Hậu Cung Độc Dược Sư
Chương 3
21
Nửa đêm tại phòng thí nghiệm, ba chúng ta cùng vây quanh ngọc bội nghiên cứu.
“Thì ra hệ thống trong đầu ta là bí bảo Tây Dạ?” Ta gõ gõ trán. “Bảo sao lúc nào cũng kêu năng lượng không đủ…”
Thái hậu đột nhiên vỗ bàn: “Ai gia nhớ ra rồi! Hai mươi năm trước, có một quốc sư đeo mặt nạ ném một viên đá phát sáng vào tế đàn!”
Hoàng đế lập tức mở bản đồ: “Tàn tích Tây Dạ nằm ngay dưới Đô hộ phủ Tây Vực hiện tại!”
Ta bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Đức phi trộm Chu Nhan Kiếp, chẳng lẽ là để…”
Ba người nhìn nhau, đồng thanh: “Phục sinh Quốc sư Tây Dạ?!”
Như để chứng minh điều đó, ngọc bội đột nhiên nóng lên, lơ lửng giữa không trung, chiếu ra bản đồ ảo.
Âm thanh hệ thống vang lên rõ ràng chưa từng có:
【Kích hoạt nhiệm vụ cuối】
【Ngăn chặn tà thuật phục sinh】
【Phần thưởng: Miễn độc vĩnh viễn + Tự do uống trà sữa】
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào tọa độ được chiếu ra, sắc mặt dần tái mét:
“Địa điểm này… chẳng phải là ngay dưới chân chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, hoàng cung đột ngột chấn động dữ dội!
22
Ba ngày sau yến hội Thái Dương, Đức phi treo cổ trong lãnh cung dùng tơ tằm thiên nhiên Tây Vực tiến cống.
“Cái này mà là tự sát? Rõ ràng là khoe của.”
Ta ngồi xổm dưới xà nhà, nghiên cứu dải lụa sáng lấp lánh: “Hoàng thượng nhìn xem, chất này còn tốt hơn cả rèm cửa trong cung của ta.”
Hoàng đế đen mặt kéo ta xuống: “Giờ là lúc để nói chuyện vải vóc à?! Quan trọng là…” Hắn hạ thấp giọng, “Trong móng tay nàng ta có tàn dư của Chu Nhan Kiếp.”
Tim ta khựng lại. Rõ ràng ta đã cho nàng ta uống thuốc giải… trừ khi
“Trừ khi sau đó nàng ta lại tiếp xúc với nguồn độc tinh khiết hơn…” Hoàng đế nheo mắt, “Ví dụ, gặp người chế độc.”
23
Canh ba đêm đó, ngự thiện phòng vang lên âm thanh kỳ lạ.
Chúng ta lao đến, chỉ thấy mấy ngự trù nằm la liệt, trên bếp đang sôi ùng ục một nồi chất lỏng đỏ máu.
“Đây là… lẩu sao?” Ta ghé mũi ngửi thử. “Chu Nhan Kiếp vị cay tê?”
Hoàng đế dùng trâm bạc gạt nắp nồi ra, bên dưới là một mảnh giấy:
【Canh ba, gặp tại Thái Dịch Trì】
Bên dưới ký tên bằng hình đầu sói dữ tợn.
“Là phù hiệu của Tây Dạ.” Sắc mặt hoàng đế trầm xuống. “Xem ra, có kẻ không chờ nổi nữa rồi.”
24
Bên hồ Thái Dịch, một bóng người choàng áo choàng đang cho cá chép ăn nếu cái bồn máu đỏ ấy thật sự là thức ăn cá.
“Đến rồi à?” Người đó không quay đầu lại. “Trễ hơn dự tính của ai gia nửa khắc.”
Giọng nói này?! Ta và hoàng đế cứng người.
Áo choàng tung ra, lộ gương mặt quen thuộc là Thái hậu, người ngày nào cũng ngồi xem kịch nhai hạt dưa cùng chúng ta!
“Bất ngờ không?” Thái hậu mỉm cười hiền hòa. “Thật ra ai gia cũng chẳng muốn…”
Bà đột nhiên xé tay áo, để lộ cánh tay đầy vằn đỏ máu, “Nhưng hai mươi năm rồi, cũng phải có người giải độc.”
Hệ thống trong đầu ta gào rú:
【Cảnh báo! Ký chủ mau chạy!】
Đáng tiếc, đã muộn.
Thái hậu vung tay, hồ nước sôi sùng sục, hàng chục con cá chép mắt đỏ ngầu phóng lên!
“Trời ơi! Cá zombie?!” Ta lập tức ôm lấy hoàng đế nhảy lùi lại.
Thái hậu chậm rãi lấy ra một hộp ngọc: “Bí thuật Tây Dạ dùng vật sống làm độc dẫn.”
Bà mở hộp, bên trong là nửa mảnh ngọc bội máu.
“Chỉ cần ghép đủ hai mảnh…”
“Là có thể triệu hồi thần long đúng không?” Ta buột miệng.
Thái hậu: “…”
Hoàng đế: “…”
Bầu không khí đột nhiên… lúng túng.
25
Nhân lúc Thái hậu cứng họng, hoàng đế lập tức phóng ám khí liền bị cá chép nhảy lên táp mất.
“Vô ích thôi.” Thái hậu thở dài. “Bọn cá này đều ăn…”
Chưa kịp dứt câu, hệ thống trong đầu ta thét chói tai:
【Phát hiện nguy hiểm! Kích hoạt kỹ năng tối thượng!】
Giây sau, tay phải ta không kiểm soát được mà đập xuống hồ Thái Dịch
“ẦM!”
Trong màn nước bắn tung tóe, cá chép mắt đỏ đồng loạt quay đầu, xông về phía Thái hậu!
“Không thể nào!” Bà ta kinh hoảng né tránh. “Bí thuật Tây Dạ sao có thể…”
“Vì hệ thống của ta… phiên bản cao cấp hơn nha~”
Ta thổi ngón tay còn đang bốc khói: “Có cả chức năng… diệt virus.”
26
Nhân lúc cá zombie bao vây Thái hậu, hoàng đế vọt tới đoạt lấy hộp ngọc.
Hai mảnh ngọc ghép lại, ánh đỏ lóe sáng, xuất hiện một ảo ảnh người giữa không trung.
“Hai mươi năm… cuối cùng cũng…”
“Cuối cùng cái đầu ngươi!” Ta túm hộp ngọc đập thẳng xuống đất.
“Dừng tay!” Thái hậu và ảo ảnh đồng loạt hét lên.
Tiếc là đã muộn.
Ngọc bội vỡ nát, ảo ảnh gào lên trong uất hận rồi tan biến. Huyết văn trên người Thái hậu cũng nhạt dần.
“Sao có thể…” Bà ta ngồi bệt xuống đất. “Quốc sư từng nói…”
“Hắn bảo ghép ngọc là giải độc?” Hoàng đế vỗ vai bà:
“Mẫu hậu à, lời mấy gã lang băm không đáng tin đâu.”
27
Ba ngày sau, Từ Ninh cung.
Thái hậu cầm ly trà sữa pha thạch tín do ta mới nghiên cứu, hút ừng ực:
“Vậy rốt cuộc ai gia bị trúng độc gì?”
“Chẳng phải nguyền rủa gì cả.” Ta lật sách cổ Tây Vực. “Chỉ là… nhiễm thủy ngân lâu năm. Ngọc bội chẳng qua là ám thị tâm lý.”
Hoàng đế xen vào: “Nhưng Đức phi thật sự muốn phục sinh quốc sư Tây Dạ.”
“Thật ra là bị gạt thôi.” Ta chỉ dòng chữ nhỏ trong sách:
“Đêm Tây Dạ diệt vong, quốc sư cuối cùng… mang theo bí bảo giả bỏ trốn.”
Lời còn chưa dứt, Trương công công hớt hải chạy vào:
“Bệ hạ! Tây Vực Đô hộ phủ gửi khẩn báo tám trăm dặm!”
Trên bức mật báo chỉ có năm chữ máu:
【Quốc sư hiện, biên ải loạn】
Không khí lập tức đóng băng.
Thái hậu tay run lên, đánh rơi ly trà sữa:
“…Lão già đó… vẫn còn sống?!”
28
Hệ thống cuối cùng cũng load xong.
Âm thanh vang lên trong đầu ta:
【Kích hoạt nhiệm vụ cuối cùng!】
【Ngăn chặn phục sinh tà thuật Tây Dạ!】
【Thưởng: Miễn độc vĩnh viễn + Tự do uống trà sữa!】
Ta: “…Cái quái gì là tự do uống trà sữa?!”
Hoàng đế nắm chặt tay ta: “Đừng lo trà sữa! Tên quốc sư đó mà sống lại, người đầu tiên hắn giết… chính là nàng thể chất kháng độc!”
Hệ thống chen thêm một câu:
【Gợi ý thân thiện: Quốc sư cực kỳ khắc hệ thống. Bị hắn bắt được thì sống không bằng chết đó~】
Ta: “…Cái hệ thống rác rưởi này đúng là mua trên Pinduoduo mà!”
29
Đêm đó, ngự thư phòng đèn sáng suốt đêm.
Hoàng đế trải bản đồ, chỉ vào Đô hộ phủ Tây Vực:
“Mục tiêu của hắn chắc chắn là tàn tích Tây Dạ — nơi có pháp trận phục sinh hoàn chỉnh.”
Ta cau mày: “Nhưng ta đâu biết mặt hắn trông thế nào…”
Chưa dứt lời, ngoài cửa sổ bóng đen lướt qua!
“Vút”
Một tia sáng lạnh phóng thẳng vào mặt ta!
Hoàng đế kéo ta lùi lại, ám khí cắm “đinh” xuống bàn — là nửa mảnh ngọc bội nhuốm máu, y hệt miếng của Đức phi.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười khàn khàn:
“Tiểu nha đầu, máu của ngươi… lão phu nhất định phải lấy.”
30
Ba ngày sau, biên cảnh Tây Vực.
Ta và hoàng đế dẫn theo ám vệ tinh nhuệ, lén vào tàn tích Tây Dạ — kết quả…
Quốc sư đã bố trí sẵn bẫy!
“ẦM!”
Mặt đất sập xuống, cả đám rơi thẳng vào địa cung.
Tứ phía tự cháy sáng, trên tường là chi chít phù văn độc trùng.
Quốc sư đứng giữa tế đàn, áo choàng đen tung bay không gió:
“Đợi suốt hai mươi năm… cuối cùng cũng gặp được thể chất kháng độc!”
Hoàng đế lạnh lùng: “Lão già, ngươi định cosplay Voldemort à?”
Quốc sư: “…?”
Ta thừa cơ vận kỹ năng hệ thống, một chưởng đập xuống tế đàn!
“ẦM!”
Ánh sáng lục nổ tung, toàn bộ địa cung bắt đầu sụp đổ!
Quốc sư gầm lên: “Không thể nào! Ngươi làm sao có thể phá bí thuật?!”
Ta cười nhe răng: “Bởi vì hệ thống của ta… cấp cao hơn ngươi!”
30
Hồi cung
Trên xe ngựa hồi cung, ta mệt đến độ nằm xụi lơ như cá khô.
Hoàng đế bỗng đưa đến một ly chất lỏng xanh phát sáng:
“Trà sữa độc mới nghiên cứu, nếm thử không?”
Ta: “…Bệ hạ, người tính mưu sát quý phi đấy à?”
Hắn cười nhẹ: “Yên tâm, không có độc đâu.”
Dừng một chút, hắn ghé tai ta thì thầm:
“Chỉ thêm một chút Chu Nhan Kiếp… để tạo hương thôi.”
Ta: “???”
Hệ thống đột nhiên hiện thông báo:
【Nhiệm vụ hoàn thành!】
【Phần thưởng phát: Miễn độc vĩnh viễn + Tự do uống trà sữa!】
【Phụ thêm quà tặng: Hoàng đế MAX!】
Ta: “…”
Cái hệ thống phế vật này cuối cùng cũng làm được một chuyện ra hồn!
Đức Phi Tự Thuật: Lệ Chu Sa
Bảy Hồi sinh
Ta không chết.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, máu nhỏ từ ngón tay nhỏ vào khối ngọc đỏ, khởi động bí thuật của Tây Dạ.
Ta tỉnh lại dưới lòng đất, bị phong ấn trong một cỗ quan tài đá. Trong bóng tối, ta chỉ nghe thấy tiếng thở gấp và thì thầm của “người đó” vị Quốc sư đã bị diệt quốc.
“Đứa nhỏ ngoan… cuối cùng cũng đưa ta trở về…”
Từng ngày trôi qua, hắn dạy ta cách thao túng độc trùng, cách xâm nhập giấc mộng, thậm chí cách khiến một người sống bị biến thành “khí độc nhân”.
Từng chút một, ta không còn là ta của ngày xưa.
Tám Trả thù
Ta trở lại hoàng cung, mang danh nghĩa “nữ đạo sĩ từ Tây vực vào dâng thuốc trường sinh”.
Không ai nhận ra ta gương mặt đã bị độc trùng cải tạo, giọng nói cũng thay đổi. Nhưng ta vẫn nhớ rõ từng ngóc ngách trong cung điện, từng kẻ đã cười khi ta thất thế, từng người đã ngoảnh mặt làm ngơ lúc ta cầu xin cứu giúp.
Đặc biệt là nàng Tên “Tô Quý Phi” ngông nghênh kia. Ta từng ghen với nàng đến phát điên.
Bây giờ thì sao?
Nàng có “thể chất kháng độc”, nhưng thứ ta mang theo… không phải độc. Mà là mệnh. Là kiếp.
Chín Lật bàn cờ
Ta tiếp cận Thái hậu, cho bà ta uống “Thanh Hồn Tán” – một loại độc không giết người, nhưng khiến thần trí mơ hồ, dễ bị điều khiển. Cũng chính là thứ khiến bà ta cuối cùng… bị điều khiển bởi Quốc sư.
Ta lẻn vào ngự thiện phòng, đổi nguyên liệu nấu ăn của Tô Quý Phi. Ta bỏ khối ngọc tàn vào bếp lò, kích hoạt “Tế Huyết Trận”.
Ta cười lạnh trong lòng – một khi Quốc sư hoàn toàn sống lại, máu kháng độc của nàng sẽ là tế phẩm hoàn mỹ nhất.
Nhưng ta lại đánh giá thấp nàng.
Cũng đánh giá sai hoàng đế.
Và… đánh mất cơ hội duy nhất để được lựa chọn.
Mười Kết thúc
Ngày di tích Tây Dạ sụp đổ, ta vẫn ẩn mình trong lòng đất, mắt nhìn khối ngọc nát vụn tan thành ánh sáng.
Ta cười. Lần này là thật sự tan nát rồi.
Tất cả bí thuật, tất cả âm mưu, tất cả mối hận… đều tan thành mây khói theo tiếng cười cuồng loạn của Quốc sư lúc tan biến.
Chỉ còn lại một thân xác mục nát không ai thương xót.
Ta từng là nữ nhi của Đại tướng quân, là Đức Phi mẫu nghi thiên hạ, là con cờ, là phản đồ, là vật hiến tế…
Nhưng chưa từng là chính ta.
-HẾT-
(Đã hết truyện)
Lấy Nhầm Một Thế Tử Phi Trời Đánh (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
1
Phụ thân ta vốn còn ôm hy vọng nhờ công lao cứu giá năm xưa để cầu một thánh chỉ ban hôn, gả ta vào nhà ai thì coi như nhà ấy xui xẻo.
Nào ngờ bệ hạ vừa vuốt chòm râu trắng giống hệt râu phụ thân ta, vừa không ngừng lắc đầu:
“Ái khanh à, công lao năm đó đã tiêu hết khi suýt làm tổn thương tiểu thế tử rồi. Bằng không, ngươi nghĩ năm xưa vương gia và Thái hậu có thể để yên cho nhà ngươi ư? Đều là trẫm liều mạng ngăn cản mới giữ được bình yên đó.”
Phụ thân nghe xong, ngẫm lại, thấy cũng đúng.
Hứ, rõ ràng là hắn chọc ta trước.
Nhưng thôi, ta cũng thấy nhàn nhã tự tại thế này chẳng phải tốt hơn sao?
Ai lại đi tranh giành một nam nhân với cả đám nữ nhân chứ? Ngày ngày sống những tháng năm vụn vặt, còn phải diễn vở kịch tranh sủng sống chế//t giả thật nơi hậu viện, chẳng bằng ngồi dưới giàn nho ăn dưa hấu mát lạnh cho khoái.
“Bảo Quyên, lại đem lên cho tiểu thư một thau tôm càng nhỏ, nhớ thêm nhiều tiêu nhiều cay vào!”
Ta lắc lắc ly rượu trái cây đỏ au, gắp một con tôm càng béo trắng chấm sốt, hương thơm nức mũi, vừa cay vừa thơm vừa sảng khoái.
Phải chi có thêm một tiểu quan tuấn tú ở Nam Phong quán, ân cần đút miếng tôm đã bóc vỏ vào miệng ta... đời này mới gọi là mỹ mãn!
Đáng tiếc, chỉ có thể mơ.
Trong mộng, ta là một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, một cây thương hồng anh hành tẩu thiên hạ.
Gặp chuyện bất bình thì hét lớn một tiếng, cần ra tay là ra tay ngay!
Ban ngày trừ gian diệt ác, đêm đến say ngủ ở Nam Phong quán.
“Tiểu thư, mau tỉnh dậy đi! Rửa mặt chải đầu thôi, lão gia đang chờ tiểu thư sang tiền sảnh dâng trà.”
Ta lắc đầu, nửa tỉnh nửa mê.
Lại tới nữa rồi.
Thật ra chẳng phải ta không gả được.
Chỉ là có vài kẻ mộng mơ muốn một bước lên mây, dám liều mạng đến trước mặt phụ thân ta vỗ ngực tỏ lòng trung trinh.
Nhưng bọn họ chưa ai qua nổi một chiêu dưới tay ta.
Mà hễ có người đến lại có người đi, mẫu thân ta liền vác tai ta chạy khắp sân, vừa khóc vừa mắng:
“Con nha đầu đòi nợ này! Khó khăn lắm mới tìm được người muốn cưới con, lại bị con đánh cho bỏ chạy! Con có thể để ta bớt lo một chút được không! Chắc kiếp trước ta nợ con quá nhiều!”
Sau đó, phụ thân ta lại chạy theo sau mẫu thân, hết lời dỗ dành:
“Ôi chao, phu nhân chậm thôi, bà có học võ đâu, lỡ mệt quá thì làm sao bây giờ?”
Nè, lão tướng quân, chẳng lẽ ông không thấy người bị bắt nạt là con gái ông sao?
Ta chỉ có thể vừa chịu đau ở tai, vừa ôm ngực chịu thêm một lần tổn thương.
Từng ấy năm ăn cơm chó cũng đủ đầy rồi.
Xem ra ta thật sự nên nghĩ cách gả chồng thôi.
2
Vậy... gả cho ai thì tốt nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt ta dừng lại ở tiểu công tử phủ Thượng thư.
Ta nhón lấy một chùm nho, điểm nhẹ mũi chân nhảy lên mái ngói, đối diện ánh trăng sáng, vừa bỏ từng quả vào miệng vừa tính toán xác suất “hạ” được vị công tử kia.
Thứ nhất, phủ Thượng thư có mười tám đứa con trai, hắn xếp thứ tám, thiếu một đứa chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Thứ hai, nghe nói hắn vừa sinh ra đã mất mẹ, đêm trước ngày thành thân, tân nương cũng đột tử.
Thứ ba, danh tiếng của hai chúng ta mà ghép lại cũng thật xứng đôi: hắn không chê ta thô lỗ, ta thì kết cái số mệnh "mệnh lớn" của hắn, chẳng phải vừa đẹp sao?
Thật ra quan trọng nhất là... các khuê mật của ta đều bảo hắn rất tuấn tú, hơi mang vẻ thư sinh yếu ớt giống tiểu quan Nam Phong quán.
Ta có thể bỏ qua ư?
Nói làm là làm!
3
Thế nhưng còn chưa kịp ra tay, trong nhà lại đón khách.
Theo chân khách đến còn có một đạo thánh chỉ – chính là thánh chỉ ban hôn mà phụ thân ta ngày đêm mơ ước.
Bảo Quyên thở hổn hển, miệng cười đến tận mang tai, hét lớn:
“Tiểu thư ơi! Người... cuối cùng cũng gả được rồi!”
Ta đang trên đường đi “câu” công tử phủ Thượng thư, suýt nữa vấp chân ngã chổng vó.
Ai vậy chứ? Ai lại gan lớn đến mức dám cầu thánh chỉ thật?
“Là... là tiểu thế tử phủ Quốc công đó!”
Tên nhóc năm xưa cướp bánh quế hoa của ta rồi bị ta đâm rách quần, còn khóc nhè suốt một ngày ấy à?
Không lẽ hắn chán sống rồi? Bao năm qua ta còn chưa tìm hắn tính sổ, vậy mà hắn lại tự lao đầu vào họng súng?
Ta cười lạnh, xách thương bước thẳng ra tiền sảnh.
Phụ thân thấy ta cầm thương, khóe miệng liền giật giật.
Cũng may hôm nay mẫu thân đi thăm bà mối không ở nhà, chứ nếu bà có mặt, ta e rằng cũng chẳng dám nghênh ngang thế này.
“Thế tử lâu ngày không gặp, có phải rất nhớ cây thương này của ta không?”
Ta lạnh lùng nói với một thiếu niên đang đứng chắp tay thi lễ với phụ thân.
Thiếu niên nghe tiếng, quay đầu nhìn ta, trong mắt đầy nghi hoặc.
Tặc! Sao lớn lên lại... lệch pha thế này?
Hồi nhỏ còn đáng yêu biết bao, lớn rồi lại kỳ quặc như vậy.
Ta nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Coi như báo ứng. Hại ta bao năm không gả được, ngươi cũng đành chịu xấu trai cả đời đi.
“Vị cô nương đang tìm ta sao?”
Một giọng nam trong trẻo từ phía sau truyền đến.
Ta quay đầu, ngẩng lên, sững sờ.
Trời cao ơi...
Vị công tử nhà ai đây? Tuấn mỹ đến mức không từ nào miêu tả nổi.
Một chữ: đẹp.
Hai chữ: trời ơi, đẹp quá!
Hắn bận trường bào xanh biếc viền thêu, thắt đai lụa mạ vàng, mặt trắng như ngọc, mày kiếm đen nhánh, trong mắt như có sao trời rắc vào ngân hà, lấp lánh rực rỡ.
Chỉ thấy hắn khép chiếc quạt trong tay, chắp tay mỉm cười:
“Muội muội Vãn Nhi, bao năm không gặp, càng thêm oai phong tuấn tú rồi đấy.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên cây thương hồng anh của ta đúng hai giây, sau đó làm như không có chuyện gì mà dời đi.
Hừ, nhưng với một thiếu nữ tư duy sắc bén, nhạy bén vô song như ta, chỉ hai giây cũng đủ để ta nhìn thấu dụng ý của hắn.
Không sai, hắn chính là vì mối hận “phá trứng” năm xưa mà ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng mưu tính được cơ hội để báo thù.
Ta có thể để hắn như ý sao? Nằm mơ đi!
Chỉ tiếc, sự thật chứng minh, là ta khinh địch rồi. Thánh chỉ đã ban xuống.
Vì thế, một tháng sau, trong tiếng cười rạng rỡ của mẫu thân (cuối cùng cũng có con heo chịu ủi vào cây cải trắng nhà ta), trong nước mắt chan chứa của phụ thân (rốt cuộc cũng không còn ai quấy nhiễu thế giới hai người của họ), ta bước vào cửa phủ Quốc công.
4
Đêm tân hôn, ta và hắn ngồi trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chưa được bao lâu, hắn đã lảo đảo, một tay ôm trán, vừa rên rỉ vừa ngã nhào lên chiếc giường trướng hoa cao sang quý giá.
Ta híp mắt cười lạnh, đừng tưởng ta không thấy lúc ngã hắn còn nghiêng nhẹ người tránh xa cây thương của ta đúng hai tấc.
Nhưng nhìn thánh chỉ được đặt ngay ngắn trang nghiêm trên bàn hỉ, ta đành nuốt nước bọt xuống.
Chuyện nhỏ không nhịn, chuyện lớn ắt loạn. Không thể kháng chỉ, càng không thể trong đêm tân hôn mà mưu... sát phu!
Giá như hắn chịu hòa ly thì tốt rồi.
Ta nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường hỉ.
Sau bao năm không gặp, nét kinh diễm thuở đầu tiên gặp lại đã phai đi phần nào, nhưng ngũ quan tuấn tú kia vẫn có thể lờ mờ nhận ra hình bóng thời niên thiếu.
Chỉ là giờ đây cao lớn hơn, ánh mắt sâu hơn, đường nét cằm cũng rõ ràng hơn… lại còn, lúc ngã người áo khẽ hé mở, lộ ra xương quai xanh thon gọn…
Phi phi phi! Ta vội lắc đầu, nhắm mắt lại.
Tên này từ nhỏ đã chuyên gây chuyện với ta, hai đứa mà ở bên nhau, tuyệt đối là gà bay chó sủa, long trời lở đất.
Từ sau lần ta suýt khiến hắn phải mặc quần đũng hở, hắn liền bị đưa đi xa.
Không ngờ, mấy năm sau gặp lại, ta lại thành thế tử phi của hắn.
Chắc chắn là tới trả thù rồi!
Thế nên, ta vừa nghĩ cách làm sao để hắn tự nguyện mang danh kháng chỉ mà bỏ ta, vừa mơ mơ màng màng thiếp đi.
Loáng thoáng như có ai đó đang tháo giày vớ và áo cưới cho ta, ta cứ ngỡ là Bảo Quyên đang quen tay quen nếp vừa cởi vừa lẩm bẩm:
“Lớn tướng rồi mà vẫn không khiến người khác bớt lo.”
Ta lại chẳng nhận ra, người đó ra tay cực nhẹ, nhẹ đến mức sợ ta đau, lại sợ ta tỉnh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
