Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH143 - BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM

#GSNH143 - Chương 16



Hơi thở của Trần Cảnh Hành trở nên rối loạn: “Em là con gái, nên biết giữ ý một chút.”

“Vậy… anh thích em giữ ý sao?”

Anh cúi mắt nhìn tôi, như sợ tôi buồn, lông mày nhíu lại, giọng dịu dàng dỗ dành:

“Em có thể… hơi không giữ ý cũng được, nhưng chỉ được thế trước mặt anh thôi.”

Thấy tôi vẫn không vui, anh bất lực thở dài:

“Thôi được, em thấy thế nào vui thì cứ làm thế đi.”

Đây là câu Trần Cảnh Hành nói với tôi nhiều nhất trong những năm sau này.

Vì tôi không còn người thân trên đời, anh càng xót xa, càng bao dung.

Anh sợ tôi chịu thiệt, càng sợ tôi không vui dù chỉ một chút.

Ngày chúng tôi chính thức xác định mối quan hệ, Trần Cảnh Hành nghiêm túc giới thiệu tôi với gia đình và bạn bè.

Tôi không biết là trùng hợp hay cố ý, nhưng khi giới thiệu tôi với mấy đứa em họ, anh nói một câu nghe rất quen:

“Sau này gặp Niệu Niệu, đừng gọi linh tinh. Cô ấy là chị dâu chính thức của các em.”

Cô gái hôm đó cùng anh đến tiệc nhà họ Lộ nhìn chúng tôi, cười rạng rỡ:

“Chị dâu, em biết ngay anh Cảnh Hành thích chị mà.”

Tôi vừa ngại vừa ngạc nhiên, trước đây còn nghi ngờ mối quan hệ giữa họ.

“Hôm đó vừa bước vào, mắt anh Cảnh Hành đã dán chặt lên chị.”

Trần Vi cười hì hì, ôm cánh tay tôi: “Nhưng chị dâu xinh thật, em cũng thích chị lắm!”

Tôi không kìm được, ngoảnh lại nhìn anh.

Ông trời thật công bằng. Những gì bạn mất đi, vào một thời điểm nào đó, sẽ có người bù đắp bằng cách khác.

“Nhìn gì thế?”

Anh xoa nhẹ đầu tôi, mắt đầy bất lực xen lẫn cưng chiều:

“Nhìn đến ngẩn người rồi kìa.”

“Anh đẹp trai quá…” Tôi ôm cánh tay anh, khẽ thở dài.

Khoảnh khắc ấy, như thể tôi trở lại những năm tháng thiếu nữ vô tư.

Trần Cảnh Hành nghiêm nghị liếc tôi:

“Người đẹp trai như anh, sau này mãi là của em, vui không?”

Tôi tất nhiên rất vui. Nhân lúc không ai để ý, tôi nhón chân hôn trộm lên cằm anh.

Anh khẽ ho, ngón tay nắm tay tôi nóng lên.

“Đừng vội, trời chưa tối mà.” Anh thì thầm.

Nhưng tôi vẫn nắm chặt tay anh, kéo anh ra khỏi đại sảnh, chạy đến cuối hành lang vắng.

“Niệu Niệu…”

Anh nắm tay tôi, bảo tôi chạy chậm lại.

Dưới ánh trăng, tôi ngước nhìn khuôn mặt điển trai của anh.

Không kìm được, tôi nâng mặt anh: “Bác sĩ Trần…”

“Hình như vấn đề tăng sinh của em vẫn chưa ổn, tối nay lại hơi đau… anh kiểm tra giúp em nhé?”

Ngón tay tôi chậm rãi lướt xuống, qua lồng ngực, chạm vào tay anh.

Rồi tôi nắm tay anh, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, giữ chặt.

“Thuốc của bác sĩ Trần… hình như không hiệu quả.”

“Anh bảo rồi, thuốc chỉ là một phần, phải kết hợp vật lý trị liệu. Anh làm giúp em nhé?”

Anh vừa nói, vừa cúi đầu, để ánh trăng mờ nhạt bao trùm cả hai.

Lần này, tôi không phân biệt được anh nghiêm túc hay trêu đùa, nhưng tôi chẳng còn tâm trí để đoán.

Trần Cảnh Hành hôn tôi, các ngón tay đan chặt.

“Niệu Niệu…”

“Ưm…” Tôi choáng váng vì nụ hôn của anh, cả người lâng lâng.

“Trước đây anh từng nói… anh đã thích một cô gái.”

“Hả?” Tôi mở to mắt, định đẩy anh ra.

“Cô gái đó từng ngủ thiếp trong thư viện, ngay trước mặt anh.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, giọng phảng phất ý cười: “Anh đã nhìn cô ấy ngủ rất lâu.”

“Lúc đi, anh đánh thức cô ấy, chỉ vào quyển sách của cô ấy.”

“Anh để lại số điện thoại trong cuốn sách đó.”

“Nhưng cô ấy hình như không thấy.”

“Trần Cảnh Hành…” Tôi sững sờ.

Hồi đó, tôi chỉ lo xấu hổ vì bị anh bắt gặp chảy nước miếng khi ngủ, nào để ý anh chỉ vào cuốn sách nào…

“Nhưng may là chưa quá muộn. Những gì thuộc về anh, sớm muộn cũng là của anh.”

Anh siết chặt tôi, thì thầm bên tai: “Niệu Niệu, em là điều quan trọng nhất anh từng đánh mất… nhưng may mắn thay, anh đã tìm lại được.”

[HOÀN]

(Đã hết truyện)

Tôi Không Cần Anh (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Trước ngày cưới, “ánh trăng sáng” của chồng sắp cưới đòi nhảy biển.

Anh ấy mặt không biến sắc, lấy nhẫn cưới ra, thề sống thề chết về lòng trung thành với tôi.

Thậm chí ngay trước mặt tôi, anh xóa sạch liên lạc với cô ấy.

“Đừng lo, cô ấy chỉ dỗi thôi. Anh sẽ không vì cô ấy mà bỏ đám cưới đâu, anh không muốn em buồn.”

Nhưng anh quay lưng đi, lén liên lạc với trợ lý để đặt chuyến bay sớm nhất.

Trợ lý hỏi anh: “Nhưng còn đám cưới thì sao?”

“Tiểu Tiểu nguy hiểm như vậy, tôi không thể mặc kệ được. Cô ấy sẽ hiểu cho tôi mà.”

Và thế là, ngay trong ngày anh tính đào hôn.

Tôi gọi về cho gia đình.

“Mẹ ơi, con đồng ý di cư rồi. Ừm, đám cưới con không làm nữa.”

“Anh ta con cũng không cần.”

1

“Con chắc chưa?”

Giọng mẹ qua điện thoại đầy phấn khởi.

Tôi chợt nhớ lại tin nhắn vừa thấy trong điện thoại của Lục Thời An.

Rầu rĩ đáp một tiếng “Ừ”.

“Tốt quá! Hồi đó con nhất quyết không chịu đi, vì cái cậu bạn trai đó mà suýt cắt đứt quan hệ với cả nhà. Giờ cuối cùng cũng thông suốt rồi!”

“Nhưng đám cưới thì sao?”

Mẹ cẩn thận hỏi, sợ tôi đổi ý.

Chiếc nhẫn đính hôn trên tay vẫn còn sáng lấp lánh, nhưng tôi chẳng còn chút hứng thú nào.

“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi. Nếu anh ta không yêu con, con cũng chẳng cần anh ta.”

“Đám cưới này, con hủy.”

Nghe tôi xác nhận, mẹ lập tức vui như Tết: “Tốt, tốt lắm! Để mẹ chuẩn bị ngay cho con!”

Cúp máy, đèn trong phòng tắm vừa lúc tắt.

Lục Thời An vừa lau tóc vừa bước ra.

“Nói chuyện với ai thế?”

Tôi cất điện thoại, mỉm cười: “Không có gì.”

Anh chẳng nghi ngờ gì.

Ngồi xuống cạnh tôi, ôm tôi đầy thân thiết.

Ghé sát tai tôi, thì thầm: “Linh Linh, mai là đám cưới rồi, anh thật sự rất vui.”

“Cuối cùng cũng được rước em về nhà.”

Từng lời, từng chữ, nếu là trước đây chắc tôi đã mừng đến phát khóc.

Nhưng giờ tôi biết, tất cả chỉ là giả dối.

Chỉ là những lời nói dối để xoa dịu tôi, trong lúc anh đang tìm cách gặp Lâm Tiểu Tiểu.

Tôi không biết cảm giác trong lòng mình là gì.

Nghe những lời “chân thành” ấy, tôi lại thấy buồn nôn.

Nói xong, anh đứng dậy mặc áo, “Anh ra xem tiến độ ở hội trường một chút. Em buồn ngủ thì cứ ngủ trước nhé.”

Anh cầm chìa khóa, chuẩn bị ra cửa.

Tôi biết, nơi anh đến không phải là hội trường, mà là sân bay.

Anh định đi tìm Lâm Tiểu Tiểu.

Tôi bỗng muốn biết, trong lòng anh, giữa tôi và cô ấy, ai quan trọng hơn.

Thế nên tôi gọi anh lại, ánh mắt đầy van nài: “Có thể đừng đi không? Thời An, em muốn anh ở bên em.”

“Chỉ tối nay thôi, ở lại với em được không?”

Nhưng người vừa nói yêu tôi tha thiết bỗng đanh mặt lại.

Anh vội vàng liếc nhìn điện thoại.

Anh lại khó chịu liếc nhìn tôi: “Linh Linh, ngày mai chúng ta cưới rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói.”

“Nghe lời đi.”

Nói xong, không đợi tôi trả lời, anh đóng cửa lại.

Khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, tôi bật khóc nức nở.

Lục Thời An chắc không biết.

Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh.

2

Ba tiếng trước.

Tôi và Lục Thời An đang bàn chi tiết về lễ cưới ngày mai.

Đột nhiên anh nhận được một cuộc gọi.

“Anh Lục, cô Lâm đòi gặp anh, nói nếu không được gặp thì sẽ nhảy lầu…”

Nghe đến họ “Lâm”, tim tôi như thắt lại.

Cô Lâm mà trợ lý nhắc đến không ai khác, chính là ánh trăng sáng mắc chứng trầm cảm của Lục Thời An.

Tôi cứ tưởng lần này, anh sẽ phản ứng khác.

Không ngờ anh chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì cứ để cô ta chết đi, mấy người chẳng liên quan gì như cô ta sao phải để tâm?”

Rồi anh cúp máy, quay lại bình thản tiếp tục bàn chi tiết với tôi.

Tôi cứ nghĩ đây là kết quả của mười năm vun vén tình cảm.

Cho đến khi lúc nãy, khi anh đi tắm.

Tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại anh.

Đó là đoạn hội thoại giữa anh và trợ lý.

“Nhanh chóng đặt chuyến bay sớm nhất đến thành phố H cho tôi, tôi phải gặp Tiểu Tiểu.”

“Nhưng thưa anh, lễ cưới thì sao…”

“Lễ cưới lúc nào cũng tổ chức được, an nguy của Tiểu Tiểu quan trọng hơn, Linh Linh sẽ hiểu cho tôi.”

Hiểu ư…

Hiểu rằng anh lừa tôi rằng đã quên Lâm Tiểu Tiểu.

Hiểu rằng anh đang tính đào hôn ư?

Thật thú vị.

Mười năm yêu đương, giờ hóa thành một trò cười.

3

Tôi xóa thiệp mời trên mạng xã hội.

Dọn đồ rồi đến cửa hàng váy cưới.

Trời còn chưa sáng, lúc tôi đến nhân viên vẫn chưa kịp vào làm.

“Cô Tô, cô đến sớm thế này chắc là để chuẩn bị trang điểm đúng không!”

“Chắc là anh Lục nôn nóng lắm đây, haha…”

“Thật ghen tị với cô Tô, có người chồng yêu chiều như vậy.”

Nghe họ ríu rít, tôi kiên nhẫn chờ đến khi họ nói xong, rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi đến để trả váy cưới.”

Vừa dứt lời.

Mọi người xung quanh sững sờ.

“Trả váy cưới? Cô Tô, cô có phải…”

“Làm phiền gửi bộ váy này đến địa chỉ này giúp tôi.”

Tôi đưa họ địa chỉ từ bài đăng trên mạng xã hội của Lâm Tiểu Tiểu.

Coi như đây là món quà chúc mừng cho họ.

Xong xuôi, mẹ tôi vừa lúc đến nơi.

Thấy mẹ, nước mắt tôi lập tức trào ra.

Tôi lao vào vòng tay bà.

Mẹ vỗ vai tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Con gái ngốc, có mẹ ở đây rồi.”

Đợi tôi bình tĩnh hơn.

Mẹ mới hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tôi kể lại toàn bộ đầu đuôi.

Bà giận tím người.

“Hồi đó, hắn ta đã thề thốt đủ điều trước mặt mẹ, đến mức mẹ vẫn không đồng ý vì hắn chẳng đáng tin.”

“Vậy mà con vì hắn, suýt nữa cắt đứt quan hệ với mẹ. Hắn lại chẳng hề trân trọng con.”

“Loại người như vậy, không xứng với con, Nhân Nhân.”

Tôi siết chặt tay.

Nhìn bài đăng của Lâm Tiểu Tiểu trên điện thoại.

Bức ảnh chụp cô ta đứng trên sân thượng.

Dòng trạng thái: “Kiếp này không thể có anh, vậy kiếp sau thì sao?”

Trong phần bình luận, hàng chục tin nhắn lo lắng, quan tâm của Lục Thời An nổi bật lên.

Tôi nhớ đến cảnh anh quỳ gối trong tuyết cầu xin cưới tôi trước mặt mẹ.

Cuối cùng, tôi tắt điện thoại, lên xe.

Khi chuẩn bị lên máy bay.

Điện thoại bỗng vang lên tiếng chuông gấp gáp.

Là mẹ của Lục Thời An gọi.

“Linh Linh, bà nội không ổn rồi… con mau đến bệnh viện đi.”

Đầu óc tôi như đơ lại.

Tôi vội bỏ hành lý, bắt taxi quay về.

Suốt quãng đường, tay tôi run không ngừng.

Lục Thời An đối xử tệ với tôi, nhưng bà nội anh thì không.

Bà là người hiền hậu.

Những lúc tôi cãi nhau với anh, bà luôn bênh vực tôi vô điều kiện.

Bà cho tôi cảm giác dựa dẫm.

Một người già nhân từ như vậy lại lâm bệnh nặng.

Khi tôi đến bệnh viện, cả nhà họ Lục đều đã có mặt.

Đèn trong phòng phẫu thuật vừa tắt.

Bác sĩ từ trong phòng bước ra, “Ai là Tô Linh Linh? Bệnh nhân muốn gặp cô.”

Khi tôi bước vào, bà nội nằm trên giường, cả người cắm đầy thiết bị, trông yếu ớt vô cùng.

“Linh Linh…”

Tôi ngồi xuống bên cạnh.

Đôi bàn tay lạnh buốt của bà nắm chặt lấy tay tôi.

“Bà muốn nhìn thấy cháu và Thời An kết hôn, bà mới yên tâm.”

“Linh Linh, bà muốn các cháu sống thật tốt với nhau.”

Lời phản bác nghẹn lại nơi cổ họng, nói không được mà nuốt cũng không xong.

Tôi sợ, sợ rằng nếu nói ra sự thật, bà sẽ không chịu nổi.

Dù sao bà cũng rất yêu thương tôi, lại từng chứng kiến Thời An yêu tôi như thế nào.

Ai mà tin được chứ?

Rằng người từng thề yêu tôi trọn đời, chỉ yêu mình tôi, giờ đây lại thay lòng đổi dạ.

Từ phòng phẫu thuật bước ra, bà đã qua cơn nguy kịch.

Bà được chuyển vào phòng bệnh thường.

Cũng đúng lúc này, Lục Thời An xuất hiện.

Anh thở hổn hển, tóc tai rối bù.

Chắc hẳn, giống như tôi, còn chưa kịp lên máy bay đã bị gọi quay lại.

“Bà sao rồi?”

“Đã chuyển vào phòng bệnh thường.”

Nghe câu trả lời của tôi, anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh vừa định vỗ vai tôi thì tôi đã theo phản xạ tránh đi.

“Em…”

Thời An sững người, không hiểu vì sao tôi lại né tránh.

Anh định nói gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại dồn dập đã phá tan sự bối rối.

“Anh Thời An, anh đến đâu rồi? Em nhớ anh lắm.”

Loa ngoài chưa tắt.

Giọng điệu yểu điệu của Lâm Tiểu Tiểu cứ thế truyền vào tai tôi.

Lục Thời An sững lại, vội vàng tắt loa ngoài, vừa dỗ dành qua điện thoại, vừa định rời đi.

Tôi gọi anh lại, “Anh nóng lòng đi đến thế sao? Lục Thời An, người nằm trong này là bà nội ruột của anh đấy.”

Dù anh không muốn ở lại vì tôi, ít nhất cũng nên nghĩ đến bà nội chứ.

Nhưng Lục Thời An lập tức đổi sắc mặt, “Đừng nghĩ tôi không biết đây là trò của em. Không sớm không muộn, lại đúng lúc này bà nội đổ bệnh. Em đã biết tôi định đi gặp Tiểu Tiểu nên cố tình hợp tác với bà để kéo tôi về, đúng không?”



Bình luận