Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hồ Ly Nhỏ Của Lục Trường Phong

Chương 14



Anh đem tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn, dành hết cho tôi và đứa con chưa ra đời của chúng tôi.

Niềm vui lớn nhất mỗi ngày của anh, chính là áp tai lên bụng tôi để nói chuyện với con.

“Con trai, ta là ba đây. Sau này con phải giống ba, trở thành một người đàn ông hiên ngang, bảo vệ gia đình và đất nước.”

“Con gái, ta là ba đây. Sau này con nhất định phải giống mẹ, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng. Ai dám bắt nạt con, ba sẽ đánh gãy chân hắn!”

Mười tháng mang nặng đẻ đau, một ngày vượt cạn.

Vào ngày tuyết đầu mùa rơi, tôi thuận lợi sinh được một cặp song sinh long phượng.

Khi y tá bế hai đứa nhỏ nhăn nheo đến trước mặt Lục Trường Phong, người đàn ông thép trên chiến trường kia lại khóc như một đứa trẻ ba trăm cân.

Anh bế con trai, hôn hết lần này đến lần khác. Bế con gái, ngắm mãi không chán, tay chân lóng ngóng, yêu thương đến mức chẳng biết phải làm gì.

Tên của các con là bà nội Lục gửi thư nhờ người mang đến.

Con trai tên Lục Tư Quốc, con gái tên Lâm Niệm Vãn.

Một cái gửi gắm tình yêu với đất nước, một cái là tình yêu vĩnh hằng của anh dành cho tôi.

Năm tháng như thoi đưa, thoáng chốc đã mấy năm trôi qua.

Bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh giữa gió cát Tây Bắc. Anh trai giống ba, từ nhỏ đã chín chắn, hiểu chuyện, là “thủ lĩnh” của đám trẻ trong khu tập thể.

Em gái giống tôi, ngọt ngào đáng yêu, là “công chúa nhỏ” của cả doanh trại.

Chức vụ của Lục Trường Phong cũng ngày càng cao, từ tiểu đoàn trưởng, lên trung đoàn trưởng, rồi đến tham mưu trưởng sư đoàn. Ngôi sao trên vai càng nhiều, mà tóc mai cũng bắt đầu điểm bạc.

Còn tôi, từ một cô thanh niên trí thức non nớt, đã trở thành một quân phu chững chạc, tháo vát.

Tôi tranh thủ thời gian rảnh mở một lớp phụ đạo nhỏ trong khu tập thể, sau đó nhờ sự ủng hộ của ủy ban gia đình, tổ chức các chị dâu mở một xưởng may nhỏ, chuyên nhận sửa và may quân phục cho đơn vị. Cuộc sống bận rộn nhưng đầy đủ và ý nghĩa.

Hai miếng ngọc bội kỳ lạ ấy, chúng tôi vẫn cất giữ cẩn thận.

Chúng tôi biết, chính chúng đã dẫn dắt để chúng tôi gặp nhau.

Nhưng chúng tôi càng hiểu rằng, điều thực sự giúp chúng tôi đi cùng nhau đến cuối đời, và sống hạnh phúc, là tình yêu, là sự tin tưởng, là quyết tâm nắm chặt tay nhau dù đối diện bất cứ khó khăn nào.

Lại một buổi hoàng hôn nữa.

Tôi nấu xong cơm, đứng trong sân chờ chồng và các con về.

Từ xa, truyền đến tiếng cười đùa quen thuộc.

“Mẹ ơi! Con về rồi đây!”

Con gái tôi như con bướm nhỏ vui vẻ, chạy ào về phía tôi. Con trai đi phía sau, chững chạc xách cặp công văn giúp ba.

Còn chồng tôi, Lục Trường Phong, mặc bộ quân phục thẳng tắp, đứng không xa, mỉm cười nhìn chúng tôi.

Ánh chiều tà phủ xuống, kéo dài bóng dáng anh. Ánh mắt ấy, vẫn như buổi ban đầu gặp gỡ, chan chứa dịu dàng và yêu thương không nguôi.

Anh bước đến, nắm tay tôi, giống như vô số đêm và ngày đã qua.

“Anh về rồi.”

“Ừ, mừng anh về nhà.”

Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, tất cả hạnh phúc đều nằm trong khoảnh khắc không cần lời này.

(Hết truyện)

(Đã hết truyện)

#GSNH176 - TỜ VÉ SỔ THẤU LÒNG NGƯỜI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Trước trước đó: https://khotruyenhay.org/gsnh176-to-ve-so-thau-long-nguoi/chuong-7/

11

Tận dụng số tiền thu được từ khoản đầu tư trước đây, tôi quyết định mua nhượng quyền để mở một cửa hàng trà sữa.

Khi Bối Bối vừa tròn ba tuổi, có lần tôi đưa con ghé qua kiểm tra hoạt động của quán.

Con bé chăm chú nhìn theo bóng dáng một anh shipper đến nhận hàng, rồi bỗng gọi khe khẽ:

“Ba ơi…”

Tôi thấy người đàn ông kia thoáng khựng lại trong giây lát, nhưng rồi vẫn không quay đầu.

Chẳng bao lâu sau, anh lặng lẽ phóng xe rời đi.

Có lẽ… anh không muốn để con gái nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế.

Về nhà, Bối Bối từng hỏi tôi bằng giọng ngây thơ:

“Mẹ ơi, sao có người được ngồi uống trà sữa trong quán, còn có người lại phải chạy xe ngoài mưa vậy?”

Tôi nhẹ nhàng đáp:

“Vì mỗi người có lựa chọn và nỗ lực khác nhau, nên kết quả cuộc sống cũng chẳng giống nhau, con à.”

Tôi không chắc con bé đã hiểu hết chưa, nhưng tôi hiểu – mỗi con đường chúng ta đi đều có lý do và cái giá của nó.

(Kết thúc chính văn)

Phiên ngoại: Chu Hạo

Từ khi còn nhỏ, tôi đã nhận ra ba mẹ luôn thiên vị Chu Tầm – em trai tôi.

Tivi trong phòng khách luôn là của nó, miếng đùi gà to nhất trên mâm cơm cũng là phần của nó.

Khi lớn hơn một chút, tiền bạc trong nhà gần như cũng chỉ đổ vào nó.

Tôi cũng là con ruột, vậy mà trong mọi việc, tôi luôn bị đặt sau em trai.

Tôi lớn hơn Chu Tầm hai tuổi, nhưng vì suy dinh dưỡng từ nhỏ nên thân hình lại nhỏ thó hơn nó.

Mẹ tôi thậm chí còn vui vẻ khoe khoang vì tôi có thể mặc lại đồ cũ của em trai mà không cần mua đồ mới.

Khi học tiểu học, tôi gần như chẳng có lấy một món đồ nào là của riêng mình.

Áo quần là đồ thừa của em, cặp sách là cái em bỏ không dùng nữa, cơ hội học hành cũng là do nó thi trượt cấp ba nên mới đến lượt tôi.

Từ nhỏ, tôi đã được dạy rằng: “Con là anh thì phải nhường em, phải thương em.”

Và tôi đã sống đúng như vậy.

Thứ gì em thích, tôi cũng đều nhường, vì tôi biết – dù tôi không muốn, ba mẹ cũng bắt tôi phải chịu.

Lúc lớn lên rời khỏi nhà, tôi vẫn không thoát được cái vòng lặp ấy.

Khi Chu Tầm đính hôn, tôi vẫn còn là sinh viên.

Ba mẹ bảo tôi nghỉ học để đi làm, kiếm tiền lo đám cưới cho em. Tôi không chịu – đó là lần đầu tiên tôi phản kháng lại họ.

Tôi vừa học vừa làm thêm, cuối cùng tốt nghiệp, gom góp được 100.000 tệ để đưa cho em trai làm lễ cưới.

Tôi nghĩ đó là cách mình báo đáp công ơn sinh thành.

Nhưng không ngờ, đó lại là khởi đầu của chuỗi ngày bị họ vắt kiệt.

Sau này, mỗi lần đến kỳ lương, thể nào tôi cũng nhận được điện thoại từ nhà.

Hết bảo mái nhà dột cần sửa, rồi thì máy móc hỏng cần thay. Nhưng tôi biết, tất cả chỉ là để đưa tiền cho Chu Tầm.

Nếu chậm chuyển tiền, họ sẽ nhắc lại chuyện tôi mang ơn nuôi dưỡng, rồi quay sang mắng tôi bất hiếu.

Tôi từng nghĩ đời mình sẽ mãi như thế, chẳng thể nào lập gia đình, chẳng thể thoát khỏi cái bóng u tối ấy.

Cho đến khi tôi gặp được Sở Dĩ.

Cô ấy không chê tôi nghèo, cũng không chê tôi ít nói. Ngược lại, còn thường khen tôi có năng lực, làm việc nghiêm túc.

Cứ thế, chúng tôi yêu nhau.

Khi kết hôn, chúng tôi chào đón một bé gái đáng yêu.

Tôi rất hạnh phúc, thầm hứa sẽ cho con mình một tuổi thơ đủ đầy và vui vẻ.

Nhưng rồi, mẹ tôi xuất hiện và phá vỡ tất cả.

Bà không ưa việc Sở Dĩ sinh con gái, lại luôn giục tôi mang hết tiền bạc đi giúp Chu Tầm.

Tôi thì quá mềm yếu.

Tôi không lập tức phản đối, trái lại còn nghe theo lời mẹ ngày một nhiều hơn.

Đã có lúc tôi tự hỏi, nếu Sở Dĩ sinh con trai, liệu mẹ tôi có vì vậy mà thương tôi hơn không?

Về sau, mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.

Tôi không chỉ mất đi cuộc hôn nhân, mà còn nhiều lần buông lời làm tổn thương Sở Dĩ.

Tôi biết, giữa chúng tôi không còn khả năng quay lại nữa rồi.

Chỉ đến khi mất tất cả, tôi mới thực sự tỉnh ngộ.

Sau này, tôi dần học cách từ chối mẹ và Chu Tầm.

Tôi bắt đầu lên kế hoạch giành lại căn nhà và đưa mẹ trở về quê.

Nhưng tôi biết rõ – cho dù có lấy lại được căn nhà, thì gia đình nhỏ hạnh phúc ngày nào cũng chẳng thể quay về.

Về sau, công ty tôi phá sản, tôi lại ôm thêm nợ nần, phải chật vật kiếm sống bằng mọi cách.

Ban ngày tôi đi làm buôn bán, buổi tối và cuối tuần thì nhận đơn đi giao hàng.

Có một lần, khi đang lấy hàng, tôi gặp lại Sở Dĩ và Bối Bối.

Nhưng tôi không bước tới nhận con.

Tôi biết, rời xa tôi, họ đang sống rất ổn. Như vậy… là đủ rồi.

(Kết thúc phiên ngoại)



Bình luận