Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH151 - PHỦ TẠ CÓ NỮ CHỦ

#GSNH151 - Chương 9



Trong lòng ta chỉ một mực muốn chăm lo việc nhà, giữ vững gia nghiệp, và… chăm sóc thật tốt cho Tùng Nhi của ta.

Vừa từ chối một bà mối đến dò hỏi ở cổng phủ, một bóng dáng nhỏ bé bất ngờ lao ra từ trong nhà, vừa chạy vừa reo to:

“Mẫu thân!”

Đồng Nhi hớt hải đuổi theo sau, liên tục dặn:

“Tiểu tiểu thư, chậm thôi! Cẩn thận ngã!”

Thế mà đôi chân ngắn ngủn của Tùng Nhi lại nhanh lạ kỳ, kéo váy, lảo đảo nhưng vẫn chạy như bay.

Đồng Nhi đuổi không kịp.

Cuối cùng, con bé như viên pháo nhỏ lao thẳng vào lòng ta.

May mà Tâm Ảnh Vệ kịp thời đỡ từ phía sau, nếu không mẹ con ta đã ngã lăn trước cổng phủ!

Tùng Nhi thấy Tâm Ảnh Vệ xuất hiện, mặt rạng rỡ:

“A di Ảnh Vệ hiện thân rồi! Có phải muốn chơi trốn tìm với Tùng Nhi không?”

Tâm Ảnh Vệ dở khóc dở cười, lắc đầu:

“Là do Tùng Nhi chạy nhanh quá. Nếu ta không ra, mẫu thân con suýt ngã rồi.”

Tùng Nhi nghe vậy, mắt tròn xoe kinh hãi:

“A? Mẫu thân! Tùng Nhi không cố ý… xin lỗi người.”

Ta xoa đầu con bé, mỉm cười dỗ:

“Không sao. Nhưng sau này Tùng Nhi đừng chạy nhanh thế nữa, ngã bị thương, mẫu thân sẽ đau lòng lắm.”

Tùng Nhi gật đầu lia lịa, rồi nhào vào lòng Đồng Nhi, ôm chặt không rời.

Tâm Ảnh Vệ không ẩn thân, sánh vai cùng ta về sân viện.

Nhìn bóng nàng trầm lặng bên cạnh, ta không nhịn được, khẽ khuyên:

“Huynh trưởng ta đã qua đời, phủ Tạ mấy năm nay cũng dần ổn định… Ngươi từng nghĩ đến tương lai của mình chưa?”

Những năm qua, ta hỏi nàng câu này không chỉ một lần.

Nàng vốn tên Diệp Anh, là nữ nhân huynh trưởng ta cứu trên chiến trường.

Ban đầu, huynh trưởng định đưa nàng đến Diễn Viện học nữ công, ổn định cuộc đời.

Nhưng nàng sở hữu võ nghệ phi thường, chẳng màng thêu thùa may vá như các tiểu thư khuê các.

Huynh trưởng vì gấp rút ra tiền tuyến, không biết sắp xếp nàng thế nào, đành giao cho ta.

Trước khi đi, chàng dặn đi dặn lại:

“Nàng mồ côi, thân thế đáng thương, muội đừng bắt nạt nàng.”

Ta khi ấy còn trêu:

“Ca thật dài dòng! Nếu lo thế, sao không mang nàng theo luôn?”

Huynh trưởng chỉ cười hiền, dỗ ta:

“Ngoan nào, muội chăm sóc nàng một thời gian, ca về sẽ mang quà thật nhiều cho muội.”

Nhưng…

Diệp Anh quá cố chấp.

Nàng từng nói:

“Huynh trưởng cô cứu mạng tôi, tôi phải lấy thân báo đáp. Bảo vệ cô là cách tôi trả ân.”

Ban đầu, nàng tự nguyện làm hộ vệ trong phủ.

Khi ta gả vào vương phủ, nàng lặng lẽ thành Tâm Ảnh Vệ, âm thầm chăm sóc ta, chờ huynh trưởng trở về.

Đến khi phụ thân và huynh trưởng tử trận, nàng nhiều lần chắn trước ta khi Phó Nguyên trở mặt.

Cũng chính nàng đưa ta qua những ngày đêm lạnh lẽo, ép được thánh chỉ hòa ly.

Nhiều năm qua, ân tình, nghĩa vụ gì cũng chẳng còn ai nợ ai.

Chỉ còn một chữ “nhà”, lặng lẽ, bền chặt, thân thiết.

Lúc này, Diệp Anh đang trêu Tùng Nhi trong lòng ta.

Gương mặt nàng vẫn bình thản, giọng không đổi:

“Từ ngày hắn cứu ta, tương lai của ta đã chỉ có phủ Tạ.”

Nàng… vẫn bướng bỉnh như thuở ban đầu.

Vài năm nữa trôi qua.

Tùng Nhi dần khôn lớn.

Đồng Nhi đã xuất giá, sinh con, trở thành “quản sự mẫu nghi” mới của phủ, lo toan mọi việc, kể cả ta và Diệp Anh.

Lúc rảnh, ta thường rủ Diệp Anh trèo lên nóc nhà, ngồi ngắm Kinh thành phồn hoa trải dài dưới chân mây.

Mỗi lần trèo, Đồng Nhi lại lải nhải đuổi theo:

“Có ai như hai bà lão này không? Cả ngày rủ nhau trèo nóc!”

Nàng gọi ta và Diệp Anh là “hai bà lão nhỏ”.

Già đâu mà già?

Chỉ vì quanh năm mặc đồ giản dị, tóc vấn đơn sơ, nên mới bị trêu vậy.

Diệp Anh tiếp lời, thản nhiên:

“Không nhỏ nữa đâu… Tùng Nhi của chúng ta giờ có hai con rồi.”

Phải rồi.

Tùng Nhi đã làm mẹ.

Mấy năm trước, Tùng Nhi “bắt cóc” cậu ấm nhà Thượng thư làm chàng rể họ Tạ.

Chuyện này suýt khiến cha mẹ nhà trai tức ngất.

Thế mà con bé ngang nhiên chống nạnh trước cổng phủ Thượng thư, hùng hồn hỏi Lý Thừa:

“Cả nhà họ Tạ chỉ còn ta là con cháu, muốn cưới thì phải về đây ở! Hoặc làm rể, hoặc bái đường, ngươi chọn!”

Cuối cùng chọn thế nào, ta không rõ.

Chỉ biết ngày thành thân, Lý Thừa ngồi kiệu hoa, được rước vào cổng phủ Tạ.

Phò mã vào rể, danh chính ngôn thuận.

Hai vợ chồng trẻ suốt ngày chí chóe nhưng quấn quýt ngọt ngào, ai nhìn cũng ấm lòng.

Khi ta vừa được Diệp Anh đỡ xuống sân từ mái nhà, Tùng Nhi tay trong tay với phu quân bước tới, cười rạng rỡ như mùa xuân.

Phía sau là hai bé gái búi tóc củ tỏi, tung tăng dắt tay nhau.

Thấy ta, hai bé đồng thanh:

“Tổ mẫu!”

Giọng mềm ngọt, chẳng giống chút nào Tùng Nhi nghịch ngợm năm xưa.

Tùng Nhi ôm đầu than với ta:

“Mẫu thân nói năm nay không mở yến sinh nhật, vậy mà còn cả tháng, quà đã chất đầy kho!”

Ta bĩu môi, làm bộ:

“Không mở, không mở gì hết. Mừng lắm càng già. Mẫu thân còn muốn trẻ thêm vài năm!”

Tùng Nhi bật cười:

“Mẫu thân muốn trẻ như Tang Nhi, Dụ Nhi nhà con sao?”

Diệp Anh và Đồng Nhi đứng cạnh cũng cười rộ.

Ta lắc đầu bất lực, ôm hai cục bột nhỏ vào lòng, giả vờ than:

“Tổ mẫu đau lòng, không muốn làm bà già nhỏ, không muốn sinh nhật gì hết.”

Tang Nhi ôm ta, giọng ngọt như kẹo:

“Tổ mẫu đừng buồn, sinh nhật được xem đèn, đốt pháo hoa mà.”

Dụ Nhi mắt đảo nhanh, ôm ta:

“Nếu tổ mẫu không thích… để Dụ Nhi mừng sinh nhật thay tổ mẫu được không?”

Câu nói khiến cả nhà cười vang, rộn ràng như gió xuân tháng ba.

Ngoài phố dài, bá tánh thấy người ra vào trước cổng phủ Tạ, tay xách lễ vật, kẻ trầm trồ, kẻ bàn tán:

“Lão đại nhân nào mừng thọ mà đông thế? Nhiều quan viên đến, không sợ bị tố kết bè sao?”

Bà chủ tiệm bánh nhào bột, nghe vậy vung khối bột lên thớt, cười đáp:

“Ai là lão đại nhân? Huyện chủ nhà họ Tạ mừng sinh nhật đấy!”

Người kia giật mình:

“Một huyện chủ thôi, mà bày trận lớn vậy?”

Khách xếp hàng mua bánh chen lời, hứng thú:

“Huyện chủ đó… không phải người thường!”

“Riêng hôm nay, văn quan, võ tướng đến đều chịu ân huệ nhà họ Tạ. Hoặc từ học đường Tạ gia bước ra, hoặc từ võ trường Tạ gia luyện thành.”

“Tất cả… đều là công lao của vị huyện chủ ấy!”

Người kia gật đầu, rồi nghi hoặc:

“Sao lại là công lao của huyện chủ? Không phải nên tính cho đương gia Tạ gia sao?”

“Làm gì có chuyện gán công lao cả gia tộc cho nữ nhân?”

Bà chủ tiệm bánh “chậc” một tiếng, gắt:

“Huyện chủ chính là gia chủ phủ Tạ!”

“Không chỉ là huyện chủ, mà mẹ của huyện chủ đời sau, cháu gái của người cũng là huyện chủ!”

Người kia chết lặng.

Chẳng lẽ Kinh thành này… đều do nữ nhân truyền nghiệp sao?

Hết

(Đã hết truyện)

Ăn Sạch Kẻ Thù Xong Bỏ Chạy (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE, Hài Hước, Sủng,

Ta là yêu nữ Ma tộc, trong lúc tranh đoạt bí cảnh với đệ tử chính đạo Giang Lâm Uyên của tông Thiên Môn, cả hai cùng trúng hợp hoan tán.

Chỉ có song tu mới giải được độc.

Ta dán ánh mắt lên người Giang Lâm Uyên lãnh lùng thoát tục, vỗ vỗ giường đá:

"Lại đây, song tu."

Giọng điệu tự nhiên như thể đang bàn về thời tiết.

Hắn không động đậy, ngồi tại chỗ vận công.

Một kết giới được dựng lên, ngăn cách ta bên ngoài.

"Không được vượt ranh giới."

Ta cười lạnh: "Hợp hoan tán phát tán nhanh lại mạnh như vậy, để xem ngươi chịu được bao lâu."

Cuối cùng, đôi mắt đào hoa của hắn ửng đỏ, áo bào trắng tinh khôi rối loạn, khổ sở vô cùng.

Ta chậm rãi móc tay vào ngón tay hắn, hơi thở phả bên tai:

"Thật sự không muốn giải độc sao, tiểu thần quân?"

Ta trăm phương nghìn kế trêu chọc.

Hắn cứng người, giọng khàn khàn: "Cút."

Người ta có thể nhẫn nhịn, nhưng không thể nhẫn nhịn mãi được.

Không giải độc, sẽ mất mạng.

Ta bám lên cổ hắn, hôn lên đôi môi mỏng:

"Giang Lâm Uyên, đừng giả bộ đạo mạo nữa, ngươi muốn chec, nhưng bổn cô nương không muốn chec cùng ngươi. Không giải độc, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây."

"Chắc chắn sẽ có cách khác..."

Giang Lâm Uyên vốn luôn bình tĩnh giờ lại an ủi ta, giọng điệu lộ ra chút hoảng loạn khó nhận ra.

"Tuế Tuệ, tỉnh táo lại đi."

Hợp hoan tán bùng phát, như mộng như ảo.

Độc tính lập tức lan khắp tứ chi, ta khó chịu đến mức nước mắt trào ra.

"Giang Lâm Uyên, ngươi chê ta là yêu nữ sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ là song tu thôi, với ai mà chẳng được, ngươi lại còn kén cá chọn canh vào lúc này... Ưm...!" Môi chợt mềm mại.

Ta tròn mắt, không thể tin nổi Giang Lâm Uyên lại chủ động. Đúng là cháy đến tận cửa rồi!

02 Trời đất quay cuồng.

Nhìn người đàn ông trên giường đá, ta ôm eo đau tới mức muốn khóc.

Cái giường đá này cứng như thể để luyện võ, chứ chẳng phải để nghỉ ngơi!

Nếu Giang Lâm Uyên tỉnh lại rồi hối hận thì sao?

Không ổn, phải chuồn trước!

03 Trở về Ma tộc, ta mới phát hiện ngọc bội mang theo chỉ còn nửa miếng. Chắc là tối qua giằng co quá kịch liệt nên bị thất lạc.

Không sao, rồi cũng có ngày ta tìm lại được.

Ta dâng bảo vật từ bí cảnh lên cho Ma Tôn, các trưởng lão trong tộc thi nhau khen ngợi: "Không hổ là thánh nữ Ma tộc ta, còn hơn cả đồ bỏ tiên quân gì gì đó!"

"Trưởng lão quá khen, cũng nhờ có các vị trưởng lão đã dạy bảo nhiều năm."

Ta cười e thẹn, khiêm tốn nói vài câu cảm ơn... trong lòng thì cười toe toét:

Khen nữa đi, khen nhiều chút cũng được.

Dù gì thì cơ hội đè đầu cưỡi cổ Giang Lâm Uyên đâu phải lúc nào cũng có!

Nhưng đúng lúc ấy, một trưởng lão vỗ vai ta, giao cho một nhiệm vụ "vinh quang mà gian nan".

Nụ cười trên mặt ta cứng lại: "Cái gì?! Muốn ta đi nằm vùng? Giả làm vị hôn thê của Giang Lâm Uyên, trà trộn vào Tiên Môn cướp bí bảo?!"

"Còn để cho ta giả thành vị hôn thê của Giang Lâm Uyên?!"

Ta biết ngay mấy ông già này không bao giờ tính chuyện đàng hoàng mà!

"Không được!"

"Không! Thể! Nào!"

"Muốn mạng ta thì nói thẳng!"

"Tránh ra, ta sẽ đi c.h.ế.t ngay bây giờ!"

Ta khóc lóc, giả bộ định đ.â.m đầu vào cột chờ cơ hội chạy trốn.

Giọng Ma Tôn uy nghiêm vang lên từ trên cao:

"Tuế Tuệ, nếu ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ truyền thụ bí kíp thượng cổ Ma tộc cho ngươi."

Hai mắt ta sáng như sao: "Thật chứ?"

"Thật!"

Ta thèm khát bí kíp đó đã lâu, thử bao nhiêu lần lăn lộn ăn vạ cũng không xin nổi, vậy mà giờ vì một lần nằm vùng lại chịu nhả ra? Chuyện này có gì đó sai sai... chắc chắn là có bẫy.

"Tuế Tuệ, đây là vũ y, vạn độc bất xâm!"

"Thánh nữ, đây là Tuyết Nhan đan, giữ nhan sắc vĩnh hằng."

"Còn đây là Vạn Tinh đan, giúp tăng công lực vượt bậc!"

Các trưởng lão thay nhau nhét bảo vật vào lòng ta.

... Ài... sai cái gì chứ? Chắc là do ta đa nghi thôi! Ai bảo kho báu đưa đến tận miệng, ai mà không mềm lòng?

Ta cười híp mắt: "Được! Ta đi!"

Theo điều tra của Ma tộc, vị hôn thê phàm nhân của Giang Lâm Uyên – Thẩm Tuế Tuế – vốn thân thể yếu ớt, vừa đến Tiên Môn đã nhiễm phong hàn mà bỏ mạng.

Ma Tôn đã cho người chặn đứng tin này.

Thế nên khi ta mang khuôn mặt y đúc Thẩm Tuế Tuế đến tông Thiên Môn, không ai nghi ngờ.

Mấy tên tu sĩ chính đạo từng đòi đánh g.i.ế.c ta, nay lại quay ngoắt, đối với ta ân cần dịu dàng:

"Thẩm cô nương, nghe danh đã lâu, nay gặp mới biết, cô nương linh căn không tệ, chắc chắn có tiền đồ!"

Ta ngượng ngùng: "Đâu có đâu, huynh cũng rất... đẹp trai đấy."

Khổ, ai bảo tiểu huynh đệ tu vi không bằng ta, khen tới khen lui chỉ còn biết khen sắc vóc của ta thôi.

Ai ngờ tiểu sư đệ kia đỏ mặt lắp ba lắp bắp: "Đa... đa tạ...!"

Chưa kịp nói tiếp, một giọng lạnh như băng truyền đến: "Trưởng lão chấp pháp đường tìm ngươi, còn ở đây làm gì?"



Bình luận