Đón Em Về
Chương 8
Thấy chàng trai đang bị đè xuống sờ đến con d.a.o rọc giấy rơi trên đất, anh ấy lao đến đạp một phát.
Cô gái ngạc nhiên một lúc, vừa định mở miệng nói gì đó, thì nghe thấy có người gọi: “Cô giáo đến rồi!”
Rồi Hoắc Cảnh Trạch cảm thấy cổ tay mình rơi vào bàn tay ấm áp.
Cô gái kéo Mạnh Uyển Nhân và anh ấy chạy khỏi hiện trường.
Anh ấy hoảng hốt đuổi theo, nhìn chằm chằm vào đường nét thanh tú của khuôn mặt nghiêng, trong lúc chạy, anh ấy nghe thấy tiếng gió gào thét, và tiếng tim đập mạnh mẽ như tiếng trống của mình.
Cô gái đột nhiên quay đầu lại, mái tóc mềm mại quét qua trước mặt anh ấy, anh ấy nghe thấy giọng nói vui vẻ của đối phương.
“Nhóc con, lúc nãy, cảm ơn nha.”
Niềm vui tuổi trẻ đến bất ngờ như vậy, Hoắc Cảnh Trạch như con mồi không kịp né tránh, bị cuốn vào mạng lưới mang tên Mạnh Sơ Nhất.
Tuy sau đó, Mạnh Sơ Nhất đã quên anh ấy.
Thậm chí còn nói ghét anh ấy.
Hoắc Cảnh Trạch tức giận đến mức cả đêm không ngủ, quyết định sau này nếu lại đến gần đối phương thì anh ấy chính là chó.
Nhưng khi gặp lại, ánh mắt anh ấy vẫn không thể kiểm soát mà nhìn chằm chằm vào người ta.
Mạnh Sơ Nhất đã trầm tĩnh và lạnh lùng hơn rất nhiều, điều duy nhất không thay đổi là sức sống mạnh mẽ khó ai có thể bỏ qua trên người cô ta.
“Anh đừng nghĩ nữa, chị tôi sẽ không thích anh đâu.”
Mạnh Uyển Nhân luôn nói thẳng như vậy: “Nói chính xác hơn, chị ấy sẽ không thích ai cả.”
Không phải không có ai theo đuổi Mạnh Sơ Nhất, nhưng hầu hết bị từ chối thì sẽ trực tiếp từ bỏ.
Hoắc Cảnh Trạch cảm thấy, những người đó chỉ là ham sắc, không phải thực sự thích.
Còn anh ấy thì, nếu có cơ hội, nhất định sẽ tìm mọi cách ở bên cạnh người mình thích, lùi một bước để tiến ba bước, từng chút một phá vỡ sự phòng bị của đối phương.
Chắc chắn sẽ có một ngày, anh ấy có thể chen vào thế giới của Mạnh Sơ Nhất.
Sau đó Hoắc Cảnh Trạch bỏ trốn vào ngày cưới, ở sân bay gặp Mạnh Uyển Nhân.
Anh ấy nghĩ, cơ hội của anh ấy đã đến.
23
Sống ở thành phố mới, luôn cần rất nhiều thời gian để thích nghi.
Tôi không muốn tốn công sức vào các mối quan hệ giữa người với người.
Vì vậy đã chọn ở nhà đầu tư chứng khoán.
“Cậu cả ngày ở nhà, không đi giao tiếp, làm sao mà tìm được người yêu!”
Dư Vãn thấy không được, liền cùng bạn bè đến thành phố của tôi mở một công ty luật, cô ấy luôn lo lắng tôi sẽ cô đơn cả đời.
Thực ra tôi rất muốn nói, dù một mình, tôi cũng có thể sống rất tốt.
Nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của Dư Vãn, đã đi dự một vài buổi tụ họp cô ấy tổ chức.
Không ngờ lại gặp được Hoắc Cảnh Trạch.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi bừng tỉnh, chúng tôi đã gần một năm không gặp.
Nhưng tin tức của anh ấy thì tôi lại nghe được khá nhiều.
Nghe nói thiếu gia nhà họ Hoắc gặp tai nạn sau khi tỉnh lại, giống như đã thay đổi, đắm chìm trong công việc, hành động dứt khoát.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, tổng giám đốc Hoắc Thị từ chức, Hoắc Cảnh Trạch hoàn toàn nắm quyền kiểm soát nhà họ Hoắc trong tay.
Có người trong buổi gặp mặt nói chuyện hợp tác với anh ấy, vì thế lịch sự mời anh ấy một câu, không ai nghĩ Hoắc Cảnh Trạch sẽ đồng ý.
Dù sao bên cạnh anh ấy còn có người bạn gái.
“Được, không ngại tôi dẫn thêm một người nhé?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, người mời ngẩn người một lúc, rồi vội vàng nói không sao cả.
Vì vậy Hoắc Cảnh Trạch đã dẫn người đó vào phòng riêng cùng chúng tôi.
Quá trình này anh ấy không hề nhìn tôi lấy một cái.
Đều là người lớn rồi, chơi đùa không thể tránh khỏi có chút điên cuồng.
Hoắc Cảnh Trạch uống rất nhiều rượu, so với lần đầu tiên có vẻ anh ấy đã quen với mùi vị này.
“Số 4 và số 7 công khai tỏ tình rồi hôn sâu một phút!”
Một câu nói khiến phòng riêng vang lên tiếng hét chói tai.
Số 4 là Hoắc Cảnh Trạch.
Tôi siết chặt tấm thẻ số 7 trong tay, không nhịn được nhíu mày.
“Tôi vẫn uống…”
Ly rượu của tôi vừa cầm lên, lời nói còn chưa dứt, đã bị người ta ấn xuống.
Một cái đầu cứ thế áp sát, chúng tôi gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Cảnh Trạch không có cảm xúc gì, giọng nói lạnh nhạt:
“Anh thích em.”
“Không đúng, nên nói là, anh yêu em.”
Giọng điệu của Hoắc Cảnh Trạch bình tĩnh như thể đang nói hôm nay là một ngày tốt lành.
Xung quanh vang lên những tiếng reo hò, trong lòng tôi hơi hoảng hốt, lại không thể thoát khỏi sự giam cầm của người đàn ông.
“Anh cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc bắt đầu lại, nhưng chỉ cần nhìn thấy em anh lại không kiềm chế được, kỳ lạ thật, em có gì tốt chứ.”
“Mạnh Sơ Nhất, em nên chịu trách nhiệm, mười mấy năm trước, em không nên kéo anh ra khỏi lớp học đó.”
Đầu tôi choáng váng, ký ức bị chôn giấu ập đến.
Lúc này tôi mới giật mình, lần đầu tiên gặp mặt của tôi và Hoắc Cảnh Trạch, sớm hơn nhiều so với tôi nghĩ.
“Anh tại sao…”
“Tại sao? Có lẽ là vì con quạ giống như cái bàn viết đúng không.”
Đó là một bộ phim hoạt hình mà chúng tôi đã xem cùng nhau.
“Tại sao con quạ giống như cái bàn viết.”
“Vì anh thích em không cần logic, cũng không cần lý do.”
Tôi muốn nói anh thật sự trẻ con, nhưng khi mở miệng lại không nói được câu nào.
Trong tim có thứ gì đó sắp trào ra.
Hoắc Cảnh Trạch không hôn tôi.
Anh ấy cầm ly rượu lên uống cạn, lảo đảo rời khỏi phòng riêng.
Không nói nên lời, tôi đuổi theo.
Vừa đến chỗ rẽ, đã bị người ta kéo lại, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.
Trong mũi toàn là mùi hương quen thuộc.
“Mạnh Sơ Nhất.”
Anh ấy giống như tối hôm đó say rượu, liên tục gọi tên tôi.
Tôi hỏi anh ấy đến đây làm gì.
Giọng nói của anh ấy dịu dàng đến cực điểm: “Anh đến đón em về nhà.”
(Hết)
(Đã hết truyện)
TẠ LANG VÀ CÁI BÁNH (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
Nữ Cường,
Nửa cái bánh và bát nước lã của đại lang Tạ gia đã cứu mạng ta.
Vì thế, ta nguyện lấy thân báo đáp. Nhưng hắn chỉ lắc đầu, nói Tạ gia quá nghèo, không xứng cưới ta.
Về sau, ta dồn hắn vào góc tường, mang gia tài vạn quan làm sính lễ.
“Tạ lang.”
“Lần này đến lượt ta cưới huynh.”
01
Ta là cô nhi chạy nạn. Chỉ cần có miếng ăn, việc gì ta cũng làm được.
Tạ Đông không chịu nhận ta, nhưng ta vẫn lẽo đẽo theo sau hắn về tận nhà.
Hắn bất lực chỉ vào ba gian nhà tranh xiêu vẹo:
“Cô nương, mẹ ta bệnh nặng, nhị đệ còn phải đọc sách, dưới còn hai muội muội nhỏ cần chăm. Cô theo ta, sẽ chẳng có ngày nào sống tốt đâu.”
Nghe thì thật đáng sợ.
Nhưng ta đưa bàn tay gầy gò như cành củi khô ra:
“Tạ đại ca, ngày tháng ở nhà huynh lẽ nào còn khổ hơn chạy nạn sao?”
Hắn thoáng lộ vẻ không đành lòng.
Vào nhà chẳng biết hắn nói gì với nương, lúc bước ra liền đưa cho ta mấy đồng tiền lẻ:
“Cô nương, hãy tìm một nhà tử tế nương nhờ, Tạ gia chúng ta nghèo lắm.”
Quả thực là nghèo.
Trong gian nhà tối om chỉ có mấy bộ bàn ghế què quặt, song cửa bên viện che chắn bằng vài mảnh vải rách, gió xuân còn chưa ấm đã lùa vào, khiến cả phòng vang lên những tiếng ho dồn dập.
Nhưng ta đã đi từ Bắc xuống Nam, gặp vô số người, chỉ có Tạ Đông là giúp ta vô điều kiện.
“Ta không đi.”
“Tạ đại ca, ta làm được việc.”
Quê nhà phương Bắc đã chẳng còn, phụ nương thích đều c.h.ế.t cả trong chiến loạn.
Ai cứu ta, ta sẽ lấy mạng mình để báo đáp.
02
Để chứng minh ta không nói dối, vừa bước vào sân ta liền bắt tay vào làm việc.
Gánh nước, bổ củi, việc gì ta cũng tranh làm trước.
Nhưng Tạ Đông lại không cho.
“Không đi thì thôi, nhưng cô gầy yếu thế này, gió thổi cũng đổ, sao làm nổi việc nặng?”
Hắn giật lấy cái rìu trong tay ta.
Giơ cao rồi bổ mạnh xuống, rìu trong tay hắn vung lên rào rào, chẳng mấy chốc đã bổ được một đống củi to.
“Tạ đại ca, huynh thật khỏe quá!”
Ta nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Không giống ta, đến cầm cái rìu cũng thấy nặng nhọc.
“Cô gầy quá đấy.”
Hắn cười, ôm đống củi đi về phía nhà bếp:
“Để ta nướng cho cô cái bánh đường.”
Bánh đường ngọt lịm.
Ngọt đến mức làm ta ngây ngất.
Ta bẻ một nửa đưa cho hắn, hắn nuốt nước bọt, rồi lại lắc đầu:
“Bánh này đặc biệt làm cho cô, ta không đói.”
Nói dối. Rõ ràng ta thấy hắn nuốt nước bọt rồi mà.
Trong lòng chua xót.
Nhưng cái bánh đường trong tay… lại thấy ngọt hơn nữa.
03
Chiều muộn, tiểu thúc Tạ Nam dẫn theo hai tiểu cô Tạ Trân và Tạ Châu trở về nhà.
Trong gùi của ba người đều đầy ắp rau dại hái ngoài núi.
Vừa thấy ta, cả ba đồng thanh gọi ngọt ngào: “Tẩu tẩu!”
Nhưng chưa kịp để ta đáp lại, Tạ Đông đã ngăn lại:
“Phải gọi là A tỷ.”
Tạ đại nương đang bệnh, nở nụ cười hiền hậu:
“Tiểu Ngọc, đại nương biết con là đứa tốt bụng, nhưng nhà chúng ta không thể làm lỡ dở con. Về sau cứ coi như chị em với bọn nhỏ, lúc nào muốn rời đi cũng được.”
“Nhưng mà…”
“Nghe lời đại nương đi.”
Tạ đại nương bệnh lâu ngày, nói nhiều vài câu cũng ho sặc sụa, ta đành gật đầu vâng dạ.
Tạ Đông cười, bảo các em gọi ta là A tỷ.
Ta chẳng có lễ ra mắt gì để biếu.
Chỉ có thể nấu một bữa cơm tươm tất, xem như chính thức bước vào cửa Tạ gia.
04
Nhà họ Tạ không còn hạt lương nào dư dả.
Mùa xuân sắp tới, ruộng đồng đang chờ cày bừa gieo hạt, Tạ Nam đến thư viện cũng cần bạc, lại còn phải mua thuốc cho nương. Ta bèn nói với Tạ Đông:
“Vay ít tiền mua vải vóc kim chỉ về, để ta thêu vài thứ mang bán, trước tiên vượt qua lúc khó này đã rồi tính tiếp.”
May mà tay nghề vẫn chưa quên.
Tiền đổi được giúp mua hạt giống, bắt thuốc, còn trả xong cả khoản nợ đã vay. Chỉ là tiền học của Tạ Nam vẫn chưa đủ.
Tạ Đông dậy sớm về khuya, vừa đi làm thuê vừa lo liệu ruộng đồng.
Còn ta thì ngày đêm vùi đầu vào thêu thùa.
Từng đồng xu lẻ tích góp lại, Tạ Đông đã gầy đen đi thấy rõ, còn ta thì hoa mắt chóng mặt vì ngồi thêu liên tục. Khi gần đủ tiền, Tạ Nam lại mắt đỏ hoe gõ cửa phòng ta:
“A tỷ, đệ không muốn đi học nữa.”
Ta giật mình:
“Vì sao vậy?”
“Chỉ là không muốn.”
Cậu bé mới mười bốn tuổi, đôi vai gầy run run, ánh mắt lấp lánh những tia sáng vụn vỡ.
Ta hiểu ý nó, liền thở dài:
“Nếu là vì học lực không tốt, đệ có thể thôi học. Nhưng nếu là vì thấy ta và Tạ đại ca vất vả quá, thì cách báo đáp duy nhất nên là bảng vàng đề danh, chứ không phải vì chút xúc động nhất thời mà uổng phí tất cả công sức.”
“Nhưng mà tỷ và đại ca…”
“Người một nhà, sao phải nói hai lời.”
Ta lấy ra chiếc túi thêu “cá chép hóa rồng” đưa cho nó:
“Vốn định chờ đệ nhập học thì tặng, nhưng giờ đưa cũng hợp. Đệ chỉ cần chăm chỉ học hành, còn chuyện tiền bạc đừng lo.”
Cậu bé run run nhận lấy túi, những giọt lệ long lanh rơi xuống như sao băng ngang bầu trời.
Cửa ngoài khẽ vang lên.
Tạ Đông không biết đã về từ lúc nào. Thấy ta nhìn, hắn hơi lui vào bóng tối ngoài cửa:
“Nhị đệ, nghe lời A tỷ.”
Tạ Nam gật đầu, nâng niu chiếc túi thêu như bảo vật.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰