#GSNH200 - TRƯỞNG CÔNG CHÚA KHÔNG THA THỨ
#GSNH200 - Chương 9
Chương trước tại địa chỉ: https://khotruyenhay.org/gsnh200-truong-cong-chua-khong-tha-thu/gsnh200-chuong-8
Chầm chậm, tôi tiến về phía Thẩm Vũ.
Trong kiếp trước, chính hắn đã lặng lẽ ra tay giết đệ đệ của tôi, rồi vứt bỏ tôi vào ngục tối, để mặc cho quân lính hành hạ và tra tấn tôi dã man.
Xuất hiện ở kiếp này, hắn lại muốn hạ nhục tôi thêm lần nữa, mơ tưởng biến tôi thành thiếp thất của hắn.
Thẩm Vũ — đáng chết, không thể tha thứ.
Tôi giơ đao, một đường thẳng xông tới, nhằm về phía hắn!
“Hạ Minh Châu!
Ngươi dám?!”
Tôi... có điều gì mà không dám?
Hạ Ninh Du lúc đó tựa đầu vào hắn, khi thấy mũi đao của tôi sắp sửa xuyên qua, nàng ta kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức đẩy hắn ra, rồi thu mình trốn về góc tường.
Đao trúng, máu tươi từ ngực hắn bắn ra như suối.
Ánh mắt hắn đầy sợ hãi, quay sang nhìn Hạ Ninh Du:
“A Du, ngươi…”
Nàng ta ôm lấy đầu, run rẩy như thể quá kinh hoảng:
“Xin lỗi, A Vũ ca ca…”
“Hoàng tỷ, hoàng tỷ, mọi chuyện đều do hắn gây ra, tỷ giết hắn là đủ rồi, xin tha cho muội.”
“Xin tỷ đừng giết muội…”
Tôi rút đao, cười nhạt:
“Kêu cả nhóm xuống đây cho ta!”
Tôi thuận tiện tiếp quản đoàn quân của Thẩm Vũ đóng giữ tại biên giới.
Họ vốn không muốn gây chiến với Bắc Ngụy, nhưng không dám trái lệnh hắn.
Khi thấy hắn bị tôi bắt giữ, liền lập tức quy phục.
Cuộc đời hắn quá kiên trì, một đòn đó chưa đủ để kết thúc.
Tôi ra lệnh kiểm tra người hắn, quả thực tìm thấy phù binh.
Đến lúc phải trở về kinh thành.
Tôi dẫn theo hai tù nhân — Thẩm Vũ và Hạ Ninh Du — cùng nhau trở về.
Ngày khởi hành đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng bắt đầu.
Hạ Ninh Du bị giam trong xe tù, vẻ đau khổ, đáng thương co rúm, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía Thác Bạt Dục đang tiễn đưa tôi xa cách.
Chỉ có điều... hắn không hề liếc nhìn nàng một lần nào.
Ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên tôi.
Nàng ta như không cam lòng, nắm chặt song sắt, khản giọng hét lên:
“Thái tử điện hạ, ngài chẳng hiểu gì đâu!
Hạ Minh Châu từ lâu đã yêu A Vũ ca ca!
Nàng ấy từng dây dưa không dứt, đã không còn trong sáng nữa!”
Thác Bạt Dục chậm rãi quay đầu lại, bước tới gần.
Thấy vậy, Hạ Ninh Du nghĩ đã nắm được thế thượng phong, liền nuốt nước bọt, tiếp tục nói:
“Từ khi mới mười sáu tuổi, Hạ Minh Châu đã thường xuyên ở riêng cùng A Vũ ca ca, ai biết được bọn họ ngày ngày đã…”
Chưa kịp dứt lời, tiếng thét rú vang vọng khắp nơi.
Một dòng máu đỏ tươi bắn ra từ miệng nàng.
Thác Bạt Dục đã rút kiếm, không do dự chém đứt lưỡi của nàng.
Hắn lạnh lùng nói:
“Bổn thái tử không giống kẻ mù quáng như Thẩm Vũ.
Thủ đoạn bỉ ổi này, không có hiệu quả với ta.”
“Minh Châu là người thế nào, sao có thể để cho kẻ vô sĩ như ngươi xúc phạm?”
“Miệng ngươi quá bẩn, ta sợ nàng thấy sẽ chướng mắt — từ nay về sau, không cần mở lời nữa.”
Tôi chống trán, thở dài nhẹ nhõm: “Ngươi thật là...”
Thác Bạt Dục tiễn tôi đến tận biên giới, nắm lấy tay tôi, nói:
“Minh Châu, ta sẽ đợi nàng ở đây.”
Tôi khẽ gật đầu, ra lệnh: “Trói Thẩm Vũ vào phía sau ngựa, kéo đi!”
“Vâng!”
Chỉ sau hai ngày, tôi từ quân doanh biên giới trở về kinh đô.
Hoàng đệ Minh Khang cùng các đại thần văn võ đứng chờ đón trước cổng thành.
Khi tôi xuất hiện, tất cả đồng loạt quỳ xuống:
“Tham kiến Trưởng công chúa!”
So với trước, Minh Khang nay đã cao lớn, khí chất lộ rõ vẻ đế vương.
Hắn lao vào lòng tôi, lớn tiếng gọi:
“Tỷ tỷ!”
Tôi mỉm cười.
Trong kiếp này, hắn sẽ trở thành một minh quân chân chính, đưa Nam Tề đến cường thịnh và thịnh vượng.
Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tôi đã thu phục một số đại thần từng theo Thẩm Vũ, đồng thời trừ bỏ hết các tay sai của hắn trong cung.
Còn những kẻ ngoan cố, đều bị tôi đưa ra chợ, chém đầu để răn đe thiên hạ.
Mười năm âm mưu của Thẩm Vũ cuối cùng cũng sụp đổ trong tay tôi.
Ngục tối nằm dưới lòng đất lạnh lẽo.
Đi qua hành lang hẹp, âm u, ánh đuốc bập bùng phản chiếu lên tường tạo thành bóng dài.
Gió thổi qua làm những cặp cùm va vào nhau phát ra tiếng loảng xoảng, rét buốt tận xương.
Các vật dụng trong đó còn in rõ dấu vết máu khô.
Tôi cố ý để Hạ Ninh Du và Thẩm Vũ cùng bị giam chung một ngục.
Họ là đôi tình nhân từng thề thốt sống chết bên nhau, giờ đây mỗi người một góc, ánh mắt đầy thù hận.
Tôi dặn dò cảnh vệ mỗi ngày chỉ đưa vào một chiếc bánh bao, còn nói rằng hai người vì tranh giành đã đánh nhau kịch liệt.
Hạ Ninh Du đã không còn vờ yếu ớt nữa.
Còn Thẩm Vũ thì đang bị thương rất nặng.
Cả hai đều xem như không ai hơn ai, đôi bên đều có phần thiệt thòi.
Nhớ lại, kiếp trước, khi hoa kiệu đến biên ải, Hạ Ninh Du đã tự sát…
“Minh Châu!”
Chỉ vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt Thẩm Vũ lập tức sáng lên, vội vàng chạy đến gần cánh cửa ngục.
“Minh Châu, ta biết nàng vẫn còn cảm xúc với ta!
Chỉ cần nàng thả ta ra, ta bất cứ điều gì cũng chấp nhận!”
“Ta yêu nàng, chỉ vì bị ả tiện nhân kia mê hoặc nhất thời… Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ bỏ nàng ta, chỉ cưới một mình nàng!”
Tôi nhấc chân đạp văng tay hắn đang níu lấy song sắt, nhìn hắn từ trên cao với vẻ khinh miệt:
“Chồng của ta là người có lòng dạ hẹp hòi, sao có thể để một người rác rưởi như ngươi còn tồn tại trên đời này?”
Hắn ngẩng đầu, không phục:
“Chúng ta đã có mười mấy năm tình nghĩa, nàng thật sự đã yêu hắn rồi sao?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Thẩm Vũ, giờ đây ngươi chỉ là một tù nhân trong tay ta.
Nếu không có sự chuẩn bị trước, ta e rằng đã sớm trở thành quân cờ trong tay ngươi rồi.”
Tôi bật cười, ánh mắt sắc như dao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bi thương của tôi cùng đệ đệ trong kiếp trước.
“Dù vậy, nếu muốn sống, vẫn còn cơ hội…”
Nghe vậy, ánh mắt hắn lập tức rạng rỡ.
Tôi nhìn Hạ Ninh Du đang ngồi một bên, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt:
“Trong ngục này có hai người.
Ta sẽ không thả cả hai đâu.”
“Vậy thì… trước bình minh, hai người cứ chọn lấy một người để sống.”
Sau đó, tôi quay lưng rời khỏi.
Một lát sau, có tiếng rắc rối, vật lộn kịch liệt trong ngục vang vọng khắp nơi.
Sáng hôm sau, cảnh vệ mang tin: Người chết chính là Thẩm Vũ.
Nghe nói, Hạ Ninh Du đã dùng mảnh sành đâm chết hắn.
Tôi vỗ tay, ra lệnh thả Hạ Ninh Du, rồi ném nàng ra ngoài phố làm một kẻ ăn mày.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Đã đến lúc trở về Bắc Ngụy.
Tôi thúc ngựa lao thẳng về phía bắc, tại biên cảnh, Thác Bạt Dục trong bộ giáp trắng và bào đỏ đứng sừng sững, chờ đợi tôi.
Trên cao, con ưng trắng đang vỗ cánh giữa trời cao.
Trong gió rét căm căm, tôi nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của hắn vọng lại.
Kết thúc.
(Đã hết truyện)
Lãnh Cung Hoa Khai (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Cổ Đại,
1.
Ta là một công chúa thất sủng, từ lúc mới lọt lòng đã bị giam trong lã/nh c/ung.
Từ nhỏ bên cạnh chỉ có nhũ mẫu và Tiểu Thúy.
Ngày nhũ mẫu qua đời, trời đổ mưa lất phất, hơi lạnh lùa vào.
Bà nắm tay ta, ánh mắt đầy âu lo:
“Lục công chúa, lão nô lần này đi rồi, sau này người phải tự chăm sóc mình thật tốt.”
Ta chẳng hiểu gì:
“Nhũ mẫu định đi đâu vậy?”
Bà khẽ thở dài, gắng gượng nở nụ cười:
“Lão nô mệt rồi, muốn lên trời tìm Dung quý nhân.”
Dung quý nhân là mẫu phi của ta.
Nhũ mẫu từng kể, bà dẫn tỷ tỷ song sinh của ta lên trời rồi.
Nhưng trời xa lắm, xa đến nỗi…
Từ khi có ký ức, ta ngước nhìn trời biết bao nhiêu lần,
Vẫn chưa từng trông thấy bóng dáng mẫu phi hay tỷ tỷ.
Nếu nhũ mẫu cũng đi lên trời,
Vậy dưới đất này chẳng phải chỉ còn lại một mình ta sao?
Nghĩ đến đó, ta òa lên khóc, gục đầu vào vai bà:
“Nhũ mẫu đừng bỏ lại Gia Nhi...”
“Gia Nhi không muốn ở một mình...”
Bà vỗ nhẹ lưng ta:
“Còn có Tiểu Thúy, lãnh cung cũng đâu chỉ có mỗi công chúa.”
Ta nức nở không ngừng:
“Ta không cần Tiểu Thúy!”
Tiểu Thúy rất xấ/u.
Nàng hay cãi nhau với nhũ mẫu, khiến nhũ mẫu nhức đầu.
Hay ăn hết những quả mà nhũ mẫu hái cho ta.
Hay vẽ ba que lên mặt ta.
Và chẳng bao giờ cho ta lén bước ra khỏi cửa lãnh cung.
Ta không thích nàng ấy.
Giọng nhũ mẫu dần yếu đi:
“Nàng cũng là vì muốn tốt cho công chúa…
Đợi…”
“Đợi công chúa lớn lên, sẽ hiểu thôi…”
Nói xong, bà tắt thở.
“Nhũ mẫu! Nhũ mẫu!...”
“Ta không hiểu, ta không hiểu...”
Ta gào khóc càng lúc càng lớn.
Tiểu Thúy từng bảo, trẻ con trong lã/nh cung, có thể lớn thêm một ngày đã là may mắn lắm rồi.
Mà ta... lại chẳng biết liệu mình có chờ được đến ngày ấy hay không.
Lã/nh cu/ng rộng lớn, chỉ còn tiếng khóc của ta vang vọng.
Cũng đúng lúc này, Tiểu Thúy tay xách một bọc th/uo^c lớn chạy về.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, tay nàng run lên.
Bọc thu/o^c rơi xuống đất, phát ra tiếng nặng nề.
Sững sờ một lát, nàng vội vàng chạy tới.
Sau khi thăm dò hơi thở của nhũ mẫu.
Vẻ mặt xưa nay chẳng mấy khi tốt với ta, lập tức đỏ hoe mắt.
Mắng như trút giận:
“Ta phải đi van xin khắp nơi mới kiếm được chút thu/o^c, ngươi cái đồ vô dụng này không thể chờ ta thêm chút sao? Dù chỉ là nhìn nhau lần cuối cũng được!”
“Ngươi cứ vậy mà bỏ lại cái mớ rắc rối này cho ta, ta còn muốn ra khỏi cung sống cho đàng hoàng đấy!”
“Ngươi ch .t rồi thì ai lo cho nó?”
…
Có lẽ nhận ra dù mắng thế nào, người nằm kia cũng không trả lời.
Nàng thấy vô ích, liền ngừng mắng.
Chỉ dứt khoát quệt nước mắt, kéo ta đang khóc thở không ra hơi đứng dậy, thô lỗ lau nước mắt cho ta:
“Đừng khóc nữa!”
“Ngươi có khóc nữa thì bà ấy cũng không quay về đâu.”
“Về sau nhớ bà thì ngước lên trời mà nhìn, bà sẽ thấy.”
Mắt ta mờ mịt, chỉ nhìn thấy áo vải thô của nàng.
Hai mắt sưng đỏ, ta gào lên với nàng, khản cả giọng:
“Ngươi gạt người!”
“Trên trời chẳng có tỷ tỷ, chẳng có mẫu phi, sau này cũng chẳng có nhũ mẫu!”
Nàng cau mày:
“Ta nói là bà ấy sẽ thấy được.”
Ý là… ta sẽ không thấy được bà ấy.
Ta sụp đổ hoàn toàn:
“Vậy thì có ích gì?!”
Cả ngày hôm ấy, ta không uống lấy một ngụm nước.
Đến giờ đầu óc choáng váng, tức nghẹn trong lòng, ng/ất lịm đi.
2.
Tiểu Thúy thoáng hoảng hốt, cuống cuồng ôm ta về phòng, miệng lầm bầm:
“Ta kiếp trước chắc nợ nần các người rồi!”
Cẩn thận đặt ta nằm xuống, nàng vỗ nhẹ mặt ta, mặc kệ ta còn tỉnh hay mê:
“Chờ ta, ta đi tìm thái y cho ngươi! Cấm có ch .t nghe chưa!”
Dứt lời, nàng đội mưa lao ra ngoài, đẩy mở cửa lã/nh cung.
Hai gã thị vệ đứng canh cửa cười cợt không đứng đắn nhìn nàng từ trên xuống dưới:
“Tiểu Thúy cô nương hôm nay ra ngoài một lần rồi, lần này lại định đổi cái gì?”
Một tên còn giơ tay định khoác vai nàng.
Đó là một Tiểu Thúy mà ta chưa từng thấy.
Nàng “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, tránh khỏi cái chạm kia, dáng vẻ hèn mọn đến tận xương tủy:
“Hai vị đại ca, nhũ mẫu của Lục công chúa vừa qua đời, công chúa thì ngất xỉu rồi.”
“Xin hai vị thương tình, cho nô gia ra ngoài tìm thái y cứu người, tiện đường lo chuyện m/ai tá/ng cho nhũ mẫu.”
Một gã thị vệ khom người xuống, dùng chuôi kiếm khiêu khích nâng cằm nàng:
“Chuyện thu x//á c, chúng ta sẽ báo với Nội Vụ Phủ. Còn công chúa…”
“Trong cung này thiếu gì công chúa? Huống hồ là một đứa bị bệ hạ v/ứt bỏ, đến mặt còn chưa từng gặp, có ch .t trong cung cũng chẳng ai quan tâm.”
“Ta cần gì phải dây vào ph/iền phức, khiến quý nhân không vui?”
Tiểu Thúy không ngừng d/ậ/p đầu, trán đỏ ửng, quần áo cũng đã ướt sũng vì mưa:
“Chờ nô gia tìm được thái y, hai vị muốn làm gì cũng được!”
“Xin các đại ca thương xót, cho nô gia ra ngoài trước đi!”
Hai tên thị vệ ánh mắt d/âm tà, cười cợt càng thêm đậm:
“Đã vậy thì... sao không để bọn gia trước nếm thử đã…”
Tiểu Thúy biết rõ không dễ thoát, lại sợ chậm trễ việc cứu ta.
Đành tìm sơ hở, nhân cơ hội bỏ chạy, không muốn dây dưa thêm nữa.
Chẳng ngờ mới chạy được hai bước, liền bị một tên túm tóc kéo giật lại, tát thẳng một bạt tai:
“Chạy?! Ngươi dám chạy trước mặt lão tử?!”
Tiểu Thúy mặt sưng đỏ, lớn tiếng kêu lên:
“Công chúa không thể chậm trễ! Cứ/u— ưm!”
Tên kia bịt miệng nàng lại, hai tên trao đổi ánh mắt, kéo tóc nàng định lôi vào góc vắng.
Đúng lúc ấy—
Một viên gạch chẳng biết từ đâu bay tới, “bốp” một tiếng nệ/n vào sau gáy tên thị vệ.
Ngay sau đó, một giọng nữ lanh lảnh vang lên:
“Trong cung từ bao giờ lại để loại c/ặn bã hè/n hạ không biết xấu hổ như các ngươi lộng hành?!”
3
Thị vệ đang túm lấy Tiểu Thúy bỗng thấy mắt nổ đom đóm, theo bản năng buông tay ra, lửa giận bừng bừng, đang định ngoác miệng mắng thì quay đầu lại, liền trông thấy ba vị phi tần trông rất quen mặt, bên cạnh mỗi người đều có cung nữ cầm ô che nắng.
Phía sau họ là một đám đông cung nữ, thái giám đang tất tả khiêng vác bao lớn bao nhỏ.
Người làm việc trong cung đều quen thói thấy gió xoay chiều liền trở mặt.
Đám thị vệ khi nãy còn ngang ngược hống hách, lúc này đồng loạt quỳ rạp xuống, trán bắt đầu túa mồ hôi:
“Nô tài tham kiến các vị chủ tử: Linh chiêu nghi, Ngụy tiệp dư, Trân tần.”
Trân tần, người vừa ném viên gạch ban nãy, khẽ cười nhạt một tiếng:
“Chỗ quỷ quái chim không thèm ỉa này đúng là tin tức lạc hậu thật. Bọn ta đều đã bị đánh vào lãnh cung cả rồi, sao dám nhận một tiếng chủ tử của các ngươi?”
Đám thị vệ mồ hôi túa như mưa: “Chủ… chủ tử nói đùa rồi…”
Theo bọn họ biết thì, ba vị nương nương này tuy mới tiến cung năm nay, nhưng lai lịch không hề tầm thường.
Linh chiêu nghi là con gái của Định Quốc công, mẫu gia thế lực lớn mạnh, gần như ngang hàng với gia đình Quý phi.
Ngụy tiệp dư là con gái của Thượng thư Bộ Hộ.
Còn Trân tần, không cần phải nói nhiều — đương kim Hoàng hậu chính là tỷ tỷ ruột của nàng.
Cho dù các nàng tính tình phóng túng, ai nấy đều né tránh việc thị tẩm, thậm chí không tiếc tự đưa bản thân vào lãnh cung, thì xin hỏi — ai dám coi thường?
Hắn có linh cảm, từ giờ trời của lãnh cung này…
Không, cả hậu cung này, chỉ sợ cũng sắp bị lật tung lên rồi.
Linh chiêu nghi ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Tiểu Thúy rối bời, thê thảm:
“Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cứ nói với bản cung.”
Tiểu Thúy luống cuống sửa lại mái tóc rối tung, khom người quỳ xuống:
“Cầu xin các nương nương cứu lấy Lục công chúa!”
Nàng nhanh chóng kể lại đầu đuôi sự việc.
Ba người lập tức hiểu rõ tình hình.
Ngụy tiệp dư rút ra một chiếc lá vàng, đặt vào tay nàng:
“Liên quan đến tính mệnh, ngươi mau cầm lấy đi mời thái y.”
Trân tần rút chiếc trâm cài đầu đang cắm trên búi tóc xuống, tiếp lời:
“Nếu không ai chịu đến, cứ nói là Hoàng hậu nương nương phân phó. Đây là trâm của tỷ tỷ ta, cứ việc mang ra mà dùng.”
Nước mắt Tiểu Thúy lưng tròng, nàng dập đầu thật mạnh:
“Đa tạ các vị nương nương!”
Thấy Tiểu Thúy rời đi, Trân tần quay người, ánh mắt rơi xuống hai gã thị vệ vẫn đang quỳ rạp dưới đất.
Nàng nháy mắt với thái giám thân cận.
Tên thái giám lập tức hiểu ý, gọi người tới trói gô hai tên thị vệ lại.
“Nương nương tha mạng!”
Hai tên đồng thanh kêu gào.
Trân tần không nguôi giận, xông lên đá mạnh mấy cái:
“Tha bà nội ngươi á! Tỷ mà chỉ lột da hai đứa bay là còn nhẹ đấy!”
Linh chiêu nghi kéo lấy Trân tần đang nổi đoá, mở miệng:
“Cô nãi nãi, đủ rồi.”
Nàng dứt khoát truyền lệnh:
“Truyền xuống — hai tên thị vệ này mưu toan cưỡng bức cung nữ, làm bẩn hậu cung, xử cung hình.”
Lãnh cung là nơi chính ba người họ tự xin vào.
Hoàng thượng không hề giáng tước vị, chỉ là thu hồi thẻ bài thị tẩm, dặn dò rằng cứ theo quy chế lãnh cung mà đối đãi, không được đặc biệt ưu đãi về ăn mặc, chi dùng.
Đợi đến khi các nàng không chịu nổi, tự mình xin rời khỏi, thì mới thôi.
Mà bây giờ chỉ là xử lý mấy tên nô tài, cho dù Hoàng thượng có biết, cũng chẳng mảy may quan tâm.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, ba người dẫn theo đám cung nữ, thái giám, khiêng theo một đống lớn đồ đạc đường hoàng bước vào lãnh cung.
Khí thế ấy, khác gì chuyển cả cung sang chỗ ở mới.
4
Lúc ý thức dần dần khôi phục, ta cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình.
Khác hẳn với bàn tay thô ráp của nhũ mẫu, tay này mềm mại, nhưng vẫn dịu dàng và ấm áp như vậy.
Bên tai vang lên nhiều âm thanh ríu rít, vô cùng náo nhiệt:
“Lãnh cung sao lại có một vị công chúa?”
“Đứa nhỏ này thật đáng thương, lại còn ngoan thế kia.”
“Dù sao ta cũng không thích trẻ con.”
“Tên cẩu hoàng đế, con ruột mà lại ném vào cái nơi chó cũng không buồn ỉa này.”
“Đi xem cháo thịt bằm hâm nóng xong chưa, thái y nói con bé sắp tỉnh rồi.”
...
Ta chầm chậm mở mắt, ánh nhìn va phải ba gương mặt đang nhìn ta chằm chằm.
Ta chưa từng thấy nhiều người lạ như vậy.
Nhưng hình như cũng không sợ họ, vì ai nấy đều rất đẹp.
Đẹp hơn cả Tiểu Thúy và nhũ mẫu.
Vừa nghĩ đến nhũ mẫu, mắt ta liền đỏ hoe.
Ba người kia lập tức rối loạn cả lên.
“A a a, sao đứa nhỏ này lại nói khóc là khóc luôn vậy!”
“Nhìn xem, dì có lá vàng nè, đều cho con hết.”
“Ăn đường phèn nha, ăn rồi sẽ không buồn nữa.”
Vừa nói, Trân tần đã đưa một miếng kẹo đường phèn nhỏ xíu đến bên miệng ta.
Ta hé miệng, cẩn thận ngậm lấy.
Thì ra đây chính là mùi vị của đường phèn, quả nhiên ngọt ngào như lời đồn.
Thấy ta ngoan ngoãn như thế, Linh chiêu nghi, người nãy giờ vẫn mặt lạnh nói "không thích trẻ con", bỗng rơi lệ mà chẳng hiểu vì sao.
Nàng âm thầm quay người lau nước mắt, tưởng rằng ta không thấy.
Thực ra, ta thấy cả rồi.
Ta vươn tay kéo vạt áo nàng, đôi mắt hạnh long lanh ngấn nước nhìn nàng, khẽ giọng an ủi:
“Dì ơi, đừng khóc.”
“Gia nhi không buồn nữa, chỉ là... có hơi nhớ nhũ mẫu một chút thôi.”
Không ngờ chỉ một cái kéo tay đó, nàng hoàn toàn sụp đổ, vừa khóc vừa ngửa mặt lên trời gào:
“Đồ trời đánh! Ta phải giết chết tên cẩu hoàng đế đó!”
Ngụy tiệp dư vội đưa tay bịt miệng nàng: “Ngươi giữ mồm giữ miệng cho ta!”
Lúc này Tiểu Thúy vừa hay bưng cháo thịt bằm hâm nóng bước vào.
Trân tần liền đón lấy bát cháo từ tay nàng, định tự mình đút cho ta ăn.
Linh chiêu nghi thì nhẹ nhàng đỡ lấy ta, để ta tựa vào người nàng.
Không biết làm gì, Ngụy tiệp dư liền cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt của ta, nhẹ nhàng xoa nắn trong lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng nhìn ta mỉm cười.
Tiểu Thúy thấy vậy hoảng hốt quỳ xuống: “Nương nương, không thể được! Chuyện này để nô tỳ làm là được rồi!”
“Không sao.” Trân tần hoàn toàn không để tâm, “Ngươi mau đứng lên đi, đừng cái gì cũng quỳ, bản thân còn đang bệnh kia kìa.”
Nghe nàng nói Tiểu Thúy đang bệnh, ta theo bản năng nhìn về phía nàng.
Tuy rằng ta và nàng lúc nào cũng chí chóe không ngừng, nhưng trước đây, nàng là người duy nhất bên ta trong lãnh cung.
Nàng khẽ lắc đầu với ta: “Nô tỳ không sao, chỉ là chút phong hàn thôi.”
Ta liền thấy yên tâm.
Trân tần từ tốn đút cháo cho ta, từng muỗng từng muỗng:
“Thái y nói con bị đói lâu ngày, lại thêm tâm trạng kích động nên mới ngất xỉu, giờ chỉ có thể ăn chút đồ nhẹ thôi.”
“Chờ khi thân thể khá hơn, các dì sẽ mời con ăn những món ngon mà con chưa từng được nếm thử, chịu không?”
Ta gật đầu, mím môi cười: “Chịu.”
Ngụy tiệp dư xoa đầu ta: “Ngoan lắm.”
Linh chiêu nghi thì quay mặt đi, lúng túng nói một câu:
“Mau khỏe lên, ba thiếu một, bản cung còn chờ ngươi đánh mạt chược.”
Trân tần trừng mắt liếc nàng: “Nó mới năm tuổi!”
Linh chiêu nghi ngẩng cao cằm: “Năm tuổi thì sao? Mạt chược phải dạy từ bé mới giỏi được!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰