Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

HỒI PHỦ KÝ HẬN

Chương 10



Tống Hàn và Từ Vĩnh đang mặn nồng,

kết quả là tình trạng lén lút giữa hai người bị bại lộ tại chỗ.

Khi sự việc nổ ra, ai cũng thấy rõ bộ mặt thật của Tống Hàn, thứ nữ nhân ai cũng có thể “dùng”.

Từ Vĩnh giận điên người, đánh nàng đến mũi tím mặt sưng, gãy mấy cái xương sườn, ngã sấp trên đất không đứng dậy nổi.

Tống Nguyệt Uyển khi biết chuyện, như trời sập trước mắt, lập tức ngất xỉu.

Trước khi ngất, Đường Lộc còn nổi trận lôi đình, đá nàng ta văng đi một đoạn xa, mắng to:

“Tiện phụ! Ngươi đáng chết!”

Tống Nguyệt Uyển tuy yêu Đường Lộc, nhưng càng nặng tình với Từ Minh.

Vì vậy với Tống Hàn, nàng luôn thật tâm thương yêu.

Không ngờ đứa con mà nàng xem là niềm kiêu hãnh,

lại cùng cha ruột cấu kết, làm ra bao trò đồi bại.

Bao nhiêu cú sốc dồn dập, nàng ngã xuống giường không gượng dậy nổi.

Còn Đường Lộc, bị bắt giam vào đại lao.

 

Dưới sự chỉ dẫn của ta, Triệu đại nhân đã phát hiện mật thất chứa kim khoáng.

Ngay tại chỗ, ra lệnh bắt giữ Đường Lộc, giải tán khách khứa, niêm phong toàn bộ Hầu phủ.

Tất cả hạ nhân trong phủ đều bị giải tán.

15

Nửa tháng sau.

Ngồi trên xích đu trong ngôi nhà mới mua, ta hít sâu một hơi.

Không khí trong lành như thế này, thật khiến lòng người nhẹ nhõm.

Hầu phủ đã bị niêm phong, toàn gia bị chém đầu.

Đường Lộc bị phơi đầu ngoài chợ, treo suốt bảy ngày.

Thượng thư bộ Công cùng tri phủ tham ô mỏ vàng, cũng bị xử lý tương tự.

Toàn bộ ruộng đất, sổ đỏ mà ta đem theo,

nhờ Như tỷ tỷ giúp đỡ, đã được sang tên cho ta và vợ chồng Tịch nhi.

Vợ chồng Tịch nhi nhờ có tỷ tỷ, trước khi bản án của Hầu phủ được công bố, đã kịp cắt đứt quan hệ với họ, thoát nạn.

Từ nay về sau, mẹ con chúng ta cuối cùng cũng có thể sống những ngày tháng yên bình.

Tịch nhi mang chén thuốc tới:

“Nương, đại phu đã đổi phương thuốc. Ông ấy nói bệnh lâu năm của người đã thuyên giảm. Chỉ cần tĩnh dưỡng thêm hai năm, sẽ hoàn toàn hồi phục.”

Ta nhìn Tạ Thầm đang không ngừng tập đi trong sân, vấp ngã lại đứng lên,

trong lòng bỗng dưng dâng tràn một niềm vui dịu dàng.

Hắn thấy Tịch nhi bước vào, vội cười rạng rỡ khoe thành quả tập luyện.

Chỉ cần thêm một tháng, là có thể đứng dậy trở lại.

Mà khi đó, cũng vừa lúc Tịch nhi lâm bồn.

(Hết)

(Đã hết truyện)

MỘNG KIM AN: THẨM THANH MẶC (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại, Nữ Cường,

Tỷ tỷ của ta nhập cung, nay đã làm đến ngôi vị nương nương.

 

Vì muốn bù đắp cho vị thanh mai trúc mã năm xưa, tỷ ấy ban hôn cho ta và hắn.

 

Nhưng… ta đã có người trong lòng từ lâu rồi.

 

Tuy người ấy chỉ là một thương nhân thấp kém, nhưng lại luôn lặn lội khắp trời Nam biển Bắc, tìm những món đồ nho nhỏ thú vị để dỗ ta vui.

 

Chàng là người đối đãi với ta tốt nhất trên đời này.

 

Chương 1:

 

Người đối với ta tốt nhất trên đời — Tạ Kim An — đã c.h.ế.t rồi.

 

Khi hắn chết, trong tay vẫn nắm chặt một viên minh châu lớn bằng trứng chim câu.

 

Hôm trước, hắn còn nói với ta:

 

“Viên minh châu này hiếm có, ta không nỡ đem bán. Thanh Mặc, ta sẽ tìm một thợ thủ công, làm thành món trang sức tặng nàng.”

 

Vậy mà hôm nay, khi ta nhìn thấy hắn lần nữa…thì hắn chỉ còn là một cỗ t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.

 

Quan khám nghiệm tử thi nói, hắn uống rượu quá chén, ngã xuống ven đường.

 

Tuyết rơi suốt đêm, rét quá mà chết.

 

Nhưng ta biết — hắn chưa từng thích uống rượu.

 

Hắn bị người hại chết, chỉ là… ta không tìm được chứng cứ.

 

Tạ Kim An thân cô thế cô nơi đất khách, người có thể vì hắn báo thù — chỉ còn ta.

 

Ta lấy viên minh châu trong tay hắn, sau đó mua một cỗ quan tài, an táng hắn dưới chân núi.

 

Không người đưa tiễn, không ai mặc tang phục, không có tiếng nhạc ai oán, và không có người nào khóc than.

 

Phía sau, Cẩm Nhi thúc giục: “Tiểu thư, sắp tới giờ rồi.”

 

Ta gom hết giấy tiền trong tay, nhóm thành một đống, châm lửa đốt sạch.

 

Rồi ta đứng dậy hồi phủ, chải tóc vấn cao, đội phượng quan, khoác hỷ phục, tay cầm một quả tần bà, theo chân hỷ nương, bước ra cửa.

 

Đoàn đón dâu do Lâu Duật dẫn đầu đã chờ sẵn ngoài cửa phủ từ lâu.

 

Phụ thân mẫu thân ta đích thân đưa ta đến trước mặt hắn, còn thay ta nói lời xin lỗi:

 

“Lục Đại tính tình bướng bỉnh, mong công tử đừng chấp nhặt.”

 

Lục Đại — chính là tỷ tỷ song sinh của ta.

 

Tỷ ấy và Lâu Duật vốn là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng.

 

Nào ngờ trong một lần Hoàng thượng lễ Phật, tỷ ấy cố ý để lộ dung nhan, khiến Hoàng thượng vừa nhìn đã động tâm, lập tức truyền chỉ đưa vào cung.

 

Con đường của tỷ ấy có thể nói là thuận buồm xuôi gió — vừa nhập cung đã được sủng ái độc nhất, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã từ chức Chiêu Nghi thăng lên Quý phi.

 

Lúc này, nàng bỗng nhớ tới người tình thuở thiếu thời, trong lòng sinh ra áy náy.

 

Thế là ban hôn — đem ta, kẻ có dung mạo tương tự, gả cho Lâu Duật.

 

Phụ mẫu ta cảm thấy oan ức thay cho Lâu Duật, nhưng lại chưa từng nghĩ đến một điều: nếu Lâu Duật không muốn, hắn hoàn toàn có thể cự tuyệt thánh ân.

 

Người thật sự là nạn nhân trong màn bi hài này… chỉ có ta và Tạ Kim An mà thôi.

 

“Chỉ cần nương nương vui là được.”

 

Lâu Duật thản nhiên buông một câu, rồi nhét ta vào kiệu hoa.

 

Đêm tân hôn, khách khứa đã lui, đèn hỷ lay động.

 

Lâu Duật vén khăn che mặt của ta, nhìn gương mặt ta đã được trang điểm tỉ mỉ, hơi ngây ra một khắc.

 

“Đến giờ uống rượu hợp cẩn rồi,” ta nhẹ giọng nhắc nhở.

 

Ánh mắt hắn bỗng lạnh đi, từ trên cao nhìn xuống ta, chậm rãi nói:

 

“Thanh Mặc, nàng biết rõ trong lòng ta có người khác. Nhưng nay ta đã cưới nàng, thì sẽ cho nàng đầy đủ thể diện và vinh hoa phú quý của một Thừa tướng phu nhân.”

 

“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, trừ tình yêu ra, mọi thứ ta đều có thể cho.”

 

Hắn yêu tỷ tỷ ta đến mức…ngay cả chén rượu hợp cẩn cũng không muốn cùng ta uống.

 

“Nhưng… hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta mà.”

 

Ta cúi đầu, giọng khẽ run.

 

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống, cơn giận thoáng chốc bốc lên.

 

“Hôm nay ta có việc cần xử lý trong thư phòng, nàng ngủ trước đi. Sáng mai nhớ dậy sớm, theo ta vào cung thỉnh an nương nương.”

 

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, không buồn quay đầu lại.

 

Ta lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn khuất dần, rồi khép lại cánh cửa phòng, chầm chậm bước đến bên bàn hỷ, nơi đặt rượu hợp cẩn.

 

“Kim An… đến giờ uống rượu hợp cẩn rồi.”

 

Ta nâng một chén, nghiêng tay rưới xuống đất, sau đó ngửa cổ uống cạn chén còn lại.

 

Ta nào muốn cùng Lâu Duật uống rượu hợp cẩn?

 

Ta chỉ muốn cùng nam nhân của ta — Tạ Kim An — tay trong tay uống rượu hợp cẩn mà thôi.

 

Trời vừa tờ mờ sáng, Lâu Duật đã nóng ruột tới thúc ta rửa mặt chải đầu.

 

“Phải vào cung thỉnh an, tạ ơn nương nương, đừng làm chậm trễ giờ lành.”

 

“Vâng.”

 

Ta ngoan ngoãn đáp lời.

 

Trên đường vào cung, ta và hắn cùng ngồi một xe ngựa, nhưng hắn lại cố tình ngồi nghiêng về một bên, cách ta thật xa, chẳng nói với ta một câu nào.

 

Chẳng bao lâu, xe dừng trước cửa cung.

 

Từ đây đến tẩm điện của Thẩm Lục Đại, phải xuống xe mà đi bộ.

 

Lâu Duật chân dài bước rộng, đi nhanh như gió.

 

Ta phải rảo bước chạy mới theo kịp.

 

Đoạn đường ấy, ta chạy đến mức mồ hôi rịn đầy trán.

 

Vừa bước chân vào ngự điện của cung Ngọc Hoàn, Lâu Duật mới như sực nhớ đến ta, rút khăn tay trong người ra, dịu dàng lau mồ hôi trên trán ta.

 

Ta vừa định nghiêng đầu tránh đi, thì ánh mắt ta đã liếc thấy — trên gương mặt yêu kiều diễm lệ của tỷ tỷ Lục Đại, lúc này… đang mang một vẻ khó coi đến tột cùng.

 

Thỉnh an, tạ ơn, được ban tọa.

 

Ta như con rối gỗ, ngồi lặng ở một bên, trơ mắt nhìn phu quân của mình cùng tỷ tỷ ruột — Thẩm Lục Đại — tình chàng ý thiếp ngay trước mặt ta.

 

Lục Đại Quý phi mỉm cười nói, ta là muội muội duy nhất của nàng, bảo Lâu Thừa tướng hãy đối đãi tốt với ta.

 

Lâu Duật khom người đáp lời, nói ta quả thực ngoan ngoãn dịu dàng, cảm tạ Quý phi đã ban cho hắn mối hôn sự tốt đẹp như vậy.



Bình luận