Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH152 - Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

#GSNH152 - Chương 8



Thỉnh thoảng, Thẩm tiểu thư và đàn em Vân nhắn tin với tôi.

Lo tôi không quen đồ ăn nước ngoài, Thẩm tiểu thư còn gửi sang cả gia vị Lao GanMa cùng vài món ăn vặt đặc trưng Trung Quốc. Tôi cuối cùng hiểu vì sao dân tình khen “Lao GanMa đỉnh của chóp.”

Những món ăn vặt ấy, tôi ăn từng chút một, dè dặt như báu vật.

Một lần đi công tác trao đổi tại trường khác, tôi bay bằng Air France. Hãng làm mất hành lý, trong đó có số đồ ăn vặt còn lại.

Trên đất khách, tôi do dự mãi, cuối cùng lấy hết can đảm gọi cho Thẩm tiểu thư, đang tham dự triển lãm thời trang ở đây.

Cô ấy đến rất nhanh.

Cô ấy mua cho tôi vali mới, đưa tôi đến trường, còn trò chuyện lâu với giáo viên tiếp đón.

Phát âm của cô ấy thật dễ nghe.

Khi biết vali chỉ chứa đồ ăn vặt cô gửi, dù ngoài mặt không nói gì, chẳng bao lâu sau, tôi nhận thêm cả đống đặc sản trong nước.

Những lúc cô ấy công tác ở đây, Thẩm tiểu thư thường hẹn tôi đi dạo để khuây khỏa.

Cô còn dạy tôi phát âm ngoại ngữ qua mạng.

Mùa đông đến, công việc phòng thí nghiệm giảm, giáo viên hướng dẫn cho tôi kỳ nghỉ dài.

Nhưng tôi lại thấy hoang mang.

Tôi biết Tết sắp đến, nhưng… tôi không còn nhà để về.

Thẩm tiểu thư gọi, mời tôi đến nhà cô ấy ăn Tết.

Ban đầu tôi từ chối, nhưng cuối cùng bị thuyết phục.

Bước vào nhà Thẩm tiểu thư, tôi thấy đàn em Vân.

Cô ấy giới thiệu từng người: cha cô, anh trai cô, và bạn trai của đàn em Vân.

Mọi người nhiệt tình chào đón tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác… mình lại có một mái nhà.

Em gái thất lạc nhiều năm của bạn thân được tìm thấy.

Cô ấy nói muốn theo đuổi tôi.

Tôi biết đây là hành động xuất phát từ lòng tham sắc đẹp, nhưng… hình như tôi cũng chẳng phản cảm. Nghĩ một lúc, chẳng lẽ tôi cũng mê nhan sắc của cô ấy? Nhìn khuôn mặt cô giống chị gái đến tám, chín phần, tôi âm thầm phủ định ý nghĩ này.

Cô ấy ôm bó hoa đến công ty tìm tôi. Hình như… tôi rất thích đóa hồng trong tay cô ấy.

Tôi nhận ra cô không thích sách tài chính trên giá sách của tôi. Cuốn Trăm năm cô đơn duy nhất còn khiến cô ngủ quên. Tôi hỏi cô thích sách gì, cô bảo văn học, y học, sinh học đều được.

Hôm sau, tôi sai trợ lý mua cả loạt sách liên quan đặt lên giá. Nhưng khi lướt qua cuốn Khoa học phụ sản, đọc từ chương sáu đến chương ba mươi ba, tôi sợ hãi tột độ.

Tôi đặt cuốn sách ấy ở chỗ dễ thấy nhất.

Cô ấy nói khi phòng thí nghiệm phát trợ cấp, sẽ tặng hoa cho tôi. Thế là tôi bắt đầu đếm ngày, chờ cô nhận trợ cấp.

Cuối cùng, tôi đợi được bó hoa.

Nhưng… sao lại là COD (trả tiền khi nhận)?

Cô ấy túng thiếu đến vậy sao? Có nên tìm cớ đưa cô ấy ít tiền không? Nghe nói nghiên cứu khoa học tốn kém lắm. Nhưng tôi hình như chưa đủ tư cách cho cô ấy tiền.

Tôi hẹn Minh Hề, bóng gió hỏi liệu cậu ấy không thích cô em gái mới tìm về.

“Không đời nào! Đừng vu oan nhé ~”

“Thế sao em gái cậu ngay cả tiền mua hoa cũng phải tiết kiệm?”

“Em gái tôi tự lập kiên cường thì không được à? Tháng này vừa nhận trợ cấp, em ấy còn mua quà cho cả nhà, hoa của cậu không đủ tiền chỉ chứng minh cậu chưa lọt top 3 trong lòng em ấy!”

Tôi tức: “Em gái cậu sau này sẽ chung hộ khẩu với tôi!”

Minh Hề bĩu môi: “Thứ nhất, em tôi có thể bắt cậu làm rể ở rể. Thứ hai, hình như cậu chưa phải bạn trai em ấy.”

Cảm ơn các tình yêu đã đọc truyện, yêu tui yêu truyện thì bình luận đôi dòng và theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Quả là cú knock-out.

Nghe nói cô ấy bận thí nghiệm, tan làm muộn.

Tôi báo Minh Hề một tiếng, rồi đi đón cô ấy về.

Trên xe, cô ấy nói sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, tôi chỉ cần xinh đẹp như hoa, còn bảo sớm muộn tôi cũng thuộc về cô ấy.

Tôi nghĩ mình nên sớm làm bạn trai cô ấy.

Thế là tôi có bạn gái.

Cô ấy luôn bảo giờ giấc sinh hoạt của tôi không tốt. Tôi biết, nhưng vì công việc bận, tôi chưa sửa.

Đôi lúc tôi nghĩ, liệu cô ấy chỉ thích gương mặt tôi? Nếu tôi không còn đẹp trai, cô ấy có tìm anh chàng trẻ đẹp khác không?

Một lần, tôi hỏi cô ấy điều này.

“Người đẹp là đẹp từ cốt, không phải từ da, cưng à. Tin em, khung xương của anh là đẹp nhất em từng thấy.”

Cô ấy chỉ vào lọ formalin trong sách.

Formalin: chất ngăn phân hủy.

Tôi hiểu ý thật sự của cô ấy:

“Anh yêu, nếu anh không trân trọng mạng sống, em chỉ có thể ngắm anh qua lớp thủy tinh.”

Thế là tôi sửa giờ giấc sinh hoạt. Cuộc sống tươi đẹp thế này, tôi muốn ở bên cô ấy thật lâu.

Bạn bè ngạc nhiên vì tôi dưỡng sinh sớm thế.

Tôi đáp: “Bạn gái quá hoàn hảo, phải giữ sức khỏe để bên cô ấy lâu hơn.”

Cô ấy mở phòng thí nghiệm riêng.

Tôi luôn biết cô ấy xuất sắc, tin cô ấy sẽ có thành tựu.

Tôi phải ủng hộ cô ấy.

Nghiên cứu khoa học tốn tiền lắm.

Đúng rồi, tôi phải kiếm thật nhiều tiền.

Ừm… tôi hơi muốn cưới rồi, nhưng chắc bác Thẩm sẽ không đồng ý…

Hơi lo thật.

Hết

💖✋ Bộ này cũng hay nè:

Bố mẹ tiết lộ bí mật thân thế trên đường tôi đi thi thạc sĩ.

“Tri Tri, thi xong đừng vội về nhà.”

“Bố mẹ có tin vui báo cho con, con gái ruột của bố mẹ sắp trở về rồi.”

Tôi tưởng họ đùa.

Anh trai ôm tôi: “Tri Tri, là thật. Sau này em không được gọi anh là anh nữa.”

Nghe những lời ấy, mặt tôi tái nhợt.

Bố mẹ cười: “Con bé này, lẽ nào con nghĩ con gái ruột bố mẹ về rồi, con vẫn có thể ở lại nhà, gọi bố mẹ là bố mẹ sao?”

Anh trai xoa đầu tôi như trước: “Tri Tri ngốc, tỉnh lại đi. Sau này chúng ta chỉ là người xa lạ, em hiểu chưa?”

“Người Lạ, Xin Hãy Tự Trọng” trong nhà tui nhaaa

(Đã hết truyện)

Vị Hôn Phu và Em Gái Nuôi (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1

Lần đầu tiên vị hôn phu dẫn gia đình đến nhà để bàn chuyện cưới xin, anh ta bảo tôi ra ngoài mua ít hoa quả về tiếp đãi.

Không ngờ khi tôi vừa quay lại, tro cốt và di vật của ba mẹ trong phòng đã biến mất không tung tích.

Hóa ra mẹ chồng tương lai muốn cho tôi một đòn phủ đầu, liền đem hết đồ của ba mẹ tôi ném xuống thùng rác dưới lầu.

“Ngọc Tĩnh, con sắp cưới con trai tôi rồi, trong nhà không thể đặt mấy thứ không may như vậy được!”

Tôi tức đến mức siết chặt nắm tay, chẳng nói hai lời liền định xuống nhặt lại, nhưng bị vị hôn phu ngăn cản.

“Em hiểu chuyện chút đi, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta thôi, đừng giận dỗi.”

Mẹ chồng bắt đầu chỉ trỏ khắp căn nhà, đối với bằng khen, huân chương của ba mẹ tôi còn khinh thường lật mắt, nhìn đâu cũng chướng mắt.

“Mấy thứ vô dụng này đều phải dọn sạch, để cũng chỉ chiếm chỗ! Căn nhà này phải sửa sang lại toàn bộ!”

“Phòng ngủ chính đổi thành phòng em bé, sau này để cháu trai tôi ở. Còn Mặc Mặc sẽ ở chung với hai đứa, tiện thể phụ trông con.”

Tôi sững sờ, nhìn bà ta bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân, ai không biết còn tưởng căn nhà này thuộc về bà ta.

“Con trai tôi giờ là phó tổng giám đốc công ty, cưới được nó là cô trèo cao rồi, phải biết ơn!”

“Ngay cả chút nhận thức này cũng không có, thì sau này còn muốn bước vào cửa nhà chúng tôi thế nào?”

Tôi suýt bật cười vì tức giận. Có lẽ bà ta còn chưa biết, chính tôi mới là người nâng đỡ cho con trai bà ta thăng chức.

Bà ta ngồi vắt chân trên sofa, ung dung nhấp trà, hất mặt bảo tôi ghi nhớ hết những gì bà ta vừa nói.

Tôi nghĩ chắc có sự hiểu lầm, nên cố kiềm chế, hít sâu rồi kiên nhẫn giải thích:

“Căn nhà này là ba mẹ tôi mua cho tôi, sổ đỏ đứng tên tôi. Việc tôi trang trí, sửa sang ra sao là chuyện riêng của tôi, chắc không liên quan gì đến bác đâu?”

Ai ngờ bà ta cười khẩy: “Cái gì mà của cô? Cô gả cho con trai tôi rồi thì nhà này đương nhiên là của nó!”

“Bây giờ cô đang mang thai, đừng nói căn nhà, ngay cả cô cũng là người nhà họ Lâm rồi!”

“Còn dám nói chuyện với tôi kiểu này, tôi xem ra vì ba mẹ cô mất sớm nên chẳng ai dạy dỗ cô tử tế cả!”

Mặt tôi đỏ bừng vì tức, lửa giận bốc lên trong lồng ngực.

Từ lúc bước vào cửa bà ta đã soi mói đủ chuyện, hết chê tôi rồi chê căn nhà.

Chửi tôi thì thôi, nhưng dám lôi cả ba mẹ ra sỉ nhục thì tôi tuyệt đối không nhịn nổi, liền mở miệng phản bác.

Lâm Viễn vội kéo tôi sang một bên, cau mày quát:

“Ngọc Tĩnh, em có ý gì? Đồ của em chẳng phải cũng chính là của anh sao?”

“Mẹ anh mang nặng đẻ đau nuôi anh, em không thể đối xử tốt với bà ấy chút à?”

“Căn nhà này sau này cũng là tân phòng của chúng ta, em nhất định phải nghe theo mẹ anh!”

“Chị dâu, mẹ cũng chỉ nghĩ cho chị thôi.”

Tôi quay sang thì thấy Tô Mặc – cô “em gái nuôi” mà tôi chưa từng gặp bao giờ – cũng chạy tới khuyên nhủ.

“Trong nhà để nhiều thứ linh tinh thế này, sau này con nít biết để đồ ở đâu?”

“Hơn nữa, anh Lâm Viễn có bao nhiêu người theo đuổi, chị dùng một căn nhà đổi lấy được người chồng tốt như thế, thật đáng giá còn gì.”

Tôi suýt tức ói máu. Căn hộ duplex ở trung tâm thành phố này trị giá tận mười triệu.

Cho dù có mười Lâm Viễn thì cũng chẳng đáng giá bằng căn nhà này. Không hiểu cô ta lấy đâu ra tự tin nói lời trơ trẽn đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta. Em gái nuôi ở đâu ra, sao tôi chưa từng nghe qua?

Vừa định mở miệng bảo cô ta đừng xen vào thì Lâm Viễn bóp chặt cánh tay tôi, giọng gay gắt:

“Hôm nay là ngày bàn chuyện cưới xin, em nên biết điều. Nếu không, anh sẽ hủy hôn ngay lập tức!”

“Nếu em làm mẹ anh không vui, thì anh sẽ để đứa bé trong bụng em không có cha, giống như em chẳng còn ba mẹ vậy!”

Từ sau khi được thăng chức phó tổng và biết tôi mang thai, Lâm Viễn ngày càng lộ rõ bộ mặt thật, đối xử với tôi chẳng còn chút khách khí.

Ba mẹ tôi khi còn sống đã cống hiến cả đời cho nghiên cứu khoa học, được Nhà nước truy tặng danh hiệu Viện sĩ.

Từ nhỏ tới lớn, ai nấy đều vô cùng kính trọng họ, chưa từng có ai dám sỉ nhục tôi bằng cách chọc vào chỗ đau này.

Vậy mà mẹ chồng lại cố tình nâng giọng, chen vào cuộc cãi vã…

“Đúng vậy! Nếu không làm theo ý tôi thì lập tức hủy hôn! Để xem cô bụng mang dạ chửa thì sống một mình thế nào!”

“Cô đã nhận chiếc nhẫn hai vạn mà con trai tôi mua, coi như lấy nhẫn đổi lấy căn nhà này đi, từ nay nhà này là của họ Lâm rồi!”



Bình luận