HAI CÁI Ô VÀ BÍ MẬT CỦA SẾP
Chương 9
9
“Công ty còn lo cả việc giải quyết chuyện tình cảm nữa à? Có người phù hợp thì giới thiệu một cái nhé?”
Ánh mắt Hứa Trình khóa chặt vào tôi, giọng nói vừa dịu dàng vừa như có chút cám dỗ:
“Công ty khuyến khích ‘nội tiêu’, đôi công có bảo hiểm đầy đủ. Người như tôi… em thấy có được không?”
Tôi sửng sốt.
Trong đầu chợt hiện lên vô vàn hình ảnh quen thuộc.
Trong quán cà phê, anh cười hỏi tôi:
“Ice Americano, nhiều đá, đúng không?”
Khi cùng ăn tối, món anh gọi luôn đúng gu tôi.
Tôi từng khen ngợi, anh chỉ làm bộ thản nhiên đáp:
“Nhớ em từng nói thích vị chua ngọt.”
Khi đi ngang qua tiệm đồ thủ công, tôi chỉ liếc nhìn một chút, anh đã sẵn sàng dừng lại:
“Thích cái nào? Anh mua cho.”
Hứa Trình chẳng ngại ngùng gì khi cùng tôi làm những chuyện trẻ con, còn vui vẻ treo móc khóa dễ thương lên điện thoại mình.
“Đây là món quà thứ hai em tặng anh đấy.”
Ở công viên giải trí, anh không chút do dự cùng tôi nghịch ngợm, ăn kem để dính đầy mặt mũi, vẫn cười vui vẻ như trẻ con.
Chỉ cần tôi mở lời, anh luôn sẵn lòng thử, luôn đồng hành.
Tôi bất giác rơi vào im lặng.
Thấy tôi không phản ứng, Hứa Trình hơi hoảng, vội vàng nói:
“Xin lỗi nhé, có lẽ anh hơi vội vàng. Em mới chia tay, nói chuyện này với em là không nên.”
“Em đừng thấy áp lực, anh chỉ muốn nói thật lòng mình thôi: anh thích em.”
Tôi bỗng ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy… nhịp tim mình đang đập thật nhanh.
Đối với Hứa Trình, tôi vẫn còn chút do dự, chưa có ý định tiến thêm bước nữa.
Nhưng anh không hề nản lòng, vẫn đối xử với tôi bằng sự dịu dàng như trước.
Tối hôm đó, Hứa Trình nhấn chuông cửa.
“Dì bảo tối nay ăn lẩu, em có muốn ăn cùng không?”
Tôi gật đầu.
Bà chủ nhà vốn đã quen với việc tôi sống một mình, hễ có dịp là kéo tôi ăn chung:
“Đông người ăn mới vui chứ!”
Lúc này, Hứa Trình luôn lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn, vừa làm vừa gật đầu:
“Dì nói đúng.”
Tôi định vào bếp phụ giúp thì bị bà chủ kéo lại:
“Đàn ông có sức thì nên làm việc nhiều vào!”
Bà kéo tôi ra ngoài tám chuyện:
“Chung sống được một hai tháng rồi, con thấy Hứa Trình thế nào?”
Tôi chỉ mỉm cười, không trả lời.
Lúc này, Lâm Nam gửi tới cả một tràng tin nhắn, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy cô nàng phấn khích cỡ nào.
“Chị Lộ, em kể chị nghe một tin siêu hot nha!”
Cô ấy bảo, Tô Du bị công ty sa thải vì đắc tội khách hàng lớn – Tổng Giám đốc Vương.
“Em đã nhắc cô ta rằng con gái Tổng Vương bị dị ứng đậu phộng, tuyệt đối đừng đưa đồ ăn vặt. Cô ta không nghe, thấy đứa bé tội nghiệp liền lén cho ăn, kết quả là dị ứng phải nhập viện!”
Lâm Nam ngừng một chút rồi tiếp:
“Chị có biết chuyện của Châu Tĩnh không?”
“Anh ta tự sát không thành. Mẹ anh ấy tới công ty làm ầm lên, đổ cho công ty ép anh ta quá mức. Kết quả chị đoán xem?”
“Phòng nhân sự đã truy xuất tin nhắn giữa anh ta và Tô Du trên hệ thống. Trong đó viết rõ: vì ngoại tình nên bị người yêu bỏ, đau khổ quá mà nghĩ quẩn. Tin nhắn còn khẳng định ‘tiểu tam’ chính là Tô Du, biết rõ là có người yêu mà vẫn lao vào.”
“Cả công ty nổ tung rồi.”
Vừa dứt cuộc gọi, bà chủ nhà lại kéo tôi trở lại chủ đề ban nãy.
Vì sợ người khác nghe thấy, bà lôi tôi vào thư phòng.
Ngay cạnh bàn làm việc, tôi vô tình thấy một góc khăn lụa ló ra khỏi ngăn kéo.
Không hiểu sao, tôi rút nó ra, ánh mắt lập tức sững lại.
Bà chủ nhà ghé đầu vào nhìn, cũng giật mình:
“Ơ, cái khăn này từ đâu ra vậy?”
Tôi siết chặt lấy khăn, nhanh chóng đi vào bếp.
“Chiếc khăn này tôi làm mất ba năm trước, sao lại ‘tình cờ’ xuất hiện ở nhà anh?”
Hứa Trình nghe vậy, bỗng khựng người:
“Hồi đó… anh có tặng em một cái mới mà.”
Tôi chợt hiểu ra — cái gọi là “quà mùng 8 tháng 3”, thì ra là vì tội chột dạ!
Tôi giả vờ tức giận, cố ý chất vấn:
“Anh ăn trộm khăn của tôi làm gì?”
Ánh mắt Hứa Trình dao động, tai đỏ bừng, ấp a ấp úng:
“Nói ra… chắc em sẽ giận thật đó…”
Tôi cố tình lớn tiếng:
“Không nói chẳng phải càng đáng giận hơn à?”
Hứa Trình lúng túng, vội quay người:
“Vậy phải làm gì em mới hết giận?”
“Tất nhiên là phải bồi thường rồi.”
Giữa ánh mắt ngơ ngác của anh, tôi vòng chiếc khăn lụa qua cổ anh, kéo anh lại gần.
“Cái gì bị khăn này buộc vào… thì là của tôi.”
Hứa Trình sững sờ trong một thoáng, rồi đôi mắt sáng rực lên:
“Em… em đồng ý rồi à?”
“Ôi trời ơi, Hứa Trình, còn đứng đần ra đó làm gì?”
Không biết từ đâu, bà chủ nhà nhảy ra, giật lấy đồ trong tay anh rồi đẩy mạnh:
“Nấu nướng gì nữa! Dắt nhau đi hẹn hò mau!”
Bà vội vàng đóng cửa rầm một cái, để lại tôi và Hứa Trình bên ngoài.
Hứa Trình khẽ ho một tiếng, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn:
“Vậy, cô Dư, tối nay chúng ta ăn gì đây?”
Tôi mỉm cười, khoác tay anh:
“Ăn gì cũng được, miễn là ăn cùng anh.”
Cuộc sống có vô vàn khả năng.
Bắt đầu lại — chưa bao giờ là quá muộn.
(Đã hết truyện)
#GSNH138 - Tôi Gả Cho Anh, Anh Gả Cả Gia Sản Cho Tôi (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Tôi ngẩn người, định dò hỏi thêm thì Cố Thời Dực bỗng đỏ mặt như chàng trai mới lớn.
Dù tôi năn nỉ, quấn quýt thế nào, anh vẫn cắn chặt răng, không hé nửa lời.
11
Sau khi tỉnh lại, Lâm Noãn biến mất không dấu vết.
Biệt thự được lắp 360 camera giám sát, nhưng chẳng tìm thấy bất kỳ manh mối nào về cô ta, như thể cô ta bốc hơi khỏi thế gian.
Mãi đến khi ai đó phát hiện một mẩu giấy trong phòng giúp việc, nghi là do Lâm Noãn để lại.
Trên đó viết những dòng chữ khó hiểu:
“Hệ thống chết tiệt! Nói nhiệm vụ lần này dễ như ăn cháo, vậy mà?! Nếu còn tin mày, tao là chó!”
...
Cuộc sống trở lại bình yên.
Kể từ khi Lâm Noãn biến mất, những dòng bình luận kỳ lạ cũng tan biến hoàn toàn.
Tôi lại tiếp tục làm bà chủ nhà giàu, mỗi ngày tỉnh dậy chỉ nghĩ hôm nay tiêu tiền ra sao.
Cho đến một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ Cố Yến:
“Tiểu An, chờ anh đến đón em.”
???
Tôi cau mày, linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Sau một tháng Cố Thời Dực đi sớm về khuya liên tục, tôi cuối cùng không kìm được.
“Chồng ơi, công ty có chuyện gì à?”
Cố Thời Dực trông mệt mỏi, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
“Không sao cả. Anh xử lý được.”
Anh không muốn nói, tôi cũng không ép. Nhưng tôi lén lút tra tin tức trên mạng.
“Công ty nhà họ Cố gặp vấn đề gì vậy? Sao cổ phiếu lao dốc thảm hại thế?”
“Nghe nói có nội gián. Ai đó đã mang tài liệu mật sang công ty đối thủ, giờ công ty thiếu vốn trầm trọng.”
Không hiểu sao, tôi chợt nghĩ đến tin nhắn của Cố Yến.
Liệu nội gián có phải là anh ta? Tôi chẳng rành về chứng khoán, mấy con số phức tạp cũng vượt quá tầm hiểu biết của tôi.
Nhưng tôi biết rõ: Công ty hiện tại đang rất cần tiền.
Nhìn tủ đầy túi xách và trang sức, tôi chẳng chần chừ, lập tức quyết định.
“Dây chuyền kim cương vàng, giảm 20%!”
Tôi ném cả đống đồ vào tay người quản lý đấu giá.
“Còn mấy chiếc Hermès chưa bóc seal này, bán giá đồ second-hand luôn!”
Người quản lý lau mồ hôi trán, thì thầm:
“Phu nhân, đây toàn hàng limited…”
“Lằng nhằng nữa là giảm 80% đấy!”
Tôi quăng thẻ đen lên bàn.
“Tôi cần tiền mặt, nhanh nhất có thể.”
Quản gia bên cạnh mặt mày thảm thiết, không thuyết phục nổi, đành lén gọi điện cầu cứu.
Cố Thời Dực vội vã về nhà, đúng lúc tôi đang tháo hết nữ trang.
“Sao thế? Em thích dây chuyền này lắm mà.”
Tôi nói dối không chớp mắt:
“Chán rồi. Dù sao em đẹp thế này, đeo gì cũng nổi bật!”
“Em còn nói được câu đó à?”
Cố Thời Dực bật cười, kéo tôi vào lòng, cẩn thận đeo lại dây chuyền cho tôi.
Anh nghiêm túc:
“Tin đồn trên mạng là giả, anh cố ý tung ra để đánh lạc hướng. Đừng lo. Anh là Cố Thời Dực, dù có khó khăn cỡ nào, cũng không để vợ phải bán đồ trang sức nuôi anh.”
“Vậy… công ty ổn chứ?”
“Ổn.”
“Không phá sản chứ?”
“Không.”
Nghe câu trả lời chắc nịch, tôi thở phào.
Tốt rồi! Túi xách và kim cương của tôi được giữ lại!
Khủng hoảng tài chính được hóa giải, tôi lại trở về trạng thái mềm oặt như cọng bún.
Tôi chu môi làm nũng:
“Anh làm em sợ muốn chết! Phải hôn 100 cái để đền bù!”
Cố Thời Dực cười bất lực, cuối cùng vẫn ôm lấy gáy tôi, hôn xuống.
Không khí dần nóng lên, chút lý trí còn lại khiến tôi đẩy tay lên ngực anh.
“À đúng rồi, cái gã nội gián đó, là Cố Yến hả?”
Cố Thời Dực “ừ” một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:
“Trong đại hội cổ đông, hắn chiếu nhầm video nhạy cảm. Giờ bị sa thải rồi.”
“Thật à? Vụng về thế!”
Tôi liếc đi chỗ khác, trong lòng hả hê vô cùng.
“Thôi kệ, đừng nhắc hắn nữa! Tiếp tục hôn đi!”
“Này, chỉ hôn thôi! Đừng táy máy cởi đồ em chứ!”
...
12
Từ sáng đến đêm, từ trời đầy sao đến khi bình minh ló dạng.
Khi tỉnh lại lần nữa, quản gia mang đến tin vui.
Bệnh tình của Cố Thời Dực đã có tiến triển, chân anh đủ điều kiện để phẫu thuật.
Tỷ lệ thành công chỉ 70%, nhưng Cố Thời Dực không chút do dự.
“Em yêu, anh không muốn mãi ngồi xe lăn. Ít nhất, khi em ngủ quên trên sofa, anh muốn tự mình bế em về giường.”
...
Trước khi vào phòng phẫu thuật, tôi nắm tay anh, lải nhải không ngừng:
“Anh phải ra sớm nhé! Em còn nhắm một cái túi mới, chờ anh quẹt thẻ đấy!”
Cố Thời Dực bật cười.
“Vậy em thích tiền hơn hay thích anh hơn?”
Tôi đáp tỉnh bơ:
“Dĩ nhiên là thích anh – nhưng phải là anh có tiền! Hehe.”
【Toàn văn hoàn】
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰