#GSNH145 - Em Kết Hôn Rồi, Chú Rể Không Phải Anh
#GSNH145 - Chương 3
Nhìn đoạn ghi âm tôi thu lại, tôi không khỏi nhớ câu nói Lục Trần từng bênh vực cô ta:
“Từ Thiên là người tôi quá rõ, cô ấy không có nhiều tâm tư như em.”
Lúc ấy, chỉ vì Từ Thiên lừa tôi – báo tin giả rằng Lục Trần gặp tai nạn đúng ngày sinh nhật anh – khiến tôi hoảng loạn chạy đến bệnh viện.
Cô ta chỉ cười, bảo là “đùa cho vui”.
Mà tôi, ngu ngốc tin thật.
Khi lấy hết can đảm kể sự thật, Lục Trần vẫn chọn đứng về phía cô ta.
—
Tôi gửi đoạn ghi âm cho Lục Trần.
Không vì gì khác, chỉ muốn anh ta biết: người “không có tâm tư” kia mới là kẻ xấu xa thật sự.
Nửa tiếng sau, Lục Trần gọi đến:
“Em ghen à? Cố tình dựng màn kịch cưới xin để chọc tức tôi?”
Tôi chỉ thấy buồn cười, muốn bật cười thành tiếng.
Tôi lạnh nhạt cúp máy, thẳng tay chặn liên lạc.
Không chút do dự.
4
Nghĩ lại chuyện từng thích Lục Trần, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu hồi đó đầu óc mình có vấn đề, mắt mù, hay đơn giản là… trúng tà?
Sau khi cưới Tạ Nam, cuộc sống của chúng tôi tuy không nồng cháy nhưng hòa hợp, tôn trọng nhau.
Tôi không rõ anh có yêu tôi không, nhưng những chi tiết nhỏ đã trả lời:
Anh ghim tin nhắn của tôi lên đầu.
Ảnh nền WeChat đổi thành hình tôi.
Một người ít khoe đời tư như anh lại đăng liên tục ảnh tôi mặc váy cưới.
Ánh mắt anh nhìn tôi dường như chứa đựng yêu thương tràn đầy – tôi không biết có phải ảo giác không.
Dù ít nói, mỗi hành động của anh đều khiến tôi hạnh phúc vô bờ.
5
Một tuần sau, tôi nghe tin về Lục Trần.
Anh ta gọi cho mẹ tôi, nói đã về nước, muốn bàn chuyện cưới xin với tôi.
Mẹ tôi cạn lời, chửi thẳng “đồ thần kinh” rồi cúp máy.
Lục Trần đổi số khác gọi cho tôi, giọng điệu tự mãn:
“Tiết Ngưng, đừng nháo nữa. Anh biết em đợi anh bảy năm. Anh nghĩ kỹ rồi, lần này về sẽ cưới em.”
“Nhưng anh nhắc trước: sau này, Thiên Thiên sẽ được anh coi như con ruột. Còn Từ Thiên, cô ấy là mẹ đơn thân, nếu cần giúp, anh vẫn sẽ giúp. Hy vọng em đừng để ý.”
Tôi buồn cười đến mức không nhịn nổi, đưa điện thoại cho Tạ Nam:
“Chồng à, anh nói chuyện với anh ta đi.”
Tạ Nam mặt tối sầm, lạnh lùng nhận điện thoại:
“Tôi khuyên anh đừng quấy rầy vợ tôi nữa. Nếu không, tôi không ngại cho anh ngồi bóc lịch vài ngày.”
Lục Trần không nổi đóa, chỉ lạnh nhạt hỏi:
“Nói đi, Tiết Ngưng trả anh bao nhiêu để diễn kịch lâu thế?”
Tôi tức cười đến phát run, giật điện thoại, quát:
“Tôi bao nuôi anh ấy cả đời, được chưa? Không tin thì tôi gửi video riêng tư của chúng tôi cho anh!”
Bên kia im lặng nửa giây, rồi Lục Trần tức đến nghiến răng:
“Đồ… vô… liêm… sỉ!”
Tôi cười sặc sụa, cúp máy.
Quay sang, thấy Tạ Nam mặt đỏ như gấc, lắp bắp:
“Em… em quay lúc nào?”
Tôi bị anh chọc cười ngả nghiêng, trêu: “Anh đoán xem?”
Tạ Nam mặt càng đỏ, quay đi, ấp úng: “Không được gửi… anh không muốn ai thấy em.”
Tôi bật cười, kéo mặt anh xuống, hôn thật kêu: “Yên tâm, em dọa hắn thôi, làm gì có quay.”
6
Cuối cùng, không tìm được tôi, Lục Trần nghe bạn bè nói tôi thật sự đã cưới.
Nghe kể, anh ta ngẩn người như mất hồn, lẩm bẩm:
“Sao có thể… Tiết Ngưng bám tao bảy năm như chó, sao giờ lại bỏ tao lấy người khác?”
Tôi chỉ coi đó như trò cười.
Có lẽ Lục Trần từng yêu tôi, nhưng vì quen được nuông chiều nên ích kỷ hưởng thụ.
Giờ thì quá muộn.
7
Một hôm, tôi đứng dưới công ty đợi Tạ Nam, nghe ai gọi: “Tiết Ngưng!”
Quay lại, tôi ngạc nhiên – Lục Trần.
Anh ta râu ria xồm xoàm, tiều tụy, chẳng còn vẻ bóng bẩy xưa.
“Tiết Ngưng, em cưới giả đúng không? Đừng lừa anh. Về với anh, chúng ta cưới nhau! Từ Thiên và con cô ta, anh đuổi đi rồi!”
Anh ta loạng choạng lao tới.
Tôi hoảng sợ lùi lại, suýt ngã vào vòng tay vững chắc – Tạ Nam.
Anh kéo tôi ra sau, chắn trước mặt, lạnh giọng gọi bảo vệ.
Vài bảo vệ chạy tới, giữ chặt Lục Trần.
Anh ta vẫn gào: “Tiết Ngưng, về với anh! Chúng ta cưới ngay! Anh chỉ yêu em!”
Tôi xoa bụng, lạnh lùng: “Tôi có thai rồi, anh thấy có khả năng không?”
“Anh thích Từ Thiên, mẹ anh cũng thích cô ta, Thiên Thiên mong anh làm ba. Cưới mẹ con họ đi cho trọn vẹn.”
Đúng lúc, Từ Thiên dắt Thiên Thiên chạy tới, nổi giận gào:
“Tiết Ngưng, cô còn dây dưa với A Trần làm gì? Chúng tôi sắp cưới, cô tránh xa anh ấy!”
Cô ta nhào vào kéo Lục Trần.
Lục Trần mất kiên nhẫn quát: “Ai là chồng cô? Chúng ta cưới đâu!”
Từ Thiên lúng túng: “Chẳng phải mẹ anh đồng ý rồi sao, sớm muộn cũng thế.”
Lục Trần cười lạnh: “Mẹ tôi đồng ý thì cô cưới mẹ tôi. Tôi giúp cô vì tình nghĩa cũ, tôi không yêu cô từ lâu. Người tôi yêu chỉ có Tiết Ngưng.”
Tôi chỉ cười nhạt, chẳng còn cảm xúc.
Thiên Thiên tức giận đập Lục Trần: “Chú xấu xa! Con không thèm chú làm ba!”
Lục Trần quát: “Biến!”
Nhìn cảnh hỗn loạn, tôi kéo tay Tạ Nam: “Chồng à, mình đi thôi.”
“Ừ.” Anh dịu dàng ôm tôi rời đi.
Lục Trần phát điên, giãy khỏi bảo vệ, đập cửa xe, cố giữ tôi.
Nhưng xe đã nổ máy, nhanh chóng rời khỏi.
8
Vài ngày sau, tôi và Tạ Nam bàn đi du lịch.
Khi máy bay cất cánh, mọi ưu phiền trong lòng tôi tan biến.
Trước đó, Lục Trần bám riết, thậm chí ngày nào cũng đứng trước nhà tôi.
Báo cảnh sát mấy lần vô dụng, tôi đành gọi mẹ anh ta đến dắt về.
Trên đường về, phòng thuê của Lục Trần bị rò khí gas.
Anh ta ngạt khí, vào phòng cấp cứu, suýt mất mạng.
Dù giữ được tính mạng, anh ta thành người thực vật.
Mẹ anh ta khóc xin tôi đến thăm, tôi từ chối thẳng.
Lục Trần ra nông nỗi này, chỉ tự trách chính mình.
9
Trong lúc du lịch, tôi nghe tin Từ Thiên dẫn con trai gả cho một lão già giàu có.
Nhưng chẳng bao lâu, lão ta phá sản vì cờ bạc, còn bạo hành Từ Thiên.
Cuộc đời cô ta cứ thế lụi tàn.
10
Nhờ một lần tình cờ, tôi biết một bí mật: Tạ Nam chính là cậu bé năm xưa cứu tôi khỏi sóng biển.
Ngày đó, tôi suýt bị sóng cuốn, cậu thiếu niên ấy lao ra kéo tôi lên.
Tôi từng tiếc vì không kịp nói lời cảm ơn.
Hóa ra ông trời đã đưa cậu bé tốt bụng ấy đến bên tôi, chỉ là đi một vòng thật dài.
Phiên ngoại: Lục Trần
Tôi mất đi cô gái từng yêu tôi suốt bảy năm.
Cô gái từng yêu tôi như sinh mệnh.
Tôi ngây ngô nghĩ Tiết Ngưng sẽ mãi như “keo chó” bám lấy tôi.
Cho đến khi cô ấy thật sự kết hôn.
Mất cô ấy, tôi mới biết mình yêu cô ấy từ lâu.
Tôi từng nghĩ chỉ cần nói “kết hôn đi”, cô ấy sẽ mừng như trẻ con.
Nhưng giờ, ánh mắt cô ấy nhìn tôi không còn yêu thương, chỉ lạnh lùng như người dưng.
Nỗi đau này gấp mười lần khi bị Từ Thiên từ chối năm xưa.
Ngày bị rò khí gas, trong cơn mê man, tôi mơ thấy mình cưới Tiết Ngưng, có con, có hạnh phúc.
Tôi không phân biệt được đó là mơ hay thực.
Nhưng nếu được, tôi nguyện mãi không tỉnh lại.
Tiết Ngưng, anh yêu em.
Nếu có kiếp sau, để anh yêu em điên cuồng như em từng yêu anh – được không?
[HOÀN]
(Đã hết truyện)
Trò Chơi Của Tống Chi (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
HE,
Hiện Đại,
Nữ Cường,
Sắp đến ngày cưới, bạn trai trở nên vô cùng hưng phấn, mỗi đêm đều dồi dào sức lực không cạn.
Trước khi ngủ, tôi nghe thấy anh ấy nghe điện thoại ngoài ban công.
“Em à, phiền em cố gắng ứng phó với Tống Chi thêm chút nữa, bên Vũ Tình sắp sinh rồi, anh thật sự không yên tâm về cô ấy.”
“Nhớ diễn cho giống vào, đừng để bị phát hiện, đến hôm cưới chúng ta sẽ đổi lại.”
“Đúng rồi, mai em thử giúp anh bộ lễ phục cưới luôn nhé, nhớ chọn màu trắng.”
Một lát sau, ngoài ban công vang lên một tiếng “Ừ.”
Tôi mím môi khẽ cười.
Đổi người sao?
Không sao cả, đến lễ cưới vẫn có thể đổi lại.
1
Khi Phó Tịch Chu trở lại phòng, tôi vừa thay xong đồ ngủ, đang kéo quai áo lên vai.
Vòng eo liền bị một đôi tay ôm chặt từ phía sau.
“Vợ ơi.”
Gọi nghe thật ngọt ngào.
Tôi nhướng mày, khẽ búng vào trán anh.
“Ai là vợ anh chứ, còn chưa cưới mà đã gọi rồi.”
“Tôi không nhận đâu nhé.”
Anh chỉ cười, không nói gì, chỉ dụi đầu vào vai tôi cọ cọ.
Phó Tịch Chu có gương mặt hoàn hảo giống hệt anh trai mình, nhưng so với anh trai thì bám người hơn, chiêu trò cũng nhiều hơn.
Nói đơn giản là, biết làm nũng, lại giỏi chuyện giường chiếu.
Thật ra so với bạn trai tôi, tôi lại càng thích cậu em song sinh này hơn.
Nên cái trò hoán đổi này, tôi cũng khá tận hưởng.
Tôi xoay người trong lòng Phó Tịch Chu, hai tay vòng lên vai anh, hơi thở phả nhẹ.
“Mới nãy gọi điện với ai đấy? Còn tránh tôi nữa.”
“Sao vậy, có tình nhân nhỏ rồi hả?”
Phó Tịch Chu mỉm cười hôn nhẹ lên khóe môi tôi:
“Không nói đâu, bí mật.”
Anh bế bổng tôi lên, một chân quỳ thẳng lên giường.
2
Sau một đêm kịch liệt, tôi thật sự kiệt sức, đến cả đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích.
Phó Tịch Chu vẫn như mọi lần, khiến tôi “ăn no uống đủ”.
Ánh sáng xuyên qua khe rèm rọi lên mặt tôi, ấm áp dễ chịu.
Phó Tịch Chu ôm tôi từ phía sau, nhẹ nhàng đặt xuống vài nụ hôn đầy quyến luyến.
“Chi Chi, buổi sáng tốt lành.”
“Ừm.”
“Một ngày mới bắt đầu rồi, em không định thơm anh một cái sao?”
Đấy, lại bám người rồi.
Nhưng tôi cũng thích.
Tôi cười xoay người, kéo cà vạt của anh xuống, ngẩng đầu hôn anh một nụ hôn kéo dài hai phút.
“Được rồi, thế là thưởng đủ chưa?”
“Buồn ngủ chết đi được, em đâu có sức dồi dào như anh, để em ngủ thêm lát nữa, lát còn phải thử lễ phục.”
Phó Tịch Chu liếm môi, khẽ “ừ” một tiếng, chỉ ôm lấy tôi, không nói gì thêm.
Tôi ngủ thêm cả buổi sáng, đến khi hoàn toàn tỉnh táo thì cũng vừa kịp giờ thử lễ phục.
Nhân viên lần lượt đẩy từng giá treo vào phòng, mỗi giá đều treo đầy váy cưới của các thương hiệu nổi tiếng.
Còn một dãy khác, là những bộ lễ phục may đo thủ công suốt ba tháng trời.
Thật ra những bộ vest này đều đo theo số đo của đối tượng liên hôn – Phó Nam Kiều.
Nhưng mà, là anh em sinh đôi mà, số đo của Phó Nam Kiều thì Phó Tịch Chu mặc cũng chắc chắn vừa y chang.
Tôi vươn vai thật dài, rồi đứng dậy bắt đầu thử váy cưới.
Mỗi lần tôi thay một bộ, ánh mắt của Phó Tịch Chu lại sáng thêm một phần.
Đến khi tôi mặc thử chiếc váy voan mỏng thứ ba, anh bước đến cạnh tôi, ánh mắt dính chặt lên người tôi, giọng khàn khàn:
“Chi Chi, em thật sự rất đẹp.”
Đẹp hay không, tôi đương nhiên biết rõ.
Tôi mỉm cười e thẹn:
“Thích bộ này à?”
“Ừ, em cũng rất thích. Anh đi thử vest đi, phối hợp thử xem sao.”
Phó Tịch Chu cúi đầu, hôn tôi một cái ngắn.
“Em chọn giúp anh đi.”
“Được thôi.”
Tôi bước tới dãy vest, đầu ngón tay lướt qua từng bộ, chọn ra một bộ trắng và một bộ đen.
“Hai bộ này, đều thử đi.”
Ánh mắt Phó Tịch Chu mang theo ý cười, nhận lấy.
Khi anh vào thay đồ, chiếc điện thoại để trên ghế sofa rung lên, màn hình bật ra vài dòng tin nhắn:
【Em trai, bắt đầu thử lễ phục chưa?】
【Nhớ chọn màu trắng nhé, cà vạt thì tùy em chọn.】
【Khi thay đồ nhớ che hình xăm đi, đừng để Tống Chi nhìn thấy.】
【Kẻo cô ta nghi ngờ.】
Tôi nhướng mày, đúng là bận thật.
Người tình nhỏ sắp sinh đến nơi rồi, vẫn không quên nhắc nhở em trai chọn lễ phục.
Tôi chỉ liếc nhìn hai dòng, sau đó thản nhiên thu ánh mắt lại.
Phó Tịch Chu thử cả hai bộ vest, rồi hỏi tôi thấy thế nào.
Tôi ung dung bước lại gần, đi quanh anh hai vòng, rồi chọn một chiếc cà vạt, đích thân thắt lên cho anh.
“Bộ đen này đi, hợp đấy.”
Phó Tịch Chu siết chặt tay tôi, kéo tôi vào lòng, giọng đầy cưng chiều:
“Được, Chi Chi thích thì chốt bộ này.”
3
Thử lễ phục xong, Phó Tịch Chu quay về công ty làm việc.
Ngôi nhà hiện tại là nhà tôi, Phó Nam Kiều cũng chẳng mấy khi đến.
Giờ đổi thành Phó Tịch Chu thì anh lại xem đây như nhà tân hôn, gần như ngày nào cũng đến, bảo là vì nhớ tôi.
Tôi trêu:
“Sau này cưới rồi, chẳng phải ngày nào cũng gặp sao?”
Anh hừ nhẹ:
“Sau này là sau này, còn bây giờ thì anh cũng muốn ngày nào cũng thấy em.”
Tôi thì chẳng có ý kiến gì, dù sao người phải vất vả cũng đâu phải tôi.
Nghỉ ngơi một lúc cho hồi sức, tôi pha một tách hồng trà, rồi thong thả đi vào thư phòng.
Tôi ngồi thụp xuống chiếc ghế xoay trong phòng, chân đong đưa nhẹ nhàng, chống cằm nhìn vào khung trò chuyện trên máy tính trước mặt.
Trước đó khi Phó Nam Kiều đến nhà tôi, anh ta từng dùng thư phòng này để mở một cuộc họp khẩn qua mạng. Do thói quen, sau khi họp xong anh ta không thoát khỏi tài khoản WeChat cá nhân.
Còn Phó Tịch Chu thì chưa bao giờ bước vào thư phòng, mỗi lần đến đều chạy thẳng vào phòng ngủ tìm tôi.
Thế nên, cả hai người họ đều không biết tôi có một chỗ có thể xem được đoạn chat giữa hai anh em họ.
Phó Nam Kiều: 【Chọn xong lễ phục rồi chứ?】
Phó Tịch Chu: 【Ừ.】
Phó Nam Kiều: 【Dạo này diễn tới đâu rồi? Tống Chi có nghi ngờ gì không?】
Phó Tịch Chu: 【Không, rất thuận lợi, cô ấy không phát hiện gì cả.】
Tôi khe khẽ ngân nga một giai điệu nhỏ, tay lướt chuột, từ tốn kéo xuống xem tiếp.
【Vất vả cho em rồi, Tịch Chu, em cố gắng thêm chút nữa, chỉ còn 3 tháng nữa là đến lễ cưới. Chủ yếu là dạo này Vũ Tình bụng to, tâm trạng lại bất ổn, thật sự không thể rời khỏi anh.】
【Không sao, đây là việc nên làm.】
【À đúng rồi, còn một tháng nữa là đến sinh nhật Tống Chi, anh đã đặt cho cô ấy một bộ trang sức, em rảnh thì qua anh lấy nhé.】
【Không cần đâu, em đã chuẩn bị rồi.】
【Em chuẩn bị rồi? Khi nào vậy?】
【Không lâu trước đây. Đã đóng kịch thì phải làm cho trọn, muốn đóng giả anh, thì em đương nhiên phải tìm hiểu tất cả thông tin về Tống Chi.】
【Vẫn là em chu đáo, em làm việc anh yên tâm.】
Tôi không kìm được bật cười thành tiếng.
Xem ra trong ba chúng tôi, kẻ ngốc nhất… chính là Phó Nam Kiều.
Ngay cả toan tính của em trai mình mà anh ta cũng chẳng hay biết gì.
Tôi nhấp một ngụm hồng trà, rồi tiếp tục kéo xuống xem.
Phó Tịch Chu: 【Anh đã thích Bạch Vũ Tình đến thế, sao không dứt khoát hủy hôn với Tống Chi rồi cưới cô ta luôn?】
Phó Nam Kiều: 【Làm sao anh có thể hủy hôn được, anh chỉ là chơi bời bên ngoài thôi, trái tim vẫn ở chỗ Tống Chi, người anh yêu nhất vẫn là cô ấy.
Chờ Vũ Tình sinh xong, anh sẽ đưa mẹ con cô ta ra nước ngoài, tuyệt đối không để Tống Chi phát hiện.
Trước lễ cưới, anh không muốn có bất cứ biến cố nào, nên em nhất định phải diễn trọn vai này giúp anh.
Còn công ty cũng làm phiền em gánh vác thêm, đợi giai đoạn này qua đi, chúng ta sẽ đổi lại.】
Phó Tịch Chu không trả lời nữa, đoạn hội thoại dừng tại đó.
Tôi đổi chân bắt chéo, xoay xoay cổ, sau đó thoải mái ngả người vào lưng ghế, uống cạn tách hồng trà trong tay.
Đột nhiên, giao diện trên máy tính hiển thị dòng chữ “WeChat đã đăng nhập ở nơi khác”.
Tôi nheo mắt lại.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
