KHÔNG CẦN ANH TÔI VẪN SỐNG
Chương 6
Tôi lén quay đầu nhìn về phía sau.
Thẩm Vọng Tân đang nghe điện thoại, hàng lông mày hơi nhíu, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi tôi.
Tôi ho nhẹ, giả vờ điềm nhiên:
“Hồi đó anh ấy hơi lạnh lùng.”
“Tôi tưởng anh ấy ghét tôi.”
Giang Đường bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi bối rối, không hiểu sao cô ấy lại có phản ứng đó.
“Nói mới nhớ, tôi với Thẩm Vọng Tân thực ra là bạn từ nhỏ.”
“Để tôi cho cậu xem cái này nhé?”
Tôi hào hứng gật đầu:
“Được đó!”
Thực ra, bữa ăn hôm nay, Giang Đường hẹn Thẩm Vọng Tân là để bàn chuyện công việc.
Sau khi ăn xong, cô ấy kéo tôi lên xe, thần thần bí bí.
Cô ấy đưa tôi một hộp quà, cười nói:
“Quà cưới cho cậu đấy.”
Tôi cảm nhận trọng lượng, không quá nặng, chuẩn bị mở ra thì bị cô ấy ngăn lại.
“Về nhà, tự mở nhé.”
Tôi bất giác nghĩ đến một thứ, mặt đỏ bừng.
Không phải là thứ tôi đang nghĩ đấy chứ?
Cốc cốc.
Cửa xe bị gõ nhẹ.
Tôi ngẩng đầu, thấy Thẩm Vọng Tân đang đứng ngoài cửa.
“Về nhà thôi.”
Tôi vội ôm chặt hộp quà, nhanh chóng trả lời:
“Ồ.”
Giang Đường nháy mắt đầy bí ẩn, ra hiệu giữ bí mật, rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi.
Trên đường về, tôi ôm chặt hộp quà cưới, như thể đang giữ một món bảo vật.
Thẩm Vọng Tân liếc nhìn vài lần, khóe môi ẩn hiện ý cười:
“Gì vậy?”
Tôi cảnh giác:
“Anh đừng quan tâm, quà của chị Giang Đường cho em.”
Nói xong, tôi ấp úng bổ sung:
“Chỉ mình em xem được.”
Anh ta không hỏi thêm, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nhưng trên môi vẫn là nụ cười không kìm được.
Về đến nhà, tôi đẩy anh ta vào phòng tắm, giục:
“Anh đi tắm đi.”
Sau đó, tự mình lén lút trốn ra ban công nhỏ, mở hộp quà ra xem.
Nhưng thứ xuất hiện hoàn toàn ngoài dự đoán.
Không phải món đồ gợi cảm, không phải bộ váy lộng lẫy, mà là một chiếc máy quay phim kiểu cũ và một thẻ nhớ.
Tôi nghi hoặc, lắp thẻ nhớ vào máy.
Pin đầy, máy tự động khởi động.
Bên trong có hơn mười đoạn video.
Tôi hào hứng, mở đoạn sớm nhất.
Trong khung hình, một cậu bé khoảng mười tuổi đội mũ sinh nhật, mặt mũi lạnh tanh.
“Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Thẩm!”
Cậu nhóc không vui, giọng nhạt nhẽo:
“Cảm ơn.”
“Tiểu Thẩm, điều ước sinh nhật của cậu là gì?”
“Không có điều ước.”
Má anh ta hơi bầu bĩnh, thường xuyên bị người ta cấu véo.
Máy quay lắc nhẹ, Giang Đường xuất hiện, véo má cậu một cái rồi cười lớn.
Đoạn video thứ hai.
Thẩm Vọng Tân đã lớn hơn một chút, trông có vẻ là một buổi dã ngoại mùa xuân.
Anh ta ôm một chiếc ghế nhỏ, ngồi cạnh hồ nước, cúi đầu đọc sách.
Hoàn toàn khác biệt với những đứa trẻ khác.
Giang Đường đến trêu chọc, nhưng bị anh ta lạnh lùng đuổi đi.
Những đoạn video tiếp theo, đều là quá trình Thẩm Vọng Tân trưởng thành.
Nghiêm khắc, tự giác, nhàm chán.
Dường như từ lúc sinh ra, con đường cuộc đời anh ta đã được vạch sẵn.
Mỗi năm, Giang Đường đều hỏi cùng một câu:
“Điều ước của cậu là gì?”
Câu trả lời luôn luôn giống nhau:
“Không có điều ước.”
Video nhảy đến thời điểm trước khi chúng tôi tốt nghiệp.
Cũng là lần cuối cùng chiếc máy quay này ghi hình.
Giang Đường như thường lệ, cười hỏi:
“Tiểu Thẩm, điều ước năm nay của cậu là gì?”
Lần này, Thẩm Vọng Tân nhìn thẳng vào ống kính.
Lần đầu tiên, anh ta thay đổi câu trả lời:
“Cưới một người.”
Giang Đường bất ngờ trong chốc lát, sau đó bật cười trêu chọc:
“Ơ kìa, Tiểu Thẩm, đừng nói quá sớm nhé.”
“Cậu có chắc cưới được không?”
“Cưới được.”
Ba chữ, kiên quyết chắc chắn, không chút do dự.
Tôi liếc nhìn ngày tháng.
Thời điểm đó, tôi còn chưa chia tay với Giang Chi Hoài.
Tiếng nước trong phòng tắm… không biết đã ngừng từ khi nào.
Tim tôi hẫng một nhịp.
Tôi quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn tôi.
Trong ánh đèn mờ tối ban đêm, đôi mắt ấy sâu thẳm, phản chiếu tia sáng trầm lặng.
Tôi nuốt nước bọt, lắp bắp:
“Thẩm Vọng Tân… anh, anh ra từ lúc nào vậy?”
“Cũng được một lúc rồi.”
Anh ta khoác áo tắm, ngồi rất gần tôi, dáng vẻ thư thái, ung dung.
Nhưng ánh mắt lại giống như một kẻ săn mồi vừa nhìn thấy con mồi tự sa lưới.
“Em, em đang cầm cái này—”
“Nhìn thấy rồi.”
Anh ta liếc xuống khung hình cuối cùng dừng lại trên máy quay, ánh mắt lướt qua ngày tháng, rồi nhếch môi:
“Quà tặng rất tuyệt.”
Tôi có chút hoảng, lắp bắp:
“Vậy… vậy anh có gì cần giải thích không?”
Thẩm Vọng Tân chậm rãi đứng dậy, tiến về phía tôi.
“Không có gì cần giải thích cả.”
Tôi bị dồn ép, từng bước lùi lại.
Cuối cùng dựng vào bệ cửa sổ ban công.
Gió đêm lùa vào, cuốn theo mái tóc tôi bay nhẹ.
Hương quế hoa tỏa ra từ tán cây rậm rạp ngoài kia, đậm đà, nồng nàn.
“Hóa ra, cuối cùng em cũng phát hiện rồi.”
Giọng anh ta rất nhẹ, pha lẫn chút biếng nhác, tùy ý.
Sau đó, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên vành tai tôi.
Nóng ẩm.
Dễ dàng khơi dậy từng dây thần kinh nhạy cảm.
Nhịp tim tôi rối loạn, giọng lí nhí:
“Nhưng lúc đó, em còn chưa chia tay mà…”
Anh ta cười khẽ:
“Anh chưa từng nói mình là người tốt.”
“Theo đuổi ai đó, tất nhiên phải dựa vào thực lực của mình.”
“Anh… anh làm vậy là sai…”
Anh ta đột nhiên cắn tôi một cái, giọng khàn khàn:
“Sai à? Chẳng ai từng dạy anh cả, xin lỗi nhé.”
Giọng nói chẳng hề có chút chân thành nào.
Còn hành động thì hoàn toàn tùy tiện, ngang tàng.
Tôi sực nhớ ra một chuyện, ánh mắt sáng lên:
“Vậy nên hôm em vừa về nước, anh đã chờ sẵn ở sân bay, cũng là vì…”
Anh ta nhướn mày, tùy tiện xoay lọn tóc tôi quanh ngón tay:
“Không lẽ để em quay lại với Giang Chi Hoài sao?”
“Hứa Thức Sơ, anh không rộng lượng đến thế đâu.”
Sau đó, anh ta ngước mắt, giọng trầm thấp:
“Ngẩng lên nào, để anh hôn em.”
Ánh trăng đổ xuống như làn nước mỏng manh.
Những bông hoa dành dành cuối cùng đã tàn lụi, chỉ còn quế hoa nở rộ, vàng rực cả tán cây.
Tôi và anh ta hôn nhau dưới ánh trăng.
Thời gian như quay ngược về nhiều năm trước.
Tại một buổi dạ hội ngoài trời vào cuối thu.
Thẩm Vọng Tân đến muộn, ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.
Khi ấy, âm nhạc vừa dạo đầu, ánh sáng lờ mờ bao phủ sân khấu.
Tôi đứng dưới cây quế, váy áo tung bay theo gió.
Vô tình, vạt váy lướt qua đầu ngón tay anh ta.
Một cánh hoa ấm áp, mềm mại rơi xuống lòng bàn tay.
“Tiểu Sơ.”
Thẩm Vọng Tân khẽ gọi tên tôi.
“Ừm?”
Ngón tay thon dài từ từ mở ra trước mắt tôi.
Dưới ánh trăng dịu nhẹ, tôi nhìn thấy trong lòng bàn tay anh ta—
Một cánh hoa quế bé nhỏ, lặng lẽ nằm yên.
(Toàn văn hoàn.)
(Đã hết truyện)
#GSNH148 - Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Lâm Du ngơ ngác nhìn Tống Minh Thanh.
“Tôi không nói lại lần hai.”
Hắn bỏ vẻ cợt nhả, lạnh lùng chỉ tay về phía tôi.
Mặt Trần Viên đỏ bừng – nhưng lần này không phải vì xấu hổ, mà là nhục nhã.
Mọi người xung quanh đều nghe rõ. Những ánh mắt từng ghen tị giờ chuyển sang nghi ngờ, khinh bỉ.
Trần Viên quen làm trung tâm, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu tủi nhục thế này.
Cô ta cắn môi, uất hận nhìn tôi, cố chấp không nhúc nhích:
“Tôi không làm gì sai, sao phải xin lỗi?”
“Trời đất, chị ơi, chị thuê người chặn đường người ta mà còn bảo không sai?”
Tống Minh Thanh đáp ngay, không cần suy nghĩ:
“Vậy thế nào mới gọi là sai? Giết người đốt nhà chắc?”
Một câu khiến cả hội trường xôn xao.
Lâm phụ và Lâm mẫu nghe xong, mặt tái mét.
“Rốt cuộc là chuyện gì?! Các người làm gì hai đứa con gái tôi?!”
Họ chẳng thèm xác minh, lập tức quay sang hét vào mặt nhà họ Trần.
Khách mời đều là người có máu mặt, bình thường giữ kẽ, nhưng giờ ai nấy lộ rõ vẻ ngạc nhiên và ghê tởm.
Cha Trần – một ông già hói đầu, bụng phệ – mặt đỏ gay, tay chân luống cuống xua lia lịa:
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm…”
Nhưng chẳng ai tin ông ta.
Trần Viên nổi điên, gào lên với Tống Minh Thanh:
“Anh vu khống! Có bằng chứng gì không?!”
Tống Minh Thanh lập tức câm nín.
Hắn chỉ nghe loáng thoáng từ bố nuôi tôi, chứ bằng chứng thật… đúng là không có.
Hắn liếc sang tôi.
Tôi: “…”
Tên đầu óc đơn giản này!
Chẳng giúp được gì, còn phá hỏng kế hoạch của tôi!
“Bằng chứng thì tôi có.”
Thôi thì đành vậy, tôi tung video sớm hơn dự định.
Màn hình lớn sáng lên, từng khung hình rõ nét – gương mặt hung tợn và giọng điệu độc ác của Trần Viên vang khắp hội trường:
“Con tiện nhân đó đáng bị trừng phạt!”
“Ai bảo nó dám quyến rũ bạn trai tao!”
“Không phải thích câu dẫn đàn ông sao? Lần này cho nó câu dẫn đủ!”
“Còn con Thẩm Bảo Bối kia, cho mặt mà không biết điều, dám bênh con tiện nhân đó! Cho nó nếm mùi bị làm nhục đi!”
Trần Viên hoảng loạn, lao đến giật điện thoại của tôi:
“Không phải! Không phải thế! Đừng chiếu nữa!”
Mặt cô ta trắng bệch, run rẩy gào lên, lặp lại những lời chối cãi yếu ớt.
Nhưng sự thật rành rành, tắt video giờ cũng vô ích.
“Trời ơi, đáng sợ quá…”
“Hồi trước còn kể khổ, bảo Lâm Du suốt ngày bắt nạt cô ta…”
“Đúng là diễn sâu, ai ngờ được…”
“Bảo Lâm Du phá hoại tình bạn, giờ mới biết toàn bịa đặt.”
“Cô ta cũng nói y chang với tôi! Hóa ra toàn nói dối…”
Hội trường rộ lên tiếng bàn tán.
Nhiều người bắt đầu kể lại những lời Trần Viên từng nói để bôi nhọ Lâm Du. Đối chiếu thời gian, mọi người dần nhận ra ai là kẻ dối trá.
Dư luận nghiêng hẳn về một phía.
Trần Viên bị cô lập hoàn toàn, cuối cùng chỉ còn bám víu vào “bạn trai” như phao cứu sinh, tuyệt vọng nhìn Lộ Phàm – kẻ từ đầu đến giờ đứng ở góc sàn nhảy, xem kịch như người ngoài cuộc.
“Lộ Phàm, anh nói đi! Là Lâm Du quyến rũ anh trước, đúng không? Em đâu có nói dối!”
Lộ Phàm mỉm cười:
“Thứ nhất, tôi chưa từng nói cô là bạn gái tôi.”
“Thứ hai, giữa tôi và Lâm Du – chẳng có gì cả.”
Câu trả lời như bom nổ.
Tôi cũng suýt ngã ngửa.
“Anh… anh nói gì?!”
Nước mắt Trần Viên lăn dài, mascara nhòe nhoẹt như ma nữ, trông kinh dị đến rợn người.
“Anh rõ ràng đưa em trà sữa! Còn chiếc đồng hồ anh hay đeo – cũng là anh cho em!”
Cả hội trường im phăng phắc, nín thở hóng tiếp màn “giải mã tình cảm”.
Lộ Phàm nheo mắt, nghĩ ngợi:
“Trà sữa là quà Đông Chí, cả lớp ai cũng có. Hôm đó cô vắng, tôi tiện để lên bàn cô.”
“Còn đồng hồ… chắc lúc học, bàn trước bàn sau gần quá, tôi để nhầm. Tôi tìm nó lâu rồi.”
“Nó ở chỗ cô thì… phiền trả lại nhé.”
Mỗi câu như một nhát dao.
Cuối cùng, có người không nhịn được, bật cười.
Trần Viên – thân bại danh liệt – ôm mặt khóc, chạy khỏi bữa tiệc.
Khách mời rì rầm bàn tán về những hành vi kỳ quặc của cô ta.
Tôi lướt mắt qua đám đông, dừng lại nơi Lộ Phàm đứng.
Hắn như cảm nhận được, nâng ly về phía tôi, nhướng mày cười.
Tôi nhấc váy xoay người rời đi, vờ không thấy.
Trần Viên xấu xa nhưng không ngu. Tôi nghĩ, những lời Lộ Phàm vừa nói… chưa chắc đã hoàn toàn thật.
Dù là để lấy lòng nhà họ Lâm hay chỉ nhân cơ hội đá Trần Viên, thì…
Như tôi từng nói – không phải ai cũng để mắt đến loại hàng đó.
Chương 19
Tiệc tối vừa kết thúc suôn sẻ, chúng tôi về đến nhà thì cổng lớn bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Nghe như rất đông người, chẳng lẽ nhà họ Trần tìm đến?”
Ba Lâm nghe ngóng, mặt nghiêm lại, vội đẩy chúng tôi xuống tầng hầm.
Nhưng khi tôi vừa định bước, một tiếng quát quen thuộc ngoài cổng khiến tôi khựng lại.
“Thẩm Bảo Bối! Con nhóc vong ân bội nghĩa! Có bố ruột rồi quên luôn bố nuôi hả?! Mau ra đây cho lão tử!”
Giọng rống khàn đặc trưng của bố nuôi tôi suýt làm thủng màng nhĩ tôi.
“Ai… ai vậy?”
Lâm Du hoảng sợ nắm tay tôi, giọng run run: “Có phải kẻ thù tìm chị tính sổ không?”
“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm…”
Tôi cười gượng, trấn an cả nhà rồi quay ra mở cửa.
Trước cổng là hàng dài xe Hummer đen bóng, bố nuôi tôi đứng đầu, mặt mày hầm hầm như dẫn quân đi thanh trừng.
Không biết còn tưởng kẻ thù đến trả thù thật.
“Thẩm Khoan?”
Ba Lâm lo cho tôi, bước ra, vừa thấy người thì sững lại, rồi nổi giận:
“Ông đến nhà tôi giữa đêm làm loạn gì? Có tin tôi gọi cảnh sát bắt ông không?”
“Bắt đi! Ông cứ tống người nuôi con gái ruột ông mười bảy năm vào tù thử xem, đêm nay ông ngủ ngon không?”
Bố nuôi tôi gầm lên, khí thế không hề thua kém.
“Chuyện… chuyện gì thế?”
Ba Lâm ngẩn ra, quay sang hỏi tôi: “Bảo Bối, chuyện này là sao?”
“Thì… đều là người nhà, có gì từ từ nói.”
Tôi toát mồ hôi, đứng giữa giảng hòa:
“Bố, đây là ba nuôi của con.”
“Ba nuôi, đây là bố ruột con.”
…
Càng nói càng thấy sai sai.
“Tuyệt thật, ông trời đúng là biết bù đắp.”
Tống Minh Thanh theo sau bố nuôi tôi, cười hề hề:
“Thẩm Bảo Bối, giờ mày có hai ông bố, sướng không?”
Sướng cái đầu mày!
Tôi suýt lật mặt đánh nhau với hắn.
Đúng lúc, bố nuôi tôi hào sảng vung tay:
“Thôi, nể ông là cha ruột con gái tôi, tôi nhường cái gia sản nhỏ đó.”
“Đống này là quà cho con gái tôi, nhà ông chật chội đừng để nó chịu khổ.”
Ông vừa nói vừa ra hiệu, các xe Hummer đồng loạt mở cửa, vệ sĩ mặc đồ đen bước xuống, bê quà cáp vào nhà như chuyển hàng cho siêu thị.
Ba Lâm là người trí thức, chưa thấy cảnh “hổ báo” thế này, sững người một lúc mới hoàn hồn, rồi nổi điên:
“Họ Thẩm, ông coi thường ai?! Con gái ruột tôi, tôi để nó chịu thiệt chắc?!”
“Biết đâu.”
Bố nuôi tôi nói như chuyện hiển nhiên, lén liếc Lâm Du – không biết từ lúc nào đã lẻn theo sau tôi:
“Nhìn con bé ở nhà ông mười mấy năm, yếu ớt như cọng bún là đủ hiểu.”
“Nhà tôi Tiểu Du là khí chất tiểu thư khuê các!”
“Tiểu thư gì, tránh ra đừng cản tôi khiêng đồ.”
Bố nuôi tôi vừa nói vừa tự vác một thùng hàng to, khí thế ngút trời đi vào nhà.
Đi ngang Lâm Du, ông dừng lại một chút.
Tôi thấy Lâm Du căng thẳng núp sau lưng tôi, bám chặt áo tôi.
“Con gái, nếu con là chị em con gái bác, thì từ giờ cũng là con bác!”
Bố nuôi tôi vỗ ngực hứa:
“Mai bác gửi ít đồ bồi bổ, nhìn con gầy thế, tội lắm!”
Nói xong, ông thở dài, vác thùng đồ lướt vào.
Ba Lâm bị ông làm choáng, vừa đuổi theo vừa cãi.
“Giật cả mình.”
Mẹ Lâm cười nhẹ, điềm đạm đúng chuẩn quý phu nhân: “Thôi, vào nghỉ đi con.”
Tôi vâng lời, dắt Lâm Du quay vào, chưa đi được mấy bước thì sau lưng vang tiếng bước chân lóc cóc.
“Đi theo làm gì! Về nhà cậu đi!”
Tôi quay lại cáu Tống Minh Thanh đang bám theo.
“Đều là người nhà, có gì từ từ nói.”
Hắn mặt dày cười lưu manh, gương mặt đẹp trai nhưng nụ cười đểu hết phần thiên hạ.
Tôi nheo mắt nghi ngờ – trực giác mách bảo tên này chẳng có ý tốt.
“Cảnh cáo cậu, đừng động vào Tiểu Du nhà tôi!”
“Bảo Bối, chị nói gì thế!”
Lâm Du đỏ mặt, gấp gáp kéo áo tôi, xấu hổ muốn chui xuống đất.
Tôi biết ngay mà! Từ buổi tiệc, Tống Minh Thanh đã dán mắt vào Tiểu Du như bị bỏ bùa, ánh mắt không rời nổi.
Nói hắn đến giúp bố nuôi tôi khuân đồ? Quỷ mới tin!
May mà hắn chưa bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi là tử tế lắm rồi.
“Thì sao?”
Tống Minh Thanh gãi mũi, vành tai đỏ nhưng vẫn cứng miệng:
“Tiểu Du chưa nói gì, đến lượt cậu quản tôi à!”
“Tiểu Du rất nghe lời tôi, cậu biết điều chút đi!”
Tôi chắn Lâm Du sau lưng, lườm hắn sắc lẹm.
“Đừng mà…”
Tống Minh Thanh hạ giọng, chột dạ:
“Tôi… mai muốn rủ Tiểu Du đi xem phim…”
Hắn vừa nói vừa len lén liếc Lâm Du.
Lâm Du im lặng, mím môi nhìn tôi, mắt long lanh như cún con chờ bánh.
Tôi vừa định mở miệng thì trong nhà vang lên tiếng gào kịch tính của hai ông bố:
“Nhà ông nhỏ thật, vài thùng đồ cũng không có chỗ chứa!”
“Vài cái gì?! Ông bê cả trung tâm thương mại vào nhà tôi rồi!”
…
Trời ơi, cái cuộc sống trên có già dưới có trẻ này –
Thật sự mệt tim muốn chết luôn!
Hết 🐾
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰