#GSNH146 - Hướng Dẫn Yêu Đương
#GSNH146 - Chương 19
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi vừa thấy cái gì vậy?
!!!
Tiếu Tiếu từng nói, hy vọng tôi làm cảnh sát.
Tôi đã thi đỗ trường liên quan.
Tiếu Tiếu còn bảo thích người khỏe mạnh.
Muộn rồi, quảng cáo quái gì thế này.
Phải đi tập luyện thôi.
Không ngủ được.
Không ngủ được.
Không ngủ được.
Cái thứ đó dùng thế nào nhỉ, tra Google xem.
(Đỏ mặt đóng trang web)
Trưa mai không ăn cơm, đi gặp Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu thích bán hoa ở cổng trường, tôi sẽ mua một bông.
Như thế coi như Tiếu Tiếu tặng tôi rồi.
Đăng ký tài khoản.
Đặt tên: ‘Tiếu Tiếu điệu nghệ - Chú cảnh khuyển oai hùng’.
Hoàn hảo.
Cuối cùng cũng tốt nghiệp, tôi thật sự thành cảnh sát, có thể theo đuổi Tiếu Tiếu rồi.
Ngày đầu trực, căng thẳng quá.
Đang ngồi trong xe cảnh sát, đột nhiên cửa xe bị mở phắt.
Một cô gái lao vào lòng tôi.
Vốn định lạnh lùng đẩy ra, nhưng khi thấy rõ khuôn mặt, đầu óc tôi trống rỗng.
Là Tần Tiếu Tiếu.
Tôi không nhịn được, bật cười: “Lại hạnh phúc rồi anh zai ơi.”
À, đằng trước còn có người.
Sao cô ấy cắn cấu tôi thế này.
Tôi “hư” rồi đấy.
Không chịu nổi.
Tay không an phận chút nào.
Còng vào.
Tiếu Tiếu phải chịu trách nhiệm với tôi.
Đoan trang.
Đoan trang cái khỉ, tôi đoan trang sao nổi.
Lén nhắc Tiếu Tiếu học bài.
Hê hê.
Bị phát hiện rồi.
Hết hê.
Tay không an phận chút nào.
Đè xuống.
Tuyệt quá.
Hệ tọa độ chẳng phức tạp chút nào.
Tiếu Tiếu đúng là huấn luyện viên tình yêu của tôi.
—
Bị bỏ thuốc ở quán bar, tôi dùng chút tỉnh táo cuối cùng để kéo cửa xe cảnh sát bên đường.
“Chú cảnh sát, cháu cần giúp đỡ.”
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên ghế sofa ở đồn cảnh sát.
Một người đàn ông đẹp trai ngồi xổm trước mặt: “Cô dám công khai trêu ghẹo cảnh sát.”
Tôi lập tức quỳ “phịch” một cái, ôm lấy đùi anh: “Em lấy anh, em lấy anh, đừng kiện em! Em còn muốn thi công chức nữa mà!”
Giọng nói từ trên cao vang xuống: “Được, sang Cục Dân chính bên cạnh làm thủ tục.”
(Đã hết truyện)
Tình Chị Em Khác Máu (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Tôi bị ung thư máu, nhưng may mắn là cả bố và chị gái đều phù hợp để hiến tủy.
Chị nói bố đã lớn tuổi, sức khỏe kém, nên mặc kệ mọi người phản đối, chị kiên quyết bỏ đi cặp song sinh hơn 5 tháng trong bụng để hiến tủy cứu tôi.
Anh rể tôi khi nghe tin, đang công tác xa cũng lái xe suốt đêm quay về định nói chuyện với chị, ai ngờ lại gặp tai nạn xe và từ đó mất luôn khả năng làm cha.
Anh tuyệt vọng, tất cả oán hận đổ hết lên đầu tôi:
“Đều là tại em! Cả đời này anh không thể làm bố nữa rồi!”
Rồi anh như phát điên, cầm dao đâm tôi hơn chục nhát.
Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy chị ôm chặt lấy mình, giọng đầy thương xót:
“Em yên tâm, chúng ta là chị em ruột, chắc chắn sẽ ghép được mà!”
1
“Niệm Niệm, đừng sợ. Dù có phải liều mạng chị cũng sẽ cứu em.”
Nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc của chị, nhìn sự lo lắng trên mặt chị, tôi chỉ thấy sợ hãi đến run rẩy.
Bởi vì cái mạng mà chị nói là liều đó… chính là mạng của tôi!
Cảm giác bị đâm hơn chục nhát khiến tôi hoảng loạn, theo phản xạ đẩy mạnh chị ra và hét lớn:
“Đừng!”
Chị loạng choạng lùi mấy bước, may mà bố tôi nhanh tay đỡ kịp.
Bố tôi khó xử, định nói gì đó:
“Niệm Niệm, bố biết con sợ bệnh tật, nhưng chị con còn đang bầu to, con…”
Cả phòng họ hàng đều sững sờ, ánh mắt họ nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Tôi chẳng còn tâm trí giải thích, việc quan trọng nhất bây giờ là phải ngăn chị đi xét nghiệm ghép tủy.
“Chị! Chị không được đi làm xét nghiệm ghép!”
“Trong bụng chị còn hai đứa bé. Cho dù chị có hợp, em cũng sẽ không lấy tủy của chị. Ngay từ đầu đừng đi xét nghiệm!”
Vẻ hoảng hốt của tôi khiến mọi người đều tưởng tôi thương chị và hai đứa nhỏ chưa ra đời, ai nấy cũng bắt đầu khuyên nhủ chị tôi.
“Si Si, em gái nói đúng đó, giờ em cũng quý giá lắm, đừng làm liều.”
“Đúng rồi, bao nhiêu người ở đây, sợ gì không ai hợp, đâu phải chỉ có mình em!”
“Phải đó, hơn nữa sắp sinh rồi, lỡ không ai hợp thì đợi sinh xong vẫn còn kịp.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Nhưng chị càng nghe càng kiên quyết:
“Mẹ trước khi mất đã nắm tay chị dặn phải chăm sóc em. Giờ nó bệnh nặng, chị là chị mà lại trốn sao được?”
“Mọi người đừng khuyên nữa. Trong lòng chị, người quan trọng nhất là em gái chị. Đừng nói là con chị, mạng chị chị cũng sẵn sàng cho nó!”
Nói xong, chị quay lưng bỏ ra ngoài tìm bác sĩ.
Tôi thực sự khóc nấc lên:
“Chị ơi!”
Thật ra bố tôi đã xét nghiệm và hoàn toàn phù hợp. Bác sĩ cũng nói sức khỏe ông đủ tốt để hiến.
Vậy mà tôi không hiểu vì sao chị nhất định phải hiến, còn sẵn sàng bỏ cả con mình.
Tôi biết chị yêu thương tôi, nhưng tình thương này quá nặng nề, tôi gánh không nổi. Tôi không muốn chết đâu!
Giờ chỉ còn một người có thể ngăn được chị – chính là người đã đâm chết tôi ở kiếp trước, chồng chị: Trịnh Vĩ.
Anh đang làm việc xa một năm, còn nửa năm nữa mới về.
Tôi gạt hết nỗi sợ với anh, gọi điện cầu cứu, kể toàn bộ sự việc:
“Anh rể, em thề là em sẽ không bao giờ lấy tủy của chị. Nhưng em khuyên mãi chị không nghe, anh về ngay đi!”
Ngày hôm sau anh đã về đến nơi.
Anh kiên nhẫn khuyên nhủ chị:
“Vợ à, để anh đi xét nghiệm, anh sẽ hiến cho Niệm Niệm, được không?”
Chị lắc đầu:
“Anh và em ấy đâu có cùng huyết thống, xác suất hợp thấp lắm.”
Dù nói vậy, anh vẫn đi làm xét nghiệm.
Kết quả ba ngày sau có, đúng như dự đoán, anh không phù hợp. Nhưng chị thì phù hợp.
Sắc mặt anh trầm xuống:
“Triệu Si Si, chuyện này anh không đồng ý!”
Chị phản ứng dữ dội:
“Anh có ý gì? Anh muốn nhìn em gái ruột của em chết sao?”
Anh gằn giọng:
“Anh không nói thế!”
“Nhưng em cũng phải nghĩ đến con mình! Chúng đã biết đạp rồi, vài tháng nữa là ra đời!”
“Đợi sinh xong, em muốn làm gì anh cũng không cản!”
Chị vừa khóc vừa nói:
“Nhưng bệnh bạch cầu đâu phải cảm cúm thông thường!”
“Nếu lỡ bệnh của em gái em chuyển biến xấu thì sao?”
“Anh đảm bảo được không?”
Anh nghẹn lại, câu này biết trả lời sao?
Mặt anh sầm xuống:
“Dù thế nào, anh cũng không đồng ý!”
Chị bất ngờ chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, hét lớn:
“Ai dám cản em cứu em gái, em sẽ đâm chết ngay tại chỗ!”
Cả phòng chết lặng.
Mặt Trịnh Vĩ trắng bệch, sợ hãi đến mức suýt quỳ xuống, giọng run run cầu xin:
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
