Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh
Chương 4
7.
Những năm qua, để nâng đỡ Lâm Nguyệt Nguyệt, Ninh Dật Dương đã không ít lần tâng bốc cô ta trước mặt các lãnh đạo cấp cao, thậm chí nhiều dự án cũng đều do anh ta tự ý ghi tên cô ta vào.
Phó tổng do dự một lúc rồi nói:
“Dù vậy cũng không được. Cô ta không thể ở lại. Cậu có biết nếu vụ này bị phanh phui, công ty sẽ thiệt hại đến mức nào không?”
Nói là vậy, nhưng giọng điệu ông cũng rõ ràng đã mềm xuống vài phần.
Ninh Dật Dương thấy vậy liền chớp lấy cơ hội, tiếp tục thuyết phục:
“Thực ra, nói trắng ra thì hợp đồng lần này chỉ là một sai sót nhỏ. Đối tác cũng chưa có ý kiến gì. Nếu vì chuyện này mà đuổi một người từng cống hiến cho công ty bao năm, lòng người sẽ nguội đấy.”
Phó tổng nhíu mày.
Lời anh ta nói cũng không hẳn là sai.
Thấy phó tổng bắt đầu dao động, ba tôi có vẻ định nói gì đó, nhưng tôi đã giơ tay ngăn lại:
“Chuyện này để con xử lý. Xem như là việc đầu tiên sau khi nhận chức.”
Huống chi, nghĩ cho cùng, để Ninh Dật Dương còn có lý lẽ nói ra mấy lời vừa rồi, một phần cũng vì trước đây tôi từng dung túng cho anh ta.
Ba tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tôi bước đến trước mặt Ninh Dật Dương, nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi:
“Anh chắc chắn Lâm Nguyệt Nguyệt là người có công với công ty à?”
Tôi thấy rõ sự chột dạ trong ánh mắt anh ta.
Môi mấp máy:
“…Tất nhiên là vậy rồi.”
Tôi khẽ cười, ghé sát lại, dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy:
“Yêu nhau năm năm, anh nghĩ tôi không để lại chút gì à?”
Tôi chỉ nói thử xem phản ứng, vậy mà đồng tử Ninh Dật Dương lập tức co rút:
“Em…”
“Vậy nên, anh nên suy nghĩ cho kỹ. Nếu thật sự bị điều tra, người bị lôi theo đầu tiên chính là anh.”
Dứt lời, tôi không thèm quan tâm nữa, quay đầu kéo ba tôi rời khỏi văn phòng.
Vài phút sau, phó tổng tìm đến để báo cáo tình hình. Tôi cứ nghĩ là anh ta đến nói rằng Ninh Dật Dương đã đồng ý sa thải Lâm Nguyệt Nguyệt, không ngờ chuyện còn kịch tính hơn cả dự đoán.
Phó tổng nói, sau khi chúng tôi rời đi, Ninh Dật Dương đã khuyên Lâm Nguyệt Nguyệt đi làm thủ tục nghỉ việc.
Ban đầu cô ta cũng đồng ý, nhưng đến khi lên làm hồ sơ, không biết bị gì, lại nổi điên đập phá rồi gào thét đòi không nghỉ nữa.
Cô ta còn quay trở về văn phòng, mắng té tát Ninh Dật Dương, bảo anh ta là đồ hai mặt, giả vờ tốt bụng nhưng trong lòng vẫn còn tôi, cố tình đẩy cô ta đi để quay về bên tôi.
Mọi người ra sức can ngăn, nhưng Lâm Nguyệt Nguyệt không hề dừng lại.
Cô ta lôi ra hàng loạt chuyện xấu của Ninh Dật Dương, kể cả việc anh ta vì giúp cô mà cướp công của tôi, làm giả hóa đơn tiếp khách để chi tiền công ty mua đồ tặng cô ta, thậm chí còn chuyển tiền công ty để tiêu riêng…
Càng nói càng lố.
Cả công ty lập tức náo loạn, tin tức lan nhanh như virus.
Phó tổng liền cho người điều tra ngay tại chỗ, kết quả xác minh là sự thật.
Thế là, ngay cả Ninh Dật Dương cũng bị sa thải.
Tôi đứng trong phòng Tổng giám đốc, nhìn qua tấm kính sát trần.
Ninh Dật Dương đang ôm thùng đồ của mình, từng bước một thất thểu rời khỏi cổng công ty. Cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn lại.
Cảnh tượng ấy khiến tôi bất giác nhớ đến ngày sinh nhật năm đó.
Anh ta nhắm mắt, gương mặt đầy kỳ vọng, nói với vẻ chân thành:
“Tôi ước mình sẽ càng đi càng xa, càng bay càng cao.”
Mà bây giờ, chính anh ta lại là người bị cái bẫy do mình giăng ra siết chặt, rồi tự nguyện chìm vào vũng lầy.
8.
Sau khi Ninh Dật Dương và Lâm Nguyệt Nguyệt bị đuổi, bản hợp đồng trăm triệu đó cũng được bạn tôi xử lý, chính thức hủy bỏ.
Dù vậy, toàn bộ sự việc đã khiến mọi người trong công ty được một phen cảnh tỉnh.
Ngay sau khi nhậm chức, việc đầu tiên tôi làm là cải tổ lại toàn bộ quy trình nội bộ, đồng thời tổ chức một cuộc họp toàn công ty, lấy vụ việc của Ninh Dật Dương và Lâm Nguyệt Nguyệt làm ví dụ để lập lại kỷ luật.
Trước đó, ba tôi vẫn còn lo nhân viên sẽ không phục tôi, ai ngờ mấy ngày sau, chính ông cũng phải gật gù công nhận.
Vài ngày sau, trong bữa tối, mẹ tôi cười khẽ trêu:
“Con gái vượt trội hơn cha rồi đấy, giờ khí chất còn hơn ông hồi trẻ cơ.”
Ba tôi không giận, cười lớn ha ha:
“Truyền lửa thôi mà! Thanh niên bây giờ phải có chỗ tỏa sáng. Mấy lão già như tụi mình nên lui về hậu trường rồi.”
Tôi nâng ly rượu, kính ba tôi một chén:
“Con thấy mình may mắn, vì được đứng trên vai của ba để nhìn thế giới.”
Ba tôi cười đến híp mắt, cạn sạch ly.
Mẹ tôi cũng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Khoảnh khắc ấy khiến tôi bần thần.
Ở bên Ninh Dật Dương quá lâu, tôi gần như đã quên cảm giác được sống trong một mái nhà ấm áp, đầy tiếng cười là thế nào.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Tôi đứng dậy ra mở cửa.
Không ngờ, người đứng bên ngoài lại là Ninh Dật Dương.
Mắt anh ta đỏ hoe, sưng húp như bóng đèn, trông như vừa khóc rất lâu.
“Mạn Mạn, anh có chuyện muốn nói với em…”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã đưa tay ra hiệu dừng lại.
“Ra ngoài nói.”
Tôi không muốn để ba mẹ lo lắng, tiện miệng bịa một lý do, rồi kéo anh ta ra ngoài.
“Anh muốn nói gì?”
Tôi hỏi, giọng lạnh nhạt, không còn chút mềm mỏng như trước.
Ninh Dật Dương dường như đã đoán trước thái độ này, chỉ hơi sững người, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Anh ta mím môi, ánh mắt đầy ấm ức:
“Mạn Mạn, nhất định phải như vậy sao?”
“Em cũng đã lừa dối anh bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ người bị tổn thương nhất không phải là anh à?”
Nói rồi anh ta đưa tay lên lau nước mắt, như thể mình là nạn nhân lớn nhất.
Tôi cười khẽ:
“Thân phận của em quan trọng đến vậy sao? Có ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta không? Em có bao giờ lấy đó ra để trêu đùa tình cảm của anh chưa?”
Trái lại, tôi đã dùng thân phận ấy để âm thầm giúp anh không ít lần, trải đường cho anh từng bước đi lên.
Tôi hỏi liền mấy câu, Ninh Dật Dương chỉ mím môi, né tránh ánh mắt.
Cuối cùng, anh ta viện cớ:
“Nhưng em từng nói chúng ta phải thẳng thắn với nhau.”
Tôi nhìn anh ta, đáp lại bình thản:
“Vậy còn anh thì sao? Anh có từng thành thật với em chưa? Những lần anh giúp Lâm Nguyệt Nguyệt hắt nước bẩn lên người em, có bao giờ hỏi qua ý kiến của em không?”
Ninh Dật Dương im lặng.
Tôi nói tiếp:
“Cho dù có che giấu giỏi đến đâu, thói quen không thể giấu được. Nếu anh chịu để ý, sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra thân phận thật của em.”
“Nhưng anh không hề quan tâm. Những năm qua, tâm trí của anh chưa từng đặt trên người em.”
Ninh Dật Dương như muốn giải thích, nhưng tôi ngắt lời anh ta, giọng bình thản:
“Em đã xem hết tin nhắn giữa anh và Lâm Nguyệt Nguyệt rồi.”
9.
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Ninh Dật Dương lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.
Hồi lâu sau, anh ta mới mấp máy môi, khó khăn hỏi:
“Em đã thấy… những gì?”
Tôi bình thản đáp:
“Thấy hết rồi.”
Có một lần, anh ta quên đăng xuất tài khoản trên máy tính bảng. Đúng lúc đó, Lâm Nguyệt Nguyệt gửi tin nhắn đến, tôi nhìn thấy toàn bộ lịch sử trò chuyện kéo dài suốt 2.556 ngày của họ.
Tôi cũng nhìn rõ tâm tư của anh ta dành cho Lâm Nguyệt Nguyệt.
Hóa ra, anh ta luôn luôn thầm yêu cô ta.
Tất cả những nỗ lực, phấn đấu suốt bao năm qua, chỉ để được Lâm Nguyệt Nguyệt liếc mắt nhìn một lần.
Khi nhận được quyết định bổ nhiệm chức vụ Giám đốc, việc đầu tiên anh ta làm là gửi tin đó cho Lâm Nguyệt Nguyệt — còn tôi, là người được biết sau.
Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhận ra, hóa ra tôi mãi chỉ là “phương án hai” trong lòng anh ta.
Nhưng trong tình yêu, không nên và không thể có “người xếp sau”.
Dường như Ninh Dật Dương cũng hiểu, đến bước này rồi, mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.
Anh ta mím môi, cuối cùng gần như cầu xin:
“Vậy… em có thể, vì tình cảm từng có giữa hai ta, đừng phong sát bọn anh được không?”
“Phong sát?” Tôi nhíu mày.
Anh ta mắt đỏ hoe, giọng khản đặc:
“Từ sau khi rời công ty, anh và Nguyệt Nguyệt đi đâu cũng bị từ chối. Không phải do em làm à?”
“Dù em có hận anh, thì chúng ta cũng từng yêu nhau thật lòng, em không nên tuyệt tình đến mức này chứ?”
Tôi nói thẳng:
“Tôi chưa từng phong sát các người.”
“Chỉ là… rất nhiều đối tác trước đây anh làm việc cùng đều là bạn tôi. Nếu hai người đến đó xin việc, đương nhiên sẽ bị từ chối.”
“Bạn của em?” Ninh Dật Dương trợn tròn mắt.
Tôi gật đầu:
“Để giúp anh đứng vững trong công ty, đạt được thành tích, tôi từng cầu xin không ít bạn bè.”
“Lúc anh đăng ảnh thân mật với Lâm Nguyệt Nguyệt lên mạng xã hội, họ cũng nhìn thấy rồi.”
Giống như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống, toàn thân Ninh Dật Dương cứng đờ, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Tôi đã mở cho anh ta biết bao con đường,
Còn chính anh ta là người tự tay chặn hết mọi ngả.
“Nếu không còn gì nữa, tôi đi đây.”
Thấy anh ta vẫn đứng đó đờ đẫn, tôi không nói thêm gì, quay người rời đi.
Bước đến khúc cua cầu thang, tôi do dự một chút, định quay lại nói điều gì đó. Nhưng rồi lại thấy Lâm Nguyệt Nguyệt từ bên hành lang xuất hiện, chạy đến bên Ninh Dật Dương.
Cô ta sốt ruột gắt gỏng:
“Giờ làm sao đây? Giờ phải làm sao hả?”
“Dật Dương, anh định cứ để cô ta đi như vậy sao? Vừa rồi sao anh không van xin cô ta? Hai người yêu nhau năm năm, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ mà cô ta cũng không chịu giúp?”
“Anh còn sĩ diện gì nữa, giờ không có việc, không có tiền, sắp chết đói tới nơi rồi!”
Cô ta còn định tiếp tục nói, nhưng Ninh Dật Dương đã mất kiên nhẫn, gạt cô ta ra:
“Chẳng phải mọi chuyện là do cô làm sao? Nếu lúc đó cô không gây rối trong công ty, tụi mình đâu đến nông nỗi này?”
“Anh trách tôi?” Lâm Nguyệt Nguyệt trừng mắt:
“Tôi vì yêu anh mới nóng nảy, anh lại không biết điều! Nếu vậy thì chia tay đi!”
“Chia tay? Cô muốn chia tay? Cô biết tôi đã làm gì để bênh cô trước mặt Mạn Mạn không? Giờ cô đòi chia tay? Cô còn lương tâm không?”
…
Tôi không tiếp tục nghe nữa, quay đầu đi thẳng về nhà.
Ninh Dật Dương nói tôi lừa anh ta.
Nhưng nhìn lại, suốt những năm bên nhau, lời thật lòng của anh ta chắc cũng chẳng được mấy câu.
Nhưng không sao.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.
Những ngày sau đó, Ninh Dật Dương không còn liên lạc với tôi nữa.
Tôi cũng không quan tâm đến anh ta, chỉ chuyên tâm vào công việc, quản lý công ty.
Mãi đến hai năm sau, tôi mới nghe được tin tức về anh ta từ bạn bè.
10.
Lúc này, lợi nhuận công ty đã gấp ba lần so với trước, tôi đang bận rộn chuẩn bị cho đợt niêm yết cổ phiếu đầu tiên.
Ba tôi hoàn toàn yên tâm giao công ty lại cho tôi.
Như thể sợ tôi đổi ý, tối hôm đó ông liền mua hai vé máy bay sang nước ngoài, kéo mẹ tôi đi du lịch tận hưởng tuổi già.
Bạn bè lần lượt đến công ty hỗ trợ tôi.
Trong giờ nghỉ, có người nhắc đến Ninh Dật Dương và Lâm Nguyệt Nguyệt.
“Nghe nói họ không xin được việc tốt trong nước, liền dạt về tỉnh khác. Rồi vào được một công ty, nhưng Lâm Nguyệt Nguyệt lại bị một cậu ấm trong công ty để ý, tính bỏ rơi Ninh Dật Dương.”
“Ninh Dật Dương giận quá, vác chuyện mách thẳng lên đầu thằng công tử đó. Ai ngờ đụng nhầm người, kết quả cả hai bị chơi một vố, đều bị tống vào trại tạm giam.”
“Ra được hay không còn chưa biết.”
Có người cười đùa:
“Mạn Mạn này, dù sao cũng là tên bạn trai cũ đã phụ bạc cậu, có muốn đến thăm họ không? Tiện thể khoe chuyện công ty sắp lên sàn luôn?”
Tôi không trả lời.
Chỉ đứng dậy, bước đến sát cửa sổ kính lớn.
Ánh nắng trắng rực rỡ hắt vào, phản chiếu những chuyển động của dòng người tấp nập phía dưới tòa nhà 17 tầng.
Tôi nhìn xuống những chấm đen lố nhố kia, mỉm cười nhạt.
“Không cần.”
“Xa quá, khỏi nhìn.”
【Hoàn】
(Đã hết truyện)
Lấy Nhầm Một Thế Tử Phi Trời Đánh (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
1
Phụ thân ta vốn còn ôm hy vọng nhờ công lao cứu giá năm xưa để cầu một thánh chỉ ban hôn, gả ta vào nhà ai thì coi như nhà ấy xui xẻo.
Nào ngờ bệ hạ vừa vuốt chòm râu trắng giống hệt râu phụ thân ta, vừa không ngừng lắc đầu:
“Ái khanh à, công lao năm đó đã tiêu hết khi suýt làm tổn thương tiểu thế tử rồi. Bằng không, ngươi nghĩ năm xưa vương gia và Thái hậu có thể để yên cho nhà ngươi ư? Đều là trẫm liều mạng ngăn cản mới giữ được bình yên đó.”
Phụ thân nghe xong, ngẫm lại, thấy cũng đúng.
Hứ, rõ ràng là hắn chọc ta trước.
Nhưng thôi, ta cũng thấy nhàn nhã tự tại thế này chẳng phải tốt hơn sao?
Ai lại đi tranh giành một nam nhân với cả đám nữ nhân chứ? Ngày ngày sống những tháng năm vụn vặt, còn phải diễn vở kịch tranh sủng sống chế//t giả thật nơi hậu viện, chẳng bằng ngồi dưới giàn nho ăn dưa hấu mát lạnh cho khoái.
“Bảo Quyên, lại đem lên cho tiểu thư một thau tôm càng nhỏ, nhớ thêm nhiều tiêu nhiều cay vào!”
Ta lắc lắc ly rượu trái cây đỏ au, gắp một con tôm càng béo trắng chấm sốt, hương thơm nức mũi, vừa cay vừa thơm vừa sảng khoái.
Phải chi có thêm một tiểu quan tuấn tú ở Nam Phong quán, ân cần đút miếng tôm đã bóc vỏ vào miệng ta... đời này mới gọi là mỹ mãn!
Đáng tiếc, chỉ có thể mơ.
Trong mộng, ta là một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, một cây thương hồng anh hành tẩu thiên hạ.
Gặp chuyện bất bình thì hét lớn một tiếng, cần ra tay là ra tay ngay!
Ban ngày trừ gian diệt ác, đêm đến say ngủ ở Nam Phong quán.
“Tiểu thư, mau tỉnh dậy đi! Rửa mặt chải đầu thôi, lão gia đang chờ tiểu thư sang tiền sảnh dâng trà.”
Ta lắc đầu, nửa tỉnh nửa mê.
Lại tới nữa rồi.
Thật ra chẳng phải ta không gả được.
Chỉ là có vài kẻ mộng mơ muốn một bước lên mây, dám liều mạng đến trước mặt phụ thân ta vỗ ngực tỏ lòng trung trinh.
Nhưng bọn họ chưa ai qua nổi một chiêu dưới tay ta.
Mà hễ có người đến lại có người đi, mẫu thân ta liền vác tai ta chạy khắp sân, vừa khóc vừa mắng:
“Con nha đầu đòi nợ này! Khó khăn lắm mới tìm được người muốn cưới con, lại bị con đánh cho bỏ chạy! Con có thể để ta bớt lo một chút được không! Chắc kiếp trước ta nợ con quá nhiều!”
Sau đó, phụ thân ta lại chạy theo sau mẫu thân, hết lời dỗ dành:
“Ôi chao, phu nhân chậm thôi, bà có học võ đâu, lỡ mệt quá thì làm sao bây giờ?”
Nè, lão tướng quân, chẳng lẽ ông không thấy người bị bắt nạt là con gái ông sao?
Ta chỉ có thể vừa chịu đau ở tai, vừa ôm ngực chịu thêm một lần tổn thương.
Từng ấy năm ăn cơm chó cũng đủ đầy rồi.
Xem ra ta thật sự nên nghĩ cách gả chồng thôi.
2
Vậy... gả cho ai thì tốt nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt ta dừng lại ở tiểu công tử phủ Thượng thư.
Ta nhón lấy một chùm nho, điểm nhẹ mũi chân nhảy lên mái ngói, đối diện ánh trăng sáng, vừa bỏ từng quả vào miệng vừa tính toán xác suất “hạ” được vị công tử kia.
Thứ nhất, phủ Thượng thư có mười tám đứa con trai, hắn xếp thứ tám, thiếu một đứa chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Thứ hai, nghe nói hắn vừa sinh ra đã mất mẹ, đêm trước ngày thành thân, tân nương cũng đột tử.
Thứ ba, danh tiếng của hai chúng ta mà ghép lại cũng thật xứng đôi: hắn không chê ta thô lỗ, ta thì kết cái số mệnh "mệnh lớn" của hắn, chẳng phải vừa đẹp sao?
Thật ra quan trọng nhất là... các khuê mật của ta đều bảo hắn rất tuấn tú, hơi mang vẻ thư sinh yếu ớt giống tiểu quan Nam Phong quán.
Ta có thể bỏ qua ư?
Nói làm là làm!
3
Thế nhưng còn chưa kịp ra tay, trong nhà lại đón khách.
Theo chân khách đến còn có một đạo thánh chỉ – chính là thánh chỉ ban hôn mà phụ thân ta ngày đêm mơ ước.
Bảo Quyên thở hổn hển, miệng cười đến tận mang tai, hét lớn:
“Tiểu thư ơi! Người... cuối cùng cũng gả được rồi!”
Ta đang trên đường đi “câu” công tử phủ Thượng thư, suýt nữa vấp chân ngã chổng vó.
Ai vậy chứ? Ai lại gan lớn đến mức dám cầu thánh chỉ thật?
“Là... là tiểu thế tử phủ Quốc công đó!”
Tên nhóc năm xưa cướp bánh quế hoa của ta rồi bị ta đâm rách quần, còn khóc nhè suốt một ngày ấy à?
Không lẽ hắn chán sống rồi? Bao năm qua ta còn chưa tìm hắn tính sổ, vậy mà hắn lại tự lao đầu vào họng súng?
Ta cười lạnh, xách thương bước thẳng ra tiền sảnh.
Phụ thân thấy ta cầm thương, khóe miệng liền giật giật.
Cũng may hôm nay mẫu thân đi thăm bà mối không ở nhà, chứ nếu bà có mặt, ta e rằng cũng chẳng dám nghênh ngang thế này.
“Thế tử lâu ngày không gặp, có phải rất nhớ cây thương này của ta không?”
Ta lạnh lùng nói với một thiếu niên đang đứng chắp tay thi lễ với phụ thân.
Thiếu niên nghe tiếng, quay đầu nhìn ta, trong mắt đầy nghi hoặc.
Tặc! Sao lớn lên lại... lệch pha thế này?
Hồi nhỏ còn đáng yêu biết bao, lớn rồi lại kỳ quặc như vậy.
Ta nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Coi như báo ứng. Hại ta bao năm không gả được, ngươi cũng đành chịu xấu trai cả đời đi.
“Vị cô nương đang tìm ta sao?”
Một giọng nam trong trẻo từ phía sau truyền đến.
Ta quay đầu, ngẩng lên, sững sờ.
Trời cao ơi...
Vị công tử nhà ai đây? Tuấn mỹ đến mức không từ nào miêu tả nổi.
Một chữ: đẹp.
Hai chữ: trời ơi, đẹp quá!
Hắn bận trường bào xanh biếc viền thêu, thắt đai lụa mạ vàng, mặt trắng như ngọc, mày kiếm đen nhánh, trong mắt như có sao trời rắc vào ngân hà, lấp lánh rực rỡ.
Chỉ thấy hắn khép chiếc quạt trong tay, chắp tay mỉm cười:
“Muội muội Vãn Nhi, bao năm không gặp, càng thêm oai phong tuấn tú rồi đấy.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên cây thương hồng anh của ta đúng hai giây, sau đó làm như không có chuyện gì mà dời đi.
Hừ, nhưng với một thiếu nữ tư duy sắc bén, nhạy bén vô song như ta, chỉ hai giây cũng đủ để ta nhìn thấu dụng ý của hắn.
Không sai, hắn chính là vì mối hận “phá trứng” năm xưa mà ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng mưu tính được cơ hội để báo thù.
Ta có thể để hắn như ý sao? Nằm mơ đi!
Chỉ tiếc, sự thật chứng minh, là ta khinh địch rồi. Thánh chỉ đã ban xuống.
Vì thế, một tháng sau, trong tiếng cười rạng rỡ của mẫu thân (cuối cùng cũng có con heo chịu ủi vào cây cải trắng nhà ta), trong nước mắt chan chứa của phụ thân (rốt cuộc cũng không còn ai quấy nhiễu thế giới hai người của họ), ta bước vào cửa phủ Quốc công.
4
Đêm tân hôn, ta và hắn ngồi trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chưa được bao lâu, hắn đã lảo đảo, một tay ôm trán, vừa rên rỉ vừa ngã nhào lên chiếc giường trướng hoa cao sang quý giá.
Ta híp mắt cười lạnh, đừng tưởng ta không thấy lúc ngã hắn còn nghiêng nhẹ người tránh xa cây thương của ta đúng hai tấc.
Nhưng nhìn thánh chỉ được đặt ngay ngắn trang nghiêm trên bàn hỉ, ta đành nuốt nước bọt xuống.
Chuyện nhỏ không nhịn, chuyện lớn ắt loạn. Không thể kháng chỉ, càng không thể trong đêm tân hôn mà mưu... sát phu!
Giá như hắn chịu hòa ly thì tốt rồi.
Ta nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường hỉ.
Sau bao năm không gặp, nét kinh diễm thuở đầu tiên gặp lại đã phai đi phần nào, nhưng ngũ quan tuấn tú kia vẫn có thể lờ mờ nhận ra hình bóng thời niên thiếu.
Chỉ là giờ đây cao lớn hơn, ánh mắt sâu hơn, đường nét cằm cũng rõ ràng hơn… lại còn, lúc ngã người áo khẽ hé mở, lộ ra xương quai xanh thon gọn…
Phi phi phi! Ta vội lắc đầu, nhắm mắt lại.
Tên này từ nhỏ đã chuyên gây chuyện với ta, hai đứa mà ở bên nhau, tuyệt đối là gà bay chó sủa, long trời lở đất.
Từ sau lần ta suýt khiến hắn phải mặc quần đũng hở, hắn liền bị đưa đi xa.
Không ngờ, mấy năm sau gặp lại, ta lại thành thế tử phi của hắn.
Chắc chắn là tới trả thù rồi!
Thế nên, ta vừa nghĩ cách làm sao để hắn tự nguyện mang danh kháng chỉ mà bỏ ta, vừa mơ mơ màng màng thiếp đi.
Loáng thoáng như có ai đó đang tháo giày vớ và áo cưới cho ta, ta cứ ngỡ là Bảo Quyên đang quen tay quen nếp vừa cởi vừa lẩm bẩm:
“Lớn tướng rồi mà vẫn không khiến người khác bớt lo.”
Ta lại chẳng nhận ra, người đó ra tay cực nhẹ, nhẹ đến mức sợ ta đau, lại sợ ta tỉnh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰