Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

LY HÔN RỒI XIN ĐỪNG GẶP LẠI

Chương 7



Tay anh vuốt ve bụng tôi, nước mắt rơi xuống cổ tôi nóng rát.
Tôi nhắm mắt nằm nghiêng, giả vờ đã ngủ, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Những ngày sau đó, Tống Tinh Hà trông tỉnh táo hẳn lên, sắc mặt cũng như người bình thường.
Anh bám tôi như hình với bóng, chẳng rời nửa bước, cứ như muốn gom hết thời gian còn lại bên tôi.

Chúng tôi đi ăn tối với bạn bè của anh. Trong phòng riêng, ai cũng cười nói vui vẻ.
Tôi và anh nắm tay nhau dưới bàn, chỉ cần liếc mắt đã cùng cười.

Lúc tôi từ nhà vệ sinh quay lại, chợt nghe thấy tiếng nói trong phòng, chân khựng lại.

Là giọng của Tống Tinh Hà:
“Tôi quen các cậu bao nhiêu năm nay rồi… Sau khi tôi chết, làm phiền các cậu chăm sóc cô ấy giúp tôi. Cô ấy chưa biết gì về việc kinh doanh, từ từ sẽ học được.”

“Đừng trách cô ấy, tôi xin lỗi trước các cậu ở đây.”

Anh vừa dứt lời, định tự phạt một ly, thì bị bạn bè ngăn lại:
“Đang bệnh còn uống gì nữa? Lát nữa vợ cậu quay lại thì biết nói sao đây?”
“Đúng rồi, chỉ là chăm sóc vợ cậu nhiều hơn thôi mà. Cậu yên tâm, có chuyện gì bọn này chống lưng cho cô ấy.”
“Phải đó, mười mấy năm tình nghĩa, cậu còn không yên tâm à? Sau này con trai hai người chính là con tụi này.”

 

Tôi đứng ngoài cửa, nước mắt lã chã rơi, còn Tống Tinh Hà trong kia thì lặng lẽ ngồi im.

Về đến bệnh viện, Tống Tinh Hà vội chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi đứng bên ngoài nghe tiếng nôn mửa bên trong, lại thấy buồn cười.

Cười vì trên đời này, người có tiền cũng không đổi được số mệnh.
Cười vì chúng tôi không làm gì sai trái, vậy mà lại kết thúc như thế này.

Khi anh bước ra, tôi đưa cho anh chiếc khăn ấm.
Tối đó chúng tôi không ngủ, chỉ ngồi bên nhau thủ thỉ, nhìn ngắm bóng đêm ngoài cửa sổ.

Rạng sáng ngày 28 tháng 2 năm 2025, Tống Tinh Hà được đẩy vào phòng cấp cứu.

Chẳng bao lâu sau, bác sĩ bước ra:
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Bệnh nhân vẫn còn chút thời gian, tranh thủ trò chuyện đi.”

Chương 10.

 

Tôi không nhớ mình đã bước vào phòng cấp cứu như thế nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Tinh Hà, chân tay tôi bủn rủn.

Anh đã trắng bệch như xác không hồn.

Tôi lảo đảo bước đến, nắm lấy tay anh:
“Tống Tinh Hà, mở mắt ra nhìn em đi.”

Anh cố gắng mở mắt, nhìn tôi một lúc lâu, cố gắng thốt ra từng chữ:
“Vợ ơi… anh không nỡ rời xa em…”

Một lát sau, anh nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy tay tôi cũng từ từ buông lơi.

Tôi chết lặng nhìn anh, bên tai là tiếng khóc nức nở, làm đầu tôi như muốn vỡ tung.

“Tống Tinh Hà, đừng ngủ mà… Anh dậy đi…”

Dù tôi có gọi thế nào, người nằm trên giường bệnh kia vẫn không còn động tĩnh gì nữa.

 

Khi nhân viên nhà tang lễ biết anh chết vì ung thư, họ liếc nhìn tôi rồi kéo Hạ Gia Hỷ ra ngoài nói gì đó.

Hạ Gia Hỷ đi vào với vẻ mặt buồn rầu:
“Chị dâu… chị ra ngoài một lát đi.”

“Tôi không ra ngoài.”

“Chị dâu, người kia bảo… người chết vì ung thư sau khi mất sẽ có vài thứ… không nên thấy.”

“Tôi là vợ anh ấy, không có gì là không thể thấy.”

Nhưng khi tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, tôi suýt phát điên.
Tôi nhìn máu của Tống Tinh Hà trào ra từ mũi, mắt và tai — chính mắt tôi chứng kiến người đàn ông mình yêu ra đi như vậy.

Rồi tôi lại phải nhìn họ mặc đồ tang cho anh, phủ vải trắng lên mặt anh.

Tôi bao lần muốn lao tới, nhưng đều bị Hạ Gia Hỷ và Đặng Tử Hàn ngăn lại.
Đặng Tử Hàn khóc đỏ cả mắt:
“Chị dâu, chị không chỉ phải giữ gìn sức khỏe cho bản thân, mà còn phải nghĩ đến đứa trẻ trong bụng nữa… Đây là đứa con duy nhất của chị và tổng giám đốc.”

 

Đúng vậy… tôi và Tống Tinh Hà còn có một đứa con.

Tôi ép mình bình tĩnh lại, dõi theo từng bước họ đưa Tống Tinh Hà vào quan tài đông lạnh.
Dù tôi có khóc cạn nước mắt, thì anh cũng sẽ không tỉnh lại nữa.

Ba ngày sau khi anh qua đời, rất nhiều người đến viếng.
Có thầy cô giáo cũ, người thân trong gia đình, cả bạn bè tham gia bữa tiệc mấy ngày trước cũng đến.

Người thân của Tống Tinh Hà thở dài cảm thán số phận éo le — cha mẹ anh mất sớm, không ngờ anh cũng ra đi sớm như vậy.

Thầy giáo của anh thì chỉ biết ngửa mặt than trời:
“Tại sao lại cướp đi một học trò tốt như thế này chứ?”

Những người anh em thân thiết thì quỳ trước linh cữu dâng hương, nói với giọng trầm lặng:
“Tinh Hà, anh em mình quen biết bao nhiêu năm rồi, không cần khách sáo nữa… Từ nay về sau, vợ và con cậu, bọn tôi sẽ thay cậu chăm sóc. Nếu cậu biết dưới kia, cứ yên tâm nhé.”
“Bọn tôi nhất định chăm sóc tốt cho vợ cậu, sau này khi tụi tôi xuống dưới gặp lại, cậu phải mời cơm đấy nhé.”

(Đã hết truyện)

Mỗi Hạt Tràng Là Một Lời Yêu (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Ba tôi bắt tôi liên hôn, chỉ được chọn một trong hai.

Một là Mạnh Trạch Khải, nhị thiếu nhà họ Mạnh, nổi tiếng ăn chơi lêu lổng.

Một là Phó Dụ Hành, đại thiếu nhà họ Phó, người ta gọi là “Phật tử” lạnh lùng cấm dục.

Trên màn hình trước mắt, đám bình luận chạy điên cuồng:

【Chọn Phật tử đi! Chuỗi tràng hạt trên cổ tay anh ấy là khắc riêng cho cô đấy!】

Tôi nửa tin nửa ngờ, cuối cùng chọn anh.

Đêm tân hôn, anh vẫn lạnh nhạt như cũ.

Bình luận lại nổ tung:

【Nhanh! Kéo đứt tràng hạt đi, đó là “khóa tình tơ”!】

Tôi làm theo.

Giây tiếp theo, đôi mắt anh đỏ hoe, ôm chặt lấy tôi, giọng khàn đặc:

“Cuối cùng… anh cũng đợi được em rồi.”

1

Ba tôi đẩy hai tấm hình đến trước mặt tôi.

“Thẩm Tinh Dao, chọn một.”

Giọng ông không cho phép từ chối, như ra lệnh.

Tôi liếc nhìn.

Một tấm là Mạnh Trạch Khải, nổi tiếng chơi bời, người yêu thay còn nhanh hơn thay áo.

Tấm kia là Phó Dụ Hành.

Người này còn “đỉnh” hơn.

Nghe nói anh ta một lòng hướng Phật, không gần nữ sắc, được gọi là “Phật tử sống ở thế kỷ 21”.

Nghe đồn đôi chân còn bị tật.

Ba tôi đúng là hết cách cứu công ty, đến cả hạnh phúc của con gái cũng không cần nữa.

Tôi đang định nổi giận thì trước mắt bỗng xuất hiện vài dòng bình luận kỳ quái.

【Trời ơi! Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!】

【Dao Dao đừng sợ! Chọn Phật tử! Tuyệt đối đừng chọn cái tên họ Mạnh đó!】

【Đúng đó! Chọn Phó Dụ Hành đi! Chuỗi tràng hạt trên tay anh ấy, từng hạt đều khắc tên của cô!】

Tôi chớp mắt liên tục, tưởng mình hoa mắt.

Bình luận vẫn cuồn cuộn.

【Các chị em, cá không? Tôi cá lần này Dao Dao chọn đúng!】

【Cá gì? Chắc chắn chọn Phật tử rồi! Cả đời này cô ấy sinh ra là để yêu đương với Phật tử thôi!】

Cái quái gì vậy?

Tôi bóp trán, nghi ngờ do áp lực quá nên sinh ảo giác.

Ba tôi thấy tôi im lặng mãi thì mất kiên nhẫn, gõ bàn “cộc cộc”.

“Quyết định chưa? Nhà họ Mạnh giục rồi đấy, chỉ cần con gật đầu, lễ hỏi sẽ gửi tới ngay.”

Mẹ tôi cũng khuyên:

“Dao Dao, mẹ biết làm vậy là thiệt cho con. Nhưng nhị thiếu nhà họ Mạnh ngoài chuyện ham chơi, tính cũng được, bề ngoài cũng sáng sủa.”

“Còn đại thiếu nhà họ Phó… nghe nói sức khỏe không tốt, tính tình lạnh lùng, con mà gả sang đó chỉ sợ khổ.”

Bọn họ nói tới tấp, làm tôi đau cả đầu.

Màn hình bình luận trước mắt cũng ồn ào không kém.

【Xàm! Phật tử khỏe lắm nhé! Tám múi bụng, cơ chuẩn! Ăn đứt cái tên Mạnh Trạch Khải kia cả trăm lần!】

【Đúng đó! Tính lạnh lùng là giả thôi! Chỉ với Dao Dao mới dịu dàng!】

【Dao Dao nhanh lên! Không chọn là ba cô tự quyết luôn đó!】

Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ vào tấm hình lạnh lùng cấm dục kia.

“Tôi chọn anh ấy.”

Cả phòng khách lập tức yên lặng.

Ba mẹ tôi, cả cô em kế đang hóng chuyện, đều nhìn tôi như nhìn người mất trí.

“Con nói gì?” Ba tôi tưởng mình nghe nhầm.

“Tôi nói, tôi chọn Phó Dụ Hành.” Tôi nhắc lại, giọng không to nhưng rất chắc chắn.

Màn hình bình luận lập tức biến thành đầy chữ “A a a a a a”.

【Cô ấy chọn rồi! Cô ấy chọn rồi! CP của tôi cuối cùng cũng bắt đầu ngọt rồi!】

【Hu hu hu, tui xúc động muốn khóc.】

【Nhanh! Chuyển sang bước tiếp theo! Tôi muốn xem động phòng!】

Tôi: “…”

Đám bình luận này rốt cuộc là cái gì vậy?

2

Sắc mặt ba mẹ tôi khó coi như vừa nuốt phải ruồi.

Cô em kế Thẩm Nguyệt Đình còn kêu toáng lên:

“Chị, chị điên à? Không chọn nhị thiếu trẻ trung đẹp trai mà lại chọn một tên bệnh tật, vừa lạnh vừa tàn tật?”

Câu nói khó nghe nhưng ba mẹ tôi không hề ngăn cản.

Rõ ràng họ cũng nghĩ vậy.

“Thẩm Tinh Dao, đừng có trẻ con nữa.” Ba tôi mặt sầm lại. “Chuyện này liên quan đến sự sống còn của công ty, không phải lúc để con tùy hứng.”

“Con rất tỉnh táo.” Tôi nhìn thẳng ông. “Ba chỉ nói để con chọn một trong hai, chứ đâu bắt buộc chọn ai.”

“Con…”

“Ba,” tôi cắt lời, “nhà họ Phó không hề kém nhà họ Mạnh, thậm chí còn mạnh hơn. Con chọn Phó Dụ Hành, với Thẩm gia chỉ có lợi chứ không có hại.”

Ba tôi bị tôi chặn họng, không nói được.

Đúng thật, nhà họ Phó mới là hào môn hàng thật, gốc rễ sâu dày.

Nhà họ Mạnh tuy cũng thuộc tầng lớp giàu mới nổi, nhưng vẫn kém một bậc.

Chỉ vì Phó Dụ Hành quá kín tiếng, thêm chuyện sức khỏe nên bên ngoài mới nghĩ chọn Mạnh Trạch Khải là hợp hơn.

Ba tôi cân nhắc lợi hại, cuối cùng cũng nhượng bộ.

“Được, theo con. Ba sẽ liên hệ với nhà họ Phó ngay.”

Nói xong, ông cầm điện thoại ra chỗ khác.

Thẩm Nguyệt Đình tức tối giậm chân, ghé sát bên tôi.

“Thẩm Tinh Dao, đừng có đắc ý. Chị tưởng lấy chồng nhà họ Phó là cao gối ngủ yên à? Một kẻ tàn phế, chưa biết còn bệnh gì trong người. Rồi chị sẽ khóc thôi.”

Tôi lười đáp.

Nhưng màn hình bình luận thì nổ tung.

【Phì! Chính mày mới bệnh! Cả nhà mày bệnh!】

【Cái con trà xanh này phiền ghê, muốn xông vào xé nát cái miệng nó quá!】

【Dao Dao đừng giận, chờ Phật tử đến chống lưng cho! Anh ấy sẽ quăng con nhỏ này ra Thái Bình Dương cho cá mập!】

Nhìn đám bình luận đang bênh mình, lòng tôi bỗng thấy ấm áp.

Không biết chúng từ đâu tới, nhưng rõ ràng… chẳng có ác ý.

Ngược lại, cứ như một đám bạn gái ồn ào, luôn đứng sau ủng hộ tôi.

Chuyện được quyết định, cả hai nhà đều hành động rất nhanh.

Ngày hôm sau, quản gia nhà họ Phó đích thân tới đưa sính lễ và chốt ngày cưới.

Ngay tuần sau.



Bình luận