Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Lấy Nhầm Một Thế Tử Phi Trời Đánh

Chương 6



Ta và Vãn Vãn lớn lên cùng nhau. Nhà nàng cách không xa nhà ta, nên thường theo phu tử cùng học chữ.

Nàng hoạt bát hiếu động, trèo cây bắt chim, lội sông bắt cá đều giỏi, chỉ có học hành là ngủ gật. Vì thế mà chẳng ít lần bị phạt.

Phu tử chỉ biết bắt chép phạt.

Nhưng nàng trèo cao, ta lại lo. Lỡ đâu ngã xuống, đầu đập trúng đất rồi ngốc luôn thì sao? Ta chẳng phải sẽ phải cưới một kẻ ngốc?

Thế nên ta thường mách nàng cho mẹ nàng biết. Mà lúc nàng bị đuổi đánh, ta vẫn sẽ xin tha... dù chẳng có ích gì.

Nàng thích đồ ngọt — bánh quế hoa, bánh nếp, bánh đậu xanh, bánh bơ...

Rồi nàng lại kêu đau răng.

Biết nàng bị sâu răng, ta bắt đầu giành lấy bánh chưa kịp ăn trong tay nàng, cắn trước một miếng — dù bị nghẹn suýt chết cũng phải né khỏi cây thương hoa vô chuẩn của nàng.

Nữ nhi phải học nữ công — nhưng nàng không giỏi.

Ban đầu ta muốn nàng học để sau này khâu vỏ chăn cưới của hai đứa. Nhưng thấy nàng nước mắt lưng tròng vì bị kim đâm tay, ta liền thôi. Không cần chăn cưới nữa.

Ta muốn cưới nàng.

Nhưng nàng nói nàng thích vị đại tướng quân anh hùng — một thương nơi tay, oai trấn tứ phương.

Nàng bảo, nếu gả thì chỉ gả người như vậy, chỉ cần đứng đó cũng khiến địch nhân khiếp vía.

Vậy nên, ta để lại thư — rồi ra đi.

Ta muốn trở thành vị tướng mà nàng ngưỡng mộ.

Khổ cực không? Mệt mỏi không?

Có chứ. Dẫu sao ta cũng là thế tử ăn sung mặc sướng.

Ta bắt đầu từ binh lính quèn, luyện tập ngày đêm, khi rảnh còn phải cho ngựa ăn, nhặt củi nhóm lửa nấu cơm.

Nhưng đêm đến, ta nằm trong lều nhìn trời sao, những vì tinh tú kia liền hóa thành gương mặt nàng — nháy mắt nghịch ngợm, thủ thỉ bên tai, ru ta vào mộng.

Ta viết cho nàng rất nhiều thư, biết rõ nàng ghét chữ nhỏ, nên cất hết vào một chiếc hòm, định đợi ngày thành thân sẽ kể nàng nghe từng dòng một.

Ta còn bái sư học võ, chuyên luyện cây thương mà nàng yêu thích.

Giờ ta đã có thể múa thương như rồng lượn hổ vờn, một thương đâm xuyên thân cây cách xa mười trượng.

Ta từng trận chém giết, trên người đầy vết thương. Không biết khi nhìn thấy... nàng có đau lòng không?

Sau này, ta được thăng làm Binh trưởng, rồi đến Kỵ Đô úy. Khi nhận chức Trung lang tướng, ta bắt đầu đeo mặt nạ.

Chiến trường quá nguy hiểm, ta phải bảo vệ khuôn mặt này thật kỹ.

Dù sao thì... Tô Vãn Vãn nhà ta là một mọt nhan sắc chính hiệu.

Thế rồi ta được ban danh hiệu “Thiết Diện La Sát”.

Thật ra ta thấy cái tên đó hơi dữ, cũng sợ Vãn Vãn không thích.

Nào ngờ, khi ta đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt nàng, nàng lại bật khóc.

Vừa đấm vào ngực ta vừa nức nở mắng:

“Ai bảo chàng đi làm cái chuyện nguy hiểm đó chứ! Nếu chàng thật sự chết trận, thiếp đến khóc cũng không có danh phận!”

Nàng đúng là... vừa nhát gan vừa đáng yêu.

“Thế còn thư đâu?”

Nàng chìa tay ra.

“Lúc ta đến hỏi cưới, đã dâng cả tập làm sính lễ rồi. Nàng không đọc à?”

Nàng gãi đầu, cười hề hề:

“Một cuộn một cuộn thế kia, thiếp tưởng là giấy tờ đất đai cửa tiệm gì đó... Chữ thì bé như kiến, ai mà buồn đọc chứ!”

Ấy vậy mà tối hôm đó, ta lại thấy nàng ôm nguyên cả cuộn thư chữ kiến đó đọc chăm chú, bụng còn đang bầu căng tròn.

Thôi, không nói nữa, Vãn Vãn lại gọi rồi.

Giờ nàng ấy một khắc cũng không rời được ta đâu!

 

[Kết thúc]

Nhiều năm sau, thằng con tốt lành của ta, trong lúc khoe khoang với đám bạn về chiến tích cha theo đuổi mẹ, cuối cùng cũng buột miệng khai ra sự thật năm xưa khiến tiếng tăm “oanh liệt” của mẹ nó lan khắp kinh thành.

Hóa ra... chẳng phải là không ai dám cưới nàng, mà là ta ở nơi biên ải xa xôi không thể quay về, bèn sai Lâm Tử An tung tin khắp nơi — mà gã Lâm Tử An đó chính là thủ lĩnh của một nhánh mật thám trong Nam Phong quán, vốn thuộc mạng lưới tình báo của ta.

Tất cả... đều là kế hoạch từ trước của ta.

Hừ. Giỏi lắm.

Ta và bà mẹ chồng vừa gặm móng giò vừa ngồi bàn bạc, thuận tiện sai người bày một vòng vỏ sầu riêng ở cửa lớn.

Chồng ta rón rén đến gần:

“Nương tử à... Hay là mình vào phòng quỳ đi? À không, ta mới kiếm được một sợi roi mới, nàng muốn sao cũng được mà...”

Bà mẹ chồng cười gian, phủi tay đứng dậy:

“Không quấy rầy vợ chồng son các con nữa. Nào, cháu đích tôn ngoan, theo bà ra ngoài chơi nhé.”

Ta nghẹn một miếng thịt nơi cổ họng, mặt đỏ bừng.

Ta lại bị phản công rồi phải không? Cái tên heo nọc bụng đen này!

Thế nhưng hắn đã bế bổng ta lên, ghé sát tai ta cười khẽ:

“Nếu nương tử vẫn chưa hả giận, ta còn có dây thừng đây... Hôm nay nhất định sẽ giúp nàng trút sạch lửa trong lòng.”

Cứu mạng! Cuối cùng thì ai mới là người hung dữ ở đây hả trời?!

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

(Đã hết truyện)

Ngươi Muốn Từ Hôn, Ta Cầu Phú Quý, Khóc Lóc Làm Gì? (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại, Nữ Cường, HE,

Ta Thái tử điện hạ mời hồi kinh để chữa bệnh cho Hoàng hậu.

 

Ban đầu, Thái tử định mời sư phụ của , nhưng vì tuổi cao, thể chịu nổi cảnh đường dài vạn dặm, mặt tiến kinh.

 

Tiện thể, cũng giải quyết hôn ước giữa và con trai trưởng của phủ Đường Quốc Công.

 

"Nàng gặp Trưởng Tôn phu nhân ?" Thái tử hỏi .

 

Ta lắc đầu: "Họ cho cửa, còn bảo là kẻ giả mạo."

 

Thái tử mặt trầm xuống: "Thật là quá kiêu căng."

 

"Không , tiên chúng cung xem bệnh tình của Hoàng hậu nương nương , đó mới là chuyện quan trọng."

 

Hoàng hậu mắc chứng thất âm.

 

Nửa năm , Hoàng hậu gặp trận phong hàn nghiêm trọng, sốt cao và ho dữ dội, khiến giọng của bà trở nên khàn đặc.

 

Đây vốn là bệnh thường gặp tiết thu đông, nên cả Hoàng hậu và các thái y đều quá để tâm. Ai ngờ rằng, từ đó bà mất tiếng.

 

Ban đầu giọng của bà chỉ khàn khàn, đó đến mức thể phát bất kỳ âm thanh nào nữa.

 

Hoàng đế giận dữ, liên tục hai vị viện phán của Thái y viện, đồng thời bỏ một khoản lớn để mời các y sĩ trong dân gian, nhưng vẫn cách nào chữa khỏi cho Hoàng hậu.

 

Có nhắc đến vu y ở Nam Chiếu – Tăng bà bà.

 

"Ngày , Thẩm gia từng mời Tăng bà bà đến chữa bệnh cho nhị tiểu thư Thẩm gia. Sau khi bệnh tình của tiểu thư khỏi, nàng theo Tăng bà bà trở về quê."

 

"Nhị tiểu thư khi bệnh hai năm liền, chỉ với một lá bùa phù chú của Tăng bà bà, chữa lành cho nàng. Đáng tiếc, Thẩm tướng quân cùng phu nhân đều qua đời, Thẩm đại thiếu gia đang ở biên cương, thể hỏi thăm gì thêm."

 

Thái tử vốn nhân từ, ngài đích tới Nam Chiếu và tìm sư phụ của – Tăng bà bà.

 

Sư phụ quá già, lên kinh. Người bảo kế thừa y thuật của , nên cũng để thế chữa bệnh.

 

Thái tử bán tín bán nghi, nhưng vẫn đưa hồi kinh.

 

Ta từng gặp Hoàng hậu khi còn nhỏ.

 

Sáu năm gặp, bà hầu như đổi gì, vẫn giữ vẻ nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ điều sắc mặt nhợt nhạt, trông yếu ớt.

 

Ta bước lên hành lễ.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trong cung Hoàng hậu còn mấy vị thái y. Nghe là vu y từ Nam Chiếu tới, họ đều lo lắng .

 

Lo rằng đủ khả năng để chữa khỏi cho Hoàng hậu; nhưng cũng sợ rằng thật sự thể chữa khỏi cho bà.

 

"Nương nương, để thần bắt mạch cho ." Sau khi hành lễ, .

 

Hoàng hậu nhiều, nhưng bà thể .

 

Bà chỉ nhẹ nhàng mỉm và gật đầu.

 

Bên cạnh một thái y khẽ hỏi: "Vu y cũng bắt mạch ?"

 

"Vu y chỉ tinh thông thuật dùng phù chú, chứ hiểu rõ về âm dương." Ta nhẹ nhàng đáp.

 

Thái y: "..."

 

Bắt mạch một lúc, rút tay , cung kính chẩn đoán của : "Mạch của nương nương trầm, chậm và yếu, là do đại khí hư nhược hạ hãm. Không cần dùng phù chú, chỉ cần bổ khí và nâng dương là đủ."

 

Các thái y ngẩn .

 

Thái tử hiểu, hỏi: "Ý nàng là gì?"

 

"Phổi là cửa phát âm thanh, thận là gốc của âm thanh. Đại khí từ yết hầu , kích động âm thanh để tạo tiếng . Đại khí gốc ở thận, tích tụ ở ngực. Khi đại khí suy yếu và hạ hãm, nhẹ thì giọng yếu , nặng thì mất tiếng." Ta giải thích.

 

Thái tử hiểu, liền : "Vậy là cần bổ thận khí, chứ phổi yết hầu?"

 

" , điện hạ minh."

 

Thái tử tiếp tục hỏi: "Vậy chữa thế nào?"

 

Ta liếc các thái y.

 

Họ đang ăn cơm của Thái y viện, mối quan hệ với quyền quý. Nếu tới họ mất việc, họ nhất định sẽ ghét đến tận xương tủy.

 

Hơn nữa, kinh còn lo liệu nhiều việc, cần thiết kết thù ngay từ đầu.

 

Dù cho Thái tử và Hoàng hậu che chở cho , nếu gây thù oán, độc chiếm công lao, việc ngoài giải quyết công việc sẽ khó khăn.

 

Vì , hỏi các thái y: "Chư vị biện pháp nào để điều trị thận khí hư nhược hạ hãm ?"

 

Mấy ngẩn .

 

Họ bắt đầu đưa vài phương án chữa bệnh.

 

Cuối cùng, vị viện phán mới của Thái y viện : "Nên dùng nhiều thăng ma, kết hợp với hoàng kỳ và sài hồ để giúp thăng ma nâng dương và nâng hãm."

 

Các thái y khác lập tức gật đầu: "Phương thuốc tuyệt vời."

 

Ta cũng gật đầu: "Phương thuốc của viện phán thật cao minh! Chư vị lo lắng quá nhiều về bệnh tình của Hoàng hậu nương nương mà bỏ qua cái tổng thể. Không nên như ."

 

Ta khen trách ngầm, các thái y đều cảm kích .

 

Thái tử cũng sâu sắc, một lúc mới : "Vậy thì kê đơn ."

 

Rồi sang : "Thần y, thể kê thêm một đơn, giúp mẫu hậu nhanh chóng hồi phục ?"

 

Ta đồng ý , : "Ta sẽ vẽ một lá bùa để hỗ trợ."

 

Làm việc thiện, nhưng cũng thể đẩy hết công lao ngoài.



Bình luận