Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

LẠI BÁO BÌNH AN

Chương 12



18

 

"Mẹ ta bị chó dại cắn một nhát, mắc bệnh sợ nước rồi qua đời. Sau khi bà mất, ta bỗng trở nên rất sợ chó, bất kể là chó dại hay chó thường.  

 

Để bảo vệ bản thân, ta đã điều chế ra một loại thuốc có thể giếc chếc chó nhưng vô hại với con người.  

 

Tuy nhiên, ta chưa từng sử dụng, chỉ mang theo bên người để an tâm hơn."  

 

*

 

"Cái chếc của Chương Ngũ công tử, con luôn canh cánh trong lòng."  

 

"Vì thế, khi Hoàng hậu nương nương bảo con cùng người đi thăm lũ chó, dù rất sợ hãi, con vẫn cắn răng đồng ý."  

 

"Không ngờ những con ch.ó đó bỗng dưng phát cuồng, thậm chí còn cắn bị thương Hoàng hậu nương nương..."  

 

*

 

Ta dùng những lời này để giải thích với Hoàng thượng, người không hề nghi ngờ ta.  

 

Ngược lại, bởi vì ta nhắc đến mẹ mình, ngài lại nhớ đến quãng thời gian tươi đẹp bên cạnh bà ấy.  

 

*

 

Vết thương của Hoàng hậu không nghiêm trọng.  

 

Dù con ch.ó trông như cắn rất mạnh, thực chất chỉ để lại một vết cắt nhỏ.  

 

Chẳng ai để tâm quá nhiều.  

 

*

 

Nhưng mười ngày sau, Hoàng hậu bắt đầu sốt cao, chóng mặt, buồn nôn, sợ nước, sợ gió, cáu gắt vô cớ...  

 

Bà ta mắc bệnh sợ nước.  

 

*

 

Thế nhưng, ba con ch.ó đó đều không phải chó dại.  

 

Không ai biết bà ta đã nhiễm bệnh bằng cách nào.  

 

Thái y viện bó tay.  

 

Ta cũng không có cách.  

 

Mọi người đều biết, bệnh sợ nước không có thuốc chữa.  

 

Căn bệnh này tiến triển rất nhanh.  

 

Hai ngày sau, Hoàng hậu toàn thân tê liệt, chỉ có thể bất động nằm trên giường chờ chếc.  

 

Ta đến thăm bà ta.  

 

*

 

Đức Ninh Công chúa hai mắt sưng đỏ, không biết đã khóc bao nhiêu lần, trông hệt như ta ngày đó.  

 

Ta lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt Hoàng hậu, ghé sát tai bà ta, thì thầm:  

 

"Thực ra... bệnh sợ nước ta có thể chữa."  

 

Hoàng hậu khó khăn lắm mới chuyển động được con ngươi, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn:  

 

"Cứu... cứu ta..."  

 

"Cứu bà?"  

 

Ta bật cười khẽ, tiếp tục:  

 

"Bà có biết mình đã nhiễm bệnh bằng cách nào không?"  

 

Hoàng hậu huấn luyện con ác khuyển để tấn công những người được chỉ định.  

 

Để rũ sạch quan hệ, thậm chí bà ta còn chấp nhận tự đẩy bản thân vào nguy hiểm.  

Trời mưa lớn, cảnh tượng hỗn loạn, cộng thêm bản thân bị thương...  

 

Nếu ta muốn hạ độc, quả thực dễ như trở bàn tay.  

 

Ta không biết trước âm mưu của bà ta.  

 

Ta cũng không có kế hoạch cụ thể.  

 

Ta chỉ luôn chuẩn bị chu toàn mọi thứ, chờ đợi một cơ hội hoàn hảo để báo thù cho mẹ mình.  

 

"Cảm ơn bà đã trao cho ta cơ hội ra tay."  

 

Ta nói.  

 

Hoàng hậu trợn tròn mắt, bàn tay vô lực đập xuống mép giường, đôi mắt đầy căm hận và tuyệt vọng.  

 

"Tiện... tiện nhân..."

 

20

 

Hoàng hậu đã chếc.  

 

Ở lại kinh thành cũng chẳng còn ý nghĩa gì với ta.  

 

Cha nuôi gửi thư nói rằng tháng Chín sẽ khải hoàn hồi kinh.  

 

Ta định đợi ông về để nói lời tạm biệt, nào ngờ... người trở về lại là một t.h.i t.h.ể đầy thương tích, chỉ còn chút hơi tàn, gắng gượng để gặp ta lần cuối.  

 

Các tướng sĩ mắt ai nấy đều đỏ hoe, có người còn khe khẽ nức nở.  

 

Phó tướng nghẹn ngào: "Tướng quân lo lắng nhất vẫn là Quận chúa. Ngài ấy cứ nhắc mãi rằng Quận chúa còn nhỏ, chưa lấy chồng, mất mẹ rồi lại chẳng còn cha, sau này không biết sẽ bị người ta ức h.i.ế.p ra sao... Quận chúa có gì muốn nói, xin hãy nói nhanh với Tướng quân. Ngài ấy còn phải vào cung yết kiến Hoàng thượng để cầu xin một ân điển cho người..."  

 

Cha nuôi bị thương ở đùi, vết thương nhiễm trùng, mưng mủ thối rữa. Quân y đề nghị cắt bỏ chân, nhưng không ai dám đảm bảo sau khi cắt có thể giữ được mạng.  

 

Các phó tướng có quyền quyết định thì tranh cãi mãi không thôi, cứ thế chần chừ cho đến khi về đến kinh thành.  

 

Ta xem xét vết thương, lập tức quyết định:  

 

"Chuẩn bị cưa chân."  

 

Cha nuôi từ cơn hôn mê dần tỉnh lại, nhìn thấy ta, tinh thần cũng khá hơn một chút.  

 

Ta vừa ra lệnh cho quân y chuẩn bị dụng cụ, thuốc men, vừa ghé sát tai ông nghe lời "trăng trối".  

 

"Mười người..." Ông nói. "Đốt cho ta mười mỹ nhân bằng giấy, n.g.ự.c phải to, m.ô.n.g phải nở..."  

 

Ta: "..."  

*

 

Cuối cùng cha nuôi cũng không chếc.  

 

Sau khi cắt chân, ông sốt li bì suốt năm ngày trời, nhưng rồi cơn sốt cũng hạ.  

 

Ta mang thuốc vào cho ông uống: "Cha, đến giờ uống thuốc rồi."  

 

Ông ngẩn ra, một lát sau lại vội vã quay đầu đi, lén lút giơ tay quệt khóe mắt, lầm bầm:  

 

"Tiếc thật, mười mỹ nhân của ta..."  

 

*

 

Cha nuôi mất một chân, không thể ra chiến trường nữa.  

 

Quyền chỉ huy quân đội đương nhiên bị thu hồi. Hoàng thượng phong ông làm Trấn Quốc Công, lại còn ban thêm thánh chỉ—nếu có ai nguyện ý ở rể Trấn Quốc Công phủ, thì sau này con ta có thể kế thừa tước vị.  

 

Ta nhất thời chưa thể rời đi được.  

 

Cha nuôi cần người chăm sóc, ta không yên tâm giao cho kẻ khác.  

 

Còn chuyện kén rể ư... Để sau hẵng tính.  

 

-HẾT-

(Đã hết truyện)

NGOẠI LỆ THỨ HAI CỦA CHỒNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Lúc đang sốt cao nằm viện chờ chồng, tôi lướt điện thoại và thấy thư ký của anh ta đăng báo cáo khám thai:

【Chiến binh dẹp sạch gai góc, bảo vệ công chúa lớn và công chúa nhỏ】

Nhìn một góc trong bức ảnh, có một bàn tay “vô tình” lọt vào, tôi liền nhắn lại một dấu hỏi:

【Chiến binh mà cô nói không phải là chồng tôi đấy chứ?】

Phó Diễn Thần gọi điện đến:

“Cô bé đó gặp chút rắc rối, đừng làm khó người ta nữa, xoá đi.”

Tôi lập tức đăng tin Linh Cẩm Nhi mang thai lên group nội bộ công ty.

Linh Cẩm Nhi vừa khóc vừa làm loạn đòi nghỉ việc.

Nhưng Phó Diễn Thần nhanh chóng @all:

【Đứa bé là con tôi, ai không giữ được cái miệng thì nghỉ việc luôn cho tôi!】

Nói xong còn cố ý @ tôi.

Tôi tức đến mức nằm trên giường bệnh mà tay chân run lẩy bẩy.

Ngay trong ngày hôm đó, tôi tung luôn video Linh Cẩm Nhi ngủ với một gã da đen lên mạng.

@ Phó Diễn Thần:

【Anh nói người da đen này là anh hả?】

1

Video vừa đăng chưa được một phút đã bị xoá sạch.

Lúc tôi đang định đăng lại lần nữa thì Phó Diễn Thần cuối cùng cũng về nhà.

“Em muốn hủy hoại cô ấy thật sao? Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, em có cần phải ép đến mức đó không?”

Tôi bật cười:

“Cô gái nhỏ thì có thể dẫn chồng tôi đi khám thai, rồi đăng lên mạng xã hội để khiêu khích tôi à? Anh có biết có bao nhiêu người đã thấy bài đăng đó không? Biết người ta đang bàn tán gì về tôi không?”

Tôi và Phó Diễn Thần kết hôn trong bí mật.

Nhưng ở công ty, đôi khi chúng tôi vẫn vô thức hành xử như vợ chồng.

Khiến không ít người tưởng tôi chỉ là một fan nữ si tình tưởng tượng ra mối quan hệ với Phó Diễn Thần.

Lần này sau khi Linh Cẩm Nhi đăng bài lên mạng xã hội, không ít người sau lưng cười nhạo tôi — một người đàn bà già cuối cùng cũng sắp bị “dòng máu trẻ” dạy cho một bài học.

Nhưng việc Phó Diễn Thần không nói lời công bằng thì thôi, anh ta thậm chí còn công khai đứng về phía Linh Cẩm Nhi.

Đó là điều tôi không thể chịu đựng được.

Phó Diễn Thần dừng lại một chút, rồi cau mày nói:

“Con bé cũng có lý do mới làm như vậy. Nó còn trẻ, chưa có nhiều trải nghiệm. Em cần gì phải chấp nhặt với nó? Đưa phim gốc đây, anh không thể để em hủy hoại tương lai của một cô gái trẻ như thế.”

Anh ta đưa tay về phía tôi, tôi lập tức thu cái USB về phía mình:

“Đưa cũng được, nhưng trước tiên anh phải cho cô ta nghỉ việc. Đồng thời nói rõ đứa con trong bụng cô ta là của ai.”

“Sa thải?”

Anh ta cau mày: “Anh không thể sa thải cô ấy. Chỉ vì em ghen tuông và nghi ngờ vô lý mà đòi sa thải một nhân viên, anh không làm được.”

“Vậy thì ly hôn đi.”

Tôi ném đơn ly hôn ra trước mặt anh ta.

Phó Diễn Thần sững người một lúc.

Sau đó nghiến răng nói: “Anh không ly hôn với em, nhưng anh cũng sẽ không đuổi việc cô ấy.”

Tôi siết chặt USB:

“Được thôi, vậy để tôi đăng video lên toàn mạng, để cho tất cả mọi người cùng xem thử, thư ký mà anh đắc ý nhất, sau lưng thì ‘làm việc’ với sếp kiểu gì.”

“Cô!”

Anh ta nghẹn họng.

Tôi nhìn anh, đẩy đơn ly hôn sang.

Anh ta chộp lấy rồi xé nát:

“Muốn công khai thì cứ công khai đi.”

Tôi sững người.

Nhưng anh ta đã quay người bỏ đi, không cho tôi cơ hội nói thêm một lời.

Tiếng cửa sập “rầm” một tiếng nặng nề vang lên. Tôi cúi đầu nhìn cánh tay nổi đầy gân tím do tiêm truyền, trên bàn là đầy hộp thuốc, bật cười chua chát—

Giọng tôi đã khàn đến mức gần như mất tiếng.

Vậy mà anh, người luôn tinh ý như thế, thậm chí không hề nhận ra tôi vừa trải qua một trận ốm nặng. Khi anh đang đưa Linh Cẩm Nhi đi khám thai…

2

Tôi và Phó Diễn Thần rơi vào chiến tranh lạnh.

Tôi không liên lạc với anh ta, mà toàn tâm toàn ý dồn vào dự án lớn đang triển khai.

Lý do khiến tôi đổ bệnh nhập viện, cũng chính là vì kiệt sức khi theo đuổi dự án đó.

Nhưng đúng lúc tôi sắp ký hợp đồng, khi đã thuyết phục được khách hàng, điện thoại của ông ta đột nhiên rung lên.

Ngay sau đó, toàn bộ điện thoại của những người trong phòng họp cũng đồng loạt rung.

Tôi hoảng hốt lấy điện thoại ra xem.

Trong đoạn video cũ Linh Cẩm Nhi ân ái với gã da đen, người bị ôm chặt trong vòng tay của hắn — lại chính là tôi!

Tiếng động trong video vang lên từ hệ thống âm thanh vòm của phòng họp, chát chúa và rõ ràng đến từng chi tiết khiến khách hàng mặt mày trắng bệch.

“Hơ…”

Ông ta ném cây bút lên bàn, đứng dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường:

“Không ngờ đấy, cô Cố cũng chịu chơi thật.”

“Giám đốc Triệu!”

Tôi hoảng loạn định đuổi theo khi ông ta dẫn người rời khỏi phòng họp, nhưng lại vấp vào chân ghế và ngã nhào xuống đất.

Trợ lý vội vàng đỡ tôi dậy, đầu gối tôi đã rướm máu, nhưng tôi không còn cảm thấy đau nữa.

Tôi siết chặt bản hợp đồng sắp được ký trong tay, mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn đắng—

Người có quyền truy cập và điều khiển hệ thống thiết bị trong hội trường… chỉ có một mình chồng tôi, Phó Diễn Thần.

Vì muốn giữ gìn danh tiếng cho Linh Cẩm Nhi, anh ta có thể hủy hoại cả thanh danh của tôi sao?

“Liên lạc với Phó Diễn Thần.”

Trợ lý lập tức gọi điện.

Nhưng thử vài lần, gương mặt họ trắng bệch quay sang tôi:

“Giám đốc Cố, tổng giám đốc Phó không bắt máy… và… đã chặn cả số của chúng ta rồi…”

Tôi hiểu rồi.

Phó Diễn Thần rõ ràng đang cố tình làm tôi mất mặt.

Tôi siết chặt tập hồ sơ hợp đồng đến mức nhăn nhúm, cắn chặt răng, mắt đỏ hoe:

“Giá cổ phiếu của tập đoàn Phó dạo này thế nào?”

“Tăng trưởng mạnh mẽ.”

“Bán khống!”

Tôi ném lại một câu, rồi sải bước rời khỏi phòng họp.

Nếu Phó Diễn Thần đã muốn xé toạc mặt nạ với tôi, thì đừng trách tôi không còn nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng!

3

Rất nhiều người nghĩ tôi chỉ là một quản lý mờ nhạt trong tập đoàn Phó.

Nhưng họ không biết, tôi còn là một cao thủ thao túng thị trường chứng khoán giấu nghề.

Khi giá cổ phiếu của tập đoàn Phó bắt đầu gặp vấn đề, người đầu tiên Phó Diễn Thần nghĩ đến chính là tôi.

Anh ta ném bảng phân tích giá cổ phiếu lên bàn tôi:

“Chỉ vì giận dỗi với anh, mà em phải làm đến mức này sao?”

“Làm đến mức nào?”

“Công ty này là doanh nghiệp của hai vợ chồng chúng ta, không chỉ có công sức của anh. Em làm vậy chẳng có lợi gì cho em cả.”

“Ai nói không có.”

Tôi dựa người vào ghế giám đốc:

“Thấy người từng tổn thương mình cũng bị tổn thương, đó chính là cái lợi. Với lại, sự nghiệp của tôi đâu chỉ có mỗi tập đoàn Phó.”

Phó Diễn Thần trợn mắt nhìn tôi.

Tôi cười lạnh: “Vì để xả giận, tôi không tiếc chút thiệt hại này.”

“Nhưng mà…”

Anh ta siết chặt nắm tay: “Chuyện này vốn dĩ là lỗi của em trước. Vì tình nghĩa vợ chồng, anh mới không nộp bằng chứng cho cảnh sát.

Nếu em còn ngoan cố không tỉnh ngộ, thì anh cũng đành phải cạn tình…”

“Bằng chứng?”

Tôi sững người: “Bằng chứng gì?”

“Còn định giả ngây sao?”

Phó Diễn Thần nhíu mày nhìn tôi: “Cái tên da đen đó làm sao lên được giường của Cẩm Nhi, khiến cô ấy mang thai ngoài ý muốn, em thực sự không biết gì à?”



Bình luận