Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ly Hôn Chớp Nhoáng, Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 4



19

Chỉ vài phút sau khi tôi cúp máy, Lâm Dực lại gọi tới.

Giọng anh ta nghe có chút khàn khàn, nhưng cũng chưa đến mức mê sảng vì sốt như lời người kia nói.

Anh ta nói:

“Anh đang bệnh mà em không thể dỗ dành anh một chút sao? Em còn nói mấy lời tuyệt tình như thế làm anh tổn thương.”

Tôi cau mày chặt hơn. Đến nước này rồi mà anh ta vẫn tưởng giữa chúng tôi còn cơ hội quay lại.

Tôi im lặng không nói, thì anh ta lại tiếp tục:

“Anh thề là từ nay sẽ không bao giờ phản bội nữa. Trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có mình em. Đừng giận anh nữa. Em nói rõ với cái thằng ‘dự phòng’ kia đi, ly hôn rồi quay về bên anh.”

Nghe thử xem anh ta đang nói những gì?

“Dự phòng”? Hứa Mặc Dương chưa từng là “dự phòng” trong cuộc đời tôi.

Trong tim tôi, anh là người bạn cùng bàn thân thiết thuở cấp ba, là người dang tay giúp tôi những lúc tôi đơn độc và bất lực, và bây giờ – là người chồng mà tôi yêu thương và trân trọng.

Tôi nói với anh ta:

“Đợi anh khỏi bệnh, chúng ta gặp nhau một lần đi.”

Anh ta lập tức mừng rỡ:

“Không cần đợi khỏi bệnh đâu, hôm nay gặp luôn đi.”

20

Chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê. Lâm Dực đến sớm hơn tôi và đã gọi sẵn cho tôi một ly cà phê Americano – loại tôi vẫn thường uống.

Tôi ngồi đối diện anh ta, nhìn nụ cười trên gương mặt anh ta, chậm rãi nói:

“Hôm nay nói rõ mọi chuyện đi. Dứt khoát một lần.”

Ánh mắt Lâm Dực thoáng dao động, rồi cười gượng:

“Em dọn nhà rồi à? Anh từng đến nhà em, nhưng người mở cửa là người thuê mới.”

Tôi gật đầu:

“Ừ. Sau khi kết hôn, em trả nhà rồi dọn đến sống cùng chồng.”

Lâm Dực lúng túng cầm ly cà phê nhấp một ngụm, cố gắng cười:

“Không sao, vậy là mình huề rồi. Giờ bắt đầu lại cũng tốt mà.”

Tôi bình thản nhìn anh ta:

“Lâm Dực, em mong anh hãy nghiêm túc nghe lời em nói. Việc em kết hôn không phải là một phút bốc đồng. Thật ra từ lâu em đã muốn kết hôn rồi.”

Lâm Dực vẫn không cam lòng:

“Thế là em cứ tùy tiện chọn đại một người để cưới sao?”

Có lẽ trước kia ngay cả tôi cũng từng hoài nghi bản thân – không rõ liệu mình có cưới vội, cưới sai hay không. Nhưng giờ nghĩ lại, đáp án là: Không.

Tôi nhìn thẳng vào anh ta và nói:

“Chúng ta yêu nhau chín năm. Có lần em đi dạo trung tâm thương mại bị trẹo chân, gọi anh đến đón, anh nói bận cả ngày mới vừa về tới nhà, mệt quá không muốn ra ngoài. Vậy là em lê lết, chịu ánh mắt kỳ thị của người ta, tập tễnh rời khỏi trung tâm, rồi tự mình ra bắt xe về nhà.”

Tôi ngừng một chút, rồi tiếp lời:

“Còn có lần em phẫu thuật ruột thừa, phải nằm viện. Mẹ em từ quê lên chăm sóc, còn anh chỉ ghé qua một lát sau giờ làm. Cuối tuần nghỉ, anh thà ở nhà chơi game ngủ nướng, cũng không chịu tới thăm em.”

Trước kia mỗi khi nghĩ đến những tủi thân ấy, tôi đều muốn bật khóc. Nhưng giờ đây, lòng tôi lại rất bình lặng. Chỉ vì tôi đã hoàn toàn không còn để tâm nữa.

Tôi tiếp tục:

“Thật ra những chuyện đó em đều có thể nuốt vào trong. Nhưng năm ngoái khi mẹ em bị phát hiện ung thư phổi, anh đang ở đâu? Lúc đó em như rơi xuống địa ngục, hoàn toàn không biết phải làm sao. Khi em cần anh nhất, anh vẫn không ở bên.”

Anh ta vội vàng giải thích:

“Lúc đó anh đi công tác mà, em biết rõ mà, thật sự là anh không thể về được.”

Tôi cười nhạt:

“Ừ, anh không thể về, nhưng giữa chừng anh vẫn từng quay về công ty vài lần. Bận đến mức như vậy, chẳng lẽ anh không có chút thời gian nào để ghé qua bệnh viện, nhìn mẹ em một cái? Dù chỉ là mang chút đồ tới rồi đi? Nhưng anh chọn cách nói dối, bảo là không thể về.”

Lâm Dực mấp máy môi, nhưng rốt cuộc chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Tôi chết tâm, không phải vì một chuyện lớn lao nào, mà là vì những hy vọng cứ bị dập tắt hết lần này đến lần khác.

Khi hy vọng đã cạn, trái tim cũng tự động nguội lạnh, và rồi… chẳng còn yêu nữa.

21

Đầu năm nay, tôi từng nhiều lần thúc ép Lâm Dực chuyện kết hôn. Một phần vì tôi đã lớn tuổi, phần khác là vì sức khỏe của mẹ tôi không tốt, bà mong có thể thấy tôi yên bề gia thất sớm. Chính vì vậy tôi mới sốt ruột muốn lập gia đình.

Mà khi đó, Lâm Dực là bạn trai của tôi – nếu muốn kết hôn, đương nhiên tôi phải nghĩ đến việc cưới anh ta. May mà cuối cùng anh ta không đồng ý.

Bây giờ nhớ lại khoảng thời gian mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư phổi, trong lòng tôi vẫn rất khó chịu, khó chịu đến mức chỉ muốn bật khóc.

Tôi hít mũi, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn nở nụ cười:

“Khi em rơi vào tuyệt vọng, người luôn ở bên em là Hứa Mặc Dương. Anh ấy giúp mẹ em liên hệ với chuyên gia hàng đầu, mỗi khi rảnh đều đến thăm bà. Lúc em buồn, người dỗ dành em cũng là anh ấy.”

Lâm Dực bất ngờ siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm xuống:

“Hắn ta là lợi dụng lúc em yếu lòng để chen vào!”

Tôi mỉm cười đáp:

“Dù có là chen vào thì cũng là do anh trao cơ hội. Nếu ngày đó anh thực sự không thể bên cạnh em, em cũng không trách gì anh. Nhưng sự thật thì sao? Anh đã quen với việc luôn đặt em sau mọi kế hoạch của mình. Hoặc có lẽ, em chưa bao giờ nằm trong bất kỳ kế hoạch nào của anh.”

Anh ta có thể rung động trước một người phụ nữ khác chỉ trong chớp mắt, có thể phản bội tôi mà không chút áy náy rồi thản nhiên đề nghị chia tay. Và đến khi mối quan hệ mới kia không còn mới mẻ nữa, anh ta lại đinh ninh rằng chỉ cần anh ta muốn quay lại, tôi sẽ lập tức trở về.

Tình yêu có thể có nhiều hình thức. Đôi khi vì yêu mà ta đánh mất bản thân. Nhưng cũng có khi, chính vì yêu mà ta trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.

Trước khi rời đi, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc nói:

“Không ai sẽ mãi đứng nguyên một chỗ chờ đợi trong vô vọng. Nếu không gặp được Hứa Mặc Dương, có lẽ cả đời này em cũng không biết rằng, tình yêu đích thực có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc như thế nào. May mắn thay, em đã gặp được anh ấy.”

22

Sau khi rời khỏi quán cà phê, tôi gọi điện cho Hứa Mặc Dương.

Anh không bắt máy ngay. Anh từng nói với tôi rằng, mỗi khi lên bàn mổ, anh sẽ để điện thoại lại phòng nghỉ, nhưng sẽ không tắt máy. Vì anh sợ bỏ lỡ những cuộc gọi quan trọng, nên chỉ cần vừa xuống ca, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ là anh sẽ gọi lại ngay.

Thế nhưng hôm đó, anh không gọi lại cho tôi suốt cả ngày. Tôi chờ từ sáng đến tối, hơn mười tiếng đồng hồ.

Tôi chưa từng nhớ một người nhiều đến thế. Dù anh không ở bên tôi, dù tôi cứ ngóng cuộc gọi mãi không đến, nhưng tôi lại không cảm thấy uất ức một chút nào.

Bởi tôi biết, anh đang làm điều anh phải làm. Dù chưa từng hứa hẹn điều gì, nhưng anh luôn mang đến cho tôi cảm giác an toàn vững chãi.

Tôi ngủ một mạch đến nửa đêm, cuối cùng Hứa Mặc Dương cũng gọi lại:

“Xin lỗi, bận tới tận bây giờ mới gọi lại được cho em.”

Tôi mỉm cười, giọng còn vương chút ngái ngủ:

“Hôm nay có chuyện gì thế? Sao bận quá vậy?”

“Có một vụ tai nạn trên cầu vượt ở khu Đông Thành, ba bệnh nhân bị thương rất nặng. Nhưng may mà cả khoa cùng cố gắng, cuối cùng cũng cứu được cả ba người.”

Giọng anh còn khàn đặc, hơi thở gấp gáp – chắc hẳn anh vừa rời khỏi phòng mổ liền lập tức gọi cho tôi.

Anh hỏi tiếp:

“Em gọi cho anh có chuyện gì không?”

Tôi mím môi, có chút ngại ngùng. Sau một hồi do dự, tôi mới nhẹ giọng nói:

“Thật ra cũng không có gì quan trọng… chỉ là em đột nhiên muốn nói với anh: Em yêu anh.”

Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, mãi sau anh mới lên tiếng:

“Em biết không, tự nhiên anh thấy tỉnh cả người, năng lượng lại tràn đầy rồi!”

Lúc đó tôi còn chưa hiểu ý anh là gì, đến sau này tôi mới biết – ngày hôm đó anh ở trong phòng mổ suốt mười một tiếng liên tục.

Trong suốt mười một tiếng ấy, anh không ăn bất kỳ thứ gì, chỉ truyền một ít nước đường. Khi ca phẫu thuật kết thúc, anh mệt đến hoa mắt, chân đứng không vững. Nhưng điều đầu tiên anh nghĩ đến… vẫn là gọi lại cho tôi.

23

Không lâu sau, Lâm Dực gửi cho tôi một tin nhắn:

“Xin lỗi, là anh sai rồi.”

Tôi đọc xong tin nhắn, lập tức xóa số điện thoại của anh ta.

Tôi biết, lần này tôi xóa đi rồi – anh ta sẽ không còn cơ hội nào để quay lại nữa.

Ba tháng sau khi tôi và Hứa Mặc Dương đăng ký kết hôn, anh tổ chức cho tôi một buổi lễ cưới bù long trọng. Tối hôm đó – đúng nghĩa là đêm động phòng hoa chúc – anh nằm bên tôi, ôm chặt tôi vào lòng.

Bên tai tôi là nhịp thở ấm áp của anh. Anh kể rằng điều anh hối hận nhất là không tỏ tình với tôi ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba. Đến khi anh gom đủ dũng khí để tỏ tình, thì bên tôi đã có Lâm Dực rồi.

Sau đó anh cũng từng yêu, từng chân thành, từng thất bại – nhưng cuối cùng, sau bao vòng luẩn quẩn, anh vẫn quay về điểm xuất phát ban đầu.

Anh nói, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, anh may mắn được gặp lại tôi… và cùng tôi đi hết quãng đời còn lại.

-HẾT-

(Đã hết truyện)

BẢN ÁN DÀNH CHO NGƯỜI CHỒNG PHẢN BỘI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Mang thai tám tháng, tôi đến văn phòng của Phó Cảnh Hành đưa tài liệu.

Nhìn căn phòng nóng 46 độ, tôi vừa định bật điều hòa.

Thì bị cô thư ký nữ của anh ta chặn lại.

“Chị dâu, em đang đến kỳ, sợ lạnh, không bật điều hòa được.”

Tôi lo bị say nắng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Liếc cô ta một cái, không nói lời nào, tôi bật điều hòa.

Buổi tối, Phó Cảnh Hành vừa đi tiếp khách về mở cửa đã chất vấn:

“Tiểu Ninh đang trong kỳ kinh, em có biết 38 phút 19 giây gió lạnh đó khiến cô ấy đau bụng đến mức phải vào ICU không?”

“Phó Cảnh Hành, anh nghĩ em chưa từng có kinh à? Huống hồ nếu em bị say nắng, thì là hai mạng người đấy, anh uống nhầm rượu giả à?”

Phó Cảnh Hành cong khóe môi, gật đầu:

“Là anh hồ đồ, em nói đúng.”

Đêm đó, Phó Cảnh Hành vẫn như thường ngày dỗ tôi ngủ.

Nhưng khi tỉnh dậy, tôi lại phát hiện mình đang ở trong một kho lạnh bốn phía là kính.

Xung quanh là đám con nhà giàu đang cười cợt nhìn tôi.

Ngoài kho lạnh, Phó Cảnh Hành ôm eo Thẩm Ninh, cùng nhau nhìn tôi mà cười.

“Sợ nóng à? Hôm nay cho em mát mẻ cho biết!”

Tôi chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh rút điện thoại ra, lần lượt chụp ảnh từng người một.

Sau đó gọi điện thoại:

“Ba, con không muốn những người này nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.”

1

Cuộc gọi vừa dứt, đám người đứng ngoài kho lạnh ban đầu ngớ người ra,

Sau đó lập tức bật cười như sấm dậy.

“Ôn Lam, ba cô bị người ta quăng xuống đại dương cho cá mập ăn từ nửa năm trước rồi, cô bị lạnh đến ngu người, hay thật sự ngu vậy hả?”

“Đúng đó, còn tưởng mình là đại tiểu thư nhà họ Ôn sao? Có nằm mơ ban ngày cũng chẳng dám như vậy chứ?”

Phó Cảnh Hành nghe lũ tay chân cười nhạo tôi thì ánh mắt dâng lên vẻ đắc ý,

Nhẹ nhàng khoác chiếc áo lông chồn trên người Thẩm Ninh,

Ôm lấy cô ta, từ tốn bước đến trước kho lạnh,

Đưa ngón trỏ gõ gõ nhẹ lên mặt kính trước mặt tôi, chậm rãi mở miệng:

“Ôn Lam, lạnh không? Biết lỗi chưa?”

Chiếc nhiệt kế đỏ chót báo cho tôi biết, kho lạnh đã được điều chỉnh xuống âm 50 độ.

Tôi chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh từ tối hôm qua, lạnh đến run lẩy bẩy.

Làn da chạm sàn đã tím bầm vì tê cóng, từng cơn đau buốt cứ liên tục truyền đến.

Tôi lảo đảo lao về phía Phó Cảnh Hành và Thẩm Ninh, đấm mạnh một cái vào lớp kính.

“Phó Cảnh Hành, em sai ở đâu?! Nhiệt độ 46 độ mà bật điều hòa thì có gì sai? Phụ nữ mang thai vốn đã dễ nóng, nếu bị sốc nhiệt thì là hai mạng người đó!”

Sự phẫn nộ đột ngột khiến bụng tôi đau nhói.

Tôi nhanh chóng ôm bụng ngồi thụp xuống,

Đôi mắt đỏ hoe căm hận nhìn chằm chằm Phó Cảnh Hành.

“Phó Cảnh Hành, thả em ra đi! Anh biết em vì đứa bé trong bụng đã chịu bao nhiêu khổ sở, em không thể mất nó được!”

Ánh mắt Phó Cảnh Hành lóe lên tia cảm xúc khó đoán.

Nỗi khổ khi muốn có đứa bé này, anh là người hiểu rõ nhất.

Nhiều năm trước, một tai nạn khiến anh gần như vô sinh.

Chiếc kim lấy trứng dài cả cánh tay đã đâm vào cơ thể tôi suốt tám năm, hàng ngàn lần,

Chúng tôi mới có được đứa bé này.

Tám tháng, từng ngày từng giờ giữ gìn, cẩn trọng đến mức không thể hơn.

Chỉ vì hôm đó nước đường đỏ mà người giúp việc mang đến hơi nguội,

Anh đã đánh gãy tay người ta.

Vậy mà giờ vì cái “kỳ kinh” của Thẩm Ninh, anh lại thản nhiên nhốt tôi vào kho lạnh.

Nỗi cay đắng trào dâng trong lòng, tôi đang định mở miệng nói thêm.

Thẩm Ninh bỗng giật phắt chiếc áo lông chồn vừa được khoác lên người,

Giọng nói ấm ức vang lên xen lẫn nước mắt:

“Cảnh Hành, thả chị dâu ra đi, da thịt chị ấy mềm mại thế kia sao chịu nổi cảnh hành hạ này. Không giống em, con nhà nghèo khổ, từng bị lạnh đến ngất xỉu trong phòng điều hòa cũng không dám hé miệng…”

Lạnh đến ngất xỉu?

Tôi chỉ bật điều hòa có nửa tiếng!

Khi rời văn phòng Phó Cảnh Hành, Thẩm Ninh còn vui vẻ hẹn bạn tối đi bar mà!

Tôi định lên tiếng giải thích.

Nhưng Phó Cảnh Hành đã lập tức đổi sắc mặt, giọng lạnh băng:

“Vào đó, lột áo khoác của cô ta ra! Không phải da thịt mềm mại sao? Hôm nay tôi cho cô biết thế nào là khổ của con nhà nghèo!”

Anh cúi người nhặt áo lông chồn lên,

Vừa nhẹ nhàng khoác lại cho Thẩm Ninh, vừa nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

“Khi nào biết lỗi thì khi đó mới được ra! Bác sĩ nói con trai tôi rất khỏe mạnh, cô đừng hòng lấy cái cớ này để trốn tránh trừng phạt!”

Nói xong, anh bế bổng Thẩm Ninh lên.

Giọng nói tràn đầy dịu dàng và cưng chiều khiến người ta gai người:

“Ninh Ninh, đến kỳ thì không được để lạnh chân, hôm nay cứ nằm trong lòng anh, xem ai dám nói gì!”



Bình luận