Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

LƯƠNG HƯU BỊ CƯỚP

Chương 3



3

Chị không biết lúc chị còng lưng làm việc trong nhà máy, Vệ Quốc đem hết tiền lương cho tôi mua quần áo, mua trang sức.

Anh ấy còn đưa tôi đi du lịch nữa.

Chị từng đi Bắc Kinh chưa? Từng đến Thiên An Môn? Từng leo Vạn Lý Trường Thành chưa?

Còn nhớ sinh nhật năm ngoái của chị không?

Chị làm một bàn đầy đồ ăn, nhắn tin cho Vệ Quốc suốt cả buổi, mà lúc đó, ảnh với Hạo Hạo đang cùng tôi ăn steak trong nhà hàng Tây.

Chị đến nhà hàng Tây bao giờ chưa?”

Bà ta không hề kiêng dè mà xé toang những vết thương của tôi, khoe khoang Vương Vệ Quốc đối với bà ta tốt đến mức nào.

“Trần Vân, kiếp này tôi chính là số hưởng, Vệ Quốc cũng nói rồi, tôi sinh ra để hưởng phúc.

Còn chị, số mệnh khổ cực, trời sinh ra là để làm trâu làm ngựa!”

Tôi giơ tay, không chút do dự, tát hai cái thật mạnh lên mặt bà ta.

“Bắt đầu từ hôm nay, mọi thứ trong nhà họ Vương giao hết cho bà rồi đấy.

Bà cứ mà tận hưởng đi: việc nhà họ Vương, quét dọn nhà họ Vương, ba bữa một ngày của nhà họ Vương,

và cả đứa cháu sắp chào đời của nhà họ Vương nữa.

À đúng rồi, nhớ chăm sóc kỹ con dâu tôi lúc ở cữ đấy.

Nói trước cho bà biết, tính nó khó chịu lắm, làm không vừa ý là nó động tay động chân ngay đấy.”

Nói xong, tôi kéo vali rời đi, bỏ lại Lý Tố Hoa đứng ngẩn người trong cơn sững sờ.

Tôi không đi đâu xa, chỉ quay về căn nhà cũ mẹ để lại cho tôi.

Hơn hai mươi năm không ở, bên trong đầy bụi và mạng nhện.

Nhưng không sao cả, ít nhất đây là nhà của tôi, tôi không cần phải nhìn sắc mặt bất kỳ ai để sống nữa.

Tôi kiên trì đến tìm lãnh đạo nhà máy, họ cũng rất coi trọng vụ việc.

Họ bảo tôi cứ kiên nhẫn chờ, nhất định sẽ cho tôi một câu trả lời hài lòng.

Còn Vương Vệ Quốc và Vương Hạo, ngay ngày thứ hai sau khi tôi dọn đi, đã đón Lý Tố Hoa về ở chung.

Bọn họ vứt hết mọi thứ tôi không kịp mang theo, như thể tôi chưa từng tồn tại trong ngôi nhà ấy, như thể Lý Tố Hoa mới chính là người đã luôn sống cùng họ.

Tôi nhờ người nhắn lại cho Vương Vệ Quốc: tôi muốn ly hôn.

Ông ta chẳng mấy bận tâm, thậm chí còn đến tận nhà tôi chế giễu:

“Làm sao? Giờ già rồi còn muốn tìm hạnh phúc mới hả?

Trần Vân, bà nằm mơ đấy à.

Nghe cho rõ đây, từ hôm nay trở đi, ban ngày bà phải về nhà nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp, chăm sóc con dâu và cháu nội.

Dọn dẹp xong hết thì tự biết điều cút đi, đừng làm phiền giấc ngủ của cả nhà tôi.

Yên tâm, hai trăm tệ một tháng như đã nói, tôi sẽ không thiếu của bà một xu.”

Mơ đẹp quá ha, ông ta mơ giữa ban ngày mà không biết ngượng.

Tôi nhặt ngay một cây chổi, nhét thẳng vào miệng ông ta:

“Cút! Cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Ngày Lưu Mai sinh con, lãnh đạo nhà máy cũng cho tôi câu trả lời chính thức.

“Chúng tôi đã điều tra rõ ràng. Chồng cô, với tư cách là phó giám đốc, đã lợi dụng chức vụ để cho người khác mạo danh nhận lương hưu.

Nhà máy đã quyết định cách chức phó giám đốc của ông ta, thu hồi toàn bộ tiền lương hưu mà Lý Tố Hoa đã lĩnh sai trước đây, và từ nay sẽ phát lương hưu đầy đủ lại cho cô.”

Vừa mới nhận được tin tốt, Vương Vệ Quốc đã hớt hải chạy đến tìm tôi.

“Mau về với tôi, Lưu Mai sinh rồi, về chăm nó ở cữ nhanh lên.”

Tôi gạt tay ông ta ra, giận dữ nói:

“Cút! Đó là con dâu ông, liên quan gì đến tôi? Huống hồ giờ còn có Lý Tố Hoa làm mẹ chồng nó mà.”

“Bà nói cái gì vậy?

Tố Hoa sức khỏe yếu, cả đời chưa từng làm việc, sao có thể chăm con ở cữ được.

Vất vả lắm, hôm qua cô ấy chỉ ngủ ở bệnh viện một đêm mà hôm nay đã đau ê ẩm, không xuống nổi giường.

Con dâu đã bắt đầu nổi cáu rồi, bà mau về chăm cả hai người đi!”

Tôi suýt chút nữa không kìm được mà vớ dao chém ông ta ngay tại chỗ.

Giờ thì không chỉ chăm một người, mà phải chăm luôn cả Lý Tố Hoa nữa sao?

Tôi trừng mắt nhìn ông ta, lạnh giọng:

“Ông thật sự nghĩ tôi là loại đàn bà tiện rẻ như vậy sao?

Muốn tôi đi chăm Lý Tố Hoa?

Cút mẹ nó ra xa cho tôi!”

Ông ta tức đến mức ngực phập phồng liên tục:

“Bà đừng có không biết điều! Tôi thấy bà giờ không có việc, lương hưu cũng mất, trong tay không một đồng, nên mới tìm cớ để bà có tiền kiếm sống.

Vậy mà bà không biết cảm ơn!

Bà không đi cũng được, có cả đống người muốn đi. Tôi thuê giúp việc là xong.

Dù sao tôi cũng có tiền. Trần Vân, để xem lúc nào bà sẽ phải bò về cầu xin tôi!”

Nhìn bóng lưng ông ta bỏ đi, tôi bật cười lạnh một tiếng.

Đã bị nhà máy đuổi việc rồi, xem thử ông ta còn kiêu ngạo được bao lâu.

(Đã hết truyện)

Chọc Nhầm Đại Boss, Tôi Chạy! (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Sủng, Hào Môn, Tiểu Thuyết,

Năm thứ tư làm chim hoàng yến cho Hạ Chấp Tiêu, tôi vẫn chưa thể ngủ với anh ta.

 

Sau vô số lần ra mặt gạ gẫm, đụng chạm thăm dò, tôi chắc chắn một điều: anh ta rất có khả năng.

 

Không cam lòng, tôi mang ra bộ nội y Victoria’s Secret mới mua — ren thêu hoa, dây buộc, chất liệu xuyên thấu… Mặc vào soi gương một cái, vừa ngây thơ vừa gợi cảm, đến chính tôi cũng phải đỏ mặt.

 

Tối nay mà không “xử” được anh ta, tôi sẽ viết ngược tên mình!

 

Tôi mặc đồ ngủ đôi, bưng ly sữa nóng rồi bước về phòng làm việc của Hạ Chấp Tiêu.

 

Tôi rón rén lại gần, định làm nũng như mèo con với anh một chút.

 

Không ngờ bên trong ngoài Hạ Chấp Tiêu còn có cả Hạ Thiền Tuyết.

 

Giọng nói nghèn nghẹn kèm tiếng khóc vang ra: “Anh, em không muốn kết hôn với Chu Dật…” “Anh giúp em hủy hôn được không?”

 

Hạ Chấp Tiêu lạnh lùng đáp, giọng xa cách: “Hôn sự của em do ông nội quyết định, anh không can thiệp được.” “Nhưng người em thích là anh!”

 

Ngay lúc ấy, Hạ Thiền Tuyết kiễng chân hôn lên môi Hạ Chấp Tiêu.

 

Tôi bị đống thông tin kinh hoàng đó dội vào mặt, choáng váng hoàn toàn.

 

Chưa kịp phản ứng, đã thấy Hạ Thiền Tuyết bị đẩy mạnh ra.

 

Hạ Chấp Tiêu mặt đen lại: “Em biết mình đang làm gì không?

 

Ra ngoài ngay!”

 

Tôi hoảng hồn, bưng ly sữa trở về phòng.

 

Trong đầu tôi toàn những từ như “hào môn loạn luân”, “máu chó”, “quan hệ cận huyết” nhảy múa — thì ngay lúc đó, một loạt bình luận ảo hiện ra trước mắt:

 

Không có quan hệ m.á.u mủ, nam chính còn nhịn được sao?

 

Người không muốn nữ chính kết hôn với người khác nhất chẳng phải là anh ta sao?

 

Rõ ràng thích nữ chính mà cứ tỏ ra không quan tâm.

 

Nuôi chim hoàng yến là để nữ chính từ bỏ, nhưng chính anh ta chẳng nhận ra nữ phụ và nữ chính có nhiều điểm giống nhau.

 

Đừng lo, đợi nữ chính đau lòng và mang thai bỏ trốn, anh ta sẽ phát điên vì kiểu yêu giam cầm, cưỡng ép.

 

Nữ phụ chỉ là công cụ thúc đẩy tình cảm nam nữ chính, hết giá trị lợi dụng là bị đá ngay.

 

Xem xong mấy dòng bình luận, tôi tức đến bật cười.

 

Hạ Chấp Tiêu nuôi tôi chỉ để khiến Hạ Thiền Tuyết từ bỏ sao?

 

Còn có người nói tôi giống cô ta — giống chỗ nào vậy?

 

Ngoài việc hai đứa cùng độ tuổi, chẳng có điểm nào giống nhau cả.

 

À không… có một điểm — dưới đuôi mắt cả hai đều có một nốt ruồi lệ.

 

Tôi mím chặt môi, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

 

Ngay lúc đó, có người bất ngờ ôm tôi từ phía sau.

 

Rơi vào lòng Hạ Chấp Tiêu, trên mặt tôi vẫn còn nguyên vẻ giận dữ.

 

Hạ Chấp Tiêu nhướng mày. “Tiểu tổ tông à, ai làm em giận thế?”

 

Anh cúi đầu hôn lên má tôi, tôi nghiêng đầu né tránh.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc môi anh có thể đã bị Hạ Thiền Tuyết hôn, tôi cảm thấy ghê tởm.

 

Nhưng Hạ Chấp Tiêu lại tưởng tôi đến kỳ kinh nguyệt. “Lại đến sớm à?”

 

Anh không nói gì, định xoa bụng tôi, nhưng vừa đặt tay lên thì cứng đờ.

 

Ánh mắt sâu thẳm lướt qua người tôi, dừng lại trên gương mặt tôi. “Yên Yên, em mặc gì bên trong vậy?”

 

Lúc này, đám bình luận điên cuồng xuất hiện trên màn hình:

 

Nữ phụ thật rẻ tiền, nam chính không buồn động đến mà cứ bám riết không buông.

 

Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, tự nguyện dâng đến tận cửa.

 

Không hổ danh là nữ phụ, chẳng chút liêm sĩ.

 

Đừng mơ mộng nữa, nam chính chỉ dành trọn thể xác và tinh thần cho nữ chính thôi.

 

Đồ mặt dày, biến đi!

 

Có lột sạch cũng không cám dỗ nổi nam chính đâu!

 

Nghĩ lại bao lần chủ động trêu chọc anh ta, nhưng mỗi lần đều dừng lại phút chót, tôi từng nghĩ anh chỉ là người cổ hủ.

 

Nên tôi mới kiên trì muốn thấy anh mất kiểm soát vì tôi.

 

Giờ mới biết, hóa ra anh ta giữ mình là dành cho Hạ Thiền Tuyết.

 

Nhưng tôi vẫn không cam lòng, muốn xác minh thêm lần cuối.

 

Tôi kéo tay Hạ Chấp Tiêu đặt lên vạt áo ngủ, đưa tay anh cởi áo tôi ra.

 

Quần áo nửa kín nửa hở, khung cảnh bên trong càng thêm mờ ảo, quyến rũ.

 

Tôi ôm cổ anh, áp sát tai, cố ý khẽ gọi: “Anh ơi~” Hạ Chấp Tiêu thở gấp, ôm lấy đầu tôi hôn mạnh, không cho tôi chút cơ hội thở.

 

Một tay còn lại lần theo từng đường cong trên cơ thể, dẫn theo từng đợt nhiệt nóng trào dâng.

 

Ngay lúc tôi tưởng anh không nhịn được nữa, anh đột ngột kéo chăn quấn chặt tôi lại.

 

Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đôi môi sưng đỏ, khoé mắt ươn ướt, giọng khàn đặc: “Sau này trên giường không được gọi anh là ‘anh’, nghe chưa?”

 

Nói rồi anh quay người dứt khoát rời đi.

 

Dòng bình luận chế nhạo tràn ngập màn hình:

 

Cười c.h.ế.t mất, bắt chước nữ chính gọi ‘anh’, kết quả bị ghét bỏ.

 

Nam chính mỗi lần chỉ chạm lên phần trên rồi rút Đúng rồi, điểm mấu chốt là ở đây!

 

Tôi đoán cỡ A.

 

Thôi khỏi đoán, dù thế nào cũng không đủ tư cách giải tỏa nhu cầu sinh lý cho nam chính.

 



Bình luận