Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

DÂY ĐỎ NHÂN DUYÊN

Chương 9



Ngục thừa lại khom người hành lễ với ta, cung kính nói:

“Những ngày qua, khổ cho cô nương rồi.”

Đúng lúc ta còn đang nghi hoặc, nơi khóe mắt lại thoáng hiện lên một bóng dáng quen thuộc.

Ta lập tức cứng người, không dám tin mình có nhìn lầm không.

 

Người đó từng bước một tiến gần, rồi dừng lại trước mặt ta.

【Trời ơi trời ơi, thần thánh ơi, nam phụ chưa chết!!! Nữ chính có hy vọng rồi!】

【Hu hu hu, lần đầu tiên tôi mong nam phụ đánh bại nam chính, mau đưa nữ chính thoát khỏi bóng tối đi nào.】

“A Ngọc, ta về rồi. Những ngày qua… là ta không bảo vệ được nàng.”

Dịch Khởi Thanh nhìn ta bằng ánh mắt đầy xót xa, ôm chặt lấy ta, không ngừng nói lời xin lỗi.

Ta bấu chặt lấy áo chàng.

“A Dịch, mẫu thân ta chết rồi… ta không còn mẫu thân nữa…”

Chỉ trong vòng tay của chàng, ta mới dám bật khóc thật to.

 

Tiếng khóc bi thương của ta vang vọng khắp đại lao.

Chàng đưa ta ra khỏi ngục, chẳng buồn liếc nhìn ba kẻ nhà họ Tạ đang kêu gào cứu mạng phía sau.

Ta khóc đến mệt lả, chỉ còn biết dụi đầu vào ngực chàng nức nở.

Dịch Khởi Thanh nói, bọn họ đã bắt được nội gián, thật ra không chỉ có một tên.

May mà tên còn lại chưa tiếp cận được thông tin quân cơ trọng yếu, nên hành động phát hiệu tấn công phải vội vàng.

 

Chàng và tướng quân cố ý giả chết, để quân địch và bọn lòng dạ bất chính buông lỏng cảnh giác, một lưới bắt trọn từ trong ra ngoài.

Khi chiến sự kết thúc, chàng liền nhận được tin về Tạ gia, vội vàng quay về kinh, dùng quân công để xin hoàng thượng tha mạng cho ta.

Thực ra, với việc ta vạch tội thân phụ, hoàng thượng vốn đã không muốn xử tử.

Nhưng trong triều có nhiều lão thần cố chấp cứ nhất quyết cho rằng ta là bất hiếu, đòi lấy mạng.

Hoàng thượng đang lưỡng lự thì Dịch Khởi Thanh kịp thời trở về, mời người hầu cũ đến làm chứng việc Tạ Mẫn Kính đầu độc thê tử, chứng minh ta có lý do chính đáng khi tố cáo phụ thân.

Chàng còn nguyện dâng toàn bộ quân công để đổi lấy mạng sống của ta, cũng nhờ vậy mà giữ được tính mạng ta.

Còn Tạ Mẫn Kính, tội chứng rành rành, khó thoát khỏi hình phạt xử trảm.

Lưu di nương và Tạ Ninh Phương thì bị đày làm quân kỹ.

Ta không có ý kiến gì với hình phạt dành cho Tạ gia.

Chỉ là, ta lại một lần nữa quỳ xuống.

“Khải tấu Hoàng thượng, thảo dân muốn tố cáo trạng nguyên Lâm Hiệp và mẫu thân hắn dùng tà thuật hại người!”

Không một ai trong số chúng… được phép thoát tội!

12

Lúc ban đầu, ta thật sự chỉ nghĩ sợi dây đỏ là lời chúc tốt lành từ một vị trưởng bối.

“Lâm lão phu nhân” khi ấy liền sai người dùng dao cắt sợi dây đỏ trên cổ tay Tạ Ninh Phương.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Hiệp phun ra một ngụm máu tươi.

Tạ Ninh Phương vừa thấy liền hốt hoảng lo lắng, chỉ lo cho tình lang của mình.

Nhưng chẳng bao lâu, sắc mặt nàng ta dần trở nên kỳ lạ.

Nàng ta chần chừ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Hiệp, lắc đầu liên tục, rồi ôm đầu gào thét trong đau đớn.

Khi tỉnh lại, đôi mắt nàng ta không còn chút nhu tình nào, chỉ còn ngập tràn phẫn nộ.

Nàng ta chửi rủa Lâm Hiệp như điên, thậm chí lao lên cào cấu, đánh đấm hắn.

Sợi dây đỏ cũng được Ngự sử viện và Khâm Thiên Giám mang đi giám định, bên trong có tóc và phù chú, đích thực là tà thuật yêu pháp.

Chứng cứ xác thực, hoàng đế thịnh nộ, lập tức hạ chỉ xử trảm Lâm Hiệp và mẹ hắn.

Ngày hành hình, quảng trường Ngọ Môn náo nhiệt khác thường.

Người xem náo nhiệt chen chúc, thậm chí có người cầm sẵn bát, chờ máu bắn ra để… chữa bệnh.

Còn ta, đứng trên cao, nhìn rõ mọi chuyện nơi pháp trường.

“Cộc, cộc…”

Đầu rơi xuống đất.

Tất cả đã kết thúc.

Dòng chữ mơ hồ nơi chân trời cũng dần tan biến.

Chỉ còn lại một dòng cuối cùng:

【Tạ Ninh Ngọc, nhất định phải hạnh phúc nhé.】

Ta khẽ đáp lại trong lòng một tiếng “cảm ơn”.

Sau đó, ta đưa tay ra, nắm lấy tay Dịch Khởi Thanh, cùng chàng đi tế lễ cho mẫu thân.

Mẫu thân à, hiện tại con sống rất tốt…

Người yên tâm rồi nhé.

(Hết)

(Đã hết truyện)

PHƯỢNG KHAI TÀN MỘNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại,

Tiên hoàng tin vào thuyết “phụng mệnh”, nên ép ta gả cho Thái tử.

Mà ta bẩm sinh ng ,ây ng ,ốc, cùng Thái tử nhìn nhau liền sinh chán ghét.

Sau khi tân đế đăng cơ, Thái hậu truyền ta vào cung, vỗ tay ta nhẹ giọng nói:

“A Yên là ngoan nhất, đúng không?”

Ta gật đầu, bà liền nói tiếp:

“Vậy A Yên tự xin vào lãnh cung, chớ làm hoàng hậu nữa, được không?”

“Được ạ.”

Ta tươi cười ngọt ngào. Đêm ấy tân hoàng hôn mê bất tỉnh, còn ta một đêm ngon giấc.

01.

Ngày tân hoàng đăng cơ, ta chủ động thỉnh cầu từ bỏ ngôi vị hoàng hậu, tự nguyện dọn vào lãnh cung.

Tối hôm ấy, khi hắn đang vui đùa cùng Quý phi dưới hồ nước, bất ngờ hôn mê bất tỉnh.

Thái hậu cuống cuồng, triệu hết ngự y trong cung tới, ai nấy đều bó tay không tìm ra nguyên do.

Cuối cùng, vẫn là Thừa tướng quỳ gối trước mặt Thái hậu khẩn thiết tâu rằng:

“Tiên đế từng nói nhị tiểu thư nhà họ Giang là thiên mệnh Phượng mệnh, có lẽ không phải lời đồn vô cớ.”

Sắc mặt Thái hậu tái nhợt, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thật sự phải để một kẻ ng ,ốc làm hoàng hậu sao?”

Nhưng Triệu Nhiên vẫn không tỉnh, lại phát sốt cao. Cuối cùng Thái hậu cũng sinh lòng s ,ợ h ,ãi.

Bất đắc dĩ, bà ta đành đích thân hạ mình đến lãnh cung tìm ta.

Lúc ấy, ta vừa tỉnh giấc, đang nằm trên ghế trúc thong thả nhấm nháp bánh ngọt.

Dù bị đẩy vào lãnh cung, Thái hậu không làm khó ta, ăn ngon mặc đẹp đều đầy đủ.

Ta sống nhàn nhã, không phải học quy củ rườm rà, cũng không phải chịu đựng sự châm chọc của đám phi tần bên cạnh Triệu Nhiên.

Thái hậu thấy ta ung dung như vậy, trong lòng không khỏi tức tối:

“Quả nhiên là kẻ tâm lớn, hoàng đế đang sống ch ,et chưa rõ, ngươi lại an nhàn hưởng thụ ở đây?”

“Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương.”

Ta vừa lăn vừa bò ra hành lễ, làm Thái hậu giật cả mình, không tiện trách móc.

Rõ ràng là đến cầu xin, mà vẫn ra vẻ trên cao nhìn xuống:

“Hoàng đế rất thích ngươi, ngươi vẫn nên ở bên hắn nhiều một chút, chớ ở lại cái lãnh cung này nữa.”

Thế là ta lại rình rang trở về tẩm điện năm xưa.

Chỉ khác là lần này, trên long sàng có thêm một vị hoàng đế đang hôn mê bất tỉnh.

Ta còn nghe thấy ngoài cửa Thái hậu đang lớn tiếng răn đe:

“Thừa tướng, ai gia đã làm theo lời ngươi, đón hoàng hậu trở về rồi. Nếu hoàng đế vẫn không tỉnh, đừng trách ai gia trị tội các ngươi!”

Bên cạnh còn có Quý phi nức nở đến đ ,ứt r ,uột đ ,ứt g ,an, làm như chỉ thiếu điều ngất xỉu.

Ta khoanh tay đứng nhìn nam nhân trên giường một hồi, đưa tay bắt mạch hắn, khẽ nhéo một cái, người ta có phản ứng rồi.

Hắn sờ trán, lảo đảo vài cái, khàn giọng hỏi:

“Trẫm…”

Nhưng chưa kịp nói xong đã bị ta nhào tới ôm chặt lấy, bật khóc nức nở. Để khóc cho thật, ta còn tự véo đ ,ùi mình một cái:

“Bệ hạ, người làm thiếp sợ ch ,et mất! Bọn họ nói nếu người ch ,et, thiếp cũng phải tuẫn táng theo. Thiếp không muốn ch ,et đâu, hu hu hu…”

Ta gào khóc thảm thiết, Triệu Nhiên ngẩn ra, vậy mà hiếm khi không đẩy ta ra như trước.

Hắn phá lệ vỗ nhẹ lưng ta:

“Đừng khóc nữa, trẫm không sao… ngoan…”

Chưa đợi hắn dỗ xong, Thái hậu đã dẫn cả đoàn người xông vào, thấy hoàng đế đang ôm lấy ta, miệng lẩm bẩm:

“A di đà Phật, trời cao phù hộ.”

Thừa tướng và các ngự y đồng loạt quỳ xuống hô lớn:

“Hoàng thượng phúc đức tề thiên!”

Ta thấy bộ dạng họ cảm kích đến rơi lệ, thầm bĩu môi.

Giờ thì ai còn dám nói hoàng hậu là đồ ng ,ốc chứ?

02.

Ta đúng là kẻ ng ,ốc, nhưng là giả vờ.

Tất cả chỉ để bảo toàn Giang gia.

Ta tên thật là Giang Vân Yên, gia tộc ta sống ở vùng Giang Nam.

Về sau thiên hạ đại loạn, tiên đế không đủ tiền đ ,ánh trận, liền đưa mắt nhắm tới Giang gia.

Phụ thân ta sớm biết đại h ,ọa sắp giáng xuống, nên đã dâng lên toàn bộ gia sản để bảo vệ dòng họ.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Bởi từ lâu đã có lời đồn rằng Giang gia cất giữ một kho báu, ai chiếm được sẽ có của cải vô tận.

Hoàng đế từng sai người đi lén dò tìm nhưng không thu hoạch gì.

Cuối cùng, hắn sai quốc sư xem mệnh, quốc sư phán rằng nữ nhi Giang gia mang “Phượng mệnh”, cưới nàng sẽ đắc thiên hạ.

Thế là hắn bất chấp ý nguyện của chúng ta, ép ban hôn, còn chuyển cả nhà họ Giang vào kinh thành.

Từ ngày nhập kinh, ta liền giả vờ ng ,ốc ngh ,ếch, bao năm qua vẫn diễn như một đ ,ứa t ,r ,ẻ.

Khi còn nhỏ, ta sống trong cung cùng Triệu Nhiên, nhưng hắn chẳng ưa ta, thường xuyên trêu chọc.

Lúc đó, có rất nhiều người hầu trông coi bọn ta. Mỗi lần hắn lấy sâu bọ ra hù d ,ọa, ta chỉ biết âm thầm tr ,ợn trắng mắt.

Thế nhưng hễ có người tới, ta liền lập tức diễn kịch.

Ngồi phệt xuống đất, gào khóc om sòm:

“Ca ca, ca ca… b , ắt n,ạt ta…”

Tiên đế rất yêu quý Triệu Nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ thương ta, mắng hắn:

“Đã nói bao nhiêu lần, không được b ,ắt n ,ạt muội muội, đó là hoàng hậu tương lai của con. Con không muốn làm thái tử nữa à?”



Bình luận