Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Giá Phải Trả Cho Sự Nhu Nhược

Chương 15



15

Cô quay lại, thấy Lâm Lãng ôm đống sách chạy đến, thở hổn hển đứng trước mặt cô: “Tài liệu thiết kế váy cưới chị cần, em nhờ bạn mang tới.”

Cô nhận lấy, là tập san thiết kế váy cưới quốc tế số mới nhất cùng mấy quyển sách chuyên ngành.

Cô lật mở, tay khẽ vuốt qua từng hình thêu tinh xảo, trong lòng dâng lên một quyết tâm.

“Cái này quý giá quá.” Cô ngẩng đầu nhìn cậu.

“Không sao,” Lâm Lãng lau mồ hôi trán, cười ngượng, “Chị em nói chị từng đoạt giải thiết kế, chuyện nhỏ ấy mà.”

Trên đường về, Lâm Lãng lái xe.

Dư Uyển Nhiên bỗng nhận ra, cậu bé hay theo sau họ ngày trước, giờ đã thành một chàng trai đường nét rõ ràng.

Sau bữa tối, Lâm Hiểu vừa rửa chén vừa nói: “Em trai tôi dạo này có phải ngày nào cũng chạy qua đây không?”

Dư Uyển Nhiên đang sắp xếp mấy xấp vải, tay khựng lại: “Chỉ mang tài liệu thôi.”

“Thôi đi,” Lâm Hiểu vẩy nước, cười trêu, “Nó thầm thích chị từ cấp hai đấy. Nhớ năm đó chị ở lại nhà tôi hè không? Nó ngày nào cũng lén nhìn qua khe cửa phòng.”

Chuông cửa vang lên.

Lâm Lãng đứng ngoài, cầm hai ly trà sữa: “Đi ngang thấy có vị mới.”

Thấy chị mình đang cười trêu, tai cậu đỏ bừng.

“Vào đi.” Dư Uyển Nhiên nhận trà sữa, không nói thêm.

Cô ngồi bên bàn làm việc tạm, nhẹ nhàng trải chiếc váy cưới bị dẫm rách ra.

Cô xỏ kim luồn chỉ, từng đường kim mũi chỉ cẩn thận sửa lại.

Nửa chừng, đầu kim đâm vào tay.

Cô nhìn giọt máu rỉ ra, ngẩn người.

“Cần giúp không?”

Giọng Lâm Lãng từ cửa vọng tới.

Cậu cầm miếng băng cá nhân, lúng túng đứng đó.

“Không sao.”

Lâm Lãng đặt băng xuống, cuối cùng không nói gì thêm.

Cô cắt đi sợi chỉ cuối cùng, vết rách ở eo váy cưới cuối cùng cũng được vá lại gọn gàng.

“Xong chưa?” Lâm Hiểu đẩy cửa bước vào.

“Ừ.” Cô treo váy lên, nhận ly trà, “Dễ hơn tưởng, chỉ là vài chỗ màu chỉ chưa khớp.”

Lâm Hiểu nhìn gần: “Ai mà biết được? Treo bán trong tiệm cũng được ấy.”

“Không bán.” Cô lắc đầu, “Là mẹ để lại.”

Lâm Hiểu không nói gì nữa, chỉ vỗ vai cô: “Tối ăn gì? Lâm Lãng mua cá, đòi làm cá nấu dưa cải.”

“Cậu ấy biết nấu?” Cô ngạc nhiên.

“Ra vẻ thôi. Xem clip ba lần, cá còn chưa cạo sạch vảy.” Lâm Hiểu bĩu môi, “Chút nữa chị vào bếp canh nó, kẻo cho nổ bếp.”

Dư Uyển Nhiên bật cười, đi xuống theo.

Trong bếp, Lâm Lãng đang luống cuống giữ con cá trơn, dao đập lên thớt vang “cộc cộc”.

Thấy họ vào, cậu ngẩng đầu: “Sắp xong rồi! Cho em năm phút!”

“Cá sắp thành cá băm rồi.” Lâm Hiểu nhặt miếng gừng cắt méo mó, “Tay nghề này chó nhìn còn lắc đầu.”

Lâm Lãng không phục: “Lần đầu mà, phải tập chứ?”

Dư Uyển Nhiên xắn tay: “Để tôi làm.”

Lâm Lãng vội nhường chỗ, nhưng không rời đi hẳn, cứ đứng cạnh đưa gia vị, lấy đĩa, thỉnh thoảng hỏi: “Muối đủ chưa?” “Lửa nhỏ chút không?”

Mùi thơm cá dưa cải dần lan khắp bếp.

Lâm Hiểu tựa vào khung cửa, đột nhiên nói: “À đúng rồi, Trình Mặc Xuyên có tìm tôi.”

Tay Dư Uyển Nhiên khựng lại, nhưng không dừng, chỉ tiếp tục bỏ hành vào nồi.

“Tìm chị làm gì?”

“Hỏi chị ở đâu.” Lâm Hiểu hừ, “Tôi nói không biết, ảnh không tin, bắt tôi chuyển lời: hối hận rồi, muốn gặp chị.”

Lâm Lãng cau mày: “Chị nói làm gì với hắn?”

“Tôi có nói gì đâu, chỉ chuyển lời thôi.” Lâm Hiểu nhún vai, “Dù sao chị cũng đâu quay về.”

Dư Uyển Nhiên tắt bếp, giọng rất bình thản: “Ừ, không quay về.”

Lâm Lãng đưa chén: “Nếm thử canh có mặn không?”

Cô nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm: “Vừa miệng.”

Lâm Hiểu kêu đói quá, Lâm Lãng hấp tấp xới cơm, Dư Uyển Nhiên múc cá ra tô lớn.

Không ai nhắc lại cái tên Trình Mặc Xuyên nữa.

Trình Mặc Xuyên đứng trước cửa phòng bệnh, qua lớp kính thủy tinh nhìn vào người mẹ đang được kiểm tra bên trong.

Sắc mặt bà đã khá hơn mấy ngày trước nhiều, hiện giờ có thể ngồi dậy tựa vào gối.

“Anh Trình, tình hình hồi phục của mẹ anh tốt hơn dự kiến nhiều.” Bác sĩ chủ trị bước đến, lật hồ sơ bệnh án, “Phần tụ máu trong não đã tiêu gần hết, chức năng ngôn ngữ và vận động đều đang dần phục hồi.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Trình Mặc Xuyên khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên người mẹ.

Hộ lý Tiểu Trương từ trong phòng đi ra, tay bưng chậu nước: “Anh Trình, bà cụ vừa bảo muốn gặp anh.”

Trình Mặc Xuyên hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

Mẹ anh tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt dừng lại trên người con trai.

“Mẹ, mẹ thấy sao rồi?” Anh ngồi xuống cạnh giường, cầm quả quýt trên tủ đầu giường bắt đầu bóc.

Khóe môi mẹ anh khẽ giật, bà nhìn chăm chú vào động tác trên tay anh, đột ngột hỏi: “Con định đi rồi?”

Trình Mặc Xuyên hơi khựng lại, không ngờ mẹ mình lại nói thẳng như vậy: “Vâng, con đã nhờ Tiểu Trương chăm sóc mẹ. Cô ấy rất chuyên nghiệp.”

“Đi tìm nó à?” Trong mắt mẹ anh lóe lên một tia phức tạp.

Trình Mặc Xuyên đặt múi quýt đã bóc vào tay mẹ: “Vâng, con đi tìm Uyển Nhiên.”

(Đã hết truyện)

KHÔNG CẦN ANH TÔI VẪN SỐNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngược,

1

“Không ngờ người kết hôn đầu tiên lại là Hứa Thức Sơ.”

“Trước kia ngoan ngoãn lắm, nhưng bị đá rồi, giờ có người chịu cưới cũng xem như may mắn.”

Tôi siết chặt tấm thiệp, lơ đi những tiếng xì xào.

“Tháng sau tôi kết hôn, mong mọi người đến chung vui.”

Từ đầu đến cuối, ánh mắt lạnh lẽo đó vẫn dán chặt lên tôi.

Không rời đi dù chỉ một giây.

Tôi biết anh ta sẽ đến.

Giang Chi Hoài.

Mối tình đầu của tôi.

Bây giờ là một doanh nhân trẻ, quyền thế ngút trời.

Tôi đưa tấm thiệp cưới đỏ ánh kim đến trước mặt anh ta.

Lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Giang Chi Hoài, hoan nghênh anh đến.”

Anh ta im lặng, rất lâu không lên tiếng.

Mọi người xung quanh nín thở, chăm chú nhìn về phía chúng tôi.

Dù sao thì năm đó, chuyện chia tay của tôi và anh ta cũng quá ồn ào.

Anh ta từng đứng trước mặt bao người mà cười nhạo tôi là kẻ si tình.

Khiến tôi thất thần đến mức, trên đường về giẫm hụt chân,

Ngã xuống bậc thang, gãy chân.

Sau đó, tôi phải ra nước ngoài chữa trị.

Lâm San – người ngồi cạnh – đột nhiên bật cười, lên tiếng:

“Tiểu Sơ, chân cậu đã khỏi chưa?”

Tôi do dự một chút, rồi chỉ nói qua loa:

“Trời mưa vẫn còn đau…”

Thật ra, tình trạng còn nghiêm trọng hơn thế.

Vết thương ảnh hưởng đến cả khớp.

Cô ấy ôm lấy cánh tay Giang Chi Hoài, cười nhẹ nhàng:

“Xin lỗi nhé, mình thay anh ấy nói lời xin lỗi cậu.”

Tay tôi siết chặt tấm thiệp cưới.

“Thay… anh ta?”

Cô ấy che miệng cười khẽ: Đ,ọ/c T:r[u”yện T.ạ/i P:a”g[e Mộ:t, c.hé/n T/iê:u S]ầ/u

“Mọi người chưa nói với cậu sao? Mình và anh ấy sắp kết hôn rồi.”

“Mình cũng xem như có phúc lắm.”

Tôi cầm tấm thiệp, chợt không biết nên phản ứng thế nào.

Lâm San…

Là bạn thân nhất của tôi.

Năm đó, cô ấy là người hiểu tôi nhất, chơi thân với tôi nhất.

Vậy mà bây giờ…

“Chuyện cũ rồi ha, Tiểu Sơ, đưa thiệp cho người ta đi.”

Mọi người bắt đầu hòa giải, cố xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

Bất ngờ, Giang Chi Hoài đưa tay, thẳng thừng gạt đi tấm thiệp trước mặt.

Khóe môi cong lên, bật cười.

“Ai cho em gan dạ lấy người khác?”

Cả căn phòng phút chốc im lặng.

Xung quanh bỗng chốc im bặt.

Ngay cả sắc mặt của Lâm San cũng thay đổi.

Đầu óc tôi trống rỗng, buột miệng hỏi:

“Tại sao tôi không thể kết hôn?”

Bao năm qua, tôi đã chịu đủ sự cười nhạo và sỉ nhục của người khác.

Như vậy… vẫn chưa đủ sao?

Giang Chi Hoài khẽ cười, giọng điệu dịu dàng:

“Con chó tôi vứt bỏ, cũng không được phép tìm chủ mới.”

“Em nghĩ em có thể sao?”

“Chi Hoài.”

Một giọng nói trầm thấp, thản nhiên vang lên từ vị trí chủ tọa.

Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng.

Thẩm Vọng Tân khẽ nâng mi mắt, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Thôi đi.”

Hai chữ.

Đã định đoạt tất cả.

Không ai dám phản bác.

Dù sao thì, người đàn ông này còn thành công hơn Giang Chi Hoài gấp nhiều lần.

Từ thời đi học, anh ta đã là thiên tài lạnh lùng, xa vời không thể với tới.

Sau khi tốt nghiệp, anh ta chỉ xuất hiện trên TV và các tạp chí tài chính.

Giang Chi Hoài và anh ta có quan hệ không tệ, nên cũng không tiếp tục gây chuyện.

Chỉ là, anh ta giật lấy thiệp cưới trong tay tôi.

Mở ra nhìn, rồi nhướng mày cười.

“Vọng Tân, trùng hợp thật, vị hôn phu của cô ấy cũng họ Thẩm.”

“Tôi thật sự rất muốn gặp thử xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Tên trên thiệp mời – Thẩm Huyền.

“Vậy sao?”

Thẩm Vọng Tân nhấp một ngụm rượu vang, khẽ cười:

“Đúng là… quá trùng hợp rồi.”

2

Thẩm Vọng Tân không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi sau một cuộc điện thoại.

Anh ta bận trăm công nghìn việc, có mặt ở bữa tiệc này đã là điều hiếm hoi.

Tôi viện cớ, len lén rời đi theo.

Lúc đến cửa, tài xế đã mở sẵn cửa chiếc Rolls-Royce cho anh ta.

“Thẩm tiên sinh!”

Tôi chạy theo, thở dốc.

Nghe tiếng gọi, anh ta dừng bước, quay đầu lại.

Dưới ánh đèn đường trắng lạnh, những đường nét trên gương mặt càng trở nên sắc lạnh, xa cách.

“Tối nay… cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn.”

Giọng anh ta nhàn nhạt:

“Chúng ta sắp kết hôn, em có thể công khai bất cứ lúc nào.”

Tôi há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

Ngày tôi trở về Giang Thành, hoàn toàn cô đơn không nơi nương tựa.

Vô tình chạm mặt xe của Thẩm Vọng Tân trên đường.

Câu đầu tiên anh ta nói với tôi là:

“Trở về để gặp Giang Chi Hoài?”

Tôi cười nhạt:

“Anh ta sắp kết hôn rồi.”

Anh ta thản nhiên đáp:

“Với tính kiểm soát của anh ta, em rất khó sống yên ổn ở Giang Thành.”

Rồi hời hợt ném ra một cành ô liu:

“Tôi đang thiếu một vị hôn thê để đối phó với gia đình.”

“Cân nhắc đi.”

Tôi không hiểu sao lúc đó mình lại gật đầu.

Thực ra, tôi không rõ anh ta muốn gì từ tôi.

Cũng không dám dựa hơi anh ta mà tác oai tác quái.

Chỉ muốn sống yên ổn một chút.

“Thẩm Huyền” là tên từng dùng trước đây của Thẩm Vọng Tân,

Cũng là cái tên đã được ghi vào gia phả.

Không mấy ai biết điều này.

“Xin lỗi… tối nay đã làm phiền anh.”

Anh ta nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, như thể định nói gì đó.

Nhưng cuối cùng chỉ thản nhiên đáp:

“Về đến nhà thì nhắn tôi.”

3

Tôi quay lại lấy đồ, bị một nhóm bạn học cũ giữ lại trò chuyện.

Mãi đến tám giờ tối, trời đột nhiên đổ mưa lớn.

Mọi người bị kẹt lại,

Cuối cùng thuê phòng trong khách sạn để ở tạm.

“Kết thúc rồi?”

Thẩm Vọng Tân gửi đến ba chữ, ngắn gọn đúng với phong cách của anh ta.

“Tôi ở khách sạn.”

Rất lâu sau đó, anh ta lại nhắn thêm một câu:

“Gửi tôi số phòng, buồn ngủ thì cứ ngủ trước.”

Tôi nhắn xong, rồi co người vào trong chăn.

Không biết là trùng hợp hay cố ý.

Phòng của Giang Chi Hoài và Lâm San, lại nằm ngay sát vách phòng tôi.

Khách sạn này cách âm rất kém.

Tiếng cười đùa của Lâm San xuyên qua bức tường.

Nghe chói tai vô cùng.

Cô ta sợ tôi không nghe thấy, cố tình cất giọng the thé:

“Chi Hoài, nhớ không? Hôm sinh nhật cô ta, chúng ta cũng ở ngay phòng bên cạnh—”

“Câm miệng, ồn quá.”

Giọng Giang Chi Hoài trầm khàn, xen lẫn sự chán chường.

Tôi sững sờ.

Bỗng nhiên nhớ lại năm đầu tiên tôi và anh ta bên nhau.

Hôm đó là sinh nhật tôi, sau 12 giờ đêm, anh ta biến mất.

Lâm San cũng không liên lạc được.

Một cơn buồn nôn đột nhiên ập đến.

Mắt tôi cay xè.

Thật ra, tôi cũng không rõ bản thân còn thích Giang Chi Hoài bao nhiêu.

Chỉ là, tôi đã dành cả tuổi thanh xuân của mình cho anh ta.

Để rồi, cuối cùng lại trở thành một trò cười.

Tiếng động từ phòng bên cạnh ngày càng quá quắt.

Giọng nói của Lâm San đầy vẻ khiêu khích.

Đúng lúc đó, cửa phòng tôi bất ngờ mở ra.

Bóng dáng cao lớn bị ánh đèn hành lang kéo dài.

Luồng hơi lạnh bên ngoài theo đó tràn vào.

Tôi mắt đỏ hoe, mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt.

“Thẩm tiên sinh, sao anh lại đến đây?”

Thẩm Vọng Tân liếc tôi một cái, giọng nhàn nhạt:

“Khách sạn này an ninh không tốt, tôi không yên tâm.”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hôm nay anh ta có vẻ không vui.

Cả người tỏa ra khí lạnh, như muốn xa lánh hết thảy.

Phòng bên cạnh lập tức im lặng.

Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, chậm rãi hỏi:

“Khó chịu?”

“Hả?”

“Tôi có thể giúp em đổi phòng.”

Tôi vội vàng xua tay:

“Không cần đâu, cũng muộn rồi, mai anh còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm đi—”

Lời vừa dứt, tôi mới nhận ra mình đã đặt phòng giường đôi.

Mà động tác vén chăn của tôi khi nãy, giống như đang… mời anh ta lên giường.

Không khí lập tức trở nên lúng túng.

Ánh mắt Thẩm Vọng Tân lướt qua đôi chân trắng nõn của tôi, rồi nhanh chóng dời đi, gọi điện cho thư ký.

“Đặt một phòng khác—”

Bỗng nhiên, tiếng hét của Lâm San từ phòng bên lại vang lên.

Càng ngày càng chói tai.

Một cơn giận dữ đột nhiên bùng lên.

Tôi bất giác vươn tay, nắm lấy vạt áo Thẩm Vọng Tân, nhỏ giọng nói:

“Không sao đâu… cứ ngủ ở đây đi.”

Vừa dứt lời, ánh mắt anh ta trở nên sâu thẳm.

Thậm chí còn mang theo vài phần nguy hiểm.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Có phải… tôi hơi thẳng thắn quá rồi không?

“Xin lỗi, tôi… tôi không có ý đó—”

“Được.”

Thẩm Vọng Tân thản nhiên cúp máy.

“Em tắm trước chứ?”

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên từ phòng bên cạnh.

Cùng với tiếng hét thất thanh của Lâm San, điện thoại tôi bỗng rung lên.

Là số của Giang Chi Hoài.

Tôi không bắt máy.

Ngay sau đó, điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn.

Tin nhắn hiện lên ngay trên màn hình.

“Hứa Thức Sơ, cho em ba phút, ra đây.”

Thẩm Vọng Tân mím môi, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo.

“Bận ghê nhỉ.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, anh ta đột nhiên đứng dậy, tháo đồng hồ, nới lỏng cổ áo.

Tôi sững sờ, lắp bắp:

“Anh… anh làm gì vậy?”

Rất nhanh, một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy tôi.

“Hứa tiểu thư, là em mời trước.”

“Tôi chỉ thuận theo thôi.”

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khoảng cách giữa chúng tôi quá gần.

Gần đến mức, tôi có thể đếm từng sợi lông mi của anh ta.

“Sẽ phát ra tiếng không?” Anh ta hỏi.

“Hả?”

Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu.

Thẩm Vọng Tân khẽ cười, thấp giọng nói:

“Giọng của em, nghe dễ chịu hơn cô ta nhiều.”

Tôi bỗng hiểu ra anh ta muốn gì, theo phản xạ kêu lên:

“A—”



Bình luận