Hậu Cung Độc Dược Sư
Chương 3
21
Nửa đêm tại phòng thí nghiệm, ba chúng ta cùng vây quanh ngọc bội nghiên cứu.
“Thì ra hệ thống trong đầu ta là bí bảo Tây Dạ?” Ta gõ gõ trán. “Bảo sao lúc nào cũng kêu năng lượng không đủ…”
Thái hậu đột nhiên vỗ bàn: “Ai gia nhớ ra rồi! Hai mươi năm trước, có một quốc sư đeo mặt nạ ném một viên đá phát sáng vào tế đàn!”
Hoàng đế lập tức mở bản đồ: “Tàn tích Tây Dạ nằm ngay dưới Đô hộ phủ Tây Vực hiện tại!”
Ta bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Đức phi trộm Chu Nhan Kiếp, chẳng lẽ là để…”
Ba người nhìn nhau, đồng thanh: “Phục sinh Quốc sư Tây Dạ?!”
Như để chứng minh điều đó, ngọc bội đột nhiên nóng lên, lơ lửng giữa không trung, chiếu ra bản đồ ảo.
Âm thanh hệ thống vang lên rõ ràng chưa từng có:
【Kích hoạt nhiệm vụ cuối】
【Ngăn chặn tà thuật phục sinh】
【Phần thưởng: Miễn độc vĩnh viễn + Tự do uống trà sữa】
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào tọa độ được chiếu ra, sắc mặt dần tái mét:
“Địa điểm này… chẳng phải là ngay dưới chân chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, hoàng cung đột ngột chấn động dữ dội!
22
Ba ngày sau yến hội Thái Dương, Đức phi treo cổ trong lãnh cung dùng tơ tằm thiên nhiên Tây Vực tiến cống.
“Cái này mà là tự sát? Rõ ràng là khoe của.”
Ta ngồi xổm dưới xà nhà, nghiên cứu dải lụa sáng lấp lánh: “Hoàng thượng nhìn xem, chất này còn tốt hơn cả rèm cửa trong cung của ta.”
Hoàng đế đen mặt kéo ta xuống: “Giờ là lúc để nói chuyện vải vóc à?! Quan trọng là…” Hắn hạ thấp giọng, “Trong móng tay nàng ta có tàn dư của Chu Nhan Kiếp.”
Tim ta khựng lại. Rõ ràng ta đã cho nàng ta uống thuốc giải… trừ khi
“Trừ khi sau đó nàng ta lại tiếp xúc với nguồn độc tinh khiết hơn…” Hoàng đế nheo mắt, “Ví dụ, gặp người chế độc.”
23
Canh ba đêm đó, ngự thiện phòng vang lên âm thanh kỳ lạ.
Chúng ta lao đến, chỉ thấy mấy ngự trù nằm la liệt, trên bếp đang sôi ùng ục một nồi chất lỏng đỏ máu.
“Đây là… lẩu sao?” Ta ghé mũi ngửi thử. “Chu Nhan Kiếp vị cay tê?”
Hoàng đế dùng trâm bạc gạt nắp nồi ra, bên dưới là một mảnh giấy:
【Canh ba, gặp tại Thái Dịch Trì】
Bên dưới ký tên bằng hình đầu sói dữ tợn.
“Là phù hiệu của Tây Dạ.” Sắc mặt hoàng đế trầm xuống. “Xem ra, có kẻ không chờ nổi nữa rồi.”
24
Bên hồ Thái Dịch, một bóng người choàng áo choàng đang cho cá chép ăn nếu cái bồn máu đỏ ấy thật sự là thức ăn cá.
“Đến rồi à?” Người đó không quay đầu lại. “Trễ hơn dự tính của ai gia nửa khắc.”
Giọng nói này?! Ta và hoàng đế cứng người.
Áo choàng tung ra, lộ gương mặt quen thuộc là Thái hậu, người ngày nào cũng ngồi xem kịch nhai hạt dưa cùng chúng ta!
“Bất ngờ không?” Thái hậu mỉm cười hiền hòa. “Thật ra ai gia cũng chẳng muốn…”
Bà đột nhiên xé tay áo, để lộ cánh tay đầy vằn đỏ máu, “Nhưng hai mươi năm rồi, cũng phải có người giải độc.”
Hệ thống trong đầu ta gào rú:
【Cảnh báo! Ký chủ mau chạy!】
Đáng tiếc, đã muộn.
Thái hậu vung tay, hồ nước sôi sùng sục, hàng chục con cá chép mắt đỏ ngầu phóng lên!
“Trời ơi! Cá zombie?!” Ta lập tức ôm lấy hoàng đế nhảy lùi lại.
Thái hậu chậm rãi lấy ra một hộp ngọc: “Bí thuật Tây Dạ dùng vật sống làm độc dẫn.”
Bà mở hộp, bên trong là nửa mảnh ngọc bội máu.
“Chỉ cần ghép đủ hai mảnh…”
“Là có thể triệu hồi thần long đúng không?” Ta buột miệng.
Thái hậu: “…”
Hoàng đế: “…”
Bầu không khí đột nhiên… lúng túng.
25
Nhân lúc Thái hậu cứng họng, hoàng đế lập tức phóng ám khí liền bị cá chép nhảy lên táp mất.
“Vô ích thôi.” Thái hậu thở dài. “Bọn cá này đều ăn…”
Chưa kịp dứt câu, hệ thống trong đầu ta thét chói tai:
【Phát hiện nguy hiểm! Kích hoạt kỹ năng tối thượng!】
Giây sau, tay phải ta không kiểm soát được mà đập xuống hồ Thái Dịch
“ẦM!”
Trong màn nước bắn tung tóe, cá chép mắt đỏ đồng loạt quay đầu, xông về phía Thái hậu!
“Không thể nào!” Bà ta kinh hoảng né tránh. “Bí thuật Tây Dạ sao có thể…”
“Vì hệ thống của ta… phiên bản cao cấp hơn nha~”
Ta thổi ngón tay còn đang bốc khói: “Có cả chức năng… diệt virus.”
26
Nhân lúc cá zombie bao vây Thái hậu, hoàng đế vọt tới đoạt lấy hộp ngọc.
Hai mảnh ngọc ghép lại, ánh đỏ lóe sáng, xuất hiện một ảo ảnh người giữa không trung.
“Hai mươi năm… cuối cùng cũng…”
“Cuối cùng cái đầu ngươi!” Ta túm hộp ngọc đập thẳng xuống đất.
“Dừng tay!” Thái hậu và ảo ảnh đồng loạt hét lên.
Tiếc là đã muộn.
Ngọc bội vỡ nát, ảo ảnh gào lên trong uất hận rồi tan biến. Huyết văn trên người Thái hậu cũng nhạt dần.
“Sao có thể…” Bà ta ngồi bệt xuống đất. “Quốc sư từng nói…”
“Hắn bảo ghép ngọc là giải độc?” Hoàng đế vỗ vai bà:
“Mẫu hậu à, lời mấy gã lang băm không đáng tin đâu.”
27
Ba ngày sau, Từ Ninh cung.
Thái hậu cầm ly trà sữa pha thạch tín do ta mới nghiên cứu, hút ừng ực:
“Vậy rốt cuộc ai gia bị trúng độc gì?”
“Chẳng phải nguyền rủa gì cả.” Ta lật sách cổ Tây Vực. “Chỉ là… nhiễm thủy ngân lâu năm. Ngọc bội chẳng qua là ám thị tâm lý.”
Hoàng đế xen vào: “Nhưng Đức phi thật sự muốn phục sinh quốc sư Tây Dạ.”
“Thật ra là bị gạt thôi.” Ta chỉ dòng chữ nhỏ trong sách:
“Đêm Tây Dạ diệt vong, quốc sư cuối cùng… mang theo bí bảo giả bỏ trốn.”
Lời còn chưa dứt, Trương công công hớt hải chạy vào:
“Bệ hạ! Tây Vực Đô hộ phủ gửi khẩn báo tám trăm dặm!”
Trên bức mật báo chỉ có năm chữ máu:
【Quốc sư hiện, biên ải loạn】
Không khí lập tức đóng băng.
Thái hậu tay run lên, đánh rơi ly trà sữa:
“…Lão già đó… vẫn còn sống?!”
28
Hệ thống cuối cùng cũng load xong.
Âm thanh vang lên trong đầu ta:
【Kích hoạt nhiệm vụ cuối cùng!】
【Ngăn chặn phục sinh tà thuật Tây Dạ!】
【Thưởng: Miễn độc vĩnh viễn + Tự do uống trà sữa!】
Ta: “…Cái quái gì là tự do uống trà sữa?!”
Hoàng đế nắm chặt tay ta: “Đừng lo trà sữa! Tên quốc sư đó mà sống lại, người đầu tiên hắn giết… chính là nàng thể chất kháng độc!”
Hệ thống chen thêm một câu:
【Gợi ý thân thiện: Quốc sư cực kỳ khắc hệ thống. Bị hắn bắt được thì sống không bằng chết đó~】
Ta: “…Cái hệ thống rác rưởi này đúng là mua trên Pinduoduo mà!”
29
Đêm đó, ngự thư phòng đèn sáng suốt đêm.
Hoàng đế trải bản đồ, chỉ vào Đô hộ phủ Tây Vực:
“Mục tiêu của hắn chắc chắn là tàn tích Tây Dạ — nơi có pháp trận phục sinh hoàn chỉnh.”
Ta cau mày: “Nhưng ta đâu biết mặt hắn trông thế nào…”
Chưa dứt lời, ngoài cửa sổ bóng đen lướt qua!
“Vút”
Một tia sáng lạnh phóng thẳng vào mặt ta!
Hoàng đế kéo ta lùi lại, ám khí cắm “đinh” xuống bàn — là nửa mảnh ngọc bội nhuốm máu, y hệt miếng của Đức phi.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười khàn khàn:
“Tiểu nha đầu, máu của ngươi… lão phu nhất định phải lấy.”
30
Ba ngày sau, biên cảnh Tây Vực.
Ta và hoàng đế dẫn theo ám vệ tinh nhuệ, lén vào tàn tích Tây Dạ — kết quả…
Quốc sư đã bố trí sẵn bẫy!
“ẦM!”
Mặt đất sập xuống, cả đám rơi thẳng vào địa cung.
Tứ phía tự cháy sáng, trên tường là chi chít phù văn độc trùng.
Quốc sư đứng giữa tế đàn, áo choàng đen tung bay không gió:
“Đợi suốt hai mươi năm… cuối cùng cũng gặp được thể chất kháng độc!”
Hoàng đế lạnh lùng: “Lão già, ngươi định cosplay Voldemort à?”
Quốc sư: “…?”
Ta thừa cơ vận kỹ năng hệ thống, một chưởng đập xuống tế đàn!
“ẦM!”
Ánh sáng lục nổ tung, toàn bộ địa cung bắt đầu sụp đổ!
Quốc sư gầm lên: “Không thể nào! Ngươi làm sao có thể phá bí thuật?!”
Ta cười nhe răng: “Bởi vì hệ thống của ta… cấp cao hơn ngươi!”
30
Hồi cung
Trên xe ngựa hồi cung, ta mệt đến độ nằm xụi lơ như cá khô.
Hoàng đế bỗng đưa đến một ly chất lỏng xanh phát sáng:
“Trà sữa độc mới nghiên cứu, nếm thử không?”
Ta: “…Bệ hạ, người tính mưu sát quý phi đấy à?”
Hắn cười nhẹ: “Yên tâm, không có độc đâu.”
Dừng một chút, hắn ghé tai ta thì thầm:
“Chỉ thêm một chút Chu Nhan Kiếp… để tạo hương thôi.”
Ta: “???”
Hệ thống đột nhiên hiện thông báo:
【Nhiệm vụ hoàn thành!】
【Phần thưởng phát: Miễn độc vĩnh viễn + Tự do uống trà sữa!】
【Phụ thêm quà tặng: Hoàng đế MAX!】
Ta: “…”
Cái hệ thống phế vật này cuối cùng cũng làm được một chuyện ra hồn!
Đức Phi Tự Thuật: Lệ Chu Sa
Bảy Hồi sinh
Ta không chết.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, máu nhỏ từ ngón tay nhỏ vào khối ngọc đỏ, khởi động bí thuật của Tây Dạ.
Ta tỉnh lại dưới lòng đất, bị phong ấn trong một cỗ quan tài đá. Trong bóng tối, ta chỉ nghe thấy tiếng thở gấp và thì thầm của “người đó” vị Quốc sư đã bị diệt quốc.
“Đứa nhỏ ngoan… cuối cùng cũng đưa ta trở về…”
Từng ngày trôi qua, hắn dạy ta cách thao túng độc trùng, cách xâm nhập giấc mộng, thậm chí cách khiến một người sống bị biến thành “khí độc nhân”.
Từng chút một, ta không còn là ta của ngày xưa.
Tám Trả thù
Ta trở lại hoàng cung, mang danh nghĩa “nữ đạo sĩ từ Tây vực vào dâng thuốc trường sinh”.
Không ai nhận ra ta gương mặt đã bị độc trùng cải tạo, giọng nói cũng thay đổi. Nhưng ta vẫn nhớ rõ từng ngóc ngách trong cung điện, từng kẻ đã cười khi ta thất thế, từng người đã ngoảnh mặt làm ngơ lúc ta cầu xin cứu giúp.
Đặc biệt là nàng Tên “Tô Quý Phi” ngông nghênh kia. Ta từng ghen với nàng đến phát điên.
Bây giờ thì sao?
Nàng có “thể chất kháng độc”, nhưng thứ ta mang theo… không phải độc. Mà là mệnh. Là kiếp.
Chín Lật bàn cờ
Ta tiếp cận Thái hậu, cho bà ta uống “Thanh Hồn Tán” – một loại độc không giết người, nhưng khiến thần trí mơ hồ, dễ bị điều khiển. Cũng chính là thứ khiến bà ta cuối cùng… bị điều khiển bởi Quốc sư.
Ta lẻn vào ngự thiện phòng, đổi nguyên liệu nấu ăn của Tô Quý Phi. Ta bỏ khối ngọc tàn vào bếp lò, kích hoạt “Tế Huyết Trận”.
Ta cười lạnh trong lòng – một khi Quốc sư hoàn toàn sống lại, máu kháng độc của nàng sẽ là tế phẩm hoàn mỹ nhất.
Nhưng ta lại đánh giá thấp nàng.
Cũng đánh giá sai hoàng đế.
Và… đánh mất cơ hội duy nhất để được lựa chọn.
Mười Kết thúc
Ngày di tích Tây Dạ sụp đổ, ta vẫn ẩn mình trong lòng đất, mắt nhìn khối ngọc nát vụn tan thành ánh sáng.
Ta cười. Lần này là thật sự tan nát rồi.
Tất cả bí thuật, tất cả âm mưu, tất cả mối hận… đều tan thành mây khói theo tiếng cười cuồng loạn của Quốc sư lúc tan biến.
Chỉ còn lại một thân xác mục nát không ai thương xót.
Ta từng là nữ nhi của Đại tướng quân, là Đức Phi mẫu nghi thiên hạ, là con cờ, là phản đồ, là vật hiến tế…
Nhưng chưa từng là chính ta.
-HẾT-
(Đã hết truyện)
Một Đời Vì Nàng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Cổ Đại,
01.
Kinh thành ai ai cũng biết, kế mẫu mà phụ thân cưới vào là người đoan hiền hiếm thấy, đã vất vả gánh vác việc nhà họ Thẩm suốt bao năm.
Bà ta cần kiệm chu toàn, duy chỉ sủng ái ta.
Y phục, ẩm thực tốt nhất trong phủ đều đưa hết vào viện của ta, nhiều món đến cả con gái ruột của bà là Thẩm Như cũng chưa từng được nếm qua.
Vương Nam Chi thường nói ta là đích trưởng nữ, phải lớn lên trong nhung lụa.
Thẩm Như phạm lỗi thì bị đ/ án.h bằng thước, bị phạt chép gia pháp.
Còn ta phạm lỗi, mỗi lần phụ thân cầm roi là bà ta lại đứng ra che chở.
Vương Nam Chi khuyên can phụ thân nhớ đến việc ta mất mẹ từ nhỏ, lần lượt xin tha thứ cho ta.
Ta được nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên, càng ngày càng khó dạy bảo, cuối cùng bị bà ta dưỡng thành phế nhân.
Năm ta mười tuổi, vì dị ứng phấn hoa phát tác, bị nha hoàn thiếp thân là Thúy Nhi xúi giục, ta đã chặt bỏ cây lê sau viện.
Không lâu sau đó, Vương Nam Chi trượt chân vấp phải cành cây rơi vãi trên đất, bị sẩy thai.
Người trong phủ đều đồn rằng ta sợ đứa đệ đệ sắp sinh kia tranh mất sủng ái nên cố ý chặt cây lê trên đường đi của bà ta.
Phụ thân nổi giận lôi đình, dùng roi ngâm nước muối đ/ án.h ta mười roi liền, sau lưng rách nát, thậm chí nơi sâu nhất còn thấy cả xương.
Ta hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.
Lúc ấy, Diệp ma ma cẩn thận xoa thuốc cho ta, mắt đỏ hoe nói:
"Vương Nam Chi cái thai ấy vốn giữ không nổi, bà ta đã sớm uống thuốc phá thai, là cố tình vu oan cho con đó!"
Ta lắc đầu, yếu ớt cất tiếng:
"Không thể nào… mẫu thân không thể đối xử với ta như vậy được…"
Diệp ma ma thở dài:
"Ngốc ạ, con nghĩ kỹ xem, con và bà ta chẳng máu mủ ruột rà gì, sao bà ta có thể đối xử với con còn hơn con ruột?
"Bà ta chẳng qua muốn cướp những thứ vốn thuộc về con, đem tặng hết cho con gái của bà ta thôi.
"Con cũng giống mẹ con, lòng dạ lương thiện, quá dễ tin người."
Lời này Diệp ma ma đã từng khuyên ta rất nhiều lần, nhưng ta chưa từng nghe vào tai, còn ngỡ bà cố ý ly gián quan hệ giữa ta và kế mẫu.
Dần dần, ta cũng không còn thân cận với bà nữa.
Thế nhưng, khi ta bị phụ thân ném về viện, đau đến tưởng ch .t đi sống lại, chỉ có Diệp ma ma là người mời đại phu đến cứu mạng ta.
Bà nhìn những vết roi chằng chịt sau lưng ta, nước mắt không ngừng rơi.
"Chỉ vì một tiện phụ, mà phụ thân con dám hạ thủ tàn nhẫn với con gái ruột mình như vậy! Ma ma đưa con về quê, dưỡng thương cho thật tốt. Thân phận đích nữ Thẩm phủ, không làm cũng chẳng sao!"
Ta run rẩy nắm lấy tay bà, giọng khàn khàn nói:
"Ma ma, người ta đều nói… hài tử do ai nuôi dạy… sẽ giống người đó… Con muốn giống người… giống người như ma ma…"
Diệp ma ma nghe xong ngẩn người, vội đưa tay sờ trán ta:
"Con sốt rồi nói mê à? Ta chỉ là bà lão nhà quê, chữ nghĩa chẳng biết mấy, con giống ta để làm gì?"
Nhưng ta không nói mê.
Ngược lại, giờ khắc ấy, ta tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Năm ta 2 tuổi, mẫu thân phát hiện phụ thân nuôi dưỡng tiểu thiếp bên ngoài, thậm chí còn có mang.
Khi ấy Diệp ma ma từng khuyên:
"Trên đời này không có nữ nhân nào vừa hiền lành lại làm thiếp mà còn mang thai ép người ta cưới. Phải để lão gia đích thân bức nàng ta uống thuốc phá thai, đuổi đi mới phải!"
Mẫu thân không muốn cho Vương Nam Chi vào cửa, phụ thân đã quỳ suốt một ngày một đêm trước viện mẫu thân.
Bà nhìn hoa hải đường tàn trên bậu cửa sổ, khàn giọng nói:
"Bọn họ nói ta ghen tuông, không cho trượng phu nạp thiếp. Nhưng cũng chỉ là một tiểu thiếp, cho vào thì có sao…"
Diệp ma ma lắc đầu:
"Miệng người đời ai cấm được? Quan trọng là mình sống cho thoải mái. Nếu lão gia chịu quỳ suốt một ngày một đêm vì ả, thì chứng tỏ lòng đã nghiêng rồi, phu nhân tuyệt đối không thể giữ ả lại!"
"Mà nàng ta có thai…"
"Phu nhân nếu không nhẫn tâm, thì bỏ mẹ giữ con."
Nhưng mẫu thân ta bản tính hiền lành, không nỡ xuống tay tuyệt tình như vậy.
Cuối cùng, vẫn là tổ mẫu lấy cái ch .t ra uy hiếp, mới khiến Vương Nam Chi không thể vào phủ.
Không lâu sau, phụ thân lại quỳ gối trước mặt mẫu thân, thề non hẹn biển, nói trong lòng chỉ có một mình bà.
Nhưng mỗi khi đêm đến, người mà ông ta ở cạnh lại là Vương Nam Chi đang mang thai.
Đến khi Thẩm Như chào đời, mẫu thân mới biết, người mà phụ thân muốn cưới từ đầu vốn là Vương Nam Chi.
Chẳng qua vì muốn vực dậy Thẩm gia đang sa sút, ông ta mới cưới mẫu thân – người mang theo sính lễ hậu hĩnh từ phương Nam.
Thì ra chẳng có chuyện hai bên tình ý sâu đậm gì cả, phụ thân ta nhìn trúng, chỉ là của hồi môn phong phú của mẫu thân mà thôi.
Từ đó, mẫu thân mang bệnh.
Hai năm cuối đời, bà âm thầm đem những món đồ quý trong của hồi môn đi đổi từng cái một.
Đến khi bà qua đời, Vương Nam Chi mở rương của hồi môn ra, mới phát hiện phần lớn trong mười dặm sính lễ đưa vào Thẩm phủ, đều là hàng giả.
Chẳng bao lâu, liền có lời đồn truyền ra:
Thân phận tiểu thư con nhà phú hộ Giang Nam của mẫu thân ta là giả, tất cả chỉ là chuyện do bà tự bịa ra để gả vào Thẩm gia.
Vương Nam Chi được nâng lên làm chính thê, người người đều khen phụ thân ta cuối cùng cũng "tĩnh ngộ", cưới được một người hiền lương thục đức.
02
Mẫu thân ta đến lúc gần đất xa trời mới hiểu ra: danh tiếng ra sao vốn chẳng quan trọng.
Cha mẹ thương con, ắt sẽ tính toán đường lui cho nó.
Ta cũng chỉ khi bị phụ thân đuổi khỏi Thẩm phủ, mới biết mẫu thân để lại cho ta hàng vạn gia sản trước lúc lâm chung.
Trước kia Diệp ma ma khuyên ta bao lần chớ thân cận với Vương Nam Chi quá mức, ta đều không nghe.
Giờ bị đòn thừa sống thiếu chết, suýt mất mạng, cuối cùng ta cũng hiểu ra lời ma ma nói... là đúng.
Thì ra, có chuyện... chỉ cần trải qua một lần là đủ.
Trên đường bị đưa đến trang viện, ta cuộn người trong áo hồ cừu, không nói nửa lời.
Cẩm Nhi vén rèm nhìn cảnh hoang vu bên ngoài xe ngựa, vẻ mặt đầy chán ghét.
“Tiểu thư, nơi hoang vu thế này sao có thể ở nổi? Chi bằng người quay về cầu xin phu nhân một phen đi.”
Ta hé mắt liếc nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
“Rồi sau đó thì sao? Lại bị phụ thân đánh thêm một trận nữa, trực tiếp mất mạng à?”
Cẩm Nhi giật giật khóe môi: “Sao lại thế được? Phu nhân vẫn luôn thương tiểu thư nhất mà.”
Ta cụp mắt, khẽ đáp:
“Nhưng Diệp ma ma từng nói, so với việc làm đích thiên kim Thẩm phủ, chi bằng lớn lên nơi thôn dã này còn tốt hơn.”
Cẩm Nhi đảo mắt khinh thường: “Tiểu thư, người nghe lời một bà già quê mùa làm gì.”
Lời còn chưa dứt, rèm xe đã bị ai đó từ bên ngoài vén lên.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Diệp ma ma, sắc mặt Cẩm Nhi lập tức cứng đờ.
Diệp ma ma từng bước đi đến, nở nụ cười lạnh với nàng.
“Là Vương Nam Chi dạy ngươi xúi giục tiểu thư như thế sao?”
Cẩm Nhi sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy không kìm được:
“Ma ma nhất định là nghe nhầm rồi, ta... ta nào có xúi giục tiểu thư điều gì...”
“Nghe nhầm? Ta tuy già rồi, nhưng đôi tai này còn chưa điếc.”
“Ma ma... ta chỉ nói bừa thôi, xin người tha cho ta... a!”
Lời còn chưa dứt, Diệp ma ma đã túm lấy cổ áo sau của nàng, vứt nàng khỏi xe ngựa đang chạy như bay.
Đầu Cẩm Nhi đập vào tảng đá ven đường, chết ngay tại chỗ.
Diệp ma ma nói, trước đây Cẩm Nhi từng nhận lệnh của Vương Nam Chi, suýt nữa hại chết ta, vậy nên không thể để nàng ta tiếp tục ở bên ta thêm nữa.
Xe ngựa dừng lại, Diệp ma ma nhét một túi sưởi vào tay ta, kéo áo hồ cừu sát lại cho ta rồi xuống xe.
Ta vén rèm xe, nhìn thấy Diệp ma ma chỉ tay vào thi thể đầy máu của Cẩm Nhi, quay sang nói với đám tôi tớ đi theo:
“Ta biết trong số các ngươi có không ít kẻ là tai mắt của Vương Nam Chi, nhìn xem kết cục của nàng ta kìa.
Khi các ngươi truyền tin, liệu mà cân nhắc kỹ: là bạc thưởng của Vương Nam Chi quan trọng hơn, hay tính mạng của chính các ngươi quan trọng hơn.
Tiểu thư đã mất mẹ, giờ xem như cũng chẳng còn cha, bên người chỉ còn mỗi một bà già như ta đây.
Trước kia tiểu thư bị Vương Nam Chi mê hoặc, lạc lối, thì giờ bà già này có liều mạng cũng sẽ tận tâm dạy dỗ người nên người, tuyệt đối không để ai ngăn trở đường đi của tiểu thư.
Nhớ kỹ cho ta, bà già nhà quê này chẳng có gì cả, chỉ có điều... tâm ngoan và thủ đoạn tàn độc một chút.”
Diệp ma ma xuất thân quê mùa, tuy chẳng đọc được mấy chữ, nhưng lại nổi danh là kẻ thủ đoạn cay nghiệt.
Từ nhỏ ta đã từng nghe nói bà từng nhuốm máu trên tay, lúc tuyệt vọng được ngoại tổ phụ thu nhận, trở thành vú nuôi của mẫu thân ta.
Ngoại tổ phụ thấy bà có năng lực, nên đã để bà theo mẫu thân gả vào Thẩm gia.
Trong thời gian ta dưỡng thương, Diệp ma ma đã thu xếp đầy đủ người hầu trong trang viện.
Năm bà tử và tám hộ viện, ai nấy đều mặt mũi hung tợn khiến đám nô tài từ Thẩm phủ theo đến không dám thở mạnh.
Ta vừa uống canh ngọt vừa ngơ ngác hỏi Diệp ma ma:
“Tìm mấy kẻ dữ tợn hơn là có thể dọa được bọn họ sao?”
Bà dùng khăn bông lau khóe miệng ta, khẽ đáp:
“Sao mà đủ được? Ma ma đã sớm tra rõ gốc gác nhà cửa của bọn họ, trong nhà có mấy miệng ăn, điểm yếu ở đâu đều nắm cả rồi, có như vậy họ mới ngoan ngoãn nghe lệnh.”
Diệp ma ma nhẹ nhàng vuốt tóc ta, khẽ thở dài:
“Ma ma vốn chẳng định nói với con những chuyện này, chỉ mong con có thể lớn lên vô lo vô nghĩ như mẫu thân con.
Nhưng nếu không dạy con sớm, sau này ma ma không còn, con biết phải làm sao để bảo vệ chính mình?”
Ta lắc đầu.
“Ma ma, ta không muốn bị Vương Nam Chi coi như kẻ ngốc mà lừa gạt nữa.
Ta muốn lớn lên bên cạnh ma ma.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰