Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dối Trá

Chương 3



“Chị cũng thấy rồi đấy, Thời Lâm sắp ly hôn với chị rồi.”

“Em khuyên chị đừng níu kéo nữa, vì người anh ấy chọn là em.”

Tôi bật cười khẽ:

“Yên tâm, tôi đã đề nghị ly hôn với Cố Thời Lâm rồi.”

“Nhân tiện, với tư cách là phụ nữ, tôi cho em một lời khuyên.”

“Cố Thời Lâm không phải kiểu người dễ bị ai điều khiển. Miệng anh ta có thể nói yêu em thế nào, nhưng người anh ta yêu nhất, luôn là chính anh ta.”

“Gần đây em nên cẩn thận thì hơn.”

Tôi nói vậy không phải để dọa Chu Yên Yên.

Chỉ là ánh mắt của Cố Thời Lâm trong đoạn video đó, thật sự khiến tôi thấy bất an.

Nếu anh ta thật sự yêu cô ta đến thế, thì hôm đó sao có thể ra tay tát cô ta ngay trước mặt tôi?

Nhưng tôi cũng chẳng tin rằng anh ta làm thế là vì yêu tôi.

Người đàn ông thật sự yêu vợ, sao có thể ngoại tình?

Chu Yên Yên rõ ràng không nghe lọt tai lời tôi.

Cô ta vẫn chìm đắm trong giấc mộng tình yêu ngọt ngào:

“Tôi biết chị không cam lòng. Một người đàn ông xuất sắc như Cố Thời Lâm, nếu là tôi, tôi cũng không nỡ buông.”

“Đáng tiếc, anh ấy yêu tôi. Hơn nữa tôi đang mang thai con anh ấy.”

“Chị chẳng qua chỉ là người bị buộc phải buông tay thôi, đừng giả vờ cao thượng.”

Tôi thấy không còn gì để nói, cũng chẳng phí lời thêm.

Chứng cứ đã thu thập đủ, tôi liền đưa Chu Yên Yên vào danh sách chặn luôn.

Tết năm đó, tôi cùng ba mẹ trải qua một cái Tết yên bình ở Tam Á.

Trước khi về lại Thượng Hải, tôi quyết định nói rõ mọi chuyện với ba mẹ.

“Ba, mẹ… lần này con về, con sẽ ly hôn với Cố Thời Lâm.”

Tôi kể hết mọi chuyện anh ta ngoại tình.

Cả hai người sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, xót xa nói:

“Con gái mẹ, ly hôn đi, mẹ ủng hộ con.”

Ba tôi cũng gật đầu:

“Đúng vậy, con không phải sợ gì cả. Ba mẹ mãi là chỗ dựa của con.”

Tôi hít sâu một hơi, chào từ biệt ba mẹ rồi lên máy bay về Thượng Hải.

Vừa về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa thì đã nghe tiếng bước chân gấp gáp bên trong.

Người mở cửa là Cố Thời Lâm.

Anh ta trông tiều tụy, mắt đỏ hoe, nhìn tôi không chớp.

“Vợ ơi…”

Giọng anh ta khàn khàn.

“Cuối cùng em cũng về rồi…”

“Chuyện ly hôn, anh không đồng ý đâu.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

Một người không biết chuyện mà nhìn vào, chắc sẽ tưởng đây là người chồng si tình lắm.

Nhưng người đàn ông nhìn tưởng như chân thành này, đã ngoại tình suốt hơn 500 ngày.

“Cố Thời Lâm, tôi không đến để xin ý kiến anh.”

Tôi lấy từ túi ra bản thỏa thuận ly hôn.

“Đây là bản sơ thảo do luật sư của tôi chuẩn bị.”

“Nếu không có ý kiến gì, thì ký đi. Tôi không muốn tốn thêm thời gian vì anh nữa.”

Anh ta nhận lấy, chưa kịp xem đã xé nát ngay tại chỗ.

Giây tiếp theo, anh ta ôm chặt lấy tôi.

“Không thể được! Anh tuyệt đối không đồng ý ly hôn!”

“Vợ à, anh nhận sai rồi, chuyện của Chu Yên Yên anh sẽ giải quyết ngay.”

“Xin em cho anh một cơ hội.”

Tôi gắng sức đẩy anh ta ra, lùi lại mấy bước, ánh mắt đầy lãnh đạm.

Cố Thời Lâm vẫn cố nở nụ cười:

“Anh biết em giận chuyện Chu Yên Yên. Em luyến tiếc anh, đúng không vợ?”

“Có phải cô ta nói với em là đã mang thai?”

Tôi bình tĩnh, không biểu hiện chút gì gọi là bất ngờ.

Trong mắt Cố Thời Lâm lóe lên chút hiểu ra:

“Quả nhiên là cô ta không yên phận.”

“Yên tâm đi, anh sẽ giải quyết cái thai đó, cũng cắt đứt hoàn toàn với cô ta.”

Tôi chẳng nói gì thêm, chỉ đưa cho anh ta một tấm danh thiếp.

“Cố Thời Lâm, chuyện tiếp theo để luật sư tôi nói chuyện với anh.”

“Người sai là anh. Sau này, anh với Chu Yên Yên ra sao, tôi không quan tâm nữa.”

Tôi quay về chỉ để nói những điều này.

Nói xong, tôi bước thẳng vào nhà, không để ý đến anh ta nữa.

Thu dọn hành lý đơn giản, tôi không ngoảnh đầu mà rời đi.

Kỳ nghỉ Tết trôi qua nhanh chóng. Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, dọn dẹp sơ rồi chuẩn bị đi làm lại.

Tôi thật sự may mắn vì vẫn luôn tập trung vào sự nghiệp, chưa từng có ý định sinh con.

Nếu không, tôi chẳng thể nào dứt khoát ly hôn như vậy.

Ngày đầu đi làm lại, tôi cố gắng lấy lại trạng thái tốt nhất.

Ai gặp tôi cũng sẽ không thể tưởng tượng được, kỳ nghỉ vừa rồi tôi đã trải qua chuyện gì.

Tôi tưởng đã có thể bình yên, nào ngờ Chu Yên Yên lại tìm đến tận nơi làm việc của tôi.

Tôi đang cùng nhóm đồng nghiệp bàn kế hoạch mới thì cô ta đột ngột xuất hiện, chặn đường.

Cô ta mặc váy bầu rộng thùng thình, cố ý ưỡn bụng, tay đặt nhẹ lên bụng, mặt đầy đắc ý:

“Ninh Vận, chị nói đúng, em nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng.”

“Dù sao thì chị có thể trì hoãn, chứ đứa bé trong bụng em thì không thể đợi được nữa.”

Mấy đồng nghiệp nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi vấn.

Tôi khẽ nói xin lỗi rồi bước tới trước mặt cô ta.

“Có gì thì qua quán cà phê gần đây nói chuyện.”

Chu Yên Yên trông vô cùng vui vẻ, lúc gọi món còn khe khẽ hát.

“Quán này Thời Lâm hay đưa em đến lắm.”

“Chị không biết đâu, nhiều lần ảnh nói đến đón chị, thực ra vừa gặp em xong.”

“Có lần chị vừa tan làm, em còn đứng gần đó nhìn theo chị luôn đó.”

Tôi nhíu mày:

“Em kể mấy chuyện này cho tôi nghe, để làm gì?”

Cô ta cười hớn hở:

“Tất nhiên là để chị biết, tình cảm của Thời Lâm với chị chỉ là giả. Anh ấy yêu em thật lòng.”

Tôi nhìn vẻ mặt mộng mơ của cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười.

“Tình yêu à? Chu Yên Yên, em bảo anh ta yêu em, nhưng hơn 500 ngày qua anh ta chưa từng đề cập chuyện ly hôn.”

“Đến lúc tôi chủ động đưa đơn ly hôn, anh ta còn không chịu ký.”

“Em nghĩ như vậy là yêu em à?”

Chu Yên Yên siết chặt nắm tay, nhưng mặt vẫn cố gượng cười:

“Thời Lâm nói là do chia tài sản cần thời gian.”

“Sao anh ấy lại không yêu em được? Em đang mang thai con anh ấy mà!”

“Em tới đây là để khuyên chị – đừng có cố bám lấy Thời Lâm nữa, để anh ấy về với mẹ con em.”

Thấy cô ta ngoan cố như vậy, tôi cũng không buồn khuyên thêm.

Lẽ ra tôi nên lạnh nhạt ngay từ đầu, cô ta vừa làm người thứ ba, lại không ngừng khiêu khích.

Tôi chỉ vì nghĩ cô ta còn trẻ, còn là sinh viên, lẽ ra có tương lai.

Nhưng rõ ràng cô ta xem tôi là kẻ thù – là “chính thất ác độc” chen ngang.

Vậy thì tôi cũng chẳng cần phí lời nữa.

“Cô Chu, tôi đã đưa bản ly hôn cho Cố Thời Lâm rồi, cả bản điện tử.”

“Thay vì đến đây làm phiền tôi, chi bằng cô về khuyên anh ta mau ký đi.”

Nói rồi, tôi đeo túi lên vai, rời khỏi quán cà phê.

Không biết Chu Yên Yên nói gì với Cố Thời Lâm, mấy ngày sau anh ta liên tục đổi số gọi cho tôi.

Mỗi cuộc gọi, anh ta đều cầu xin tôi đừng ly hôn.

Nhưng cứ nghe thấy giọng anh ta, tôi liền cúp máy ngay.

Cho đến ba ngày sau, Cố Thời Lâm lại gọi tới.

Lúc đầu, đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

Tôi dè dặt hỏi:

“Ai vậy ạ?”

“A Vận… là anh.”

“Đừng tắt máy, lần này anh thật sự muốn cho em một lời giải thích cuối cùng.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì liền nghe thấy tiếng va chạm lớn, rồi tiếng còi xe, kèm theo âm thanh cứu thương mơ hồ.

Tôi vội đến bệnh viện.

Cố Thời Lâm được quấn đầy băng, nhưng vẫn còn đi lại được.

Anh ta đứng ngoài phòng cấp cứu, thấy tôi đến thì mắt sáng lên:

“Vợ ơi, em đến rồi.”

“Yên tâm, anh kiểm soát được tốc độ xe. Chu Yên Yên sẽ không chết, nhưng đứa con trong bụng cô ta thì không giữ được đâu.”

Tôi không dám tin vào tai mình:

“Anh… anh cố ý gây tai nạn giao thông, chỉ để khiến Chu Yên Yên sảy thai?”

Cố Thời Lâm nắm lấy tay tôi:

“Đúng vậy, ai bảo cô ta mấy hôm nay cứ ép anh ký đơn ly hôn?”

“Anh đã nói rồi, trước đây là do anh bị cô ta dụ dỗ… Anh chỉ yêu em thôi, A Vận.”

“Chúng ta đừng ly hôn được không?”

Tôi giơ tay, thẳng thừng tát Cố Thời Lâm một cái.

Giây phút đó, trong mắt tôi khi nhìn anh ta, chỉ còn lại sự ghê tởm.

“Cố Thời Lâm, anh thật kinh tởm!”

“Chính anh là người chủ động phản bội. Nếu anh không muốn, thì ai có thể quyến rũ được anh?”

“Cho dù Chu Yên Yên có sai, thì người đáng chết nhất vẫn là anh!”

Thấy tôi như vậy, Cố Thời Lâm cũng gào lên:

“Vậy em muốn anh phải làm gì nữa? Đứa con anh cũng không cần, Chu Yên Yên anh cũng sẵn sàng đoạn tuyệt, vậy tại sao em nhất định phải ly hôn với anh?!”

“Chúng ta sống yên ổn như trước không được sao? A Vận, coi như anh van em đấy!”

Lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, y tá đẩy giường bệnh của Chu Yên Yên ra.

Cô ta vẫn còn tỉnh, nhưng sắc mặt nhợt nhạt vì mất máu.

Mở mắt ra, ánh mắt cô ta lập tức dán chặt vào Cố Thời Lâm, nước mắt lưng tròng.

“Rõ ràng anh từng nói anh yêu em, còn nói rất mong chờ đứa bé này.”

“Cố Thời Lâm, anh lừa em. Tại sao lại lừa em?!”

Giờ phút này, Cố Thời Lâm cũng không thèm diễn nữa.

“Thì đúng là anh lừa em đấy. Là do em ngu đến mức tin mấy lời đó.”

“Anh chỉ dỗ vài câu mà em thật sự tưởng anh sẽ ly hôn với vợ à?”

“Còn dám lấy sự nghiệp của anh ra để uy hiếp?! Em là cái thá gì!”

Chu Yên Yên há hốc miệng, nghẹn ngào không thành tiếng.

Giường bệnh dần được đẩy xa, tiếng khóc của cô ta lại càng lớn hơn.

Vài ngày sau, tôi đến bệnh viện thăm Chu Yên Yên.

Tôi đặt giỏ trái cây lên bàn, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Chu Yên Yên ngơ ngác, quay đầu nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, cô ta mới khàn giọng lên tiếng:

“Ninh Vận, chị nói đúng. Cố Thời Lâm chẳng yêu ai cả, anh ta chỉ yêu chính mình.”

“Em cứ tưởng năm trăm ngày hơn bên nhau là tình yêu, nhưng thật ra, em chỉ là trò tiêu khiển của anh ta.”

Tôi lấy từ túi xách ra một cuốn sổ đỏ.

Trên bìa in rõ dòng chữ: “Giấy chứng nhận ly hôn”.

Chu Yên Yên bật khóc.

“Xin lỗi… Em thật sự xin lỗi…”

“Lúc đầu, em không hề biết anh ta đã có gia đình. Phải đến một năm sau, anh ta mới thú nhận.”

“Nhưng em đã yêu anh ta quá nhiều, thật sự không muốn rời xa.”

“Anh ta luôn nói sợ rắc rối nên chưa ly hôn, nhưng em lẽ ra phải hiểu, anh ta chưa từng có ý định ly hôn vì em.”

“Chỉ là em không muốn tin vào điều đó mà thôi…”

Tôi siết nhẹ tay cô.

“Em còn trẻ, lỡ yêu nhầm người tệ bạc, phạm sai lầm cũng không phải chuyện quá lớn.”

“Nếu em muốn kiện Cố Thời Lâm, chị sẽ giúp em.”

Tay Chu Yên Yên hơi run, cuối cùng gật đầu:

“Được.”

Việc Cố Thời Lâm cố ý gây tai nạn khiến Chu Yên Yên sảy thai là hành vi phạm pháp rõ ràng.

Tôi cùng cô ấy trích xuất dữ liệu từ camera hành trình trong xe.

Cộng thêm đoạn ghi âm cuộc gọi hôm đó giữa tôi và anh ta.

Cùng với đoạn video từ camera giao thông do cảnh sát cung cấp.

Tất cả đã tạo thành bộ bằng chứng vững chắc, chứng minh anh ta có hành vi cố ý gây tai nạn.

Tôi thuê cho Chu Yên Yên một luật sư giỏi nhất.

Cuối cùng, Cố Thời Lâm bị kết án tội cố ý giết người không thành, với tình tiết nghiêm trọng, bị tuyên án 8 năm tù giam.

Tôi cũng thuận lợi nhận được giấy ly hôn và phần chia tài sản chính đáng.

Do tính chất nghiêm trọng, vụ việc được đưa tin trên truyền thông.

Chu Yên Yên trở thành đề tài bàn tán khắp trường.

Cô ấy nghỉ học tạm thời, dưới sự giúp đỡ của gia đình và sự hỗ trợ của bác sĩ tâm lý.

Tôi bán căn nhà từng chung sống với Cố Thời Lâm, nộp đơn xin điều chuyển công tác đến chi nhánh công ty tại Paris.

Lên máy bay, tôi ngoái nhìn thành phố đã gắn bó bao năm qua lần cuối.

Quá khứ đã qua rồi.

Tôi tin, tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn.

-HẾT-

(Đã hết truyện)

Chuyến Tàu Về Phía Nam (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

“Chào đồng chí, tôi đến để nộp đơn xin ly hôn.”

Mười phút sau, Lục Uyển Hà cầm bản đơn ly hôn mới tinh, sải bước rời khỏi trụ sở văn phòng.

Cô nhìn chằm chằm ba chữ “Nghiêm Diêu Phong” in rõ trên đó, tim như bị ai đó đâm một nhát, suy nghĩ trôi dạt về tận quá khứ.

Nghiêm Diêu Phong là chồng cô, cũng là người mà kiếp trước cô đã yêu suốt cả đời.

Nhưng người tình đầu của anh — Từ Anh Thục — lại là cái gai chẳng thể gỡ bỏ giữa hai người họ.

Họ đã không chỉ một lần cãi nhau vì Từ Anh Thục, cũng chính những cuộc cãi vã đó đã bào mòn sạch sẽ tình cảm giữa hai người.

Kiếp trước, trước lúc lìa đời, cô chỉ muốn được gặp anh một lần cuối, nhưng đổi lại chỉ là lời từ chối lạnh lùng của anh:

“Nhà Anh Thục có việc, tôi phải đến xem.”

Trái tim Lục Uyển Hà hoàn toàn nguội lạnh.

Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, cô lại quay về năm 1989 — năm thứ ba sau khi kết hôn với Nghiêm Diêu Phong.

Có cơ hội sống lại một lần, cô muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh, rời khỏi nơi đau lòng này.

Chỉ là… ánh mắt Lục Uyển Hà dừng lại trên ngày tháng ghi trên đơn, khẽ nhíu mày.

“Ngày 2 tháng 5… sao lại trùng hợp thế này?”

Cô nhớ rõ, đó là ngày Từ Anh Thục đến khu nhà quân đội.

Quả nhiên, ngẩng đầu lên, Lục Uyển Hà đã thấy chiếc xe jeep màu xanh quân đội quen thuộc đỗ trước cổng doanh trại.

Nghiêm Diêu Phong vừa xuống xe đã vòng sang bên phụ, mở cửa cho Từ Anh Thục.

Anh mặc quân phục thẳng thớm, động tác cúi người mở cửa vô cùng lịch thiệp, hàng mi cụp xuống đầy dịu dàng.

Cảnh tượng y hệt kiếp trước đó, một lần nữa đâm sâu vào mắt cô.

Trái tim cô khẽ run lên, còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị Nghiêm Diêu Phong nắm lấy.

“Uyển Hà, đây là Từ Anh Thục. Cô ấy mới đến đơn vị, còn lạ nước lạ cái, em giúp đỡ cô ấy nhé.”

Từ Anh Thục nghe vậy liền xua tay từ chối: “Sao dám làm phiền chị Uyển Hà? Diêu Phong, anh vẫn nhớ tình nghĩa hồi nhỏ mà giúp đỡ em thế này, em đã thấy cảm kích lắm rồi…”

Lời lẽ nghe như cảm ơn, nhưng Lục Uyển Hà lại thấy lạnh cả người.

Đây mà là cảm kích sao? Rõ ràng là đang khoe khoang rằng cô ta đã quen biết Nghiêm Diêu Phong từ nhỏ, địa vị trong lòng anh không hề tầm thường.

Chỉ tiếc là kiếp trước cô lại quá ngốc, chẳng nghe ra ẩn ý trong lời nói đó, còn ngây ngốc gật đầu phụ họa theo.

Giờ thì nghe ra rồi.

Nhưng cô cũng chẳng để tâm nữa.

Lục Uyển Hà nở nụ cười đúng mực, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi: “Tôi còn chút việc, xin phép đi trước.”

Nghiêm Diêu Phong thấy thái độ xa cách của cô, hơi sững người, không nhịn được hỏi: “Em vừa đi đâu về vậy?”

Lục Uyển Hà cầm chặt bản đơn ly hôn trong tay, còn đang phân vân có nên trả lời hay không thì chợt nghe tiếng Từ Anh Thục reo lên đầy kinh ngạc.

“Diêu Phong, đây là căn nhà anh xin cho em sao? Rộng quá! Còn có cả sân nhỏ nữa, đẹp thật đấy!”

Ánh mắt Nghiêm Diêu Phong lập tức bị cô ta thu hút.

Anh nhìn Từ Anh Thục với vẻ mặt rạng rỡ, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy:

“Anh nhớ em thích trồng hoa, nên cố tình xin căn này cho em. Em thích là tốt rồi.”

Lục Uyển Hà nhìn theo, trong lòng thoáng chốc chấn động.

Căn nhà này… là căn mà lúc trước cô ưng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ vì sân vườn ở đây giống hệt sân nhà cũ của cô, khiến cô vừa nhìn đã thấy ấm lòng.

Thế nhưng khi cô ngỏ ý muốn xin căn này, Nghiêm Diêu Phong lại bảo:

“Sân có hoa cỏ dễ thu hút muỗi, hay là mình lên căn tầng trên nhé.”

Thì ra không phải vì sợ muỗi… mà là vì căn nhà này, vốn dĩ không phải để cho cô.

Kiếp trước của cô, sao lại không nhận ra điều đó sớm hơn chứ?

Ngực Lục Uyển Hà nghẹn lại, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn xuống tờ đơn ly hôn trong tay mình.

Dù sao cô cũng đã quyết định rời đi, căn nhà này, Nghiêm Diêu Phong muốn cho ai ở thì cứ cho đi.

Trong lòng cô dần trút bỏ được gánh nặng, không thèm để tâm đến hai người kia nữa, xoay người bước lên lầu.

Vừa vào nhà, việc đầu tiên cô làm là gọi điện về quê.

Nghe thấy đầu dây bên kia bắt máy, cô không kìm được mà cất tiếng:

“Mẹ ơi, dạo nữa con về thăm mẹ được không?”

Kiếp trước, cô luôn theo sát bên Nghiêm Diêu Phong, rất ít khi về thăm mẹ, thậm chí đến lần gặp cuối cũng chẳng kịp.

Lần này sống lại, cô không chỉ muốn ly hôn, mà còn muốn bù đắp những gì đã thiếu sót với mẹ, ở bên cạnh bà và thật lòng hiếu thảo.

Giọng mẹ cô vang lên từ điện thoại, vui mừng khôn xiết:

“Được được được, con gái ngoan về thì mẹ vui lắm! Lần này về tính ở bao lâu vậy?”

“Ở lâu lắm mẹ ạ.”
Lục Uyển Hà nhìn tờ đơn ly hôn trong tay, giọng bình thản.
“Mẹ ơi, con định ly hôn rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi ngay sau đó là giọng nói đầy lo lắng của mẹ cô:

“Con gái sao lại muốn ly hôn? Ở trong quân khu bị ức hiếp à? Hay là Nghiêm Diêu Phong không tốt với con? Con nói cho mẹ nghe đi…”

Nghe những lời đầy yêu thương đó, lòng Lục Uyển Hà mềm nhũn, khóe mắt đỏ hoe.

Kiếp trước, vào lúc cô và Nghiêm Diêu Phong cãi nhau kịch liệt nhất, mẹ cô cũng từng lo lắng mà an ủi như vậy.



Bình luận