KHÁM PHỤ KH O A GẶP LẠI BẠN TRAI CŨ
Chương 12
24
Lục Trầm Chu bước vào, vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi liền sợ hết hồn.
“Vợ à, sao em khóc vậy? Có phải lại nhớ mẹ và dì không?”
“Đừng buồn nữa, mấy hôm nữa anh đưa em đi thăm họ, được không?”
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt mặc bộ vest xám bạc bảnh bao đến chói mắt, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Tôi nhào vào ôm lấy anh, “Lục Trầm Chu, xin lỗi anh… xin lỗi anh…”
Anh hơi ngơ ngác, nhưng vẫn dịu dàng vỗ về lưng tôi.
“Ngoan nào, đừng khóc nữa. Hôm nay em là cô dâu, khóc nhiều nhòe hết cả lớp trang điểm thì sao?”
Tôi vừa nấc vừa hỏi, “Anh sợ lát nữa em làm anh mất mặt đúng không?”
Lục Trầm Chu tỏ vẻ oan ức, “Oan uổng quá. Vợ anh dù mặt mộc vẫn là đẹp nhất, anh đâu dám chê. Anh chỉ sợ sau này em bật lại video đám cưới cho con gái xem, nó nhận không ra em thôi.”
“Lục Trầm Chu, anh dám chọc em!”
Anh bật cười, nắm tay tôi thật chặt, “Thôi, không đùa nữa.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, một nụ hôn nóng bỏng và thành kính rơi xuống môi tôi.
Hôn lễ kết thúc, khách khứa cũng đã rời đi, tôi mệt đến mức như xác không hồn.
Thậm chí chẳng nhớ nổi mình về khách sạn bằng cách nào.
Chỉ biết rằng khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên chiếc giường lớn trong phòng tổng thống.
25
Lục Trầm Chu vì chuẩn bị hôn lễ mà bận bịu hơn hai tuần, vậy mà lúc này vẫn hừng hực sức sống.
Tới khoảnh khắc ấy tôi mới thực sự công nhận: thể lực nam nữ đúng là cách biệt.
Anh áp sát lại, ngậm lấy vành tai tôi, giọng khàn khàn gợi cảm: “Vợ à, tụi mình đi tắm bồn đi. Anh đặt phòng tổng thống, cái bồn tắm to như thế mà không dùng thì phí lắm.”
Tôi mệt đến không buồn mở mắt, “Lục Trầm Chu, em muốn ngủ… buồn ngủ chết đi được.”
“Không sao, em không cần động đậy, anh tắm cho em.”
Nói rồi, chẳng đợi tôi trả lời, anh đã bế bổng tôi lên đi thẳng vào phòng tắm.
Sự thật chứng minh, một người đàn ông “đói” suốt năm năm thật sự… quá đáng sợ.
Tối đó, tôi gào khản cả cổ, vài lần định bò ra khỏi bồn tắm đều bất thành, đến chút sức lực cũng không còn, cuối cùng lại bị Lục Trầm Chu kéo về “hành hạ” tới bến.
Một đêm cuồng nhiệt.
Trong cơn mê man đêm đó, tôi thì thầm hỏi anh:
“Lần trước đi bệnh viện, anh hỏi em lần cuối làm chuyện đó là khi nào, em nói hai tháng trước… lúc đó anh nghĩ gì?”
Anh nói, “Anh muốn giết chết Chu Chí An, nhưng nghĩ lại, chỉ cần em vẫn ở bên anh, thế là đủ rồi.”
Nghe vậy, lòng tôi chua xót lại ấm áp.
May mắn thay, suốt năm năm qua, tôi vẫn luôn thuộc về Lục Trầm Chu của tôi.
Tôi rúc vào lòng anh, nói nhỏ:
“Thật ra, ngoài anh ra, em chưa từng có bất kỳ người đàn ông nào khác.
Với Chu Chí An, tụi em còn chưa từng nắm tay.
Còn cái ‘hai tháng trước’ kia… là em gạt anh đấy.”
Anh nghe xong, viền mắt đỏ hoe, sự cuồng nhiệt trong mắt chẳng giấu nổi.
Anh nói:
“Thật ra, anh đoán được từ lâu rồi.”
“Sao anh biết?”
Lục Trầm Chu nhìn tôi, ghé sát tai thì thầm:
“Bảo bối, anh là bác sĩ phụ khoa… em nghĩ anh không biết sao?”
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
Ngay lúc ấy, giọng nói khàn khàn mê hoặc lại vang lên:
“Vợ à, từ giờ có chồng rồi, mấy trò ‘nhi đồng’ đó vứt hết đi nhé.”
Sau đó là một màn quấn quýt đến đỏ mặt tim đập loạn nhịp.
Trước khi ngất xỉu vì kiệt sức, tôi chỉ tay vào người đàn ông đang nằm bên cạnh.
“Bác sĩ Lục, sinh hoạt vợ chồng cần tiết chế, là anh nói đấy nhé. Từ giờ trở đi, một tuần không được chạm vào em!”
Tôi nghĩ — thật tốt biết bao.
Người con trai tôi yêu thầm thuở thanh xuân, băng qua ngàn dặm, cuối cùng cũng quay về bên tôi.
Hoàn.
(Đã hết truyện)
SAU KHI KẾT HÔN VỚI TRÚC MÃ, CHÚNG TÔI VẪN CHIA TAY (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Sau khi cưới thanh mai trúc mã, tôi với anh ấy vẫn chẳng thân thiết gì.
Ngoài việc “sinh hoạt vợ chồng” mỗi tối như một nghi thức, cơ bản là chẳng mấy khi gặp mặt.
Tính cách anh ấy rất lạnh nhạt, ngay cả khi tôi đề nghị ly hôn, anh cũng chỉ hơi sững người một chút, rồi chống tay rời khỏi người tôi.
“Ừ, biết rồi.”
Tôi nói: “Con tôi cũng không giữ. Sau này làm phiền anh chăm sóc nó.”
“Không sao.”
Tôi vẫn cố chấp nói thêm: “Mấy năm nay anh cũng cực rồi, cảm ơn anh.”
Hành lý của tôi không nhiều, một cái vali là chứa hết mọi thứ.
Trước khi rời đi, tôi quay lại đóng cửa cẩn thận.
Hạ Hoành, thân trên đầy vết cào, đứng im lặng ngoài ban công hút thuốc.
1
Tin em gái tôi – Lâm Thư Kiều về nước leo lên hot search.
Dù sao cũng là một vũ công nổi tiếng từ khi còn trẻ. Trong video phỏng vấn, cô ấy mặc váy đỏ, vẫn nóng bỏng và rực rỡ như xưa.
Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi lại là bức ảnh cuối cùng.
Qua cửa kính xe hạ xuống một nửa, đầu của Lâm Thư Kiều đúng lúc che mất nửa mặt người đàn ông bên cạnh.
Dù không thấy rõ gương mặt, nhưng từ đường nét chân mày, sống mũi và góc cằm có thể đoán được đó là một người đàn ông có ngoại hình rất thu hút.
Chưa kể, tư thế của hai người trông cứ như đang hôn nhau.
Fan của Lâm Thư Kiều phát cuồng, bắt đầu truy tìm chủ nhân của chiếc xe.
Tôi chỉ nhìn một cái là nhận ra: chiếc xe đó là của chồng tôi – Hạ Hoành.
Dù sao thì đó cũng là chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn toàn cầu, rất khó nhầm lẫn.
Xem ra tối nay Hạ Hoành không về rồi.
Vậy nên tôi yên tâm chiếm trọn chiếc giường rộng hơn hai mét trong phòng ngủ.
Nửa đêm, một cánh tay lạnh như băng khiến tôi tỉnh giấc.
“Dậy rồi à?” Người đó rất lịch sự, “Xin lỗi, làm phiền em rồi.”
Tôi còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, một lúc sau mới nhớ ra phải ngồi dậy.
Anh ấy đã bế tôi lên, chừa ra nửa giường cho mình.
“Xin lỗi,” tôi nói, “Tôi tưởng tối nay anh không về.”
Đèn bật sáng, Hạ Hoành quay lưng về phía tôi, cởi áo choàng tắm.
Ánh sáng ấm áp phủ lên phần cơ lưng và cổ anh một lớp vàng nhạt, trông như một bức tranh sơn dầu – vừa mạnh mẽ, vừa đẹp đẽ.
Một phút sau, phần cổ ấy áp sát tôi.
“Có thể hôn không?”
Anh hỏi rất lịch sự.
Nhưng thực tế thì không hề chờ tôi đồng ý.
Trong khoảnh khắc môi chạm môi, tôi cảm nhận rõ ràng mồ hôi bắt đầu thấm ra từ cổ anh dưới tay tôi.
Hạ Hoành chống tay ngồi dậy, với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Sau đó cau mày —
“Sao lại hết rồi?”
“Xin lỗi… tôi quên mua.” Tôi lí nhí nói.
Hạ Hoành cúi đầu nhìn tôi vài giây, rồi nằm xuống bên cạnh, giọng nghe có vẻ rất ân cần:
“Không sao. Mai tan làm, tôi tiện đường mua nguyên một thùng về.”
Một thùng…
Sớm biết thế đã không giấu đi rồi.
Tôi cắn răng, nói: “Vậy làm phiền anh nhé.”
“Không có gì.”
2
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nửa giường bên kia đã trống không.
Tôi chỉ lướt điện thoại một chút, không ngờ đã tới tận mười hai giờ trưa.
Người đàn ông cùng tôi ngủ tối qua lại lên báo.
Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ thị – Hạ Hoành, được mời tham dự buổi biểu diễn đầu tiên của Lâm Thư Kiều sau khi cô ấy về nước.
Lần này, cư dân mạng không chỉ lôi ra chuyện chiếc xe tối qua là của Hạ Hoành, mà còn dùng kính lúp để phân tích — khẳng định chắc chắn hai người đã qua đêm cùng nhau.
Vì cho dù Hạ Hoành mặc một chiếc áo sơ mi đen cổ cao, vẫn không che được dấu hôn trên cổ.
Còn môi của Lâm Thư Kiều thì vừa hay bị trầy nhẹ.
Chỉ cần tưởng tượng cũng đủ biết tối qua hai người đã cuồng nhiệt thế nào.
Tin tức quá hot, rất nhanh có người trong cuộc tiết lộ —
Năm đó, Hạ Hoành từng vì muốn cưới Lâm Thư Kiều mà sẵn sàng từ bỏ quyền thừa kế của Hạ thị.
Nhưng vào thời khắc quyết định, Lâm Thư Kiều lại từ chối lời cầu hôn.
Bởi vì cô ấy không muốn từ bỏ sự nghiệp múa để làm con dâu nhà họ Hạ.
Nhiều năm sau tái ngộ, hai người từng bỏ lỡ nhau thời trẻ giờ đều là nhân vật đỉnh cao trong lĩnh vực của mình.
Từng ánh mắt, từng cử chỉ của họ đều như ngập tràn tình cũ chưa quên.
…
Bình luận dưới bài viết toàn là lời khen: “Trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp.”
Chỉ có một tài khoản phụ không tên, không ảnh đại diện, không người theo dõi, liên tục đăng vài dòng:
【Giả đấy, anh ta có vợ rồi.】
Rất nhanh sau đó, bị một đám người nhào vào chửi rát mặt:
【Có vợ thì sao chứ? Mối tình đầu thời niên thiếu đâu phải ai cũng thay thế được!】
【Anh ấy rồi cũng sẽ ly hôn thôi, rồi quay lại theo đuổi Lâm Thư Kiều mà!】
Tôi còn chưa kịp ấn like cho mấy bình luận đó thì khu vực chủ đề trên mạng đã bị một tấm ảnh chiếm sóng.
Là ảnh hậu trường sau khi tiết mục múa kết thúc — Hạ Hoành tặng hoa cho Lâm Thư Kiều.
Lâm Thư Kiều ôm bó hoa, cười như một cô bé.
Còn Hạ Hoành – người từ trước đến nay luôn lạnh lùng, khi nhìn cô ấy lại như bị lây lan cảm xúc, cũng mỉm cười.
Dù nụ cười rất nhạt, nhưng lại mang một nét dịu dàng hiếm thấy.
Tim tôi bỗng khựng lại, hàng loạt cảm xúc phức tạp trào dâng —
Quen nhau mấy chục năm, kết hôn năm năm.
Tôi chưa từng thấy Hạ Hoành cười với tôi như thế.
Cũng chưa từng, được anh tặng hoa.
3
Nếu nói Lâm Thư Kiều là nỗi day dứt không thể buông bỏ của Hạ Hoành thời niên thiếu, thì tôi chính là trách nhiệm mà nhà họ Hạ ép anh phải gánh.
Lâm Thư Kiều, tôi và Hạ Hoành – ba người chúng tôi đều lớn lên trong cùng một khu, học chung một trường.
Nhưng hai người họ còn từng theo học thư pháp cùng một thầy, quan hệ vì vậy càng thân thiết.
Còn tôi? Mãi đến nửa tháng sau khi cưới mới có được số liên lạc riêng của Hạ Hoành.
Hồi mới kết hôn, Hạ Hoành làm thêm suốt nửa tháng trời không về nhà một lần.
Mẹ chồng biết chuyện, đích thân đến nhà, trách tôi không biết quan tâm đến sức khỏe chồng.
Lần đầu tiên tôi gửi tin nhắn cho anh:
【Xin lỗi đã làm phiền, tối nay anh có về ăn cơm không?】
Nửa tiếng sau, anh trả lời:
【Xin hỏi ai vậy?】
【Lâm Mãn.】
【Cảm ơn, không cần đợi tôi.】
Phải đến ba tháng sau, Hạ Hoành mới chủ động nhắn cho tôi dòng đầu tiên:
【Mai ăn Tất niên.】
Tôi trả lời:
【Có chuyện gì sao?】
【Phải về nhà cũ một chuyến.】
【Vâng, em cần mang gì không?】
Một lúc sau, điện thoại tôi báo chuyển khoản thành công:
【Ngân hàng Bưu điện – Tài khoản đuôi số 730 vừa nhận: 1.000.000,00 tệ. Số dư hiện tại: 1.000.123,00 tệ.】
Hạ Hoành nhắn lại:
【Em quyết định là được.】
Từ lúc đó tôi đã hiểu:
Hạ Hoành sẽ không yêu tôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰