Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH148 - Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo

#GSNH148 - Chương 5



Quay lại Chương 4

Lâm Du ngơ ngác nhìn Tống Minh Thanh.

“Tôi không nói lại lần hai.”

Hắn bỏ vẻ cợt nhả, lạnh lùng chỉ tay về phía tôi.

Mặt Trần Viên đỏ bừng – nhưng lần này không phải vì xấu hổ, mà là nhục nhã.

Mọi người xung quanh đều nghe rõ. Những ánh mắt từng ghen tị giờ chuyển sang nghi ngờ, khinh bỉ.

Trần Viên quen làm trung tâm, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu tủi nhục thế này.

Cô ta cắn môi, uất hận nhìn tôi, cố chấp không nhúc nhích:

“Tôi không làm gì sai, sao phải xin lỗi?”

“Trời đất, chị ơi, chị thuê người chặn đường người ta mà còn bảo không sai?”

Tống Minh Thanh đáp ngay, không cần suy nghĩ:

“Vậy thế nào mới gọi là sai? Giết người đốt nhà chắc?”

Một câu khiến cả hội trường xôn xao.

Lâm phụ và Lâm mẫu nghe xong, mặt tái mét.

“Rốt cuộc là chuyện gì?! Các người làm gì hai đứa con gái tôi?!”

Họ chẳng thèm xác minh, lập tức quay sang hét vào mặt nhà họ Trần.

Khách mời đều là người có máu mặt, bình thường giữ kẽ, nhưng giờ ai nấy lộ rõ vẻ ngạc nhiên và ghê tởm.

Cha Trần – một ông già hói đầu, bụng phệ – mặt đỏ gay, tay chân luống cuống xua lia lịa:

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm…”

Nhưng chẳng ai tin ông ta.

Trần Viên nổi điên, gào lên với Tống Minh Thanh:

“Anh vu khống! Có bằng chứng gì không?!”

Tống Minh Thanh lập tức câm nín.

Hắn chỉ nghe loáng thoáng từ bố nuôi tôi, chứ bằng chứng thật… đúng là không có.

Hắn liếc sang tôi.

Tôi: “…”

Tên đầu óc đơn giản này!

Chẳng giúp được gì, còn phá hỏng kế hoạch của tôi!

“Bằng chứng thì tôi có.”

Thôi thì đành vậy, tôi tung video sớm hơn dự định.

Màn hình lớn sáng lên, từng khung hình rõ nét – gương mặt hung tợn và giọng điệu độc ác của Trần Viên vang khắp hội trường:

“Con tiện nhân đó đáng bị trừng phạt!”

“Ai bảo nó dám quyến rũ bạn trai tao!”

“Không phải thích câu dẫn đàn ông sao? Lần này cho nó câu dẫn đủ!”

“Còn con Thẩm Bảo Bối kia, cho mặt mà không biết điều, dám bênh con tiện nhân đó! Cho nó nếm mùi bị làm nhục đi!”

Trần Viên hoảng loạn, lao đến giật điện thoại của tôi:

“Không phải! Không phải thế! Đừng chiếu nữa!”

Mặt cô ta trắng bệch, run rẩy gào lên, lặp lại những lời chối cãi yếu ớt.

Nhưng sự thật rành rành, tắt video giờ cũng vô ích.

“Trời ơi, đáng sợ quá…”

“Hồi trước còn kể khổ, bảo Lâm Du suốt ngày bắt nạt cô ta…”

“Đúng là diễn sâu, ai ngờ được…”

“Bảo Lâm Du phá hoại tình bạn, giờ mới biết toàn bịa đặt.”

“Cô ta cũng nói y chang với tôi! Hóa ra toàn nói dối…”

Hội trường rộ lên tiếng bàn tán.

Nhiều người bắt đầu kể lại những lời Trần Viên từng nói để bôi nhọ Lâm Du. Đối chiếu thời gian, mọi người dần nhận ra ai là kẻ dối trá.

Dư luận nghiêng hẳn về một phía.

Trần Viên bị cô lập hoàn toàn, cuối cùng chỉ còn bám víu vào “bạn trai” như phao cứu sinh, tuyệt vọng nhìn Lộ Phàm – kẻ từ đầu đến giờ đứng ở góc sàn nhảy, xem kịch như người ngoài cuộc.

“Lộ Phàm, anh nói đi! Là Lâm Du quyến rũ anh trước, đúng không? Em đâu có nói dối!”

Lộ Phàm mỉm cười:

“Thứ nhất, tôi chưa từng nói cô là bạn gái tôi.”

“Thứ hai, giữa tôi và Lâm Du – chẳng có gì cả.”

Câu trả lời như bom nổ.

Tôi cũng suýt ngã ngửa.

“Anh… anh nói gì?!”

Nước mắt Trần Viên lăn dài, mascara nhòe nhoẹt như ma nữ, trông kinh dị đến rợn người.

“Anh rõ ràng đưa em trà sữa! Còn chiếc đồng hồ anh hay đeo – cũng là anh cho em!”

Cả hội trường im phăng phắc, nín thở hóng tiếp màn “giải mã tình cảm”.

Lộ Phàm nheo mắt, nghĩ ngợi:

“Trà sữa là quà Đông Chí, cả lớp ai cũng có. Hôm đó cô vắng, tôi tiện để lên bàn cô.”

“Còn đồng hồ… chắc lúc học, bàn trước bàn sau gần quá, tôi để nhầm. Tôi tìm nó lâu rồi.”

“Nó ở chỗ cô thì… phiền trả lại nhé.”

Mỗi câu như một nhát dao.

Cuối cùng, có người không nhịn được, bật cười.

Trần Viên – thân bại danh liệt – ôm mặt khóc, chạy khỏi bữa tiệc.

Khách mời rì rầm bàn tán về những hành vi kỳ quặc của cô ta.

Tôi lướt mắt qua đám đông, dừng lại nơi Lộ Phàm đứng.

Hắn như cảm nhận được, nâng ly về phía tôi, nhướng mày cười.

Tôi nhấc váy xoay người rời đi, vờ không thấy.

Trần Viên xấu xa nhưng không ngu. Tôi nghĩ, những lời Lộ Phàm vừa nói… chưa chắc đã hoàn toàn thật.

Dù là để lấy lòng nhà họ Lâm hay chỉ nhân cơ hội đá Trần Viên, thì…

Như tôi từng nói – không phải ai cũng để mắt đến loại hàng đó.

Tiệc tối vừa kết thúc suôn sẻ, chúng tôi về đến nhà thì cổng lớn bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

“Nghe như rất đông người, chẳng lẽ nhà họ Trần tìm đến?”

Ba Lâm nghe ngóng, mặt nghiêm lại, vội đẩy chúng tôi xuống tầng hầm.

Nhưng khi tôi vừa định bước, một tiếng quát quen thuộc ngoài cổng khiến tôi khựng lại.

“Thẩm Bảo Bối! Con nhóc vong ân bội nghĩa! Có bố ruột rồi quên luôn bố nuôi hả?! Mau ra đây cho lão tử!”

Giọng rống khàn đặc trưng của bố nuôi tôi suýt làm thủng màng nhĩ tôi.

“Ai… ai vậy?”

Lâm Du hoảng sợ nắm tay tôi, giọng run run: “Có phải kẻ thù tìm chị tính sổ không?”

“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm…”

Tôi cười gượng, trấn an cả nhà rồi quay ra mở cửa.

Trước cổng là hàng dài xe Hummer đen bóng, bố nuôi tôi đứng đầu, mặt mày hầm hầm như dẫn quân đi thanh trừng.

Không biết còn tưởng kẻ thù đến trả thù thật.

“Thẩm Khoan?”

Ba Lâm lo cho tôi, bước ra, vừa thấy người thì sững lại, rồi nổi giận:

“Ông đến nhà tôi giữa đêm làm loạn gì? Có tin tôi gọi cảnh sát bắt ông không?”

“Bắt đi! Ông cứ tống người nuôi con gái ruột ông mười bảy năm vào tù thử xem, đêm nay ông ngủ ngon không?”

Bố nuôi tôi gầm lên, khí thế không hề thua kém.

“Chuyện… chuyện gì thế?”

Ba Lâm ngẩn ra, quay sang hỏi tôi: “Bảo Bối, chuyện này là sao?”

“Thì… đều là người nhà, có gì từ từ nói.”

Tôi toát mồ hôi, đứng giữa giảng hòa:

“Bố, đây là ba nuôi của con.”

“Ba nuôi, đây là bố ruột con.”

Càng nói càng thấy sai sai.

“Tuyệt thật, ông trời đúng là biết bù đắp.”

Tống Minh Thanh theo sau bố nuôi tôi, cười hề hề:

“Thẩm Bảo Bối, giờ mày có hai ông bố, sướng không?”

Sướng cái đầu mày!

Tôi suýt lật mặt đánh nhau với hắn.

Đúng lúc, bố nuôi tôi hào sảng vung tay:

“Thôi, nể ông là cha ruột con gái tôi, tôi nhường cái gia sản nhỏ đó.”

“Đống này là quà cho con gái tôi, nhà ông chật chội đừng để nó chịu khổ.”

Ông vừa nói vừa ra hiệu, các xe Hummer đồng loạt mở cửa, vệ sĩ mặc đồ đen bước xuống, bê quà cáp vào nhà như chuyển hàng cho siêu thị.

Ba Lâm là người trí thức, chưa thấy cảnh “hổ báo” thế này, sững người một lúc mới hoàn hồn, rồi nổi điên:

“Họ Thẩm, ông coi thường ai?! Con gái ruột tôi, tôi để nó chịu thiệt chắc?!”

“Biết đâu.”

Bố nuôi tôi nói như chuyện hiển nhiên, lén liếc Lâm Du – không biết từ lúc nào đã lẻn theo sau tôi:

“Nhìn con bé ở nhà ông mười mấy năm, yếu ớt như cọng bún là đủ hiểu.”

“Nhà tôi Tiểu Du là khí chất tiểu thư khuê các!”

“Tiểu thư gì, tránh ra đừng cản tôi khiêng đồ.”

Bố nuôi tôi vừa nói vừa tự vác một thùng hàng to, khí thế ngút trời đi vào nhà.

Đi ngang Lâm Du, ông dừng lại một chút.

Tôi thấy Lâm Du căng thẳng núp sau lưng tôi, bám chặt áo tôi.

“Con gái, nếu con là chị em con gái bác, thì từ giờ cũng là con bác!”

Bố nuôi tôi vỗ ngực hứa:

“Mai bác gửi ít đồ bồi bổ, nhìn con gầy thế, tội lắm!”

Nói xong, ông thở dài, vác thùng đồ lướt vào.

Ba Lâm bị ông làm choáng, vừa đuổi theo vừa cãi.

“Giật cả mình.”

Mẹ Lâm cười nhẹ, điềm đạm đúng chuẩn quý phu nhân: “Thôi, vào nghỉ đi con.”

Tôi vâng lời, dắt Lâm Du quay vào, chưa đi được mấy bước thì sau lưng vang tiếng bước chân lóc cóc.

“Đi theo làm gì! Về nhà cậu đi!”

Tôi quay lại cáu Tống Minh Thanh đang bám theo.

“Đều là người nhà, có gì từ từ nói.”

Hắn mặt dày cười lưu manh, gương mặt đẹp trai nhưng nụ cười đểu hết phần thiên hạ.

Tôi nheo mắt nghi ngờ – trực giác mách bảo tên này chẳng có ý tốt.

“Cảnh cáo cậu, đừng động vào Tiểu Du nhà tôi!”

“Bảo Bối, chị nói gì thế!”

Lâm Du đỏ mặt, gấp gáp kéo áo tôi, xấu hổ muốn chui xuống đất.

Tôi biết ngay mà! Từ buổi tiệc, Tống Minh Thanh đã dán mắt vào Tiểu Du như bị bỏ bùa, ánh mắt không rời nổi.

Nói hắn đến giúp bố nuôi tôi khuân đồ? Quỷ mới tin!

May mà hắn chưa bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi là tử tế lắm rồi.

“Thì sao?”

Tống Minh Thanh gãi mũi, vành tai đỏ nhưng vẫn cứng miệng:

“Tiểu Du chưa nói gì, đến lượt cậu quản tôi à!”

“Tiểu Du rất nghe lời tôi, cậu biết điều chút đi!”

Tôi chắn Lâm Du sau lưng, lườm hắn sắc lẹm.

“Đừng mà…”

Tống Minh Thanh hạ giọng, chột dạ:

“Tôi… mai muốn rủ Tiểu Du đi xem phim…”

Hắn vừa nói vừa len lén liếc Lâm Du.

Lâm Du im lặng, mím môi nhìn tôi, mắt long lanh như cún con chờ bánh.

Tôi vừa định mở miệng thì trong nhà vang lên tiếng gào kịch tính của hai ông bố:

“Nhà ông nhỏ thật, vài thùng đồ cũng không có chỗ chứa!”

“Vài cái gì?! Ông bê cả trung tâm thương mại vào nhà tôi rồi!”

Trời ơi, cái cuộc sống trên có già dưới có trẻ này –

Thật sự mệt tim muốn chết luôn!

Hết 🐾

(Đã hết truyện)

HÀNG XÓM TÔI LÀ NAM THẦN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hài Hước, Hiện Đại,

Lướt thấy một anh đẹp trai trong khu vực, tay tôi còn nhanh hơn não, liền để lại bình luận luôn.

“Vừa nãy hút thạch trái cây, lỡ tay hút nhầm vào môi anh mất rồi.”

Hôm sau, căn hộ đối diện chuyển đến một người hàng xóm mới, tôi mang bánh nhỏ sang chào hỏi.

Hàng xóm mới có tám múi bụng, vai rộng eo thon, chỉ là gương mặt thì lạnh như tiền.

“Sao lại là cô? Đồ lưu manh.”

Tôi lau nước miếng, giả vờ tỉnh bơ: “Anh đẹp trai, chúng ta quen nhau à?”

“Cô để lại mấy cái bình luận khó coi dưới tất cả video của tôi đấy…”

Chết rồi, quên mất là mình bị mù mặt, cứ chăm chăm vào một người mà “hái” mãi.

Tiến không được, lùi cũng không xong.

Cười gượng nhét cái bánh nhỏ vào tay hàng xóm mới.

Anh ta vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước lách tách.

Áo choàng tắm hé mở, thấy mặt tôi cái là kéo lại kín mít, khoanh tay cảnh giác nhìn tôi.

Cơ bụng trắng nõn lướt qua một cái, bụng tôi không đúng lúc kêu lên một tiếng “rột”.

“Không phải! Nghe tôi giải thích! Tôi chỉ là chưa ăn gì! Không phải muốn ăn anh đâu!”

Càng nói càng tệ, mặt hàng xóm càng lúc càng đen.

Anh ấy nhét cái bánh lại vào tay tôi.

“Vậy cô giữ lại mà ăn.”

Nói xong rầm một cái đóng sầm cửa lại.

Tôi ngồi thụp xuống hành lang kêu như chuột chũi bị dẫm đuôi.

Trời ơi, sao lại xấu hổ đến mức này!

Là người bị mù mặt, việc nhìn trai đẹp không cần suy nghĩ.

Dạo này không hiểu sao toàn lướt thấy đúng gu mình.

Video có anh đẹp trai đạp xe.

Video có anh đẹp trai chơi tennis.

Video có anh đẹp trai trượt tuyết.

Cảm giác hưng phấn do dopamine mang lại khiến tôi hứng quá nói năng không kiêng nể gì.

Giờ nhìn kỹ lại ID của mấy anh đẹp trai kia…

Hóa ra — đều là cùng một người!

Sau khi học thuộc gương mặt này suốt cả đêm, nó đã khắc sâu vào DNA tôi luôn rồi.

Bị gọi là “đồ lưu manh” đúng là không oan chút nào.

Tôi trốn chui trốn nhủi suốt một tháng, cho đến khi con chó của tôi – Viên Bảo – một hôm lôi về một con chó hoang bị lạc.

Sạch sẽ, có đeo chuông, vừa nhìn đã biết là chó nhà nuôi.

Tôi chụp ảnh con chó từ mọi góc độ, đăng lên mạng hy vọng chủ nó thấy được.

Vừa đăng được năm phút, chuông cửa đã vang.

Hàng xóm đẹp trai thở hổn hển, giơ điện thoại ra, bên trong là đúng tấm ảnh tôi vừa đăng.

“Con chó của tôi… có phải đang ở đây không?”

Chó con nghe thấy giọng chủ, phấn khích lao vào lòng anh ấy.

“Cảm ơn cô, cô tên gì?”

Tôi dựa vào khung cửa, nhìn anh hàng xóm có vẻ hơi ngại ngùng, cười rạng rỡ nói:

“Lê Dậu, Lê trong bình minh, Dậu trong giờ Dậu.”

“Bùi Thịnh.”

Duyên phận đúng là kỳ diệu, tôi làm con chuột sống dưới cống suốt một tháng, nửa đêm mới dám đi đổ rác chỉ vì sợ đụng mặt anh ấy.

Ai ngờ hôm nay vì chó tôi nhặt được chó anh, mà một bước thành công “lật mình làm chủ”.

Để cảm ơn, Bùi Thịnh tặng Viên Bảo cả một xe thức ăn chó nhập khẩu, nhiều đến mức tôi và Viên Bảo chỉ biết trợn mắt há mồm.

Nhân cơ hội đó, tôi cũng add luôn WeChat của anh.

Tôi nghi ngờ nickname của anh trên mọi nền tảng đều giống nhau.

Đều là “Không rảnh, đừng làm phiền”.

Không rõ anh làm nghề gì.

Nhưng tường nhà anh thì yên bình đến lạ, bài đăng mới nhất là chia sẻ một bài hát.

Tôi vừa nghe vừa thiếp đi lúc nào không hay.

Mơ màng nghĩ, người này… cũng có gu ghê.

Y chang tôi.

Là một otaku sống bằng nghề vẽ truyện tranh, tôi luôn theo nguyên tắc: có thể không ra ngoài thì tuyệt đối không bước chân ra khỏi cửa.

Hôm nay cuối cùng cũng ra siêu thị mua đồ dự trữ cho cả tháng.

Đi đi lại lại mấy chuyến mới vác hết đồ về nhà.

Chuyến cuối cùng xuống hầm xe, từ xa tôi đã thấy một người đàn ông lén la lén lút quanh xe tôi.

Nhìn rõ mặt hắn xong, tôi nổi điên.

“Khưu Minh, anh theo dõi tôi đấy à?”

Khưu Minh bước tới định giúp tôi xách đồ, tôi né sang một bên tránh.

Dân mạng theo dõi truyện tranh của tôi như kiểu “nuôi chó qua mạng”.

Trong chương mới nhất, tôi thêm một nhân vật mới — Ngũ Nhất.

Tôi vẽ đến quên cả trời đất, lúc cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Bùi Thịnh đã gửi từ ba tiếng trước.

Hàng xóm đối diện: “Giờ cô rảnh không? Có thể qua nhà tôi chụp giúp một tấm ảnh không?”

Mẹ của Viên Bảo: “Ái chà, xin lỗi nhé, giờ tôi mới thấy tin nhắn.”

Anh ấy trả lời liền, gửi tôi một dãy mật mã, rồi gọi điện tới luôn.

Tôi vừa mở cửa ra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Căn hộ trang trí rất có gu, nhưng dưới sàn toàn là bản thảo nhạc bị vò thành cục vứt lung tung.

Vài bức tường đầy ắp đĩa than, phân loại theo từng trường phái âm nhạc.

Còn có đủ loại nhạc cụ mà tôi chẳng gọi nổi tên.

“Còn nghe không đấy?”

Giọng nói bên kia điện thoại kéo tôi trở về thực tại.

“Ngăn kéo thứ hai ở bàn làm việc.”

Làm theo hướng dẫn, tôi tìm thấy bản nhạc đó.



Bình luận