Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH137 - NỮ ĐẶC CÔNG XUYÊN THÀNH MINH TINH THỊ PHI

#GSNH137 - Chương 9



Quay lại chương trước: https://khotruyenhay.org/gsnh137-nu-dac-cong-xuyen-thanh-minh-tinh-thi-phi/gsnh137-chuong-8/

🌾NGOẠI TRUYỆN HÀN TRẦM🌾

1.

Nhiều năm trước, tôi từng gặp 000530.

Lúc ấy, tôi còn là học viên tại học viện quân sự, sống một cuộc đời quy củ đến mức gần như máy móc.

Vào một mùa đông lạnh giá, một đơn vị bí mật đến căn cứ chúng tôi để huấn luyện đặc biệt.

Giữa đám đông áo lính xanh, bỗng xuất hiện một ánh sáng khác biệt.

Dù lăn lộn trong bùn đất, trườn mình qua băng tuyết ở -20 độ, hay khi giương súng nhắm vào hồng tâm…

Cô ấy luôn mỉm cười.

Như thể mọi gian khó trên đời chẳng thể dập tắt niềm vui trong lòng cô.

Thời gian tôi được nhìn thấy cô ấy ngắn ngủi vô cùng.

Nhưng tôi gần như tham lam, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc.



Khi cô cầm súng, ngón út luôn khẽ cong, đốt giữa ngón áp út ép sát vào đầu ngón tay, tạo thành một chữ “c” nhỏ.

Mỗi lần tháo bom xong, cô thích gõ nắp hộp sắt theo nhịp ba dài ba ngắn, sáu tiếng.

Đó là mã Morse: “Tôi đã chiến thắng bạn.”

Tôi từng, sau một buổi học lái máy bay, đi ngang qua phòng mô phỏng, thấy cô ngồi lười biếng trong buồng lái.

Một tay điều khiển cần lái, đưa máy bay lên xuống như đang chơi trò trẻ con.

Lông mày rũ xuống, trông như sắp ngủ gật.

Bỗng một cú gõ mạnh vang lên trên đầu cô.

Rồi một tiếng quát giận dữ: “000530, ra ngoài ngay! Mang tạ chạy 20 vòng!”

Cô rụt cổ, mặt nhăn nhó nhưng vẫn ngoan ngoãn bước ra, quay đầu lại với nụ cười tinh nghịch.

Khi lướt qua tôi, cô khẽ nói: “Bạn ơi, xin nhường đường.”

Rồi cô bước về phía sân vận động dưới ánh hoàng hôn.

Chỉ nhìn bóng lưng, tôi cũng cảm nhận được sức sống rực rỡ toát ra từ từng đường nét trên người cô.



 

Chiều hôm đó, tôi đứng bên sân nhìn cô chạy hết vòng này đến vòng khác.

Trong lòng, tôi lặp đi lặp lại sáu con số ấy.

Tiếng còi báo hiệu huấn luyện ban đêm vang lên.

Tôi không kịp đợi cô chạy xong 20 vòng.

Và tôi cũng không gặp lại cô ở học viện quân sự nữa.

Chỉ còn lại ký ức cuối cùng khi ngoảnh đầu.

Dưới bầu trời xanh thẳm, thiếu nữ ấy như được ánh sao ôm trọn.

2.

Lần tái hợp với cô ấy là trong nhiệm vụ đặc biệt cấp D01.

Đội của tôi được chọn tham gia chiến dịch này.

Chúng tôi cùng xuất phát từ Trùng Khánh, bay đến Đức Hồng trên chiến đấu cơ.



Ở độ cao 30.000 feet, tôi và người tôi luôn khắc ghi cùng xé gió xuyên mây, hướng tới sứ mệnh.

Tôi không biết cô có từng liếc nhìn tôi, người đang sát cánh bên cô, dù chỉ một lần.

Nhưng tôi thì gần như mê đắm, chẳng muốn rời mắt.

3.

Tôi tận mắt chứng kiến cô lao về phía Tang Bạc với khí thế không gì ngăn cản.

Ánh hoàng hôn cuối cùng rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Tôi nghe cô hét lên: “Rút lui!”

Bóng tối nuốt chửng tất cả.

Cả cô ấy.

Tôi không ngoảnh lại nhìn cô lần cuối.

Tôi là đội trưởng.

Trên vai tôi là sinh mạng của hơn trăm con người.



Tôi phải chịu trách nhiệm với từng người trong số họ.

Tôi ra lệnh rút lui khẩn cấp.

Và chọn hy sinh cơ hội sống của mình để nhường cho đồng đội.

Sức nóng kinh hoàng ập đến từ phía sau.

Trước khi chìm vào bóng tối, tôi chợt nhớ đến cô gái dưới bầu trời đầy sao năm nào.

Kiếp sau, liệu chúng ta có còn cơ hội gặp lại?

Tôi thậm chí… chưa từng thực sự hiểu về cô.

4.

Tôi không chết.

Nhưng vì chấn thương và di chứng, tôi không thể tiếp tục tham gia các nhiệm vụ nguy hiểm.

Sau khi hồi phục, cấp trên giao cho tôi một nhiệm vụ kỳ lạ.

Tham gia một chương trình giải trí toàn ngôi sao.



Như thể một cách sắp xếp để tôi “về hưu” sớm.

Tôi cảm thấy bất lực, nhưng vẫn chấp nhận.

5.

Tôi lại thấy đôi mắt ấy.

Độc nhất, không thể nhầm lẫn.

Sáng rực, lấp lánh, tràn đầy sức sống.

Như thể bóng tối chẳng thể nào vấy bẩn chúng.

Cô ấy giống hệt cô ấy.

“Chẳng lẽ chỉ mình cô ấy được chỉnh filter sao?”

“Càng nhìn… càng giống cô ấy.”

6.

Tôi cầm tài liệu, tâm trí lạc lối.



“Ngày 14 tháng 3 năm 2022, nữ hoàng tai tiếng Hứa Cầm đột nhiên hôn mê.”

“Ngày 14 tháng 6 năm 2022, Hứa Cầm tỉnh lại sau ba tháng, đã xuất viện và về nhà tĩnh dưỡng.”

Ngày 14 tháng 6 năm 2022.

Ngày cô ấy tan biến trong biển lửa.

Liệu trên đời này, có thật sự tồn tại chuyện mượn xác hoàn hồn?

7.

Đúng rồi… là cô ấy.

Như thể thế giới này đang tái hiện những ký ức đã mất, một sự tồn tại chẳng ai lý giải nổi.

8.

Vì đất nước, chúng ta từng hy sinh.

Lần này, hãy yêu thương bản thân…

Sống thật hạnh phúc nhé!



000530.

822731.

🌾HOÀN NGOẠI TRUYỆN🌾

(Đã hết truyện)

CHỒNG SẮP CƯỚI MANG CỦA HỒI MÔN CỦA TÔI TẶNG CHO THANH MAI TRÚC MÃ, TÔI HỦY HÔN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Vào đúng ngày tôi tổ chức đám cưới, “thanh mai trúc mã” của chồng cũng đăng ảnh tiệc cưới của cô ta.

Trong ảnh là thẻ đen, siêu xe, sổ đỏ, đủ thứ trang sức đắt tiền, còn có cả viên kim cương máu giá trên trời – tất cả y hệt sính lễ của tôi.

Cô ta còn kèm một câu: “Những thứ thiếu hụt, người có lòng sẽ bù đắp cho tôi.”

Tôi cầm điện thoại chất vấn Cố Xuyên, lần đầu tiên anh ta lộ vẻ mặt ngang ngược:

“Cái gì mà của cô với của tôi, cưới rồi thì tôi có quyền quyết định.”

“Nhà Tiểu Cẩm thế lực yếu, tôi chỉ muốn giúp cô ấy có mặt mũi.”

“Cô có được người của tôi rồi, tôi không thể giữ lời hứa lúc trước mà luôn bên cô ấy, đây là bù đắp nên có.”

Tôi tức quá bật cười – anh ta quên là chúng tôi còn chưa đăng ký kết hôn à?

Đã có thỏa thuận với thanh mai thì chúc hai người trói nhau cả đời đi.

Thế là tôi gọi luôn cho cảnh sát.

Nhìn khu vực đặt sính lễ sắp bị dọn sạch trơn, tôi tức đến run cả người.

Mấy thứ đó là ba mẹ tôi cứ sợ tôi thiệt thòi, nên nhiều lần thêm thắt cho đủ đầy.

Giờ chỉ còn mấy món lặt vặt lấy hên nằm trơ trọi, nhìn mà buồn cười.

Nếu không tranh thủ lúc rảnh tay dặm lại phấn và lướt điện thoại, tôi còn chẳng biết Cố Xuyên giở trò sau lưng.

Vừa nghe tôi nói gọi cảnh sát, anh ta hất văng điện thoại tôi, mặt đen lại quát:

“Làm gì bé xé ra to thế hả, hét ầm ĩ lên cho khách khứa xem, mất mặt không?”

“Với lại có phải lấy hết đâu, chẳng còn để lại mấy món đó à. Dựa vào đồ vật để khoe thân phận, cô thực dụng quá đấy.”

“Huống hồ chiếc vòng ngọc quan trọng nhất vẫn còn mà.”

Tôi nhìn theo tay anh ta chỉ – là một chiếc vòng trông rất bình thường.

Cái vòng đó tôi nhận ra, Lâm Ngọc Cẩm từng khoe với tôi không biết bao nhiêu lần. Đó là quà mẹ Cố Xuyên tặng cô ta năm cô ta mười tám tuổi.

“Bác gái nói là để dành cho con dâu tương lai, nếu không phải cô chen ngang, bọn tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi.”

Tôi không thèm để tâm mấy lời khiêu khích đó. Cố Xuyên từng giải thích với tôi, là mẹ anh ta tự ý quyết định, chứ trong lòng anh ta chỉ có mình tôi.

Thấy vẻ mặt tôi dịu lại, Cố Xuyên vội vàng nhận công:

“Anh biết trong lòng em vẫn để ý chuyện này, nên đã dỗ Tiểu Cẩm nửa tháng mới lấy lại được vòng ngọc. Dù sao thứ này mới đại diện cho sự chấp nhận và công nhận của nhà họ Cố dành cho em.”

“Những thứ bù đắp cho Tiểu Cẩm chỉ là mấy món lạnh lẽo vô tri kia, làm sao so với vòng ngọc đầy ý nghĩa được.”

Ánh mắt anh ta tràn đầy tự tin, chờ tôi biết ơn gật đầu xin lỗi.

Tôi chỉ thấy buồn cười – lấy sính lễ bạc tỷ của tôi đi chống lưng cho Lâm Ngọc Cẩm, rồi quay lại nói cục đá chưa bán nổi vài triệu kia mới “có ý nghĩa”.

Đúng là tiêu chuẩn kép hết chỗ nói.

Nhìn khách khứa đã ngồi đầy, nghi thức sắp bắt đầu, tôi quyết định cho Cố Xuyên cơ hội cuối cùng.

“Anh kêu người đem đồ về ngay bây giờ, tôi sẽ coi như chưa biết gì. Nếu không…”

Tôi chưa nói hết câu thì bị anh ta cắt ngang thô bạo.

“Đàn ông nói một là một. Đã cho rồi sao còn đòi lại được. Sau này người ta nhìn tôi ra sao, nhà chồng Tiểu Cẩm nhìn cô ấy thế nào.”

“Cô đã gả vào đây rồi. Từ hôm nay, bớt cái tính tiểu thư đi, đừng cứ ích kỷ nghĩ cho riêng mình. Mọi lời nói, việc làm của cô đều đại diện cho thể diện nhà họ Cố và tôi – Cố Xuyên.”

“Ngày vui lớn như vậy, tôi không so đo với em. Sau này chú ý một chút. Giờ mau đi thay đồ, đến mạng che mặt cũng không đeo, nhìn coi ra cái gì.”

Anh ta nói rồi định quay đi, nhưng tôi gọi giật lại.

“Cố Xuyên, nếu anh không mang đồ trả về thì hủy hôn đi.”

Đúng lúc này bạn của anh ta vừa đến nghe được, bật cười “phì” một tiếng:

“Đe dọa luôn rồi à. Anh Cố cứ yên tâm, cả thành phố này ai chẳng biết thiên kim số một của Nhạc Thành cưới hôm nay. Cô ta không dám hủy đâu, dọa người cũng không thèm tìm lý do tốt hơn.”

“Biết chứ.” Anh ta cười nhạt liếc tôi một cái. “Tôi còn phải đi tiếp khách. Nhà họ Tô các người không có con trai, không rời tôi một bước được đấy.”

Tôi nhìn bóng lưng họ đi khỏi, im lặng một lúc rồi quay vào phòng thay đồ.

Không phải để đội mạng che mặt, mà để cởi hẳn váy cưới ra, thay quần áo thường.

Ra khỏi phòng, tôi thấy Cố Xuyên đang đứng tựa vào cửa sổ gần đó, nhẹ giọng dỗ dành trong điện thoại.

“Đừng buồn mà, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Cùng ngày làm lễ thì cũng như kết hôn rồi. Và chỉ hôm nay thôi. Mỗi ngày kỷ niệm cưới sau này anh đều sẽ ở bên em.”

“Được rồi, lau nước mắt đi. Hôm nay em nhất định là cô dâu đẹp nhất thế giới.”

Tôi cố ý bước thật mạnh, tiếng giày dội lên sàn. Cố Xuyên giật mình hấp tấp cúp máy.



Bình luận