#GSNH160 - TÌNH YÊU CHÂN CHÍNH VỐN DĨ KHÔNG CẦN CHỨNG MINH
#GSNH160 - Chương 8
16
Tôi nhớ thời gian mới cưới, chúng tôi thường nhắn tin, chia sẻ chuyện thú vị hàng ngày.
Sau khi Tô An Lam ly hôn và đưa con gái về nước, tần suất nhắn tin với Lục Trạch Vũ thưa dần.
Sau này, anh chỉ gọi điện hoặc nhắn vài câu ngắn qua SMS khi có việc.
Anh nói bận, không thích trò chuyện nữa.
Ban đầu, tôi chẳng nghĩ gì. Cho đến khi thấy anh ghim khung chat với Tô An Lam, và họ… chưa từng ngừng liên lạc.
Tôi hủy ghim.
Khung trò chuyện với tôi đã tụt xuống cuối danh sách.
Tôi xóa và chặn tài khoản đó, tiện thể chặn mọi liên lạc từ Lục Trạch Vũ.
Anh tôi biết tôi ly hôn, gọi điện mắng:
“Dựa vào đâu mày tha cho Lục Trạch Vũ dễ thế? Ly hôn phải làm nhà họ Lục chó gà không yên mới hả dạ!”
Tôi cười nhẹ: “Thôi anh à. Sáu năm hôn nhân em từng yêu chân thành, em không muốn nó kết thúc trong bùn lầy.”
Tôi muốn giữ thể diện.
Đầu dây im lặng, anh chửi: “Vô dụng.” Rồi cúp máy.
Vừa đặt điện thoại, tài khoản báo chuyển khoản 10 triệu từ anh tôi, kèm lời: “Cứ bước tiếp. Anh luôn là chỗ dựa cho em.”
Tôi cay mũi, cười mà nước mắt rơi.
May mà… tôi không cô đơn.
Anh tôi giúp đăng ký, tìm địa điểm mở công ty. Tôi là nhà đầu tư chính, nên mọi thứ tiến triển nhanh.
Lần đầu khởi nghiệp, tôi bận đến không chạm đất.
Thi thoảng, nghe người ta nhắc Lục Trạch Vũ bị ung thư gan.
Anh còn trẻ, dù giai đoạn cuối, nếu tích cực điều trị, bỏ tiền, vẫn sống thêm vài năm.
Lục Trạch Vũ điên cuồng liên lạc, muốn gặp tôi.
Tôi nghĩ ngợi, tranh thủ đến bệnh viện.
Gặp rồi, anh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi – như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Tôi thấy vô vị, định rời đi.
“Nguyệt Nguyệt…”
Anh gọi, chậm rãi: “Trước đây anh nghĩ mình yêu Tô An Lam, nhưng giờ mới nhận ra… cô ta chỉ là cố chấp thời trẻ anh không có được.”
“Những năm qua em luôn bên anh… anh chẳng thể rời xa em.”
Giọng anh khàn, nghẹn ngào: “Nguyệt Nguyệt… anh rất yêu em.”
17
Tôi nhớ đêm Tô An Lam qua đời, anh quỳ dưới mưa gào khóc, nói yêu cô ta đến chết đi sống lại…
Suýt nữa tôi bật cười.
Tình yêu của anh, rẻ mạt quá.
Vài mẩu chân thành góp nhặt, anh cũng khoe như tình sâu nghĩa nặng.
Đáng tiếc…
Những thứ anh từng keo kiệt, giờ tôi không cần nữa.
Tôi mỉm cười: “Nghỉ ngơi đi. Sớm gặp lại Tô An Lam, chẳng phải điều anh mong sao?”
“Không… không phải…”
Anh khàn giọng, như xé cổ họng phản bác.
Nói vài câu, anh thở gấp, thêm một chữ cũng khó.
Tôi tốt bụng đưa ly nước trên tủ: “Không quan trọng nữa, Lục Trạch Vũ.”
“Chuyện liên quan đến anh… tôi không quan tâm.”
Ánh sáng trong mắt anh vụt tắt, như mặt hồ chết lặng, không gợn sóng.
Tôi nghĩ mình nói rõ rồi.
Tôi biết anh vẫn nhìn theo.
Nhưng tôi không ngoảnh lại, lặng lẽ quay lưng, từng bước rời xa.
Hai năm sau, công ty tôi niêm yết. Trong tiệc mừng, tôi nhận cuộc gọi lạ.
Người tự xưng là luật sư của Lục Trạch Vũ, nói có chuyện quan trọng.
Tôi gặp ngay trong ngày.
Luật sư đưa xấp giấy – di chúc.
“Cách đây một năm, biết không sống lâu, Lục tiên sinh lập di chúc, dặn giao tận tay cô.”
Anh chia tài sản làm hai: một nửa cho mẹ, nửa còn lại… cho tôi.
Tôi bất ngờ. Với tình cảm anh dành cho Tô An Lam, tôi nghĩ anh sẽ để lại cho Nhân Nhân chút bảo đảm.
Không ngờ, anh để hết cho tôi – người vợ cũ đã ly hôn.
Có lẽ anh muốn chứng minh anh thật sự yêu tôi.
Nhưng anh không biết…
Tình yêu chân chính, vốn không cần chứng minh.
[HOÀN]
(Đã hết truyện)
GIẢ MẤT TRÍ ĐỂ KHÔNG MẤT EM (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Tôi và Tần Hành từ nhỏ đã được đính ước.
Anh ta chưa từng gặp tôi, vừa gặp đã ầm ĩ đòi hủy hôn.
Hôm ký thỏa thuận hủy hôn, mặt Tần Hành đỏ bừng, ôm đầu la lên:
“Mông tôi đột nhiên đau quá!”
Tôi ngơ ngác: “?”
Ý thức được mình ôm nhầm chỗ, Tần Hành trợn trắng mắt, chỉ vào cốc nước trước mặt rồi lập tức ngã ra đất:
“Có người bỏ thuốc vào đấy! Tôi hình như sắp chết rồi! Dù sao hôm nay cũng không thể hủy hôn với cô được!”
Tôi lần nữa ngơ ngác: “?”
1
Nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất, ngủ một cách yên bình.
Tôi im lặng, chỉ rút điện thoại ra, trực tiếp gọi 120.
“Alo, chào anh/chị, bên tôi có người ngất xỉu, địa chỉ là—”
“Rầm” một tiếng.
Người đàn ông vừa rồi còn ngủ rất yên tĩnh bỗng bật dậy như lính trực.
Lao lên tắt phụt điện thoại của tôi.
Hai chúng tôi trừng mắt nhìn nhau nửa ngày.
Tôi hoàn toàn hết kiên nhẫn, giọng cũng bắt đầu khó chịu:
“Tần Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Nhìn ánh mắt vừa trong sáng vừa ngu ngốc của anh ta, tôi lại càng tức nghẹn.
Không hiểu năm xưa ông nội tôi bị trúng gió kiểu gì mà lại long trọng đính cái hôn ước này với chiến hữu của mình.
Tôi học xong tiểu học là bị đưa ra nước ngoài.
Hôn ước thì chẳng ai nhắc đến, người được đính ước càng chưa từng gặp mặt.
Ông cụ ở nhà tuyệt thực, ầm ĩ đòi tôi về nước để bàn chuyện hôn nhân.
Kết quả là gì?
Chàng rể mà ông thương quý thì lớn rồi, có chính kiến riêng, sống chết đòi hủy hôn.
Ở nhà thì lăn lộn ăn vạ, tự nhốt mình trong phòng tụng kinh.
Ba mẹ nhà họ Tần thương con, đành phải mang lễ vật đến nhà tôi xin lỗi, mong hai bên hủy bỏ thỏa thuận.
Lần gặp này, Tần Hành bị ba mẹ ép đến xin lỗi riêng tôi, tiện thể thương lượng chia tài sản mà ông tôi với chiến hữu đã chuẩn bị sẵn từ khi định hôn.
Ai ngờ người đàn ông này nhìn thì cao ráo, đẹp trai.
Vậy mà từ lúc bước vào đã y như đang lên cơn bệnh gì đó.
Không hề nhắc tới chuyện hủy hôn, vừa mở miệng đã bắt đầu nói lan man.
Lúc thì hỏi tôi thích ăn gì, lúc thì hỏi tôi tối nay, mai, mốt, bữa kia có rảnh không.
Tôi thấy cốc cà phê của anh ta sắp bị đường viên làm tràn ra rồi.
Không nhịn được nữa, tôi lên tiếng ngăn lại.
Kết quả, tên ngốc đó vừa nói “xin lỗi” vừa vơ hết đường trong cốc tôi nhét vào miệng.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn cảnh đó.
Để nhanh chóng kết thúc vụ hủy hôn này, tôi nói chuyện với anh ta nửa ngày mới dẫn được câu chuyện về chuyện làm ăn hai nhà.
Dù sao cũng đều là nhà giàu cả.
Vì mấy chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng hợp tác giữa hai bên thì thật không đáng.
Tôi sắp nói ra hai chữ “hủy hôn”.
Tần Hành đột nhiên bật dậy, ôm đầu hét lên:
“Mông tôi tự dưng đau quá!”
“…Mông anh mọc trên đầu à?”
Nhận ra lời nói dối bị bóc mẽ, mặt Tần Hành đỏ bừng.
Giây tiếp theo.
Trợn trắng mắt, chỉ vào ly cà phê trước mặt, run rẩy nằm xuống đất:
“Có người bỏ thuốc độc trong ly cà phê rồi! Tôi hình như sắp chết rồi! Dù sao hôm nay cũng không thể hủy hôn với cô được!”
Nhân viên phục vụ bên cạnh trố mắt, mặt viết rõ mấy chữ: “Vu khống trắng trợn”.
Tôi khoát tay ra hiệu cho phục vụ khỏi để ý đến.
Đến mức này rồi.
Anh ta định làm gì…
Ai cũng biết.
Không muốn hủy hôn nữa chứ gì.
Muốn hủy thì hủy, không muốn thì thôi.
Đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.
Tôi ngồi lại ghế, nhìn anh ta nằm dưới đất cố diễn trò, còn giả vờ sùi bọt mép.
Từ tốn uống hết ly cà phê có hơi ngọt quá kia.
Không hổ là công tử bột được nuông chiều từ bé.
Mặt dày vô địch.
Nằm đất nửa tiếng đồng hồ, sắp ngủ đến nơi cũng chẳng động đậy.
Tôi lấy điện thoại ra, làm bộ làm tịch bấm gọi 120.
Anh ta tỉnh ngay lập tức.
Giờ thì, đứng trước mặt tôi, ấp a ấp úng, giọng lí nhí như muỗi kêu:
“Không hủy hôn được không?”
“Không được.” Tôi đáp gọn lỏn.
Ghét mấy thằng ngốc.
Dù có đẹp trai cũng vậy.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰