Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

GIA QUY 10 NĂM

Chương 7



10.

Sau đó, tôi lại gặp Bạch San một lần nữa.

Cô ấy cười khẽ, có chút tự giễu:
“Không ngờ cuối cùng Cố Hoàn Chi lại chọn cô. Có lẽ, có những tình yêu, một khi bỏ lỡ rồi, sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nữa.”

Tôi không rõ Bạch San thật sự muốn nói gì với tôi.

Chỉ biết bản thân khi ấy vô cùng căng thẳng, ngồi đối diện cô ấy mà tay chân lạnh toát.

Cô ấy nhấc ly trà lên, uống một ngụm rất nhẹ nhàng, rồi cũng nhẹ nhàng đặt xuống.

Có lẽ, cô ấy không cần tôi phải đồng cảm. Cô ấy chỉ cần một lý do để kể lại câu chuyện của chính mình.

Cô ấy nói:
“Ba năm trước, Cố Hoàn Chi từng cầu hôn tôi long trọng, trước mặt bạn bè và người thân của tôi.

 

Nhưng tôi đã từ chối anh ấy ngay tại chỗ.

Khi đó tôi vừa ký hợp đồng đóng vai nữ chính một bộ phim lớn, công ty không mong tôi kết hôn.

Tôi cũng không muốn từ bỏ cơ hội ấy.”

“Sau đó tôi thật sự nổi tiếng, nhưng những thứ mà tôi từng khao khát, bỗng dưng lại thấy vô nghĩa.

Làm minh tinh rồi, rất nhiều chuyện không còn do mình quyết định nữa.”



Khi chưa có lựa chọn, ta khao khát.

Khi đã chọn xong, lại tiếc nuối.

“Nếu ngày ấy tôi không làm minh tinh, chỉ làm vợ của Cố Hoàn Chi, có một ngôi nhà nhỏ, biết đâu cũng là một kiểu hạnh phúc.”

Tôi không thể tiếp tục nghe nữa, liền không nhịn được mà phản bác:
“Vậy thì có lẽ cô lại trách anh ấy cản trở sự nghiệp của mình.

 

Cô cứ mãi nghĩ về những đời sống ‘nếu như’, nhưng ba năm trước chính là cô đã đưa ra lựa chọn.

Đã chọn rồi, thì đừng hối hận.”

Bạch San không ngờ tôi lại phản ứng gay gắt như vậy, khẽ sững người:
“Trước kia ai cũng nói cô không xứng với Cố Hoàn Chi, tôi cũng thấy khó hiểu.

Nhưng dạo gần đây tôi xem các bài phỏng vấn, bài báo về cô…

Tôi nhận ra, thật ra cô không phải người tầm thường.

Nói thật lòng, tôi thấy an tâm phần nào.”

Bạch San bất chợt bật cười, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.

Tôi bỗng thấy, cô ấy cũng không khó gần như tôi tưởng.

Chỉ là đôi lúc vẫn còn chút “bệnh công chúa” mà thôi.



 

“Thôi được, Cố Hoàn Chi nhường cho cô đấy.

Dù sao anh ấy yêu cô cũng thật quá đỗi rõ ràng.

Mỗi lần nhắc đến cô, dù miệng thì mắng nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng rạng rỡ.

Tôi chưa từng thấy một Cố Hoàn Chi như vậy.”

Câu nói ấy khiến lòng tôi rung động.

Tôi chợt nhớ lại biết bao khoảnh khắc ấm áp của tôi và Cố Hoàn Chi suốt những năm qua.

Sau đó, tôi đem chuyện Bạch San ra hỏi anh.

Anh thản nhiên nói mấy hôm đó cố tình xuất hiện bên cạnh Bạch San trước truyền thông.

Chỉ để xem phản ứng của tôi như thế nào.

Kết quả tôi chẳng nói gì cả, giống như không quan tâm.

 

Cuối cùng, chính anh cũng không nhịn được mà nổi giận, mới chạy về chất vấn tôi.

Tôi không ngờ, Cố Hoàn Chi cũng có lúc “đáng yêu” và trẻ con như thế.



Tôi hỏi anh:
“Anh không biết em yêu anh à? Còn phải đợi em ghen mới nhận ra?”

Anh cười, dịu dàng nói:
“Khi đứng trước người mình yêu, ai cũng sẽ thấy thiếu tự tin.”

Ngạo mạn như Cố Hoàn Chi, có lẽ anh thực sự yêu tôi.

Tương lai còn dài, tôi sẽ nắm tay anh bước tiếp.

Ngoại truyện — Góc nhìn Cố Hoàn Chi:

Tôi và Bạch San là kiểu người giống nhau.

Chúng tôi đều sinh ra trong gia đình có điều kiện, đều không cam lòng sống tầm thường.

 

Đều muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp.

Thời gian tôi ở bên Bạch San không dài, nói là người yêu thì chẳng bằng gọi là đối tác.

Người ngoài nhìn vào ai cũng nói chúng tôi xứng đôi — trai tài gái sắc.

Nghe nhiều thành quen, tôi từng nghĩ cô ấy chính là định mệnh của mình.

Nhưng cô ấy vẫn từ chối lời cầu hôn của tôi.

Bạn bè thi nhau đến an ủi, nhưng thật lòng mà nói, tôi không hề quá buồn.



Ngược lại, tôi hiểu cho cô ấy.

Tình yêu không phải là lựa chọn bắt buộc trong đời, nhưng ước mơ thì có.

Một năm sau, vào một đêm khuya, tôi nhận được tin nhắn từ Bạch San:
“Anh sẽ đợi em chứ?”

 

Tôi nhìn người con gái đang say ngủ trong lòng — Chu Ninh Sơ — rồi nhắn lại hai chữ: “Không đâu.”

Lần đầu tiên gặp cô ấy, cô đang lúi húi sau quầy, mặc áo len vàng nhạt,

đeo chiếc tạp dề in hình chú heo, người nhỏ nhắn, da trắng, cười lên có hai lúm đồng tiền.

Cô hồ hởi chào tôi:
“Anh là cháu nội của ông Cố đúng không? Trời ơi, đẹp trai thật đấy!”

Tôi chỉ gật đầu lịch sự.

Tôi từng gặp nhiều kiểu phụ nữ, nhưng chưa từng thấy ai tỏa sáng như cô ấy.

Nụ cười của cô ấy cứ như có thể lưu lại mãi trong lòng người ta.

Lần nào gặp tôi cô ấy cũng cười tươi rói như ánh nắng.

Có lần tôi hỏi cô:
“Sao ngày nào em cũng vui vẻ vậy?”

 



Cô trả lời:
“Có bánh ăn, có tiền kiếm, chẳng phải vui là đúng rồi à?”

Bảo sao người ta nói: biết đủ thì hạnh phúc.

Tôi phát hiện đầu óc cô đơn giản thật.

Cô ấy hoàn toàn trái ngược với tôi.

Vậy nên, dù có thể sai người khác đi lấy bánh, tôi vẫn tự mình đến tiệm.

Chỉ để nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn ấy luôn bận rộn, nhiệt tình nói chuyện với tôi.

Nhìn cô thôi cũng thấy tâm trạng tốt hẳn.

Nói cô là mặt trời thì hơi quá, nhưng là chiếc lò sưởi nhỏ thì đúng là rất hợp.

Tôi không ngờ một người lạc quan như Chu Ninh Sơ lại gặp phải nhiều chuyện như thế.

 

Có lẽ ông trời thật sự không muốn ai quá suôn sẻ.

Rồi đúng lúc ấy, gia đình tôi cũng giục chốt ngày cưới.

Tôi biết cô đang cần tiền.

Một ý nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu: Tôi muốn cưới cô.



Chúng tôi mỗi người một mục đích, sau khi hoàn thành thì ai đi đường nấy.

Nhưng không ngờ… tôi lại yêu cô ấy.

Cô là cô gái có tính khí tốt nhất tôi từng gặp, dù bị tôi mỉa mai, cô cũng không giận.

Cô là người đơn giản nhất tôi từng biết, đối nhân xử thế đều xuất phát từ nội tâm.

Vì không có toan tính nên cô không biết theo đuổi mục đích.

Chỉ biết hết lòng với một người, hết mình trong từng việc.

 

Nhưng thứ khiến tôi thực sự yêu cô, là lời ông nội nói:

“Chu Ninh Sơ mở nhiều cửa hàng như vậy, làm việc chăm chỉ như vậy…

Chỉ vì muốn tiến gần về phía cháu, để xứng đáng với cháu hơn một chút.”

Lòng tôi chấn động.

Thì ra, trên đời này thật sự có một người xem mình là giấc mơ.

Từ ngày ấy, Chu Ninh Sơ cũng trở thành giấc mơ của tôi.

Tác giả: 七忆欢 (Thất Ức Hoan)



(Đã hết truyện)

Kẹo Ngọt Hoang Dại (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

1.

Chị sếp của tôi kết hôn rồi, người chị ấy lấy là một trợ lý vừa mới tốt nghiệp đại học.

“Rõ ràng chị ấy có thể chọn người tốt hơn mà!”

*Bên Trung người ta gọi khá chung chung, ko phân biệt giới tính nên ô nam9 ms hỉu lầm nha cả nhà 😊)

“Chị ấy năng lực xuất sắc, lại có gu sống tinh tế!”

“Sao lại là cậu ta?”

“Cái người đó vừa ra trường, cái gì cũng chưa biết!”

“Chỉ là một thằng nhóc thôi mà!”

Tôi vừa khóc vừa gào, cảm thấy hình ảnh chị sếp cùng cậu “cún con nhỏ tuổi” kia đứng cạnh nhau thật chói mắt.

“Được rồi, đừng khóc nữa.”

Giọng của Cố Dã mang theo chút bất đắc dĩ.

Anh cau mày, kéo tôi ra khỏi quán 3 ồn ào.

Tôi loạng choạng bước theo sau, cho đến khi bị anh kéo vào nhà.

Vừa ngã xuống giường, Cố Dã định đỡ tôi dậy nhưng không kịp giữ thăng bằng, trượt chân, ngã thẳng đè lên người tôi.

Lồng ngực anh áp sát tôi, hơi thở nóng bỏng phả bên cổ.

Không khí tràn ngập mùi rượu lẫn mồ hôi khiến tim tôi đập loạn như trống trận.

Tôi mượn rượu làm càn, vòng tay quấn lấy cổ anh.

“Buông ra.”

Giọng anh như ra lệnh, định chống người dậy.

Nhưng tôi giữ chặt lấy cổ áo anh, không nhả.

“Tôi không buông.”

Tôi nghiến răng, một hơi ngồi lên người anh, hai chân tách ra, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống.

Áo sơ mi anh bị tôi kéo xộc xệch, để lộ xương quai xanh rõ nét.

“Đàn ông đúng là không thằng nào ra gì!”

“Cố Dã, anh cũng chẳng tốt đẹp gì. Vì anh, từ nhỏ đến lớn tôi bị đổ biết bao nhiêu oan, bị mẹ tôi đánh bao nhiêu trận!”

“Hôm nay tôi phải thay trời hành đạo! Giúp anh học lại làm người cho tử tế!”

Tôi giơ tay định tá/t, nhưng bị anh bắt gọn cổ tay, phản công trong tích tắc.

Ánh mắt Cố Dã sâu thẳm, như muốn nói: Đừng làm loạn nữa.

Nhưng lời nói ra lại là:

“Tô Đường, đừng có mà hối hận đấy.”

Tôi ngẩng đầu, cắ/n thẳng lên cái miệng đáng ăn đòn kia.

2

Sáng sớm hôm sau.

Nắng hè len qua rèm cửa, ánh sáng gay gắt kéo tôi ra khỏi cơn ngủ say.

Đầu óc tôi mơ màng, đặc sệt như cháo.

Cố Dã thì vẫn lười nhác nằm lộ nửa thân trên, có vẻ vẫn đang ngủ.

Ngực anh rắn chắc, phập phồng nhè nhẹ theo từng nhịp thở, mờ ảo dưới nắng sớm.

Tôi nhớ lại tối qua, cái cách anh điên cuồng đè lên người tôi, hung hăng lại dữ dội…

Hai chân tôi run run, vẫn chưa thể ổn định lại được.

Tôi mặc đồ xong, nhẹ chân nhẹ tay bước tới gần Cố Dã.

Nhìn gương mặt đang ngủ yên tĩnh đến mê người kia, khóe môi anh còn cong lên một nụ cười thỏa mãn.

Tim tôi bất giác lại đập thình thịch.

Trong lòng mềm nhũn, tôi cầm điện thoại lên, tiện tay chuyển khoản cho anh 500 tệ, xem như bù đắp cho đêm điên cuồng hôm qua.

Dù sao thì lương tôi cũng không cao, mà dạng “cực phẩm” như Cố Dã, tôi cũng chẳng biết ngoài kia có giá bao nhiêu.

Lên công ty mà cứ nơm nớp như sắp có chuyện xảy ra, làm gì cũng hồn bay phách lạc.

Quả nhiên gần trưa, Cố Dã nhắn tin tới.

“Là ý gì?”

“Tấm lòng nhỏ thôi mà, gọi là có lệ.”

“Chuyển 500 tệ mà muốn đuổi anh đi hả?”

Má ơi! Tôi biết ngay mà, thể nào anh ta chẳng há mồm đòi thêm.

“Chuyển thêm 20 nữa đi, hôm qua lúc đưa em về, tiền xe là anh trả.”

Cố Dã, anh đúng là đồ keo như mũi trâu.

Chỉ là… mũi tôi bỗng thấy cay xè.

Chúng tôi hiểu ý nhau, chẳng ai nhắc lại chuyện đêm đó nữa.

Dù gì thì, từ nhỏ đến lớn, trong mắt lũ trẻ ở khu tôi, Cố Dã luôn là ánh trăng cao vời không với tới.

3

Cố Dã chuyển từ Thượng Hải đến Tô Châu khi tôi còn học mẫu giáo.

Anh ta nhìn ngoài thì ngoan ngoãn lễ phép, nhưng bản chất lại điên điên khùng khùng.

Từ bé đến lớn, hai đứa chưa từng hòa hợp nổi.

Anh ta dạy tôi lấy ngón tay câu rùa trong hồ ở chùa Hàn Sơn, tôi thì nhét gián vào kẹo cao su hương bạc hà của anh ta.

Người ta thì hát:

“Em nhặt được một đồng tiền ở ven đường…”

Còn anh ta dạy tôi phiên bản nâng cấp:

“Tôi nhặt được một cục đờm ở ven đường, đem nộp cho chú công an. Chú ăn xong gật đầu khen tôi ngoan, tôi bèn nói: Anh ơi, lì xì em cái!”

Tôi hỏi:

“Lời này đúng không đấy?”

Anh ta tỉnh bơ đáp:

“Đây là cải tiến! Đảm bảo em tỏa sáng trong cuộc thi hát chào đón học sinh mới!”

Tỏa sáng thật…

Thi xong, cô giáo nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, vừa nói chuyện với mẹ tôi vừa chỉ chỉ lên đầu mình.

Tôi không biết hai người họ nói gì.

Chỉ nhớ trên đường về, mẹ tôi cầm chổi lông gà rượt tôi hai con phố.

“Tô Đường! Con đứng lại cho mẹ!”

“Con biết cô giáo nói gì với mẹ không?”

“Cô bảo mẹ dẫn con đi kiểm tra IQ, nói dạo này có nhiều trường chuyên dành cho trẻ thiểu năng!”

“Con nói mẹ nghe! Ai dạy con hát vậy hả? Là đứa nào khốn nạn vậy?”

“Là Cố Dã! Là Cố Dã mà!”

Tôi chịu không nổi, bán đứng anh ta ngay lập tức, còn khóc rống như mưa.

Vậy mà Cố Dã vẫn đứng một bên, mặt tỏ ra ngoan hiền vô tội, mắt rưng rưng nước:

“Dì ơi, dì tin con đi, con không có…”

Cái tiếng “dì ơi” kia ngọt đến mức làm xương mẹ tôi mềm nhũn.

Mẹ liếc mắt nhìn gương mặt tội nghiệp kia, rồi quay sang tôi…

Cái chổi lông gà quật xuống còn mạnh hơn hồi nãy:

“Tuổi nhỏ mà đã biết nói dối rồi hả?”

Tôi đỏ bừng cả mặt, nước mắt giàn giụa nhìn Cố Dã:

“Đồ khốn kiếp!”

“Có ngày mày rơi vào tay tao, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!”

4

Lên cấp hai, thành tích học tập của Cố Dã như bật hack, một mạch phóng lên trường cấp ba trọng điểm của thành phố.

Dưới sự khai thông giáo dục nhân đạo kiêm khủng bố tinh thần bền bỉ của anh ta, tôi cũng miễn cưỡng lết được vào đó với danh hiệu đội sổ.

May mắn là… bọn tôi không học cùng lớp.

Nhưng điều đó hoàn toàn không ngăn được quyết tâm làm “kẻ thù không đội trời chung” của Cố Dã.

Anh ta cứ hay đứng lượn lờ trước cửa lớp tôi vào giờ ra chơi, mặt nghiêm như ông cụ non, không nói câu nào mà khí chất lại nghiêm hơn cả giáo viên chủ nhiệm.

Đám con trai thân với tôi dần dần tránh xa như tránh tà.

“Sao thế? Sao các cậu không chơi với tớ nữa?”

“Tô Đường, tụi anh không phải không muốn đâu, mà khí chất cái thằng thanh mai của em… quá đáng sợ!”

“Tụi anh sợ!”

Đồ nhát hết lũ!

Tôi liếc qua Cố Dã đang ngoài cửa sổ.

Anh ta có vẻ tâm trạng tốt, miệng huýt sáo, vừa đi vừa lượn lờ qua cửa lớp tôi như mấy ông cụ thảnh thơi dắt chim đi dạo trên đường Bình Giang ở Tô Châu.

Một buổi trưa năm lớp 11, hoa khôi lớp tôi đột nhiên tìm tới.

“Tô Đường, chữ cậu đẹp lắm, giúp tớ chuyện này được không?”

Tôi móc ra bảng giá:

“Chép bài một lần 5 tệ, hai lần 9 tệ, ba lần 12 tệ. Đăng ký theo tháng được giảm giá nhé!”

“Không không không! Không phải tớ nhờ chép bài.”

Hoa khôi ngượng ngùng, giọng mềm như kẹo dẻo:

“Tớ muốn nhờ cậu viết thư tình.”

“Mười tệ! Không mặc cả!”

Cô ấy bĩu môi, lấy ra tờ tiền mười tệ mới tinh đặt trước mặt tôi.

Tôi cầm lon Sprite, vung tay như đại ca:

“Ai mà số đỏ thế, được nữ thần để mắt tới hả?”

“Cố Dã.”

Ngụm Sprite trong miệng tôi suýt nữa thì phun ra ngoài, trong lòng trào lên một trận chua loét.

Mặt mũi méo xệch:

“Cố Dã á?”

“Cậu ấy là thanh mai trúc mã của tớ đấy!”

“Cậu cũng thích cậu ấy à?!” Hoa khôi tròn mắt kinh ngạc.

“Không.”

Tôi nghiến răng, rặn từng chữ:

“Phải tính thêm tiền!”

Tôi viết thư tình, mỗi dòng viết xong là lại sờ tiền một cái, thế mà cơn chua xót trong lòng vẫn không tan đi được.

Bao năm qua, Cố Dã không chỉ học giỏi mà cả chiều cao và nhan sắc cũng bật hẳn lên cấp VIP. Giờ anh ta đã chính thức là “nam thần trường học”.

Còn tôi thì sao? Gầy gò, thấp bé, hoàn toàn không có dấu hiệu dậy thì.

Đúng là người với người, khác nhau một trời một vực. Ghen tị, đố kỵ, căm hờn!

Nhưng Cố Dã vẫn là cái tên đó — dù ngoài hình sáng sủa hơn hẳn, lương tâm thì vẫn thối hoắc như ngày nào.

Hoa khôi cầm bức thư tình tôi viết, kính cẩn đưa cho anh ta.

Anh ta mở ra xem, đọc xong thì giữ lại, rồi lạnh như băng buông một chữ:

“Biến.”

Hoa khôi chạy về lớp khóc như mưa, còn quay lại tìm tôi:

“Trả tiền lại đây!”

“Hàng đã giao, không hoàn không đổi!”

Hoa khôi càng khóc to hơn.

Còn tôi thì khóe miệng không nhịn nổi mà cong lên. Đúng là kiếm tiền không khó, chỉ cần mặt dày một chút!

Cố Dã càng khó chiều, càng khiến lũ con gái tò mò muốn chinh phục.

Cứ mỗi lần có người đến tìm tôi hỏi bí kíp “cưa đổ Cố Dã”, tôi lại làm bộ làm tịch:

“Theo đuổi kiểu như Cố Dã ấy à? Dễ như trở bàn tay.”

“Không tới một tuần, ba ngày là xong.”

“Cố Dã dễ theo đuổi lắm.”

“Quá dễ luôn.”

“Thế sao cậu không theo đuổi đi?”

Tôi vỗ ngực, mặt đầy chính khí:

“Chị đây còn chút sĩ diện!”

“Thanh mai trúc mã mười mấy năm, quen như cơm nguội.”

“Giờ động vào thấy ngượng chết.”

“Mà tụi mình học trường trọng điểm, phải sống cho có trách nhiệm.”

“Nói vậy thôi, chuyện còn lại… chơi đi.”

Mọi người: “……”

5

Có lẽ là bị làm phiền đến mức không chịu nổi, trên đường tan học về nhà, Cố Dã lạnh mặt đi bên cạnh tôi.

“Nghe nói em kiếm được khối tiền nhờ viết thư tình giúp người ta tỏ tình với anh.”

Tôi giả ngơ:

“Ai nói? Làm gì có.”

“Đưa đây.”

“…Em thật sự không có!”

“Lão tử Thục Đạo Sơn. Ba! Hai! Một!”

Tôi cứ tưởng anh ta đang đếm ngược để đòi tiền, nên chưa kịp hết chữ cuối đã run run rút ra đống tiền vừa kiếm được đưa cho anh.

Anh bật cười, tức đến phát rồ:

“Đệt! Nhiều vậy hả?”

“Tô Đường, em định bán đứng anh để gây dựng sự nghiệp đúng không?”

Tôi mặt đầy ăn năn:

“Toàn tiền cực khổ mà ra, buôn bán nhỏ lẻ cũng đâu dễ dàng gì.”

Vừa dứt lời, Cố Dã chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.

Tôi bắt đầu thấy hơi sợ. Biểu hiện này rõ là anh ta sắp nổi điên rồi.

“Hay là sau này em sáu, anh bốn?”

Cố Dã vẫn nhìn tôi, trong mắt ánh lên một thứ cảm xúc tối tăm mà tôi không hiểu nổi.

“Thôi được rồi, năm năm chia đều! Chốt luôn!”

Anh vẫn không nói gì.

“Em bốn anh sáu! Không thể thấp hơn nữa đâu! Thấp nữa em lỗ vốn mất!”

Tôi đã hèn đến mức không thể hèn hơn.

Cuối cùng, Cố Dã mới chịu cầm lấy tiền, nhét vào cặp mình.

Tôi đau lòng tới mức tim như bị chém vụn, nghe còn thốn hơn cả bản “Tâm Như Dao Cắt” của Trương Học Hữu.

Chưa hết bất ngờ, Cố Dã nhét tiền xong thì lại xách cặp tôi lên lục tung, lôi hết những bức thư tình tôi còn chưa kịp đưa ra, tịch thu luôn.

Tôi tức đến muốn đấm anh ta, nhưng tiếc là không cao bằng.

Cố Dã cúi đầu, áp sát mặt tôi, khinh khỉnh nở nụ cười:

“Trẻ con mới chọn, người lớn… thì lấy hết.”



Bình luận