Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

HANG SÓI

Chương 10



Tống Thập Thất nói, năm đó ta hỏi hắn có nguyện ý cưới ta không, hắn không dám đáp lời.

 

Bởi khi ấy hắn vẫn mang thân phận là một hạ nhân, thân phận ấy lại nằm trong tay của Tống Cảnh.

 

Nhưng hắn không muốn buông tay.

 

Hắn chịu ba mươi gậy dưới tay Tống Cảnh, lại cùng Tống Cảnh đánh cược một phen.

 

Cược rằng hắn có thể sống sót rời khỏi chiến trường, đường đường chính chính đứng trước mặt ta.

 

Tây Bắc khô và lạnh, lúc ấy chiến sự đang căng thẳng nhất.

 

Triều đình liên tục tuyển binh, từng đợt từng đợt đẩy về tiền tuyến.

 

Mười người đi, chỉ hai người sống sót trở về đã là nhiều.

 

Trong quân doanh, binh sĩ không dưới mười vạn, vậy mà lần này theo quân trở về nhận thưởng cũng chỉ bốn, năm người.

 

Muôn người chọn một.

 

Không phải cứ ra trận là có thể trở thành danh tướng.

 

Nhưng dù không là đại tướng quân, chỉ cần là người chống địch, thì đã là anh hùng.

 

Trong cung, hoàng đế thiết yến đãi công thần.

 

Còn ta, cũng vì tiểu binh sĩ của mình mà mở tiệc mừng ngay tại viện nhỏ này.

 

Tống Thập Thất đã lấy lại thân phận tự do từ tay Tống Cảnh.

 

Hôn sự của ta và hắn định vào mùa xuân năm sau, khi băng tuyết vừa tan, vạn vật bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc.

 

Ngày thành thân, Điền thẩm và tất cả dân làng trong trang viên đều đến.

 

Đại phu nhân ngồi ở vị trí chủ mẫu, thay ta làm chủ.

 

Hôn lễ ấm áp mà náo nhiệt.

 

Chỉ là giữa tiệc, có người tới báo — nói rằng Tống Cảnh đến rồi.

 

Xe ngựa của phủ Vệ Quốc hầu đã dừng trước cổng trang viên hồi lâu.

 

Ta khẽ nói với đại phu nhân một tiếng, rồi cùng Tống Thập Thất dắt tay nhau bước ra ngoài.

 

Bên cạnh xe ngựa có một người vận trang phục thị vệ đang đứng.

 

Xem ra, là cố nhân của Tống Thập Thất.

 

Hắn cùng người kia khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Hầu gia vì bệnh ở chân nên khó di chuyển, hôm nay không thể xuống xe uống chén rượu hỷ cùng hai vị, chỉ đặc biệt đến đây dâng một phần lễ vật, chúc hai vị bạch đầu giai lão —”

 

Nay Tống Cảnh đã kế thừa tước vị của phụ thân hắn, trở thành đương gia chân chính của Hầu phủ.

 

Mành xe kéo kín mít, không nghe thấy động tĩnh gì, khiến ta chẳng biết hắn có thực sự ở trong hay chăng.

 

Ta chỉ khẽ gật đầu đáp lễ: “Đa tạ Hầu gia. Cũng chúc Hầu gia sớm ngày gặp được người tâm đầu ý hợp —”

 

Tựa hồ trong xe vang lên một tiếng “cộc”, nhưng rất nhanh liền tĩnh lặng trở lại.

 

Trên đường trở về, ta cười nói cùng Tống Thập Thất: “Tống Cảnh thật kỳ quái, đã đến tận nơi lại chẳng chịu vào nhà uống chén rượu mừng. Nếu chỉ để đưa lễ, sai người mang tới là được, thân mình mang bệnh sao còn đích thân đến một chuyến —”

 

Tống Thập Thất nhìn ta hồi lâu, thấy vẻ mặt ta thản nhiên, lúc này mới như trút được gánh nặng.

 

Hắn kể rằng, chân Tống Cảnh là vết thương cũ tái phát.

 

Năm ấy chân hắn vốn đã tàn, chỉ nhờ một thân nghị lực mới gắng gượng đứng lên được.

 

Những năm gần đây, tuy nhìn bên ngoài không khác gì người thường, nhưng khi không ai hay biết, hắn vẫn âm thầm chịu đựng cơn đau tái phát.

 

Chuyến vận chuyển lương thực lần đó, bị nhị đệ hãm hại, may mắn thoát thân, nhưng chân hắn lại thêm một lần trọng thương.

 

Lần này các thái y đều nói: “Không thể chữa được nữa.”

 

Cả đời này, chỉ sợ hắn không thể đứng dậy nữa.

 

Chỉ là, không rõ vì cớ gì, ta luôn cảm thấy thái y lần này đoán sai rồi.

 

Tống Cảnh ắt sẽ một lần nữa đứng lên.

 

Hắn đủ tàn nhẫn — với người…và với cả chính mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hang-soi/chuong-10.html.]

Hắn vốn là người sinh ra để làm kẻ mạnh.

 

Ta cũng chẳng còn oán hận gì hắn nữa.

 

Nếu ta đổi chỗ cho hắn, e rằng đã sớm vùi xác trong một màn bẫy rập nào đó từ lâu.

 

Thời thơ ấu hắn trưởng thành trong tính toán và âm mưu, mới trở thành một người quyết tuyệt với con người, vô tình với mọi chuyện.

 

Ta cũng biết, dưới vẻ bề ngoài lãnh ngạo kia, chưa hẳn hoàn toàn là băng lạnh.

 

Bằng không, năm ấy tuyết lở, hắn rõ ràng đã thoát khỏi bầy lang sói truy đuổi, nhìn thấy ta bị vùi cùng hang sói, vẫn không lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.

 

Chỉ là, lúc hắn vừa đào được lớp tuyết, định đưa ta ra ngoài, lại không ngờ khiến tuyết lở lần nữa.

 

Vùi lấp toàn bộ lối thoát.

 

Khi ấy đầu ta đã va đập, mơ mơ hồ hồ, tỉnh tỉnh mê mê, chưa kịp hoàn toàn khôi phục thì đã vì lạnh giá mà mê man trở lại.

 

Tống Cảnh sợ hai người cùng bỏ mạng nơi ấy, đành ôm chặt lấy ta, dùng thân mình sưởi ấm, giữ chút hơi tàn mong chờ cứu viện…

 

Tống Thập Thất từng hỏi ta, đã biết Tống Cảnh từng có ý cứu ta, vì sao vẫn luôn dè chừng tránh xa hắn.

 

Ta đáp, Tống Cảnh cứu ta, bất quá chỉ là một thoáng mềm lòng, nhất thời có chút không đành lòng.

 

Chẳng thể che lấp được ác ý hắn từng có, khi nhẫn tâm đẩy ta vào hang sói.

 

Mà ta, cũng chẳng thể vì cái gọi là “một chút không đành lòng” kia, mà đối với hắn sinh ra nửa phần tình ý.

 

Như thế, chẳng khác nào khinh rẻ chính mình.

 

“— Tống Thập Thất, thật ra… ta không hề ngốc.”

 

Ta không ngốc.

 

Chỉ là mẫu thân bảo ta giả ngốc.

 

Ban đầu vừa tỉnh lại từ cơn mê man, ngoài niềm vui khôn xiết mà rơi lệ, mẫu thân còn chìm vào mối lo vô tận.

 

Ta cùng Tống Cảnh, vốn vì thể diện mà bị ép định thân.

 

Bất kể năm xưa đã xảy ra chuyện gì, thì mối hôn sự này cũng là do người lớn trong hai nhà tự tiện quyết định, chẳng hề do đôi bên đồng thuận.

 

Môn không đăng, hộ không đối.

 

Huống chi, Tống Cảnh tuổi còn trẻ đã mang tai tiếng đầy mình, danh xấu lan xa.

 

Mẫu thân sợ.

 

Người nói đầu ta bị tổn thương, e là sau này chẳng thể rời phủ, chỉ có thể sống như cái bóng nơi khuê phòng.

 

Bởi vậy mới dặn ta giả ngốc.

 

Người có quyền thế đến đâu, ngang ngược cỡ nào, cũng sẽ chẳng thèm so đo với một kẻ si ngốc.

 

Nếu ta thực sự hóa ngốc, ắt hẳn phủ Uy Viễn hầu cũng sẽ không còn muốn giữ mối hôn sự này nữa.

 

Cũng coi như bớt được bao nhiêu phiền phức.

 

Chỉ là mẫu thân chẳng ngờ, phụ thân đối với người, sủng ái lại bạc bẽo đến vậy.

 

Dẫu người liều mạng sinh hạ đệ đệ, cũng chẳng đổi được một lần phụ thân bước chân vào viện.

 

Người bất lực.

 

Vì muốn ta cùng đệ đệ có thể an thân trong phủ, người chỉ có thể chọn cách đẩy ta gả cho Tống Cảnh.

 

Dẫu sao, cũng là một nước cờ… mong manh mà liều lĩnh.

 

Ta tự biết bản thân không hề ngốc.

 

Càng hiểu mẫu thân từng bước gian nan đến nhường nào.

 

Chỉ trách ta quá yếu, mà thế đạo lại quá tàn nhẫn.

 

May thay, ta chẳng mang tham vọng lớn lao.

 

Chỉ mong được sống những tháng ngày yên ổn như bao kẻ phàm tục.

 

Còn việc bước vào hang sói — thật sự, ta không dám.

 

Hết

(Đã hết truyện)

"TẤM BIỂN TRINH TIẾT" DÂNG TẶNG PHỤ THÂN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại, HE, Nữ Cường, Trả Thù,

Xương cốt mẫu thân còn chưa nguội lạnh, phụ thân đã thẳng tay giật bỏ áo tang trên người ta, khoác lên hỷ phục đỏ thẫm, đưa ta tiến cung.

 

Vậy mà ta vẫn mỉm cười với thiên hạ, lời lẽ nhẹ nhàng:

“Phụ thân yêu thương ta như ngọc như châu.”

 

Vì tranh đoạt một gốc nhân sâm để bồi bổ thân thể phụ thân, ta không ngại đối đầu công chúa, náo động đến mức kinh động thánh thượng.

 

Kể từ đó, thiên hạ đều truyền tụng về Triệu đại thiện nhân – kẻ tay trắng dựng nghiệp, hoài niệm thê tử quá cố, giữ mình thanh khiết, hết mực sủng ái độc nữ.

 

Ông từng được dân gian tôn là bậc trượng phu mẫu mực. Hoàng đế đích thân ban tặng tấm hoành phi khắc bốn chữ vàng: “Đức Phái Từ Thâm”.

 

Sau khi ông qua đời, có hai gã nam nhân khóc lóc gào thét, đòi đập quan tài nhận cha.

 

Ta mắt chẳng buồn liếc, chỉ lạnh giọng:

“Đuổi ra ngoài!”

 

“Nực cười! Phụ thân ta nào có con riêng? Các ngươi rõ ràng mưu toan bôi nhọ tấm hoành phi ngự ban của hoàng thượng. Đây không chỉ là sự khinh nhờn thanh danh cả đời của phụ thân ta, mà còn là sự phỉ báng thiên ân của bệ hạ!”

 

01

 

Quan tài lạnh lẽo cứng rắn đè vào xương khiến ta đau nhức tận tâm can, vậy mà ta vẫn ôm chặt lấy, bởi bên trong đó… là mẫu thân của ta.

 

“Phụ thân, con xin người… hãy để con tiễn mẫu thân trọn vẹn chặng đường cuối cùng…”

Ta gần như dốc cạn sức lực, tiếng cầu khẩn vỡ vụn nghẹn ngào từ kẽ răng bật ra.

 

Gương mặt phụ thân – gương mặt thường ngày vốn luôn điểm một nụ cười ôn hòa – giờ đây chỉ còn lại lạnh lẽo và bực bội.

 

“Vô lễ!”

 

“Được cùng Trưởng Công Chúa lên đường là phúc phần biết bao người cầu còn không được! Đây là việc lớn có thể rạng rỡ môn đình họ Triệu ta! Sao có thể để ngươi làm càn?”

 

Rạng rỡ môn đình?

 

Mẫu thân ta t.h.i t.h.ể còn chưa lạnh, linh cữu vẫn đặt ngay trước mắt!

 

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấu tận đáy mắt ông, thứ ánh nhìn hờ hững, bạc bẽo đến ghê người.

 

Thì ra cái gọi là “phu thê tương kính như tân” mà ta từng tin tưởng, chỉ là một tay mẫu thân ta khổ cực níu giữ.

 

“Phụ thân…”

“Nhưng… ngay cả bệ hạ cũng đã đồng ý trì hoãn thêm ít ngày…”

 

“Ngươi thì hiểu cái gì! Chính bởi mẫu thân ngươi đã mất, nên càng phải nắm lấy cơ hội này!”

 

Ông lạnh lùng cắt ngang lời ta, ánh mắt hờ hững liếc qua linh cữu, như thể đó chỉ là món đồ cũ kỹ chướng mắt cần phải dẹp bỏ.

 

“Chậm trễ thêm, ai dám chắc ân điển này còn giữ được? Đứng dậy!”

 

Ông ra hiệu cho đám người hầu đứng cạnh.

 

Mấy ả phụ nhân lực lưỡng lập tức ập tới, đôi bàn tay thô ráp ghì chặt lấy tay ta, cưỡng ép bẻ từng ngón đang bám chặt vào mép quan tài.

 

Móng tay ta cào vào gỗ cứng, phát ra những tiếng kèn kẹt nhức óc, từng cơn đau nhói xuyên thấu xương tủy.

 

Tiếng khóc gào và van xin của ta bị họ phớt lờ như gió thoảng.

 

“Buông ra! Đừng chạm vào ta!”

 

Phụ thân bước tới.

 

Ông cúi người, đôi tay từng ôm ấp ta khi thơ ấu, nay lại mang theo sự cứng rắn vô tình, từng ngón… từng ngón… bẻ gỡ đôi tay ta khỏi cỗ quan tài lạnh giá.

 

Mỗi một ngón tay bị cưỡng ép rời đi, đau đớn như có ai đó xé toạc lớp da thịt cuối cùng níu giữ ta với mẫu thân.

 

Đám phụ nhân lập tức xông đến, hung hãn lột bỏ bộ tang phục trắng tinh trên người ta, rồi cưỡng ép khoác lên bộ cung trang đỏ chói chói mắt.

 

Ta bị lôi xềnh xệch, nhét vào trong chiếc kiệu lạnh lẽo.

 

Rèm kiệu buông xuống, chặn lại tia sáng cuối cùng từ những ngọn nến leo lét nơi linh đường.

 

Giữa một khoảng tối đen ngột ngạt đến khó thở, qua khe rèm, ta cố nhìn lần cuối về phía bên ngoài—

nơi treo tấm hoành phi cao vời vợi, tượng trưng cho vinh quang của họ Triệu.

 

02

 

“Thẳng lưng! Eo ngươi c.h.ế.t cứng rồi sao?”

 

“Bốp!”

 

Cây roi dạy lễ quất mạnh vào bắp chân, đau đến mức ta loạng choạng suýt ngã. Mồ hôi chảy ròng ròng theo thái dương, rơi vào mắt, vừa rát vừa xót.

 

“Tay! Đỡ cho vững! Nâng cao thêm một tấc, ngươi định làm bỏng quý nhân sao?”

 

Lại một roi nữa vụt xuống, chuẩn xác quất vào cổ tay đang nâng chén trà.

 

Nước trà nóng hổi văng ra, bỏng rát đến mức mu bàn tay đỏ bừng, đau như bị lửa liếm.

 

Ta nén hơi thở, cố gắng giữ cho chén trà sắp trượt khỏi tay được vững vàng trở lại.

 

Mới nửa tháng, trên người ta đã chẳng còn chỗ nào lành lặn.

 

Những vết roi xanh tím chằng chịt khắp người, chỉ cần khẽ chạm vào cũng đau thấu tận xương tủy.

 

Đêm xuống, ta co mình trên chiếc giường gỗ cứng lạnh lẽo, lặng lẽ ngắm trăng ngoài song cửa, chỉ biết mân mê mãi mảnh khăn cũ mẫu thân để lại.

 

Trên đó vẫn phảng phất một mùi hương nhàn nhạt, gần như không còn, nhưng là chút ấm áp duy nhất ta có thể bám víu.

 

Ta đem những nghiêm khắc gần như tàn nhẫn này quy về nỗi đau của Tôn cô cô trước sự ra đi đột ngột của mẫu thân, có lẽ còn xen cả thất vọng đối với đứa con gái vô dụng của cố nhân.

 

Cuối cùng cũng gắng gượng đến bảy ngày trước chuyến xuất cung, hoàng cung hạ ân, cho phép đám nữ tỳ theo hầu được về nhà một lần trước dạ yến.

 

Cửa cung vừa mở, ta lập tức lao ra ngoài.

 

Vừa xuống xe ngựa, ta tiện tay ném bọc quần áo mang theo cho lão quản gia đang đón:

 

“Không cần bẩm báo, ta vào dâng hương cho mẫu thân trước!”



Bình luận