Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoà Ly Cầu Bất Đắc

Chương 10



10

Nàng điều dưỡng thân thể xong, liếc nhìn hài tử một cái, liền theo thuyền buôn của di nương mà rời đi.

Chúng ta trao cho nàng một khoản bạc lớn, lại hoàn trả khế bán thân.

Từ đó, ta và nhị ca có được hài tử.

di nương lập tức viết thư báo tin này cho công phụ.

Nhị ca như muốn nói lại thôi:

“Nương, người không thấy chỗ nào không ổn sao?”

di nương nghĩ một lát, đáp:

“Quả là, quên chưa báo tin cho nhạc phụ gia.”

Ta ôm lấy hài tử, bảo nhị ca:

“Cha của hài tử, chàng cũng bồng đi, cả hai chúng ta đều phải tận tâm nuôi dưỡng, mới có thể nảy sinh tình cảm.”

Nhị ca lẩm bẩm:

“Ta có cảm giác như mình là kẻ trộm vậy.”

“Chàng trộm của ai?”

di nương hỏi.

“Trộm hài tử của đại ca.”

“Hài tử này là do đại ca ngươi sinh ư?”

“Là Ngân Hạnh sinh.”

“Không phải do đại ca ngươi sinh, hắn lại chẳng biết, đã không biết tức là không tổn thất, ngươi sợ điều chi. Huống hồ, đều là cốt nhục họ Tạ, dưỡng cũng như nhau.”

Ta vội ôm hài tử rời đi.

Thật lo chàng phát điên, đem hài tử trả lại cho đại ca.

Đại ca biết cái gì chứ!

Một năm sau, đại ca hồi kinh.

Nhi tử đã biết gọi người.

Đại ca nhìn hài tử, thoáng ngẩn ngơ một khắc.

Chàng gật đầu với ta, rồi quay về viện của mình.

Chẳng bao lâu, chàng lại tới hỏi ta:

” Muội Muội , Ngân Hạnh đâu?”

Ta vội đáp:

“Nàng đi rồi.”

“Nàng đi đâu?”

Ta ngập ngừng, Ngân Hạnh vốn sợ chàng chết khiếp, chàng lại từng nói nàng là kẻ thay thế, nàng tất nhiên không muốn bị chàng biết tung tích.

Đại ca bỗng bước lên, nắm chặt cổ tay ta, nghiêm giọng quát:

“Nàng rốt cuộc đi đâu! Mau nói!”

Nhi tử bị dọa giật mình, liền oa oa khóc lớn, dùng sức đấm vào ống chân chàng.

Ta cũng hoảng sợ.

Đại ca quả thật đáng sợ.

May thay ta không phải gả cho chàng.

Hai nhi tử của di nương, nếu để ra ngoài, thật sự có thể cưới được thê tử sao?

Lúc này, nhị ca kịp thời xông vào, chắn ta sau lưng, tuy cũng hơi sợ đại ca, nhưng vẫn cười làm lành:

“Đại ca, Ngân Hạnh đã đi về phương Nam, đây là địa chỉ của nàng, ta vẫn luôn cho người lưu ý giúp huynh.”

Đại ca như gió lốc lao đi.

Nhị ca vội bồng nhi tử lên dỗ dành.

Ta liền ghé vào tai nhi tử dặn:

“Đại bá của con là một kẻ sẽ ăn tiểu hài tử đó, con ngàn vạn lần chớ ở cùng hắn.

Phải ở bên mẫu thân, mẫu thân sẽ bảo hộ con.”

Nhi tử đôi mắt long lanh rơi lệ, ngây ngốc gật đầu.

Thật quá khả ái, ta không nhịn được, lại hôn hắn mấy cái.

Khi ấy tiết đông, trong phòng nhóm lửa sưởi ấm, diễn trò rối bóng.

Ba đời đồng đường, tiếng cười vang vang.

Nhi tử là một tiểu quả hạch, chọc cười di nương xong, lại nhào vào lòng ta làm nũng.

Nô bộc vào bẩm báo, ngoài cửa có một phụ nhân nuôi tằm cầu kiến, nói là từng được ta ban ân.

Nghe hai chữ “nuôi tằm”, trong lòng ta đã có dự cảm — ắt hẳn là Ngân Hạnh.

Vội cho mời vào.

Quả nhiên, chính là Ngân Hạnh.

Nàng đã vấn tóc phụ nhân.

Ôm lấy hài tử, rơi lệ, rồi trả lại cho ta.

Nàng nói mình đã gả chồng, phu quân là thư sinh, lần này vào kinh ứng thí, nàng theo cùng.

Ta chợt nhớ tới việc đại ca từng đi phương Nam tìm nàng, lại nhìn vẻ hạnh phúc của nàng, không khỏi thầm nghĩ — chuyện này… rốt cuộc là thế nào?

Bất quá, nàng không hỏi đến đại ca, hẳn là cảm thấy mọi chuyện đã qua, cũng không cần hỏi nữa.

Thôi vậy.

Chẳng liên quan gì đến ta.

Ngân Hạnh có thể tìm được hạnh phúc, ta vì nàng mà mừng.

Chúng ta rồi cũng sẽ hạnh phúc.

Ngoại truyện

Tạ Tấn cảm thấy mẫu thân mình có phần điên điên khùng khùng.

Lại thêm đôi phần phóng túng.

Mẫu thân dẫn theo Muội Muội của chàng, lại càng thêm náo nhiệt.

Chàng nghĩ loại cô nương như Muội Muội , thật sự… sau này gả ra ngoài, nhất định sẽ bị nhà chồng dạy cho quy củ.

Không nhịn được, chàng nói nàng vài câu:

Cưỡi ngựa rất nguy hiểm.

Đừng ăn mặc quá diễm lệ, kẻo dẫn ong dắt bướm.

Đừng ăn quá nhiều, chàng chưa từng thấy cô nương mười sáu tuổi còn tích thực đến mức phải mời đại phu.

Đừng cười quá lớn tiếng và vô câu thúc, thật sự khiến người ta ghen tỵ vì các nàng vui vẻ đến thế.

Kỳ thực, chàng cũng khá thích Muội Muội .

Nhưng Muội Muội không giống các cô nương khác, không hề mến chàng.

Chàng nói gì, nàng cũng không vừa lòng.

Về sau, nàng trực tiếp tránh mặt chàng.

Chàng cũng chẳng phải loại hạ tiện, đi tìm người không ưa mình.

Nhưng khi mẫu thân lại nói sẽ gả Muội Muội cho chàng, chàng không khỏi mừng thầm.

Đêm thành thân với Muội Muội , chàng suýt tức đến chết.

Thật là tính toán khéo ghê.

Rốt cuộc chàng là con ruột, hay Muội Muội mới là con ruột của mẫu thân đây?

Bất quá, mẫu thân vốn rất thương Muội Muội , vì nàng mà tính toán như vậy cũng có thể hiểu được.

Muội Muội không muốn sinh con cũng đúng.

Nhưng chàng cứ cảm thấy có gì đó không thuận.

Dù vậy, chàng vẫn không muốn cùng Muội Muội có khoảng cách.

Chàng từng thấy nhiều phu thê chỉ tôn trọng ngoài mặt, nam thì nạp thiếp, nữ thì chai lì.

Hậu trạch tranh đấu kịch liệt.

Nhi tử rất khả ái.

Nhưng chàng vẫn luôn thấp thỏm lo sợ.

Bởi nắm đấm của đại ca rất cứng.

Trên đầu chàng còn treo một trận đòn chưa giáng xuống.

Biết làm sao đây?

Mẫu thân và thê tử của chàng như thể đều mắc chứng điên.

Sau này bị đánh, cũng là chàng chịu.

Thôi thì chàng nhận số.

Dù sao nhi tử cũng gọi chàng là cha.

Thê tử cũng là của chàng.

(Hoàn)

(Đã hết truyện)

Y Sát (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại, HE, Trọng Sinh, Nữ Cường, Trả Thù,

1

 

Không ngờ ta lại từ chối.

 

Hoàng thượng nhất thời lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn thất vọng.

 

Các cung nhân đứng hầu bên cạnh cũng không nén được tiếng hít sâu lạnh gáy.

 

Nhưng thiên hạ này, người duy nhất tinh thông Quỷ môn thập tam châm, chỉ có một mình ta. 

 

Một khi châm pháp này thi triển, có thể hồi sinh người c.h.ế.t, nối liền thịt nát xương tan.

 

Hoàng đế thân phận tôn quý, nay lại chịu khom gối quỳ xuống, sắc mặt trầm xuống, vội nói:

 

“Chẳng lẽ là trẫm ban chưa đủ hậu lễ?”

 

“Chỉ cần thần y cứu được ái phi của trẫm, trẫm lập tức phong ngươi làm Quận chúa, ban thưởng vạn lượng hoàng kim, vạn khoảnh ruộng đất…”

 

Điều kiện ấy quả thật vô cùng mê người.

 

Ai lại không mong được thăng quan tiến chức, bước lên ngôi cao quyền quý?

 

Đám ngự y đang quỳ bên dưới liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt không sao che giấu nổi sự ghen tị.

 

Chỉ tiếc y thuật của bọn họ hữu hạn, không thể nghịch thiên cải mệnh, cứu lấy quý phi nương nương đang bị trúng độc, chỉ còn nửa hơi thở.

 

Vì vậy hoàng thượng mới thân chinh bôn ba đến tận nơi thâm sơn, tìm ta đang ẩn cư, quỳ xuống trước mặt ta, cầu ta ra tay cứu lấy quý phi một mạng!

 

Nhưng sắc mặt ta chẳng chút thay đổi, lại một lần nữa lắc đầu từ chối.

 

“Không phải dân nữ cố ý làm ngơ.”

 

“Chỉ là Quỷ môn thập tam châm vốn là bí thuật tương truyền, huyền diệu vô cùng, dân nữ lại chưa lĩnh hội được toàn bộ tinh túy từ sư phụ…”

 

“Thỉnh thánh thượng hãy đi tìm cao nhân khác!”

 

Kiếp trước, ta không hề giấu tài.

 

Bỏ công hao sức, ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, vận dụng bí thuật không truyền – Quỷ môn thập tam châm – cứu sống quý phi đã hấp hối cận kề cái c.h.ế.t.

 

Hoàng thượng vô cùng vui mừng, lập tức chỉ hôn, đem ta gả cho Trấn Quốc tướng quân – Chiến Hạc Phong.

 

Ta nào hay biết, hắn và quý phi sớm đã tư tình, lén lút qua lại.

 

Trước khi ta lâm bồn, quý phi trong cung bỗng dưng phát tác, dọa sẽ tuyệt thực cho đến c.h.ế.t, ai khuyên cũng không chịu ăn uống.

 

Chiến Hạc Phong luống cuống vội vàng, vào cung túc trực bên nàng suốt một ngày.

 

Quý phi khóc như hoa lê dầm mưa, nghẹn ngào nói:

 

“Sau này chàng đừng vào cung nữa, nữ nhân kia mang cốt nhục của chàng sắp sinh rồi.”

 

“Chàng hãy sống với nàng ấy, quên ta đi.”

 

“Nếu không phải nàng ta cố tình xen vào cứu ta, chúng ta đã sớm rời khỏi hoàng cung, sống đời phu thê bình dị, hài nhi của chúng ta cũng đã lớn rồi…”

 

Chiến Hạc Phong trở lại bên ta, đáy mắt hằn tia sát ý lạnh lẽo.

 

Khi ta yếu đuối nhất, hắn cầm kiếm r.ạ.c.h bụng ta một nhát, đem đứa trẻ còn chưa kịp mở mắt giao cho hạ nhân, sai họ ném cho chó xé x.á.c.

 

“Nam Tang Tang, ngươi không phải vẫn tự xưng thần y, có thể giành người với Diêm Vương sao? Vậy thì khâu bụng ngươi lại đi!”

 

“Chính ngươi xen vào chuyện không đâu, khiến Tích Đường không thể rời cung cùng ta sống trọn đời, còn phải uống thuốc phá thai, mất đi hài tử của chúng ta!”

 

Ta đau đến mồ hôi đầm đìa, tầm mắt mờ nhòe.

 

M.á.u thấm lạnh tứ chi, ướt đẫm thân mình.

 

Ta khẩn cầu, hắn lại như không nghe thấy, độc ác lạnh lùng:

 

“Đây là báo ứng của ngươi!”

 

“Tích Đường uống thuốc phá thai đau đớn nhường nào, ta muốn ngươi nếm trải gấp trăm lần!”

 

Đời này, người ta sẽ không cứu nữa.

 

Hôn sự kia, ta càng không cần.

 

Ta muốn nhìn xem, nếu không có ta ra tay cứu giúp, Chiến Hạc Phong có thể cùng quý phi nương nương của hắn sống bên nhau trọn kiếp hay không!

 

2

 

Quý phi Sở Tích Đường đã uống thuốc giả chết, sắc mặt xám ngoét, hơi thở mong manh.

 

Thân thể đã được đặt vào quan tài, chỉ chờ giờ lành hạ táng.

 

Còn Chiến Hạc Phong thì như một pho tượng thần giữ cửa, không rời nửa bước, canh giữ bên linh cữu, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác nhìn về phía ta.

 

Hắn không nghe rõ hoàng thượng vừa cùng ta nói điều gì.

 

Lập tức sải bước tiến lên ngăn cản, ánh mắt ghét bỏ, mở miệng trách mắng:

 

“Hoàng thượng, nữ tử này là kẻ lòng lang dạ sói, ham mê phú quý, không thể tin vào lời nàng ta!”

 

Trong mắt Chiến Hạc Phong lóe qua một tia lạnh lẽo.

 

Hắn sợ rằng ta sẽ lại cứu sống quý phi như kiếp trước, phá hỏng kế hoạch tư thông chạy trốn của hai người bọn họ.

 

“Không bằng để vi thần chặt đứt đôi tay nàng ta, cho nàng ta một bài học, để từ nay không còn gan giả thần giả thánh mà lừa gạt hoàng thượng!”

 

Vừa dứt lời, ánh kiếm chợt lóe.

 

Chiến Hạc Phong đã rút kiếm, vung thẳng về phía đôi tay ta.

 

Đối với người hành y, đôi tay quý hơn cả tính mạng.

 

Vậy mà Chiến Hạc Phong vì muốn bảo vệ quý phi của hắn, lại chẳng chút do dự muốn hủy hoại điều quý giá nhất trong đời ta!

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, mũi kiếm lạnh lẽo suýt nữa đã chạm vào cổ tay ta.

 

Chợt vang lên giọng nói lạnh lùng uy nghiêm của hoàng đế: 

 

“Chiến tướng quân, dừng tay!”

 

“Y nữ không hề giả dối cũng chẳng lừa gạt trẫm, nàng đã nói rõ, nàng không biết Quỷ môn thập tam châm, không thể cứu được quý phi.”

 

Hoàng thượng nhẹ nhàng thở dài, trong lời nói mang theo thất vọng.

 

Còn Chiến Hạc Phong lại mừng rỡ không giấu được, khóe môi run lên, nhìn ta đầy nghi hoặc, tựa hồ đang tự hỏi vì sao kiếp này ta lại thay đổi, không giống như kiếp trước, xuất đầu lộ diện gây chấn động thiên hạ.

 

Nhưng tâm trí hắn đều đặt nơi quý phi, đối với sự thay đổi của ta, hắn chẳng buồn hỏi han.

 

Chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt cảnh cáo ta —— không được xen vào.

 

Dĩ nhiên, ta cũng không có ý định can thiệp.

 

Đời này, dù có dâng cả giang sơn cho ta, ta cũng tuyệt đối không cứu Sở Tích Đường nữa.

 

Ánh mắt ta lướt qua gương mặt mảnh mai bên trong quan tài.

 

Sắc mặt nàng lại thêm phần u ám.

 

Hiển nhiên là đã dùng quá liều thuốc giả chết.

 

Giờ đây, chỉ còn một hơi thoi thóp.

 

Chiến Hạc Phong lại vẫn không hay biết, trong đầu còn đang mộng tưởng về một cuộc bỏ trốn cùng quý phi, hai người sống mai danh ẩn tích, nuôi nấng đứa trẻ chẳng thể công khai.

 

Khóe môi ta khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, không vạch trần chân tướng.

 

Chỉ cúi mình nói:

 

“Hoàng thượng, chi bằng tiếp tục mời thêm danh y khắp nơi, may ra có thể cứu được nương nương.”

 

Nghe nói ta không biết Quỷ môn thập tam châm, vẻ mặt hoàng đế như già đi mấy phần.

 

“Trẫm đã tìm khắp danh y trong thiên hạ, Nam thần y, ngươi là hy vọng cuối cùng của trẫm.”

 

“Nếu ngươi cũng bó tay, vậy thì chẳng còn ai có thể cứu được Tích nhi nữa.”

 

Nghe vậy, Chiến Hạc Phong vui mừng khôn xiết.

 

Âm thầm siết chặt hai tay, chờ đợi thêm hai canh giờ nữa, khi thuốc giả c.h.ế.t hết tác dụng, hắn sẽ tìm cơ hội mở nắp quan tài, đưa quý phi cao chạy xa bay.

 

Mà hắn không hề hay biết—

 

Hai canh giờ sau, người trong lòng hắn, người hắn thương yêu suốt hai đời sẽ thật sự trở thành một xác c.h.ế.t lạnh ngắt!



Bình luận