#GSNH149 - Ba Năm Sau, Nhất Định Phải Về
#GSNH149 - Chương 5
Bạn thân trố mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi.
“Nhanh thế sao?”
Tôi gật đầu: “Ừ, nhanh thế đấy.”
Tin Phó Cận Niên đeo nhẫn cưới trên ngón áp út lan truyền khắp nơi ngay hôm sau.
Về cuộc sống của tôi và Đoàn Tử, tôi chưa định công khai sớm.
Vì thế, danh tính người kết hôn với Phó Cận Niên khiến mọi người bàn tán sôi nổi.
“Hạ tiểu thư, chúng ta lại gặp rồi.”
Người đàn ông tên Hứa Thư Bạch lần nữa chặn tôi ở trung tâm thương mại.
Đây là lần thứ ba trong tháng.
Âm hồn bất tán.
“Phó tiên sinh bận rộn thế, sao có thể vì kết hôn mà bỏ qua cảm nhận của em?”
Tôi cầm gói khoai tây chiên, tùy tiện ném vào xe: “Cảm nhận của tôi… sao cơ?”
Hứa Thư Bạch lịch sự nói: “Không phải em thích chú em sao? Chú ấy cưới người khác, chắc em đau lòng lắm.”
Tôi thừa nhận nụ cười của hắn rất mê hoặc.
Nhưng đầu óc hắn… có vẻ không bình thường.
Hắn nghĩ người cưới Phó Cận Niên là ai khác.
Tôi chần chừ. Hứa Thư Bạch đưa ra một chiếc điện thoại:
“Hạ tiểu thư, tôi có thể giúp em, chỉ cần em làm theo lời tôi.”
“Giúp gì?”
“Giúp em có được chú của em.”
Lần đầu tiên tôi nhìn hắn nghiêm túc.
Tôi nhận điện thoại, cười: “Được, anh đúng là người tốt.”
Trong vòng nửa giờ, chúng tôi thành “đồng minh”.
Phó Cận Niên đúng giờ dừng xe trước trung tâm thương mại.
Tôi xách đồ chạy ra, mở cửa xe, đối diện ánh mắt anh, cười tươi: “Chú.”
Nụ cười trên môi Phó Cận Niên cứng lại.
Sau khi cưới, anh nghiêm cấm tôi gọi “chú” ở nơi công cộng.
Nếu không, về nhà sẽ bị phạt.
Ánh mắt anh dừng trên chiếc điện thoại tôi giơ lên, lập tức hiểu ra.
“Lên xe.”
Tôi tựa vào anh, không kiêng dè: “Chú… người ta nhớ chú lắm. Chú vội cưới thím, sao không để ý đến người ta?”
Phó Cận Niên nheo mắt: “Đây không phải đang để ý em sao?”
Tôi lặng lẽ nháy mắt với anh.
Tai nghe truyền đến giọng Hứa Thư Bạch: “Hạ tiểu thư, nhớ lắp ống kính ở nhà, có video, chúng ta không lo không thắng.”
Phó Cận Niên trên đường về tuân thủ vai trò người chú, không chạm vào tôi chút nào.
Về nhà, anh đi thẳng vào thư phòng.
Hứa Thư Bạch thúc giục: “Mau, thay đồ đẹp vào, yên tâm, chỉ cần ghi lại cảnh hắn ôm em, tôi sẽ giúp em.”
Tôi ngáp, bước vào phòng ngủ chính.
Hứa Thư Bạch phấn khởi: “Tiểu cô nương gan lớn thật, tốt lắm.”
Tôi thay đồ, cầm điện thoại. Sau lưng vang tiếng mở cửa.
“Nhiễm Nhiễm–”
Giọng Phó Cận Niên khựng lại khi thấy cách ăn mặc của tôi.
Tôi kéo bộ đồng phục học sinh, cười: “So với đồng phục trung học của cháu không khác mấy, chú còn nhớ không?”
Phó Cận Niên thở dài, đóng cửa, bắt đầu tháo đồng hồ.
Tôi còn đang vui vì được sống lại tuổi 18, thì bị anh chặn ngang, túm lấy.
“A? A? Ch… chú–”
“Bốp.”
Một cái tát nhẹ vào mông, Phó Cận Niên cười lạnh: “Anh bảo phải gọi là gì?”
Tôi giãy dụa vô ích: “Có người… chú làm gì–”
Phó Cận Niên không chớp mắt, rút chiếc điện thoại tôi giấu, đặt lên tai, cười: “Hứa tiên sinh, tôi tưởng chuyện lần trước đủ để cảnh cáo cậu rồi.”
Vừa nói, anh vừa ấn tôi vào chăn.
Mặt tôi đỏ bừng, định chạy, nhưng bị anh kéo lại, giữ dưới thân.
Đầu dây bên kia, Hứa Thư Bạch châm chọc: “Phó Cận Niên đạo mạo, cưới xong là lộ bộ mặt, dám mơ ước cháu gái mình. Ngày mai tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt.”
Phó Cận Niên cười khẽ: “Cậu cứ thử.”
Anh cúp máy.
Tôi ôm gối che đầu: “Chú…”
Xoẹt.
Quần áo tôi rách thành từng mảnh.
Tôi trợn mắt.
Phó Cận Niên chậm rãi: “Anh không biết em thích chơi thế này.”
“Muốn anh làm cầm thú, cứ tiếp tục gọi.”
Tôi nhỏ giọng: “Hắn cứ quấn lấy em, phiền lắm… Em chỉ muốn trêu hắn thôi.”
Tôi lên án: “Anh biết hắn ghi hình, còn bế em…”
Phó Cận Niên cúi xuống hôn: “Yên tâm, không truyền ra được. Ngẩng đầu, gọi thêm tiếng nữa.”
“Chú…”
“Mông ngứa muốn ăn đòn à?”
Tôi ôm cổ anh, hôn nhẹ: “Ông xã…”
Từ hôm đó, mọi thứ trở lại bình lặng.
Chiều vài tuần sau, tôi và bạn thân đi uống trà, bất ngờ thấy một tin tức.
Một ông chủ doanh nghiệp trong thành phố bị bắt vì nghi ngờ trốn thuế và nhiều tội danh khác.
Bạn thân xiên miếng bánh, chỉ lên màn hình: “Đối thủ của chú cậu, hình như có họ hàng với Lâm Nhược Sơ.”
Tôi nhận ra gương mặt người đàn ông.
Hứa Thư Bạch.
Trên TV, Hứa Thư Bạch đối diện ống kính, dường như đang nói gì.
Ánh mắt đầy tín niệm như muốn tràn ra màn hình.
Đài không phát âm thanh, chỉ đưa tin.
Tôi hỏi: “Hắn nói gì vậy? Nhìn không thông minh lắm.”
Bạn thân nheo mắt, đọc môi một lúc: “Hắn nói chuyện với cậu.”
“Hả?”
“Hắn nói: ‘Hạ tiểu thư, tôi không phụ lòng cô, chờ tôi ra ngoài, chúng ta thử lại lần nữa.’”
“…”
Vậy là Phó Cận Niên chưa từng nói với Hứa Thư Bạch rằng chúng tôi đã cưới.
Khi Hứa Thư Bạch vào tù, nhiều chuyện năm đó dần lộ ra.
Đêm năm năm trước, Hứa Thư Bạch lợi dụng yến tiệc, tránh tai mắt Phó Cận Niên, bỏ thuốc vào rượu của anh.
Sau đó, sai người đưa anh về phòng khách sạn, để Lâm Nhược Sơ tiếp cận, ý định gạo nấu thành cơm.
Nhưng Lâm Nhược Sơ vào nhầm phòng, ngủ với một nam sinh viên đại học.
Còn tôi, vì thư ký bận, mang quần áo từ nhà đến tìm Phó Cận Niên.
Trời xui đất khiến, chuyện ấy xảy ra.
Hứa Thư Bạch muốn dùng scandal để hủy hoại đối thủ, nhưng khi thấy Lâm Nhược Sơ vô dụng, hắn chuyển mục tiêu sang tôi.
Trò hề kết thúc khi Hứa Thư Bạch vào tù.
Phó Cận Niên chọn kỳ nghỉ hè của Đoàn Tử, đưa chúng tôi ra nước ngoài nghỉ phép.
Ở sân bay, tôi nghe một giọng quen thuộc.
Lâm Nhược Sơ.
Cô ta đang cãi nhau với một chàng trai trẻ.
À… đó là…
Phó Cận Niên nói: “Nam sinh viên cô ta từng ngủ.”
Tôi kinh ngạc: “Bao năm vậy, vẫn ở bên nhau?”
“Ha.”
Phó Cận Niên cầm kẹo que cho Đoàn Tử: “Hắn và Lâm Nhược Sơ liên tục tìm anh. Lâm Nhược Sơ vừa dựng kịch, hắn liền phá. Từ đầu, anh biết đêm đó không phải Lâm Nhược Sơ.”
“Sao anh vẫn tuyên bố với bên ngoài…”
Phó Cận Niên nhìn kẹo que, cười: “Không biết.”
“CÓ lẽ muốn chờ ai đó trở về.”
“Hoặc chờ ai nhảy ra, đưa anh đi đăng ký.”
Tôi tưởng tượng một con chó đen lớn giơ bảng, chờ chủ nhận.
“Anh có nghĩ đó không phải em…”
“Có.”
Phó Cận Niên lau tay dính kẹo cho Đoàn Tử: “Gần như mỗi đêm đều nghĩ.”
“Nhiễm Nhiễm, tình cảm của anh với em không hẳn trong sạch.”
“Nếu không phải em, anh sẽ cắt đứt. Có thể cả đời không gặp lại.”
Lòng tôi rung động: “Anh bắt đầu từ khi nào…”
“Không rõ.”
Phó Cận Niên xoa đầu Đoàn Tử: “Có lẽ từ khi em trưởng thành, hoặc…”
Anh không nói tiếp.
Lúc này tôi mới hiểu, tôi và anh có hôm nay là một phần triệu khả năng.
Nếu không có sự trùng hợp năm đó, dù tôi chủ động, Phó Cận Niên cũng sẽ không động lòng.
Tôi lặng lẽ nắm ngón tay anh.
Thân phận của tôi và Đoàn Tử cuối cùng không giấu được.
Ngày bị phơi bày, kỳ nghỉ của chúng tôi chưa kết thúc.
Tôi cầm điện thoại, cả ngày thấp thỏm.
Quan hệ giữa tôi và Phó Cận Niên khá phức tạp, khó tránh bị bàn tán, phán xét.
Nhưng chuyện này không gây sóng gió trên mạng.
Bạn thân gọi: “Yên tâm, chẳng ai biết chuyện này.”
Có lẽ Phó Cận Niên trả phí bịt miệng hoặc mua lượt tìm kiếm.
“Sản nghiệp Phó gia lớn thế, sao không bảo vệ được cậu?”
Vài ngày trôi qua, vẫn bình yên.
Trái tim treo lơ lửng của tôi dần hạ xuống.
Chiều hôm ấy, Đoàn Tử theo dì bảo mẫu ra bãi biển nhặt vỏ sò.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ kính, trải lên ga giường trắng tinh.
Sau một hồi quấn quýt, Phó Cận Niên đặt tôi trước cửa sổ, dịu dàng hôn.
“Mệt không?”
Tôi chìm trong ánh chiều đỏ rực: “Ừm.”
Tắm xong, tôi mở điện thoại của anh.
Anh đang tắm.
Tin nhắn đến, tôi gọi hai tiếng, anh không nghe.
Tôi nhấn mở.
Là một trưởng bối Phó gia gửi:
“Cận Niên, chú không ngờ con ngang bướng thế.”
“Nếu con cố ý, thì cứ vậy đi.”
Tôi lật lịch sử trò chuyện, thấy tin nhắn từ khi còn trong nước.
“Chuyện giữa con và Hạ Nhiễm, chúng ta không đồng ý. Phó gia chưa từng có scandal lớn thế.”
Phó Cận Niên: “Cháu thông báo, không phải xin ý kiến.”
“Con bé là con anh trai con!”
Phó Cận Niên: “Ngay cả họ cũng khác.”
“Cậu câu dẫn cháu mình, không sợ trời phạt, kiếp sau thành súc sinh!”
Phó Cận Niên: “Cháu câu dẫn cô ấy. Nếu trời phạt, cháu chịu một mình, súc sinh cháu làm một mình. Chẳng cần kiếp sau.”
Anh gửi một bản thảo, đại ý:
Phó Cận Niên cầm thú không bằng, mơ ước cháu gái, cưỡng đoạt, đúng là tệ hơn cầm thú.
“Chú Ba, cần cháu liên lạc truyền thông ngay không?”
Trưởng bối tức giận gửi loạt dấu chấm than: “Cậu muốn triệt Phó gia!”
“Chú muốn hại cô ấy, cháu sẽ triệt Phó gia.”
“Cậu…”
Phó Cận Niên: “Trước khi mắng, tìm đúng người. Cô ấy còn nhỏ, không nghe được lời thô tục. Nếu cháu biết chú ra tay với cô ấy, chúng ta không cần nói qua điện thoại.”
Cửa phòng tắm mở.
Tôi vội giấu điện thoại dưới gối.
“Không buồn ngủ sao?”
Phó Cận Niên túm lấy tôi, ôm vào lòng.
Tôi nhớ nội dung vừa đọc: “Sao anh đột nhiên đưa em ra nước ngoài nghỉ?”
“Không vì gì, thấy em thích, nên đi.”
Chuyến đi quá gấp, gần như ngay khi nhận tin, chúng tôi đã rời đi.
Chắc vì chuyện với chú Ba.
Hóa ra khi tôi không biết, anh đã xử lý tất cả.
Tôi không hỏi thêm, hôn anh, tay luồn vào áo choàng tắm mềm mại.
Phó Cận Niên giữ tay tôi, giọng khàn: “Nhiễm Nhiễm, còn sức sao?”
Tôi chủ động hôn môi anh.
“Phó Cận Niên, em yêu anh.”
Anh căng thẳng, xoay người kéo tôi vào ánh hoàng hôn đỏ rực.
“Nhiễm Nhiễm, anh cũng yêu em.”
Sóng biển nhuộm ánh hoàng hôn thành những đóa hồng rực rỡ.
Ngày tàn.
Ánh trăng kéo dài.
Hết
(Đã hết truyện)
CÁI GIÁ PHẢI TRẢ DÀNH CHO KẺ PHẢN BỘI (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
01
Tôi viết một con số vào cuốn nhật ký: 3.
Rồi dùng bút đỏ khoanh tròn thật đậm.
Ba năm kết hôn, đây là người tình thứ ba mà Chu Cảnh Nhượng tìm được.
Cũng là người duy nhất dám xuất hiện trước mặt tôi.
Vừa cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo khóa lại, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Yêu Vi, mặc đồng phục thư ký, đeo kính gọng đen to đùng, bước vào.
“Phu nhân, Chu tiên sinh bảo tôi về lấy một chiếc cà vạt mới.”
Cô ta đứng trước mặt tôi, dáng vẻ rụt rè sợ hãi.
Trông thì thật thà chất phác, lại ra vẻ ngoan ngoãn.
Nhưng chiếc áo sơ mi trắng khuy trên lại hé lộ dấu hôn đỏ ửng nối liền nhau.
Khi tôi đứng dậy lấy cà vạt, vô tình thấy đôi tất đen trên chân cô ta bị rách toạc một mảng rõ ràng.
“Xin lỗi phu nhân, là tôi thất lễ.”
Yêu Vi vội lấy tay che chỗ rách trên đôi tất.
“Lúc xuống xe, tôi sơ ý làm rách…”
Mắt cô ta đỏ hoe, dáng vẻ sợ sệt hoảng loạn khiến người ta thấy tội nghiệp.
Tôi không nói gì, đưa cà vạt cho cô ta.
Yêu Vi cúi đầu nhận lấy rồi rời đi.
Một tiếng sau, tài khoản nước ngoài quen thuộc lại nhắn tin cho tôi:
“Hôm nay cùng Chu tiên sinh mở khóa hai địa điểm mới.”
“Phòng làm việc tổng giám đốc và hàng ghế sau xe Bentley bảo mẫu.”
“Chu tiên sinh có vẻ rất thích những nơi kích thích như văn phòng, bọn tôi đã làm ba lần.”
“Chắc chị thấy rồi đúng không? Đôi tất của tôi bị anh ấy xé rách đấy.”
“Trên xe bảo mẫu, bọn tôi thử một tư thế mới. Tôi không thích lắm, hơi đau.”
“Nhưng Chu tiên sinh rất sung sướng, nói tối nay sẽ thử lại.”
“Phu nhân Tống, tối tôi lại báo cáo với chị nhé.”
Tôi đặt điện thoại xuống, một lúc lâu sau mới cứng người xoay người nhìn ra cửa sổ.
Khu vườn buổi trưa phảng phất vẻ lười biếng.
Không xa, trên tảng đá bên hồ, khắc hai chữ to: Tống Viên.
Bên dưới còn một dòng chữ nhỏ do chính tay Chu Cảnh Nhượng viết:
“Dẫn người đẹp vào Tống Viên, cầu trọn kiếp yên vui.”
Tôi chính là Tống Khuynh Thành, vợ của Chu Cảnh Nhượng.
Năm anh ấy bảy tuổi, đã nói sẽ xây một ngôi nhà vàng để cưới tôi về.
Anh không nuốt lời.
Sau này, khi cưới tôi, anh lấy Tống Viên trị giá hàng tỷ làm sính lễ.
Cả Kinh Thành không ai không biết, Chu Cảnh Nhượng yêu vợ như sinh mạng.
Tôi là điều cấm kỵ của anh, là nghịch lân không thể chạm tới.
Anh còn thích khoe khoang khắp nơi.
Nói rằng Tống Khuynh Thành là đóa hoa hồng anh nuôi nấng từ nhỏ.
Nghiêng nước nghiêng thành, không ai có thể thay thế.
Nhưng giờ đây, tôi cúi đầu cười lạnh, lau đi những giọt nước mắt đã lạnh ngắt.
Đứng dậy, tôi đi vào phòng tắm.
Cởi bỏ bộ quần áo trên người, tôi tỉ mỉ ghi lại từng nốt ruồi trên cơ thể mình.
Cái hõm lưng nhàn nhạt nơi eo và nốt chu sa nhỏ ở sau gáy.
Sau đó, tôi gửi email.
Đối phương phản hồi rất nhanh:
“Phu nhân Tống, chúng tôi đang hoàn thiện thông tin mà bà cung cấp, xin vui lòng chờ đợi.”
Mọi email đều được tự hủy sau khi đọc.
Tôi tắm xong, ngủ một lát, thì nhận được cuộc gọi của Chu Cảnh Nhượng.
Anh nói tối nay sẽ đưa tôi đi ăn ở một quán ăn tư nhân mới mở.
Khi đến nơi, Chu Cảnh Nhượng đích thân ra đón tôi.
Phía sau anh là trợ lý, tài xế và thư ký.
Yêu Vi cũng có mặt, vẫn trong bộ dạng không mấy nổi bật, lẩn khuất trong đám đông.
“Vợ à, hôm nay em đẹp quá.”
Chu Cảnh Nhượng mỉm cười, tiến lên ôm lấy tôi.
Cho đến khi ngồi vào bàn, anh vẫn không nhìn Yêu Vi dù chỉ một lần.
Cả bàn đầy những món ăn tôi thích.
Nhưng nhìn người đàn ông ngồi đối diện, tôi lại thấy mọi thứ nhạt nhẽo.
“Không hợp khẩu vị à?”
Chu Cảnh Nhượng cau mày, đứng dậy.
“Để anh vào bếp xem có món gì mới không.”
Anh dịu dàng nắm lấy vai tôi:
“Vợ ơi, chờ anh chút nhé.”
Thế nhưng, anh đi một mạch hơn một tiếng mới quay lại.
Khi về, cà vạt của anh hơi lệch, vạt áo sơ mi cũng nhăn nhúm, còn bên cạnh khóa quần tây màu đen có một vệt sẫm, như vừa bị thấm nước.
Anh nhíu mày, vẻ mặt khó chịu:
“Vừa nãy nhân viên phục vụ làm đổ rượu lên người anh.”
“Thật là mất hứng.”
“Bếp cũng chẳng có món mới, vẫn mấy món cũ thôi. Vợ ơi, hay mình đổi chỗ khác?”
Tôi lắc đầu:
“Em no rồi, về nhà thôi.”
Khi ra ngoài, tôi lại thấy Yêu Vi trong đám đông.
Cô ta cúi đầu, vẫn khiêm nhường như mọi khi.
Nhưng tôi nhận ra đôi môi cô ta hơi sưng, son môi cũng lem luốc.
Hơn nữa, đôi tất chân cũng đã biến mất.
Ngồi lên xe, tài khoản nhỏ của Yêu Vi lại nhắn tin tới:
“Hình như Chu tiên sinh không kiềm chế nổi, vừa rồi lại mở khóa địa điểm mới.”
“Ngay trong phòng bao kế bên chị. Phu nhân Tống, chị có nghe thấy gì không?”
“Thật tiếc quá, thời gian hơi gấp, Chu tiên sinh chẳng kịp thỏa mãn.”
“Chị đoán xem, tối nay Chu tiên sinh có tìm em nữa không?”
Khi tôi tắm xong bước ra, Chu Cảnh Nhượng đang ngồi trên sofa, vẻ mặt có chút lơ đãng.
“Vợ à…”
Anh đứng lên, gương mặt thoáng chút áy náy, nhìn tôi như muốn nói rồi lại thôi.
“Công ty có chuyện gì sao?”
Tôi tự nhiên tạo cho anh một cái cớ.
“Ừ, có chút việc gấp, nhưng cũng không nghiêm trọng.”
Anh nói rồi lại ngồi xuống:
“Hơn nữa, anh lâu rồi chưa dành thời gian cho em.”
Tôi dựa vào bàn trang điểm, cười nhạt nhìn anh:
“Chờ đến ngày giỗ của mẹ, anh hãy dành thời gian cho em nhé.”
Ánh mắt Chu Cảnh Nhượng lập tức tràn đầy sự dịu dàng thương xót:
“Được, đến lúc đó anh sẽ nghỉ phép, đưa em sang Thụy Sĩ được không?”
Tôi nhìn anh.
Người đàn ông gần ba mươi tuổi, so với thời trẻ càng thêm phần chín chắn và cuốn hút.
Khi anh nhìn tôi, ánh mắt đầy ắp hình bóng của tôi.
Thậm chí còn mãnh liệt và sâu sắc hơn cả khi còn trẻ.
Tôi gần như không kiềm chế được nụ cười lạnh ẩn sau đôi mắt.
“Được, anh đi đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Chu Cảnh Nhượng luyến tiếc bước ra cửa.
Nhưng bước chân xuống cầu thang của anh lại nhanh đến vậy.
Tôi đứng trước cửa sổ lớn, nhìn chiếc xe của anh phóng đi như bay.
Không bao lâu sau, tin nhắn của Yêu Vi lại gửi đến.
“Chu tiên sinh vội quá, chẳng thèm dùng bao…”
“Nhưng cảm giác thật sự rất khác biệt đấy.”
“Phu nhân Tống, hình như chồng chị, bây giờ cũng hoàn toàn thuộc về em rồi.”
Thật ra thời gian qua đã đủ để tôi tiêu hóa mọi chuyện, bình tĩnh đối mặt.
Nhưng khoảnh khắc này, Yêu Vi vẫn khiến cảm xúc của tôi bị khơi dậy.
Tôi ngồi bệt trên tấm thảm trong phòng ngủ, toàn thân run rẩy.
Ngón trỏ tay phải vô thức cào cấu lớp da ngón cái.
Cào đến mức in dấu móng tay thật sâu, nhưng chẳng cảm thấy đau.
Dạ dày tôi cuộn lên từng đợt, muốn nôn nhưng chỉ có thể khô khốc, chẳng nôn ra được gì.
Tôi chống tay lên giường đứng dậy, đầu óc quay cuồng một lúc lâu, rồi nuốt một nắm thuốc lớn.
Phải một lúc sau mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được một chút.
Tôi bấm số gọi lần thứ hai.
“Chào cô Tống, có việc gì sao?”
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói trầm thấp nhưng điềm tĩnh, mang lại cảm giác an ủi kỳ lạ.
“Anh có thể giúp tôi, đẩy kế hoạch lên sớm hơn không?”
“Cô muốn đẩy lên bao lâu?”
“Qua ngày giỗ của mẹ tôi, được không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát.
“Cô Tống, tôi sẽ cố hết sức để đáp ứng yêu cầu của cô.”
“Cảm ơn.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰