Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

KẺ NẮM LỆNH PHÙ

Chương 5



Tiêu Vô Lạc lắc đầu: “Tại sao… tại sao không nói sớm với trẫm?”

Thái hậu cười lạnh: “Ngươi trong lòng vốn đã ghét bỏ ai gia, nói rồi ngươi có tin không?”

“Chỉ đến lúc này, ta và ngươi mới thật lòng trò chuyện.”

Giọng bà khàn khàn:

“Hoàng đế, A Trác đang ở đây, giải dược của ngươi cũng ở đây. Chỉ cần ngươi chịu gác bỏ hiềm khích với ai gia, chúng ta có thể phá vỡ ván cờ này.”

Tiêu Vô Lạc nhắm mắt, hoàn toàn sụp đổ, ánh mắt dại đi, lẩm bẩm:

“Lệnh phù Hà Châu… rốt cuộc ở đâu?”

Thái hậu điềm nhiên:

“Lạc nhi, tuyệt tình cổ không thể kéo dài, nếu để trùng bò đến tim, thì phải mổ bụng mới gỡ được.”

Mặt hắn xám ngoét, loạng choạng đứng lên, từng bước tiến về phía ta.

Ta đưa tay ra:

“A Lạc ca ca, huynh thật sự không còn chút tình nghĩa nào với ta nữa sao?”

Hắn hất tay ta ra, thô bạo kéo mạnh, miệng rủa rả rít:

“Chỉ là một đứa con thôi mà”

Biểu cảm của Tiêu Vô Lạc đông cứng lại.

Hắn không thể tin nổi, cúi đầu nhìn ngực mình.

Một lưỡi dao găm đã xuyên thấu thân thể hắn.

Ta nhẹ giọng nói:

“Thì ra… là ở tim.”

“Ta cũng phải tìm lâu lắm mới thấy đấy.”

9

Năm xưa, Mạnh Quân đã dạy ta rất nhiều điều.

Từ đạo lý làm người, đến nguyên lý của bánh xe nước, nàng bảo nàng muốn mở một học đường dành cho nữ tử, ta chính là học trò đầu tiên để nàng “thử tay nghề”.

Nàng đùa rằng: “Ngươi sau này phải làm Thái tử phi, vậy mà hoàng đế lại không để ai dạy dỗ, lẽ nào muốn ngươi tự hủy?”

Ta hỏi: “Tự hủy là gì?”

Nàng đáp: “Chính là giả vờ tốt với ngươi, việc gì cũng khen ngợi, nhưng thực ra mong ngươi một ngày nào đó sẽ làm trò cười thiên hạ.”

Đôi khi, nghi ngờ chỉ cần một hạt giống là đủ.

Mạnh Quân đã khiến ta mở mắt nhìn lại thế gian.

Ta từng cho rằng hoàng bá phụ sủng ái ta hết mực, nhưng hóa ra lại là người hại chết phụ mẫu ta.

Ông ta sợ danh vọng và chiến công của phụ thân ta lấn át mình, sợ ngai vàng sẽ rơi vào tay người khác, nên mới ra tay trong lúc hỗn loạn nơi sa trường.

Chỉ tiếc, quân Hà Châu không chịu nghe lệnh ông.

Tướng sĩ dưới quyền phụ thân không lưu lại kinh thành, mà theo đại quân trở về Hà Châu.

Còn ta, lại bị Tiên đế giữ lại với danh nghĩa Thái tử phi.

Ông nuông chiều ta quá mức, để ta không kiêng nể ai, bởi trong mắt ông, ta sống chỉ đến ngày sinh con.

Ta từng nói với Mạnh Quân: “Ta muốn rời đi.”

Nàng nói: “Ta giúp ngươi.”

Khi ấy, nàng thật lòng như vậy.

Ánh mắt nàng rực sáng: “Ta sẽ ở lại trong cung, ta muốn thay đổi hoàng thượng, thay đổi lòng người. Nơi này gần quyền lực nhất, ta nhất định có thể tạo dựng được đại nghiệp!”

Ta tháo hỉ phục, trao lại cho nàng, rồi cùng Tiểu Xuyên len lén chạy ngược dòng người rời khỏi cung.

Hôm đó là ngày ta thành thân cùng Tiêu Vô Lạc. Trong cung người qua lại tấp nập, chính là thời cơ tốt nhất để che giấu vài gương mặt lạ.

Nhưng ngược lại, quân canh phòng cũng nghiêm ngặt hơn ngày thường.

“Đứng lại!”

Tiểu Xuyên hít sâu một hơi.

Cánh cổng cung đã hạ xuống trước mắt chúng ta, hắn đột ngột đẩy ta ra trước:

“Quận chúa!”

Hắn mạnh tay đẩy ta thoát ra ngoài, còn bản thân lại quay ngược lao về phía nhóm thị vệ.

Ta dốc hết sức chạy thật nhanh.

Cổng cung đóng sầm lại sau lưng ta.

Ta chẳng còn nghe thấy tiếng của Tiểu Xuyên nữa.

Hôm ấy, ta không chỉ mất Tiểu Xuyên.

Ta còn mất cả Mạnh Quân.

10

Ta cúi xuống, nhìn Tiêu Vô Lạc chết không nhắm mắt:

“A Lạc ca ca, sao huynh ngốc thế. Thái hậu đã nói rõ ràng đến vậy rồi.”

Ta mỉm cười, nhẹ giọng:

“Huynh sẽ không bao giờ tìm được lệnh phù Hà Châu đâu.”

“Bởi vì… lệnh phù Hà Châu… chính là ta.”

Từng bước, ta đi ra khỏi nội thất.

Thái hậu chậm rãi xoay người, lạnh nhạt phân phó: “Truyền Thái y”

Nhưng giọng bà nghẹn lại nơi cổ họng, đôi mắt tràn đầy kinh hãi nhìn ta, người đầy máu me, không thốt nên lời.

Thái hậu run giọng: “Ngươi…”

Sau đó lại chậm rãi mỉm cười:

“Ngươi biết từ khi nào?”

Ta ngồi xuống đối diện, tự rót một ly trà.

“Một người mẹ sẵn sàng giao quân Hà Châu cho con gái mình, tuyệt đối không thể là người muốn trói buộc ta cả đời bằng tuyệt tình cổ.”

Ta nhấp một ngụm.

Bà lặng lẽ, gương mặt chẳng còn chút sinh khí:

“Nhưng trước đây ngươi thật sự ngốc.”

Ta khẽ cười: “Có những điều, đến điên rồi cũng chẳng thể quên.”

Bà lạnh giọng: “Ngươi có thể hiệu lệnh quân Hà Châu thì sao, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn làm hoàng đế? Ngươi là nữ nhân, thiên hạ này sao có nữ đế?”

Ta lại rót trà:

“Mạnh Quân từng nói: ‘Từ trước đến nay vẫn như thế, thì có nghĩa là đúng sao?’”

Ta khẽ thở dài:

“Năm ấy nếu sau khi Tiên đế băng hà, bà đủ can đảm xưng đế, thì nay đâu đến nỗi này.”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Nàng dám nghĩ, nhưng không dám làm. Bà dám làm, nhưng không dám nói.”

“Ta, tuy hận bà, nhưng cũng kính phục bà.”

Ta mỉm cười:

“Bà xem, ta thực ra rất giống bà, cũng giống cả Mạnh Quân.”

Bà dài giọng thở ra:

“Đức phi… đã bị ngươi thuyết phục rồi sao?”

Ta thì thầm:

“Hoa đỏ rơi vào bát quý nhân, nghiền làm son đỏ điểm chu sa.”

“Tiên đế đâu chỉ e ngại mỗi Lạc gia ta, còn có Lương gia, Trần gia…”

Cha của Đức phi chết đầy uẩn khúc, vết máu như son trên môi ông mãi khiến nàng chẳng nguôi.

Kim tước trâm có chứa một viên thuốc Nam quý, có thể tạm thời ức chế độc trùng, chính Đức phi trao nó cho ta, giúp ta khống chế cổ độc.

Ta đã lang bạt mười năm, dọc ngang sông núi, tìm đến Nam địa, học thuật giải cổ.

Và ta biết được, viên thuốc đó vốn là sính lễ mà Lương tướng quân– thương con gái, gửi theo nàng khi gả vào cung.

“Ta từng ở Hà Châu, ăn cùng ngủ cùng với tướng sĩ, dùng chính cách mà Mạnh Quân dạy để phát triển nơi đó, sửa thủy lợi, cải tiến nông nghiệp.”

Ta đưa tay ra:

“Mười năm ấy, ta thực sự rất hạnh phúc.”

“Mạnh Quân không sai, thế gian này không hoàn mỹ, nên ta muốn thay đổi nó.”

“Mà ta, có thể làm tốt hơn bất kỳ nam nhân nào khác.”

Vết thương và chai sạn trên tay chính là lý do quân Hà Châu chịu nghe ta hiệu lệnh.

Ta rót ly trà cuối cùng, đặt trước mặt Thái hậu.

11

Ngày quân Hà Châu vào thành, ta đích thân đưa Mạnh Quân xuất cung.

“Đến Hà Châu đi,” ta nói, “đến xem thành trì ta đã dựng lên.”

Tiểu Xuyên đứng lặng phía sau ta, hỏi:

“Người thật sự không định giết nàng sao?”

Ta lắc đầu.

Năm xưa nàng tha mạng cho Tiểu Xuyên, xem như ta hoàn trả ân tình.

Các vu sư đứng phía dưới không ai dám cất lời, chỉ im lặng giữa mùi thuốc đắng ngắt tràn đầy điện.

“Nhưng rồi nàng cũng sẽ học được cách bước đi kiên định.”

Đức phi cũng rời đi, nàng muốn trở về Nam địa.

“Nàng nói: ‘Ta cũng muốn giống ngươi, đi khắp nơi, nhìn khắp chốn, học những điều mới, gặp những người mới.’”

Ta đặt vào tay nàng một chiếc ấn nhỏ bằng bạc:

“Mệt rồi thì quay về. Nếu nàng nguyện ý, có thể làm quan ở Nam địa, kiến thiết chính quê hương của mình.”

Nàng ngập ngừng:

“Nữ tử… cũng có thể làm quan sao?”

Ta cười:

“Ta làm được, thì vì sao nàng lại không?”

Khó khăn, nhưng nàng chưa bao giờ là người hèn nhát.

Ta đứng trên thành lầu cao, nhìn xuống dòng người tấp nập dưới chân tường thành, cuối cùng hỏi ra câu mà ta luôn muốn hỏi:

“Ngươi có trách ta không?”

Giọng hắn nhẹ như tuyết tan trong nắng:

“Thần biết… người nhất định sẽ quay về.”

“Bệ hạ.”

(Hoàn)

(Đã hết truyện)

Niệm Niệm Dư Khanh (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại,

‘Công chúa yêu say đắm thái phó lạnh lùng.’

Sau khi ta nghe được lời đồn đại này, ta lập tức bắt lấy thủ phạm, túm tai hắn.

Tiểu thái tử Tiêu Cảnh Thần đau đến kêu ầm lên, mặt mày nhăn nhó: "Cô cô thích thái phó là đúng rồi! Từ tiệc sinh thần là cô cô liền cố tình tránh mặt thái phó. Cô cô hiếm khi thiếu nữ hoài xuân như thế!"

Thiếu, nữ, hoài, xuân!

Ta cảm thấy trán mình giật giật, định nổi giận thì nghe cung nhân đến báo, nói thái phó đến.

Nghe xong Tiêu Cảnh Thần từ tức giận chuyển sang đắc ý. Ta giật mình, nhấc váy định chạy thì bị hắn túm c.h.ặ.t t.a.y áo.

Ta mặt mày đen sì, dứt khoát cởi ngoại bào ra làm hắn loạng choạng ngã xuống đất.

Ta bỏ lại một câu "Hôm khác sẽ tính sổ với ngươi", rồi vội vã chạy ra ngoài.

Đúng là nóng nảy mất khôn, nếu ta trèo cửa sổ chạy ra ngoài thì cũng không đến nỗi đ.â.m sầm vào Tạ Chiêu ở ngay cửa điện.

Là mùi đàn hương quen thuộc lạnh lùng.

Ta lùi lại hai bước, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy hắn đứng yên tại chỗ, ta vội bước qua người hắn nhưng hắn lại nắm lấy tay ta.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ của hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, hơi lạnh nhưng ta lại cảm thấy như mình bị bỏng.

"Thái phó, người quá đáng rồi."

Tạ Chiêu nghe vậy liền buông ta ra: "Vi thần thất lễ, công chúa chờ một lát."

Hắn chậm rãi bước vào điện, nhặt ngoại bào trên đất, cẩn thận phủi bụi rồi đưa cho ta, giọng lạnh lùng không nghe ra cảm xúc: "Bên ngoài gió lớn, công chúa đừng để bị lạnh."

Ta nhận lấy rồi lập tức rời đi.

Nếu ngươi thành tâm thành ý hỏi ta, một công chúa như ta tại sao lại trốn tránh một thái phó nhỏ bé như vậy thì ta sẽ thầm nói cho ngươi biết -

Ta đã ngủ với Tạ Chiêu.

Không đúng, là Tạ Chiêu ngủ với ta.

Không được, ta là công chúa, tạm coi như ta ngủ với hắn đi, nếu không thì ta mất mặt lắm.

1

Tạ Chiêu này, mạch thượng nhân như ngọc quân tử thế vô song. Năm đó, trạng nguyên lang tài mạo song toàn, ngay cả thám hoa nổi tiếng tuấn tú cũng không bằng hắn.

Hoàng huynh rất coi trọng hắn, cho hắn làm thái tử thái phó*, chỉ sau một đêm, Tạ Chiêu đã đứng đầu bảng tình nhân trong mộng của các nữ tử kinh thành.

* Thái tử thái phó: thầy của thái tử.

Khụ khụ, trong đó có cả ta.

Năm đó, ta trốn sau đại điện, thoáng nhìn thấy công tử tuấn tú như tiên giáng trần, đến giờ vẫn không thể quên được, lúc đó đúng là ta thiếu nữ hoài xuân có chút thèm thuồng.

Cái gọi là gần nước biết trước cá, Tạ Chiêu làm thầy của tiểu chất tử, ta muốn gặp hắn thì còn không dễ sao. Đáng tiếc, là công chúa duy nhất của Đại Tề, lại bị hoàng huynh chiều chuộng thành một cô nàng vô dụng, cái gì cũng không làm được.

Ta muốn viết thơ tình cho Tạ Chiêu, viết xong nhìn chữ mình nguệch ngoạc, không nhịn được mà xé đi. Ta muốn vẽ chân dung Tạ Chiêu, vẽ xong thấy không phân biệt được người hay quỷ, liền ném vào lò lửa đốt. Ta muốn làm điểm tâm cho Tạ Chiêu để an ủi hắn, Tiêu Cảnh Thần lại giành ăn trước, ăn xong thì nôn luôn.

Có lẽ ta chỉ giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, vì ta và tiểu nữ nhi Bùi Tuyên nhà Bùi đại tướng quân là bạn tốt, thường đến phủ tướng quân ăn nhờ ở đậu, tiện thể học ké ca ca nàng là Bùi Danh.

Đầu bếp phủ tướng quân làm món chân giò nướng tuyệt lắm, ta đã sớm muốn lôi kéo hắn về làm ngự trù nhưng hắn không chịu vào cung, cũng không chịu đưa bí quyết ra... Lạc đề rồi.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định giương cung b.ắ.n hai con chim bồ câu thường hay loanh quanh trong Đông Cung để tặng Tạ Chiêu.

Tiêu Cảnh Thần bảo ta biết đó là chim bồ câu Tạ Chiêu nuôi chơi lúc rảnh rỗi, bay đi bay lại giữa Đông Cung và phủ Tạ.

Ta im lặng, vội vã chạy về ngự thiện phòng, lại ngửi thấy mùi thơm của chim bồ câu nướng, lẫn với mùi thì là, muối tiêu, ớt bột và chút mùi cháy khét, chắc hẳn là nướng ngoài giòn trong mềm, ăn vào tan chảy, hương thơm đọng lại trên môi... Ta không kìm được mà nuốt nước miếng.

Ta muốn xin lỗi Tạ Chiêu, tất nhiên không thể đi tay không nên ta đã thêu một chiếc hầu bao suốt đêm.

Lưu ma ma thật sự không nhìn nổi nữa, bà nói: "Công chúa, sau này ra ngoài ngàn vạn lần đừng nói nữ công của người là lão nô dạy."

Sau đó bà thêu một chiếc hầu bao tinh xảo to hơn một chút, nhét chiếc hầu bao xấu xí của ta vào trong, cũng coi như là thành ý của ta.

Ta gặp Tạ Chiêu ở Ngự Hoa viên, thuận tay tặng hầu bao cho hắn. Đôi mắt đen tĩnh lặng của Tạ Chiêu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, ta cúi đầu ngượng ngùng nói nếu hắn vẫn còn để bụng, ta sẽ ra ngoài cung mua hai con chim bồ câu giống hệt để đền cho hắn.

Việc này bị Vinh Hòa quận chúa nhìn thấy, nàng tưởng ta đang tỏ tình với Tạ Chiêu.

Vinh Hòa là tài nữ nổi danh kinh thành, cầm kỳ thi họa đều tinh thông nhưng vì nàng là quận chúa còn ta là công chúa nên thường bị ta - một kẻ vô dụng đè đầu cưỡi cổ, cho nên nàng không ưa ta.

Sau khi Tạ Chiêu đi, Vinh Hòa nói với ta: "Thái phó là người có tài kinh bang tế thế nên có chí lớn, ngươi muốn trói buộc hắn bên cạnh công chúa không biết chữ như ngươi, làm một phò mã vô dụng sao?"

Tâm tư của thiếu nữ bị dội một gáo nước lạnh.



Bình luận