Đừng ăn bậy
Chương 4
Ánh nắng một lần nữa chiếu lên vai tôi, xua tan thứ mùi hôi hám còn sót lại nơi trại nuôi.
Sau lưng, là tiếng gào thét thất bại của Phó Lâm và tiếng bước chân lộn xộn của đám phóng viên đang chen nhau đặt câu hỏi — tất cả đều chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Sau khi ly hôn, thế giới của tôi trở nên yên tĩnh.
Tôi toàn tâm toàn ý quay về với nghiên cứu, đặc biệt là dự án phát triển thuốc điều trị Alzheimer — nơi tôi từng suýt đánh mất cả danh dự và niềm tin.
Một năm sau, tôi nhận được lời mời từ Đại học Cambridge, tham gia hợp tác nghiên cứu chuyên sâu kéo dài một năm.
Trước ngày lên đường, mẹ nắm chặt tay tôi, cười tươi như trẻ nhỏ:
“Con trai dì Tô — thằng Tô Hằng — cũng đang ở Cambridge, chuyên ngành dược lý thần kinh đấy. Hai đứa chắc chắn sẽ có nhiều đề tài chung để trao đổi.”
“Mẹ đã nhờ nó chăm sóc con chút ít rồi.”
Tôi vốn định từ chối — nhưng mẹ nhẹ nhàng nói thêm một câu:
“Coi như thêm một người cùng ngành để trao đổi học thuật. Thằng bé đó từ nhỏ đã quan tâm đến bệnh Alzheimer lắm.”
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Heathrow, tôi kéo vali đi ra, từ xa đã thấy một người đàn ông mặc áo măng tô màu camel nhã nhặn, dáng người cao ráo, tay cầm một tấm bảng:
【Đón Tiến sĩ Mạnh – Tô Hằng】
“Mạnh Vãn Tình?” – Anh ta bước lại gần, nở một nụ cười ấm áp. Phía sau cặp kính gọng vàng, ánh mắt sáng và bình tĩnh.
“Mẹ tôi, Tô Nhã Chi, nhờ tôi đến đón chị. Tôi là Tô Hằng.”
Lúc này, tôi mới mơ hồ nhớ lại — khi còn nhỏ, dì Tô thường dẫn theo một cậu bé ít nói, lúc nào cũng ôm sách đến nhà chơi.
Tô Hằng rất chu đáo. Anh ấy giúp tôi sắp xếp nơi ở, mà thật khéo, lại chính là căn hộ đối diện nhà anh.
Anh nói là trùng hợp, nhưng khi tôi vô tình nhìn thấy trên giá sách của anh có xếp gọn vài bản in tập hợp những công trình nghiên cứu sớm của tôi, lòng tôi đã có câu trả lời.
Những ngày ở Cambridge, trôi qua thuần khiết và đầy đủ.
Không ồn ào. Không vướng bận.
Chỉ có học thuật, nắng nhạt, những buổi thảo luận khoa học kéo dài đến đêm khuya.
Và… một chút bình yên vừa vặn.
Chúng tôi thường xuyên kề vai sát cánh trong phòng thí nghiệm suốt những đêm khuya,
vì một bộ dữ liệu mà tranh luận đến đỏ mặt tía tai,
rồi sau đó lại nhìn nhau cười khi cuối cùng cũng đạt được đồng thuận.
Những ngày tôi thức trắng nhiều đêm liên tục,
anh ép tôi rời phòng lab, đưa tôi đi chèo thuyền trên sông Cam,
mang theo chiếc sandwich anh tự tay làm, cắt gọn gàng từng lát một.
Lúc tôi thất bại hết lần này đến lần khác trong một thí nghiệm then chốt, bắt đầu nghi ngờ chính mình,
anh lặng lẽ đưa cho tôi một ly cacao nóng.
Trên mặt ly là hình một chú thỏ nguệch ngoạc được vẽ bằng bột cacao — vụng về nhưng khiến tôi suýt bật khóc.
Đêm Giao thừa năm ấy, phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Tuyết nhẹ bay ngoài cửa sổ, lặng lẽ mà dịu dàng.
Tô Hằng đột nhiên đặt ống micropipette xuống, quay lại nhìn tôi, vành tai ửng đỏ:
“Vãn Tình, anh có một dữ liệu muốn chia sẻ với em.”
“Dữ liệu gì?” – Tôi ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.
Anh bước đến gần, nhẹ nắm lấy tay tôi,
rồi đeo vào ngón áp út của tôi một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, thanh nhã.
Giọng anh trầm thấp mà rõ ràng, mang theo một thứ lãng mạn riêng có của dân nghiên cứu:
“Theo số liệu hiện tại, chỉ số ‘thiện cảm’ của Tô Hằng dành cho Mạnh Vãn Tình,
sau một thời gian dài theo dõi và kiểm nghiệm, đã đạt ngưỡng ổn định cao nhất và không thể đảo ngược.”
“Anh xin được trở thành cộng sự trọn đời trong mọi dự án tương lai của em.”
“Xin hỏi Tiến sĩ Mạnh, em có chấp thuận mở đề không?”
Tôi nhìn vào đôi mắt sau kính đang đầy căng thẳng và chân thành kia, bật cười,
rồi siết nhẹ những ngón tay đang lạnh của anh:
“Dữ liệu đáng tin cậy, lập luận đầy đủ.”
“Dự án này… phê duyệt rồi.”
Kết thúc kỳ hợp tác một năm, chúng tôi cùng trở về nước
với một công trình nghiên cứu đột phá mang tên cả hai người.
Trên máy bay, Tô Hằng vẫn nắm tay tôi không rời, khẽ hỏi:
“Về nhà với anh nhé?”
Tôi nhướng mày, cong môi:
“Chứ anh tưởng gì? Đối tác dự án lại định đào tẩu sao?”
Lễ cưới của chúng tôi diễn ra long trọng nhưng ấm áp.
Không một ai thuộc nhà họ Phó được mời.
Mẹ Tô Hằng vui vẻ chạy tới chạy lui, lo liệu mọi thứ chu đáo.
Cha tôi thì vỗ vai Tô Hằng, cười rạng rỡ:
“Thằng nhóc này, con mắt nhìn người quả nhiên giống ba vợ!”
Hôm thử váy cưới, tôi khoác lên mình chiếc váy trắng dài chấm đất.
Tô Hằng đứng sững tại chỗ, nhìn đến ngẩn người.
Nhà thiết kế bật cười trêu:
“Bác sĩ Tô, anh quay lại hiện thực đi!”
Lúc đó anh mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Bất ngờ, cửa phòng trang điểm bị đạp tung.
Một người đàn ông gầy rộc, râu ria xồm xoàm, khoác bộ vest nhàu nhĩ, lao vào—là Phó Lâm.
“Vãn Tình! Em không được kết hôn!”
Anh ta tiều tụy, bệ rạc, hoàn toàn không còn chút phong thái tổng tài năm xưa.
Bảo vệ đuổi theo sau:
“Anh Phó xông vào trái phép…”
“Tôi với Tống Thanh Tư không còn liên quan gì nữa! Cô ta vào tù rồi! Phó Thị cũng sụp đổ rồi!”
“Anh biết mình sai! Người anh yêu nhất luôn là em! Chúng ta quay lại được không? Anh xin em!”
Tô Hằng theo phản xạ bước tới, chắn tôi ra sau, ánh mắt lạnh lẽo đến sắc bén.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh, bước lên một bước, đối diện với Phó Lâm, ánh mắt bình thản:
“Anh Phó, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.”
“Hôm nay là lễ cưới của tôi. Mong anh rời đi, đừng làm phiền nữa.”
Phó Lâm vẫn không chịu từ bỏ, ánh mắt tuyệt vọng:
“Em quên hết những gì chúng ta từng có rồi sao?”
Tôi nhếch môi, không thèm đáp lại, chỉ quay sang bảo vệ:
“Mời anh ta ra ngoài.”
Khi Phó Lâm bị lôi đi trong bộ dạng thảm hại,
Tô Hằng bất ngờ ôm lấy eo tôi một cách trẻ con,
cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi một cái, thì thầm:
“Anh không quan tâm. Từ nay, trong đầu em chỉ được chứa dữ liệu của mỗi mình anh. Mấy cái gọi là người cũ – tuyệt đối không được nghĩ tới!”
Tôi bật cười vì bị anh chọc, vòng tay qua cổ anh, chủ động kéo anh lại gần, hôn sâu thêm:
“Rõ lệnh, bác sĩ Tô. CPU của em từ nay chỉ cài chương trình liên quan đến anh.”
Ngày cưới, khách mời đông như hội.
Khi MC vừa dõng dạc hô:
“Chú rể, bây giờ có thể hôn cô dâu!”
Cánh cửa lớn của sảnh cưới bỗng rầm một tiếng bị đạp tung.
Phó Lâm, áo quần xộc xệch, tay cầm chai rượu, mặt đỏ gay gào lên:
“Tôi phản đối! Mạnh Vãn Tình là của tôi!!”
Cả hội trường xôn xao.
Bảo vệ được huấn luyện bài bản lập tức xông lên, khống chế và đưa anh ta ra ngoài.
Toàn bộ quá trình chưa đến mười giây.
Tôi thậm chí chẳng kịp nhìn rõ nét mặt anh ta, chỉ nhớ tiếng gào đầy tuyệt vọng ấy bị chặn lại đúng lúc cánh cửa đóng sầm lại.
Tô Hằng nhẹ nhàng siết lấy tay tôi,
giữa tiếng vỗ tay và tiếng cười chúc phúc,
anh cúi xuống hôn tôi thật khẽ:
“Tiếng ồn ngoài luồng, đã xử lý xong. Tiến sĩ Mạnh, thí nghiệm tiếp tục chứ?”
Tuần trăng mật của chúng tôi diễn ra giữa tuyết trắng núi Alps Thụy Sĩ.
Không lâu sau khi trở về, tôi ngỡ ngàng phát hiện…
trong bụng đã có hai “thành quả nghiên cứu” bé xíu — một cặp song sinh.
Vào một buổi sáng khi thai đã được sáu tháng,
Tô Hằng đưa tôi đi khám thai như thường lệ.
Điện thoại bất chợt hiện thông báo tin tức tài chính:
【Tập đoàn dược Phó Thị chính thức phá sản thanh lý tài sản – nhà sáng lập Phó XX bị đột quỵ liệt nửa người】
Tấm ảnh đính kèm là bóng lưng cha Phó, ngồi trên xe lăn, ánh mắt trống rỗng vô thần.
Tô Hằng khẽ tắt màn hình điện thoại, bàn tay ấm áp đặt lên bụng tôi:
“Thông tin không liên quan, tự động lọc bỏ.”
Tôi mỉm cười gật đầu, toàn tâm cảm nhận hai đứa bé trong bụng đang cử động rộn ràng — mạnh mẽ và sống động như thể cũng đang chờ ngày ra đời để khám phá thế giới.
Ba tháng sau, một tin tức chấn động lan khắp toàn cầu:
【Tin nóng! Hi vọng mới cho bệnh Alzheimer! Nhóm nghiên cứu Mạnh Vãn Tình – Tô Hằng phát triển thành công thuốc nhắm trúng đích “Bình Minh”, vượt qua giai đoạn III thử nghiệm lâm sàng với tỉ lệ hiệu quả trên 85%!】
【Tiến sĩ Mạnh Vãn Tình vinh dự nhận Giải thưởng Y học Lasker – trở thành một trong những người trẻ tuổi nhất từng được trao tặng danh hiệu cao quý này!】
Lễ trao giải được tổ chức tại New York.
Tôi khoác lên mình chiếc đầm dạ hội, đứng dưới ánh đèn rực rỡ, tay ôm chiếc cúp danh giá – biểu tượng đỉnh cao trong lĩnh vực y học thế giới.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng. Ở hàng ghế đầu tiên, Tô Hằng ngồi đó, ánh mắt rực sáng niềm tự hào, ánh lên như dải ngân hà chỉ dành riêng cho tôi.
Tôi cầm micro, giọng rõ ràng và bình tĩnh vang lên khắp hội trường:
“Thành tựu này bắt đầu từ một sinh vật có tên mã Ω-7 — một chú thỏ thí nghiệm với bộ gene độc nhất vô nhị. Chính nó đã mở ra cánh cửa đầu tiên cho chúng tôi trong hành trình khám phá màn đêm của nhận thức.”
“Nó đã mất đi trong một bi kịch tưởng như nực cười… Nhưng rồi, lại thắp lên hy vọng cho hàng triệu gia đình có người thân mắc Alzheimer.”
“Con đường khoa học luôn dài và tối, nhưng khi có niềm tin và tình yêu dẫn đường, chúng ta nhất định sẽ bước tới bình minh.”
Ống kính máy quay lướt qua khán phòng. Tôi thấy mẹ xúc động lau nước mắt, cha tôi ánh mắt ngập tràn tự hào, còn Tô Hằng… vẫn là nụ cười ấm áp ấy — dịu dàng như ánh mặt trời chiếu qua cửa kính, là nơi tôi luôn muốn quay về.
Sau buổi lễ, tôi và Tô Hằng nắm tay nhau bước ra khỏi hội trường, chuẩn bị tham dự tiệc tối.
Một người đàn ông mặc vest nhàu nhĩ, tay ôm tập tờ rơi bảo hiểm, đang co ro giữa gió lạnh đầu đông.
Anh ta cố gắng bước đến chặn đường từng vị khách sang trọng đang lần lượt rời đi, vẻ mặt khẩn cầu lẫn tuyệt vọng.
Khi ngẩng đầu bắt gặp tôi và Tô Hằng giữa vòng vây của giới truyền thông, người ấy sững người — là Phó Lâm.
Ánh mắt anh ta tràn đầy hỗn loạn: sửng sốt, hối hận đến tột cùng, và cả tuyệt vọng không cam lòng.
Anh ta như muốn nặn ra một nụ cười gượng gạo, môi run rẩy định nói gì đó,
nhưng cuối cùng chỉ biết cúi gằm mặt, ôm chặt xấp giấy trong tay, cố rút người mình vào bóng tối.
Tô Hằng cảm nhận được điều đó, khẽ vòng tay qua vai tôi, kéo tôi sát lại bên mình.
Anh không nói gì, chỉ vững vàng đưa tôi đi về phía chiếc xe đang chờ sẵn.
Cánh cửa xe đóng lại, cách biệt hoàn toàn với cái lạnh và hỗn loạn ngoài kia.
Trong khoang xe ấm áp, Tô Hằng siết nhẹ lấy ngón tay tôi:
“Lạnh không?”
Tôi khẽ lắc đầu, tựa vào vai anh, cảm nhận hơi thở dịu dàng và ấm áp quen thuộc:
“Có anh ở đây… sao mà lạnh được.”
Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại sau lưng một New York rực rỡ ánh đèn nhưng lạnh lẽo,
và cả bóng dáng đã sụp đổ hoàn toàn của một kẻ từng tự cho mình là trung tâm thế giới.
—
Về nước không lâu, chúng tôi chào đón hai thiên thần nhỏ ra đời – một trai, một gái.
Nhìn hai sinh linh bé bỏng, da còn nhăn nheo nhưng căng tràn sự sống trong vòng tay,
tôi và Tô Hằng bật cười, như thể đang ôm trọn cả thế giới vào lòng.
Sau tiệc đầy tháng, tôi quay trở lại phòng thí nghiệm sau nhiều tháng xa cách.
Khoác lên chiếc áo blouse trắng quen thuộc, mùi cồn sát khuẩn vẫn thơm lạnh như xưa.
Tôi bước đến khu nuôi động vật dòng Ω đã được tái thiết.
Qua lớp kính trong suốt, những chú thỏ thí nghiệm thế hệ mới đang tung tăng chạy nhảy – khỏe mạnh, linh hoạt, đầy sức sống.
Trợ lý khẽ báo cáo bên tai:
“Tiến sĩ Mạnh, dây chuyền sản xuất ‘Bình Minh’ đã chính thức vận hành toàn bộ. Lô thuốc đầu tiên sẽ được chuyển đến tay những bệnh nhân đã đăng ký từ tuần sau.”
Tôi khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên bàn thao tác – nơi có một bức ảnh cũ.
Trong ảnh là Ω-7, ngày đầu tiên đến phòng thí nghiệm, tò mò thò đầu ra khỏi lồng, ngơ ngác và đáng yêu vô cùng.
Một nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ mới đến, rụt rè hỏi:
“Cô đang nghĩ về Ω-7 ạ?”
Tôi nhẹ nhàng vuốt lên mép ảnh, khóe môi khẽ cong:
“Không. Cô đang nghĩ… sau bình minh, sẽ còn bao nhiêu đỉnh núi nữa đang chờ được chinh phục.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng sớm rải khắp hành lang vô trùng, sáng rỡ và ấm áp.
Cuối hành lang ấy, Tô Hằng đang bế con gái, nắm tay con trai, đứng yên lặng chờ tôi về nhà.
-Hết-
(Đã hết truyện)
Tìm Em Trong Ký Ức (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Tôi mặc đồ ngủ đi xem mắt.
Kết quả, khi đến nơi, đối tượng xem mắt của tôi mặc một bộ vest cao cấp, đồng hồ trên cổ tay có thể mua được cả một căn nhà.
Tôi kéo kéo chiếc đồ ngủ nhăn nhúm, yếu ớt hỏi anh ta:
“Xin hỏi anh đang làm ở đâu?”
Anh ta báo tên một công ty.
Tôi tiếp tục hỏi:
“Đi xe gì?”
“Hôm nay đi Maybach.” Anh ta nhàn nhạt đáp.
“Có nhà không?”
“Trong trung tâm có một căn hộ lớn, ngoại thành có một căn biệt thự, tất cả đều là chính đáng mà có.”
Tôi vẫy tay:
“Anh đẹp trai à, anh đi đi, tôi không xứng với anh.”
Anh ta bị tôi chọc cười:
“Không hài lòng với ngoại hình của tôi sao?”
Tôi liếc nhìn khuôn mặt đẹp chẳng kém gì Ngô Ngạn Tổ của anh ta, yếu ớt đáp:
“Anh không sợ tôi làm hỏng gene ưu tú của anh sao?”
1
Hỏi ra thì chính là không sợ.
Tôi kết hôn chớp nhoáng. Hơn nữa, là kết hôn với một người đàn ông chất lượng cao trong xã hội.
Vừa làm xong thủ tục, tôi cầm cuốn sổ đỏ còn nóng hôi hổi trên tay, trở về căn phòng thuê của mình trong bộ dạng lén lút đã khiến cô bạn thân chú ý.
“Cưng à, cậu làm gì vậy?”
Tôi bị cô ấy làm giật mình, trượt tay khiến cuốn sổ đỏ rơi xuống đất.
Cô bạn nhặt lên xem, lúc đầu có chút nhíu mày, rồi sau đó lại kinh ngạc kêu lên:
“Cưng à, để trốn xem mắt mà cậu cũng liều mạng thật, đến mức làm giả giấy kết hôn rồi sao.”
Cô ấy cầm sổ nghiên cứu:
“Trời ơi, diễn viên này cậu tìm được ở đâu vậy, đẹp trai chẳng khác gì Ngô Ngạn Tổ…”
Người đàn ông trên giấy kết hôn, với đôi lông mày kiếm và ánh mắt sáng, mang chút nét lai, dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ, trông rất giống Ngô Ngạn Tổ mà tôi thích.
Tôi đang định giải thích thì có tiếng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông đứng ngoài mỉm cười nhẹ:
“Xin hỏi Dư Nguyệt có ở đây không?”
Tôi chính là Dư Nguyệt.
Cô bạn thân quay đầu, hét lớn:
“Cưng ơi, diễn viên làm giả giấy của cậu đến tìm này, có phải cậu quên trả tiền không?”
Sau đó lại quay đầu, cười với vẻ gian xảo:
“Anh đẹp trai, cho tôi xin WeChat được không?”
“Giấy giả sao?”
Người đàn ông hơi nhướng mày, nhìn tôi với vẻ trêu chọc.
Tôi cúi gằm đầu đến mức gần chạm rốn, nhỏ giọng giải thích với cô bạn:
“Tớ thật sự đã kết hôn rồi, đây là chồng tớ, Dụ Hành, chúng tớ vừa đăng ký xong.”
Cô bạn há hốc miệng thành chữ “O”.
Ra khỏi căn phòng thuê, Dụ Hành không chút kêu ca mà cầm hành lý của tôi đi ở phía trước. Tôi giống như cô vợ nhỏ, theo sau anh ấy.
Đi được một đoạn, anh ấy quay lại, thấy tôi vẫn đứng tại chỗ, môi mím nhẹ, ánh mắt mang chút ý cười:
“Sao thế?”
“Ờ thì, tôi thật sự phải về nhà sống cùng anh sao?”
Dù vừa rồi bốc đồng đi đăng ký kết hôn, nhưng tôi hiểu rất ít về anh ấy. Lỡ đâu anh ấy là kẻ biến thái thì sao, chẳng phải tôi tự đâm đầu vào chỗ chết à?
Tôi dù ngốc nhưng vẫn còn chút cảnh giác.
Đăng ký chỉ là để ứng phó mẹ tôi và đám họ hàng phiền phức, nhưng thật sự phải sống chung với một người đàn ông lạ, tôi không làm được.
“Em sợ tôi à?”
Anh ấy bước đến trước mặt tôi, hơi cúi người để ngang tầm mắt. Đôi mắt anh ấy trong suốt, ánh sáng lay động trong đó, thật sự rất đẹp.
Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với đàn ông như vậy khiến mặt tôi đỏ bừng, hơi thở cũng gấp gáp:
“Không, không, không phải.”
“Sợ tôi là người xấu sao?” Anh ấy lại hỏi.
Tôi cúi đầu không nói gì. Trên đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, sau đó là giọng nói của Dụ Hành:
“Vậy chúng ta đi thăm bố mẹ vợ trước nhé.”
Anh ấy cười với tôi:
“Cho em một liều thuốc an thần.”
Nửa tiếng sau, tôi dẫn Dụ Hành về nhà.
Mẹ tôi thấy tôi dẫn một sinh vật giống đực về thì kích động đến mức bỏ cả tập thể dục dưỡng sinh, kéo Dụ Hành ngồi xuống bắt đầu hỏi han.
Trước khi nghỉ hưu, mẹ tôi làm chủ tịch hội đồng khu phố, kỹ năng tra hỏi căn kẽ của bà là vô song. Nhưng Dụ Hành không hề thấy phiền, hỏi gì đáp nấy, vô cùng lịch sự.
Mẹ tranh thủ kéo tôi vào phòng tắm:
“Thằng bé này được đấy, nhanh chóng chốt lại, mẹ ủng hộ con hết mình. Cố gắng nửa năm lấy giấy kết hôn, một năm có em bé, ba năm thì bế hai đứa.”
Tôi: “……”
Tôi yếu ớt ném ra một quả bom tấn:
“Mẹ, thật ra con……”
“Anh là ai, sao lại ở nhà tôi?”
Bố tôi từ ngoài bước vào, giọng vang rền hỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
2
Toi đời rồi!
Tôi còn chưa kịp giải thích gì thì Dụ Hành đã phơi bày mọi thứ. Anh ấy mỉm cười nhìn bố tôi và nói:
“Chào bác, cháu là chồng của Dư Nguyệt, cháu tên là Dụ Hành.”
Hỏi, khi người bố biết “cây cải trắng” mà mình nuôi lớn bị kẻ khác “hái mất”, sẽ phản ứng thế nào?
Đương nhiên là không thể nuốt trôi cơn giận này.
Bố tôi hồi trẻ từng là huấn luyện viên võ thuật. Dù đã về hưu, nhưng tính nóng nảy thì vẫn còn. Thấy ông bắt đầu lấy đồ để xử lý Dụ Hành, tôi vội đứng chắn trước mặt anh ấy:
“Bố, bình tĩnh lại đi, con tự nguyện lấy anh ấy mà.”
“Dừng lại…”
Dụ Hành định giải thích, nhưng bị bố tôi cắt ngang.
“Dừng gì mà dừng, tôi không có đứa con rể như cậu!”
Mọi người: “……”
Cơn sóng gió tạm thời được dẹp yên nhờ vào sự lỡ lời của bố tôi.
Trên bàn ăn, cả nhà chia làm hai phe.
Một phe là bố tôi, ánh mắt sắc như dao dán chặt vào Dụ Hành. Phe còn lại là tôi và mẹ, luôn bảo vệ Dụ Hành, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút là anh ấy sẽ bị bố tôi “nuốt sống”.
Mẹ tôi thì khác, đúng kiểu mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy ưng.
Bố tôi công kích Dụ Hành, mẹ tôi thì bênh anh ấy, y như chuỗi thức ăn vậy.
Bố tôi mặt đen lại, hỏi Dụ Hành:
“Trông cậu lớn hơn Nguyệt Nguyệt nhà tôi nhiều đấy. Bây giờ đàn ông lớn tuổi đều nghĩ con gái nhỏ dễ lừa đúng không?”
Đối mặt với lời chỉ trích đầy mỉa mai của bố, Dụ Hành không hề tức giận, chỉ dịu dàng nhìn tôi:
“Con cũng nghĩ mình không xứng với Dư Nguyệt. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, con đã quyết định sẽ không cưới ai khác ngoài cô ấy.”
Trời ơi, anh ấy khéo ăn khéo nói quá!
Bố tôi còn định nói gì đó thì mẹ tôi hừ một tiếng:
“Ông xã à, hình như em cũng nhỏ hơn anh mấy tuổi đấy. Vậy có phải anh nghĩ em dễ lừa, chỉ cần một túi cá muối là lừa được em không?”
Hiệp đầu PK, bố tôi thua.
Nhưng ông vẫn không chịu bỏ cuộc. Hết chê tuổi tác, ông bắt đầu công kích sự nghiệp của Dụ Hành:
“Thế cậu làm nghề gì? Đám trẻ bây giờ chẳng làm được gì ra hồn, toàn ăn bám. Tôi không muốn con gái mình lấy một kẻ ăn bám đâu.”
Tôi kéo tay áo ông, nhỏ giọng nói:
“Bố, anh ấy đi Maybach đấy.”
“Không chừng là xe thuê thì sao?”
“Mà thôi, ăn không thì chán lắm, bật tivi lên xem chút đi.”
Mẹ tôi bật tivi, đúng lúc trên bản tin đang chiếu tin tức về Dụ Hành.
“Trong buổi dạ tiệc từ thiện năm nay, một vị khách bí ẩn đã quyên góp 60 triệu. Đó chính là tổng tài của tập đoàn EG, Dụ Hành……”
Bố tôi nhìn Dụ Hành mặc vest trên màn hình, chốc lát mà gương mặt già đã đỏ bừng lên.
Chỉ trách cú tát mặt đến quá nhanh, đến như một cơn lốc xoáy vậy. Đừng nói bố mẹ tôi, ngay cả tôi cũng sững sờ cả người.
Bố tôi nói Dụ Hành không xứng với tôi. Bây giờ tôi cảm thấy, rõ ràng là tôi không xứng với anh ấy!
Giờ ly hôn còn kịp không nhỉ?
Sau bữa tối, mẹ tôi gói ghém tôi lại rồi đưa lên xe của Dụ Hành, còn cười tươi rói dặn dò anh ấy:
“Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta đôi khi hơi ngốc nghếch, con chịu khó nhường nhịn nó một chút. Nếu thực sự không nhịn nổi thì cứ đưa nó về đây, chúng ta sẽ dạy bảo lại.”
Tôi: “……”
Đây thật sự là mẹ ruột sao?
Mẹ tôi vừa huýt sáo vừa rời đi.
Lúc này trên xe chỉ còn lại hai chúng tôi. Dụ Hành ngồi ở ghế lái. Anh ấy vừa uống một chút rượu, nên không thể tự lái xe.
Lúc này, anh đang gọi điện cho trợ lý, bảo người đó đến lái xe giúp.
“Được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi.”
Dụ Hành kéo lỏng cà vạt, chỉ một hành động đơn giản nhưng lại cực kỳ cuốn hút. Đôi mắt anh, vì chút rượu, hơi ửng đỏ, trông vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
“Sao thế?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Trợ lý không đến kịp, để anh gọi tài xế thuê.”
Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, vì uống rượu nên trông như vừa được nhuộm chút màu hồng.
“Tôi… tôi lái cho.”
Tôi xung phong.
“Tôi có bằng lái mà.”
Khác với mấy gã đàn ông tự cao khác, anh ấy không nói kiểu như: “Cô mà cũng có bằng lái?” hoặc “Tôi không dám giao xe cho phụ nữ đâu.”
Anh ấy không nói nhiều, chỉ tháo dây an toàn ra rồi bước vào ghế phụ, mở cửa xe cho tôi, cười nhẹ:
“Phiền em rồi.”
Trời ơi! Tại sao anh ấy chẳng làm gì đặc biệt mà tim tôi cứ đập loạn xạ như vậy?
Mặt đỏ bừng, tôi ngồi vào ghế lái.
“Lái từ từ thôi, không cần vội.”
Dụ Hành thắt dây an toàn, nhìn tôi khích lệ.
Chúng tôi đến nơi ở của Dụ Hành. Vừa bước vào, tôi đã bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt.
Căn hộ siêu lớn với cửa sổ sát đất, nhìn ra biển và hồ nước, thứ mà trước đây tôi chỉ dám mơ.
Tôi cúi đầu tìm dép đi trong nhà. Sàn nhà bóng loáng thế này, không thể để tôi làm bẩn được.
Bất thình lình một đôi dép hình thỏ màu hồng phấn đặt ngay trước mặt tôi. Tôi ngẩng lên, nhìn anh với vẻ không hiểu.
Nhà của một người đàn ông độc thân, sao lại có dép thỏ màu hồng?
“Trước đó tôi bảo dì giúp việc mua.”
Dụ Hành như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
“Ồ, cảm ơn.”
Tôi cúi đầu, trong lòng ngầm thấy vui.
“Phòng của em là căn đầu tiên bên tay phải, sáng mai ánh nắng sẽ chiếu vào rất đẹp. Em có thể ra ban công uống cà phê hoặc ngắm cảnh, nghe nhạc.”
Dụ Hành mỉm cười:
“Em cứ từ từ sắp xếp đồ đạc đi.”
Tôi bước vào phòng mình.
Phòng rất sạch sẽ, gọn gàng, có một ban công lớn, rèm cửa nhẹ nhàng bay trong gió.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Sau khi tắm xong, tôi phát hiện trong tủ quần áo có sẵn một bộ đồ ngủ. Đó lại là váy ngủ công chúa bằng ren.
Tôi ôm mặt, cảm giác muốn lăn hai vòng rồi hét lên mà thôi.
Lại là dép thỏ hồng, giờ đến váy công chúa ren…Dụ Hành đúng là chuẩn bị kỹ càng.
Có khi nào trong lúc trò chuyện với mẹ tôi, bà đã “khui” hết mọi sở thích của tôi cho anh ấy không?
Tắm xong, tôi bước ra khỏi phòng thì thấy Dụ Hành đang ngồi trên sofa đọc sách.
Anh ấy dường như cũng vừa tắm xong, mặc đồ ở nhà đơn giản, khí chất thanh tao, điềm đạm, dịu dàng như dòng nước.
Như cảm nhận được ánh mắt tôi, Dụ Hành ngẩng đầu lên. Thấy tôi đứng ngẩn ra nhìn mình, anh khẽ cười:
“Tắm xong rồi à?”
“Xong rồi thì em đi nghỉ sớm đi.”
Ánh mắt anh ấm áp.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
