ NHỐT TRONG LÒ HƠI, TÔI LẠI QUAY VỀ NHÀ NẤU CƠM

Chương 8



Khuôn mặt Tiêu Huệ tái nhợt không biết là do mất máu hay sợ hãi.

 

“Tôi không làm gì cả! Là bọn họ cấu kết lại vu oan cho tôi!”

“Diệu Trung, anh phải tin em! Là hai anh em nhà họ hợp mưu giết mẹ anh rồi đổ hết tội lên đầu em!”

Tạ Diệu Trung gằn giọng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Huệ.

“Ninh Lan là vợ tôi, Ninh Quảng Khúc là anh ruột cô ấy, mà từ trước đến nay quan hệ giữa họ tệ nhất. Nếu không phải sự thật rành rành thì anh ta tuyệt đối không đứng về phía cô ấy!”

“Tiêu Huệ, cô muốn giết Ninh Lan nhưng lại giết nhầm thành mẹ tôi, đến giờ vẫn còn mặt mũi mà chối sao?!”



Nói rồi, Tạ Diệu Trung giơ nắm đấm lên, chẳng cần suy nghĩ, đấm thẳng vào đầu Tiêu Huệ.

Tiếng hét thảm thiết của Tiêu Huệ khiến bầy quạ trên cây giật mình bay lên, rồi tất cả lại chìm vào tĩnh lặng.

Mọi người vốn chỉ đứng xem kịch, đến lúc này mới bừng tỉnh, xô nhau chạy đến — thì ra Tiêu Huệ đã không còn hơi thở.

Tạ Diệu Trung hai tay nhuốm đầy máu, đôi mắt đỏ ngầu, quay sang nhìn tôi, giọng van nài:

 

“Ninh Lan, anh bị vẻ ngoài ngây thơ của cô ta lừa, anh không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này! Anh càng không nghĩ cô ta lại nhẫn tâm bày mưu hại chết em!”

“Bây giờ anh hối hận rồi, anh biết sai rồi. Ninh Lan, từ nay anh sẽ trân trọng em thật lòng!”



Tôi lùi lại hai bước, ánh mắt lạnh như băng.

Giết người giữa ban ngày ban mặt, Tạ Diệu Trung — anh sẽ không còn cơ hội trân trọng tôi đâu.

Trong lòng tôi cười khẩy, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã trên mặt.

“Không, Tạ Diệu Trung. Anh vì Tiêu Huệ mà làm bao nhiêu chuyện tổn thương tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Tạ Diệu Trung trừng mắt, không thể tin nổi.

“Anh đâu còn yêu cô ta nữa! Cô ta là đồ lừa đảo, là ma cà rồng hút máu! Ninh Lan, đến một cơ hội quay đầu em cũng không cho anh sao?!”

Cục trưởng nhíu chặt mày, ra hiệu cho người đi cùng lập tức khống chế Tạ Diệu Trung, đề phòng anh ta mất kiểm soát làm liều.



 

“Tạ Diệu Trung, anh không còn cơ hội nữa rồi.”

Tạ Diệu Trung vừa khóc vừa bị áp giải đi. Sau đó, Ninh Quảng Khúc lầm lũi bước lại gần tôi, cúi đầu.

“Ninh Lan… bao năm qua là anh trai không ra gì, anh xin lỗi em, anh…”

Tôi lạnh lùng lắc đầu.

“Ninh Quảng Khúc, suýt chút nữa, người chết trong phòng lò hơi đó là tôi.”

“Hồi nhỏ em nhường suất đi học cho anh, lớn lên lại giao phần lớn tài sản cha mẹ để lại cho anh. Còn anh thì sao?”



“Vì một người ngoài, anh hết lần này đến lần khác chửi rủa, đánh đập em, cuối cùng còn suýt giết chết em. Em không có người anh trai như anh.”

Nước mắt Ninh Quảng Khúc lập tức rơi lã chã.

“Anh không cố ý… Ninh Lan, tất cả là do Tiêu Huệ! Chính cô ta xúi anh làm vậy!”

“Anh là anh ruột em mà, sao em có thể tuyệt tình đến mức đó?!”

 

Tôi không đáp.

Lúc anh hùa theo Tiêu Huệ tính kế hại chết tôi, sao anh không nhớ tôi cũng là em gái ruột của anh?



Tang lễ mẹ chồng chỉ làm vội vã trong một ngày là kết thúc, nhưng không một ai chỉ trích tôi điều gì.

Chẳng bao lâu sau, kết quả xử lý Tạ Diệu Trung được công bố.

Anh ta bị cách chức, và bị tuyên án tử hình.

Sau khi Tạ Diệu Trung bị bắt, phó giám đốc lên thay thế chức vụ, thay mặt nhà máy mang nhiều đồ đến tặng tôi. Căn nhà mà nhà máy từng chia cho hai vợ chồng cũng không bị thu hồi.

Tôi lau nước mắt nhận lấy, đồng thời lấy lại luôn vị trí thủ quỹ mà trước đây họ đã cấu kết để trao cho Tiêu Huệ.

Ninh Quảng Khúc mấy lần đến xin lỗi nhưng tôi đều từ chối gặp mặt. Cuối cùng anh ta để lại một bức thư, nói rằng không còn mặt mũi nào đối diện với tôi, nên quyết định một mình vào Nam lập nghiệp.

Tôi vừa khóc, vừa gom lại toàn bộ tài sản, nhà cửa mà cha mẹ để lại năm xưa.



 

Gặp ai tôi cũng than mình số khổ.

Công nhân trong nhà máy nhìn tôi mà thở dài thương cảm.

Phải rồi — chồng cũ bị xử bắn, anh trai ruột bỏ đi biệt xứ. Trong mắt mọi người, tôi chỉ là một người phụ nữ đáng thương vô cùng.

Thế nên có việc gì trong xưởng, mọi người đều không nỡ giao cho tôi làm. Lương tháng thì chưa bao giờ bị chậm, lễ Tết còn có người chủ động mang quà đến tận nhà.

Không ai biết — cuộc sống này chính là điều tôi mong muốn.

Và cũng không ai biết — tôi đã hoàn thành xong màn báo thù của chính mình.



【Hoàn chính văn】

(Đã hết truyện)

Chú Rể (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Hôn lễ sắp bắt đầu.

Tiêu Nam Tự gửi cho tôi một tin nhắn: "Doanh Doanh nhập viện rồi, đám cưới hoãn lại nhé."

Chuyên viên trang điểm đang dặm lại lớp phấn cho tôi bỗng run tay, chấm lên trán tôi một nốt ruồi.

Tôi vẫn giữ nguyên sắc mặt. 

Cầm điện thoại, tôi gọi cho kẻ thù không đội trời chung của Tiêu Nam Tự: "Hôn lễ thiếu một chú rể, anh có muốn đến không?"

1

"Trình Trình, hội đồng quản trị đã ổn định rồi."

Người cha luôn nghiêm khắc với tôi, lúc này giọng điệu lại mang theo chút cảm kích và vỗ về.

"Ý tưởng phát sóng trực tiếp hôn lễ đúng là có tác dụng, hiệu quả tốt hơn họp báo rất nhiều."

"Vừa mới bắt đầu phát sóng, thấy đây là cuộc liên hôn giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Trình, mấy lão già trong hội đồng lập tức câm nín."

Tôi ngây người nhìn vào gương trang điểm, rõ ràng là một cô dâu sắp lên lễ đường, vậy mà trong mắt chẳng có lấy một chút gì là vui mừng, hạnh phúc.

Bởi vì, ngay trước khoảnh khắc nhận được cuộc gọi đó, tôi đã nhận được tin nhắn của Tiêu Nam Tự.

"Doanh Doanh nhập viện rồi, đám cưới hoãn lại nhé."

Lúc nhìn thấy tin nhắn, trong lòng tôi trống rỗng.

Có lẽ vì trước đây đã có quá nhiều lần báo trước như vậy.

Nên khi chuyện này thực sự xảy ra, tôi lại thấy một cảm giác "quả nhiên là thế", như thể bản thân đã sớm đoán được kết cục này.

Lâm Lăng - cô bạn thân của tôi, tức đến nỗi sắp nổ tung.

"Hoãn đám cưới? Tiêu Nam Tự có não không vậy? Livestream hôn lễ đã bắt đầu rồi, bây giờ hắn ta nói hoãn là hoãn sao?"

Vừa chửi rủa, Lâm Lăng vừa đi đi lại lại đầy tức tối.

Nhìn tôi mặt không cảm xúc, cô ấy lập tức ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc.

"Trình Trình, cái tên cặn bã Tiêu Nam Tự này, hắn ta biết rõ hôn lễ này có ý nghĩa thế nào với cậu, bây giờ phải làm sao đây?"

Phải làm sao đây?

Dự án của tập đoàn Trình thị liên tiếp thua lỗ, nhiều cổ đông liên thủ muốn thay người lãnh đạo, người cha luôn trọng nam khinh nữ của tôi đã vội vã đẩy tôi ra để liên hôn.

Tiêu Nam Tự – thiếu gia nhà họ Tiêu, thanh mai trúc mã của tôi, ngày hôm qua còn thề thốt sẽ luôn bên cạnh tôi, đến thời khắc quan trọng lại chỉ để lại một tin nhắn rồi mất hút.

2

Lớp Mascara của Lâm Lăng đã bị nước mắt làm nhòe, cô ấy dụi mắt rồi hỏi tôi:

"Trình Trình, hay để em trai tớ đến đây hoàn thành hôn lễ với cậu nhé? Cứ nói là liên hôn giữa hai nhà chúng ta."

Tôi bật cười, vòng tay ôm lại Lâm Lăng:

"Em trai cậu mới vừa thành niên thôi, đừng hại nó. Cảm ơn cậu đã luôn ở bên tớ, để tớ nghĩ cách khác."

Tôi cầm điện thoại lên, bấm gọi một số mà trước giờ chưa từng nghĩ sẽ dùng đến:

"Điều anh từng hứa, bây giờ vẫn có thể thực hiện chứ?"

Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp, nghe có chút uể oải:

"Có thể."

Tôi cắn môi:

"Hôm nay là ngày cưới của tôi, chú rể đã bỏ chạy, có thể giúp tôi một việc không?"

Giọng nói bên kia đột nhiên rõ ràng hơn:

"Đương nhiên có thể. Nhưng tôi có một điều kiện kèm theo."

Trong đầu tôi nhanh chóng ngẫm xem những dự án và tài sản nào của Trình thị có thể đem ra trao đổi. Người này là thái tử nhà họ Tần, thị hiếu chắc chắn sẽ rất cao.

Nhưng câu trả lời của anh ta lại nằm ngoài dự đoán của tôi:

"Sau hôn lễ, mang theo chứng minh nhân dân, cùng tôi đến cục dân chính."

"Hả?" - Tôi chưa kịp phản ứng thì giọng nói vốn trầm ấm của anh ta giờ đây lại mang theo chút hứng thú vang lên:

"Đăng ký kết hôn với tôi, tôi không làm đám cưới giả."

Trong một giây, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.

Người này chẳng phải luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc sao?

Sao anh ta lại biết tôi và Tiêu Nam Tự chỉ tổ chức hôn lễ mà không đăng ký kết hôn?

Tôi lặng lẽ nghĩ đến khối tài sản khổng lồ của nhà họ Tần.

"Tôi... tôi sẽ hợp tác ký thỏa thuận tiền hôn nhân."

Tiếng cười sảng khoái vang lên từ đầu dây bên kia:

"Không có thỏa thuận tiền hôn nhân."

Tôi thực sự kinh ngạc.

Thái tử nhà họ Tần chơi lớn đến vậy sao?

Chỉ để chọc tức kẻ thù, mà ngay cả hôn nhân cũng có thể đánh đổi.

3

"Trình Trình, cậu... cậu sắp kết hôn với ai vậy?"

Sau khi cúp máy, Lâm Lăng tròn mắt nhìn tôi, nước mắt lăn dài không ngừng.

Tôi vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, nắm lấy tay cô ấy:

"Đừng nhìn tớ như thế, cậu nghĩ tớ là người tùy tiện bán rẻ bản thân sao?"

Tôi và Lâm Lăng bước ra ban công, từ trên cao nhìn xuống lễ đường, nơi lẽ ra sẽ là hôn lễ của tôi và Tiêu Nam Tự.

Người thân và bạn bè lần lượt ngồi vào chỗ.

Nhóm livestream đặc biệt mời đến vẫn đang chăm chỉ quay phim, giới thiệu từng chi tiết của buổi lễ.

Tôi đã từng mong muốn có một hôn lễ ngoài trời, được người thân chứng kiến.

Tiêu Nam Tự đã tốn không ít công sức, tìm kiếm bãi cỏ đẹp nhất toàn cảnh thành phố.

Váy cưới và lễ phục là do anh ta chọn.

Nhẫn cưới là do anh ta tự thiết kế và chế tác.

Ngay cả từng bó hoa trên thảm cỏ cũng đều do anh ta đích thân quyết định kiểu dáng.

Anh ta cũng giống tôi, tràn đầy mong đợi với hôn lễ này.

Nhưng dù đã chuẩn bị tỉ mỉ đến vậy, vào thời khắc quan trọng nhất, anh ta vẫn lựa chọn từ bỏ tôi.

Điện thoại không ngừng nhận được tin nhắn thoại.

Giọng nói của Tiêu Nam Tự vang lên trong căn phòng, có phần chói tai giữa không gian yên lặng.

"Trình Trình, anh biết em là người hiểu chuyện, sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho em."

"Trình Trình, Doanh Doanh bị tai nạn xe, không thể thiếu người thân bên cạnh, anh mà rời đi, cô ấy sẽ không chịu phẫu thuật."

"Trình Trình, ngoan nào, chúng ta đổi ngày khác tổ chức hôn lễ nhé?"

Tôi không biết trong đầu Tiêu Nam Tự đang nghĩ gì.

Tối qua tôi đã dặn anh ta hết lần này đến lần khác, rằng hôm nay đối với tôi quan trọng đến nhường nào.

Lúc đó, anh ta còn mỉm cười hôn tôi, bảo tôi đừng nghĩ nhiều, hãy yên tâm làm cô dâu xinh đẹp nhất.

Nhưng tôi có thể yên tâm được sao?

Hôm qua, Hứa Doanh Doanh còn nhắn tin cho tôi:

"Cậu đoán xem, nếu ngày cưới tôi đột nhiên xảy ra chuyện, thì anh Nam Tự sẽ chọn kết hôn với cậu, hay chọn ở lại bên tôi?"

Tôi cũng muốn biết câu trả lời.

Tôi tự nhủ, đây sẽ là lần cuối cùng.

Lần cuối cùng đánh cược.

4

Dù sao cũng là công ty tổ chức hôn lễ mà tôi đã làm việc cùng suốt nửa năm, sắp xếp nhanh chóng ngoài mong đợi.

Mười lăm phút sau, toàn bộ những thứ liên quan đến chú rể đều được thay thế.

Khách mời trên lễ đường xôn xao.

"Sao lại đột ngột đổi chú rể thế này?"

"Chẳng lẽ liên hôn giữa hai nhà có vấn đề sao?"

Người phụ trách của đội livestream dè dặt tiến lại gần tôi, trong mắt lộ rõ sự lo lắng không thể che giấu.

"Cô Trình, buổi phát trực tiếp có tiếp tục không?"

"Tiếp tục. Nhưng phần liên quan đến việc thay đổi chú rể, tạm thời không quay."

Vừa dứt lời, điện thoại tôi vang lên.

Bên kia là giọng nói đầy giận dữ của bố tôi, dù không gặp cũng có thể cảm nhận được cơn giận cuồn cuộn.

"Con nhóc chết tiệt này lại bày trò gì nữa? Có phải Tiêu Nam Tự không cần con nữa không? Hội đồng quản trị vừa nói với bố là con đã đổi chú rể rồi!"

"Cái ý tưởng ngu ngốc này là sao? Bố đã bảo không được phát trực tiếp mà con cứ khăng khăng, giờ thì hay rồi, cả thiên hạ đều biết con bị Tiêu Nam Tự bỏ rơi!"

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự thất vọng trong lòng.

"Bố, người không giữ lời hứa là Tiêu Nam Tự."

Giọng bố tôi càng thêm phẫn nộ.

"Bố không quan tâm! Con mau đi cầu xin Tiêu Nam Tự, quỳ xuống cũng được, bảo nó quay lại làm đám cưới với con ngay lập tức!"

"Con..."

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, ông ấy đã dập máy.

Tôi cười chua chát.

Vẫn là như vậy, lúc nào cũng vậy.

Người phụ trách đội livestream do dự một lúc, rồi cẩn thận hỏi tôi:

"Cô Trình, có cần chúng tôi làm giả sự cố thiết bị không?"

Tôi hơi ngạc nhiên trước sự quan tâm này, có chút không quen:

"Cảm ơn anh. Nếu tôi nhớ không lầm, công ty của các anh cũng chỉ mới khởi nghiệp không lâu, không sợ mất danh tiếng sao?"

Anh ta bất ngờ cười thoải mái:

"Dù sao cũng là công ty nhỏ, cùng lắm làm lại từ đầu. Nhưng mà, hôn lễ của cô Trình... có vẻ không ổn lắm."

Tôi bật cười tự giễu.

Phải rồi, ngay cả một người xa lạ như anh ta cũng quan tâm tôi, còn cố tìm cách giúp đỡ.

Nhưng những người luôn miệng nói yêu tôi thì sao?

5

Trên bãi cỏ, đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Tôi nhìn về phía cuối lễ đường, nơi có một bóng dáng xuất hiện kịp lúc.

Hốc mắt bỗng nhiên có chút cay cay.

"Chú rể đến rồi, giờ cô có thể yên tâm livestream rồi."

Tần Bắc Vọng sải bước tiến vào bãi cỏ.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, mà dưới ánh nắng, anh ấy trông như đang có vầng dương tỏa sáng.

"Người kết hôn với Trình Trình là tôi. Nhà họ Tần và nhà họ Trình đều mong nhận được lời chúc phúc chân thành từ mọi người."

Khí thế của thái tử nhà họ Tần quả thực không phải chuyện đùa.

Ánh mắt anh ấy sắc bén, quét qua toàn bộ lễ đường.

Đám đông lập tức im lặng.

Hai mươi phút sau, nhạc hôn lễ vang lên.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên thảm cỏ.

Ánh nắng rực rỡ, vạn vật đều tươi sáng.

Tôi từng bước đi tới, ánh mắt lướt qua những gương mặt quen thuộc.

Ngoài dự đoán của tôi, cụ ông nhà họ Tần cũng có mặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn, không chỉ có ông ấy, mà còn có cả ba mẹ và em gái của Tần Bắc Vọng.

Người nhà họ Tần đều đã đến.

Ánh mắt tôi cuối cùng dừng lại ở trung tâm bãi cỏ, nơi anh ấy đang đứng.

Tần Bắc Vọng mặc một bộ vest đen được cắt may tinh tế, dáng người cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi mang theo một nụ cười dịu dàng.

Tôi bước đến trước mặt anh ấy, nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Đôi mắt anh ấy sâu thẳm, ẩn chứa những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

Tần Bắc Vọng cao lớn, đứng cạnh anh ấy, tôi bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường.

Tôi chớp mắt, kiềm nén những giọt nước mắt sắp trào ra:

"Cảm ơn anh, Tần Bắc Vọng."

Anh ấy siết nhẹ tay tôi, khóe môi khẽ nhếch lên:

"Vinh hạnh cho tôi."

6

Lúc trao nhẫn, tôi bỗng khựng lại.

Chiếc nhẫn này không phải là chiếc mà Tiêu Nam Tự từng dày công thiết kế.

Kiểu dáng đơn giản hơn, nhưng lại toát lên vẻ sang trọng, viên kim cương cũng lớn hơn hẳn một bậc.

Trong lòng tôi không khỏi tặc lưỡi.

Chậc chậc chậc, nhà họ Tần đúng là gia tộc hàng đầu của Cảnh Thành, ngay cả nhẫn cưới chọn đại cũng xa hoa đến mức này.

Nhẫn vừa vặn với ngón tay tôi, đeo vào hoàn toàn không có chút dư thừa nào, tôi lại thêm một lần ngây người.

"Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi."

Tôi hơi thất thần.

Tần Bắc Vọng, người tôi luôn biết đến với danh xưng "con nhà người ta", một người vừa giàu có vừa tài giỏi, luôn là niềm tự hào trong mắt các bậc phụ huynh.



Bình luận