Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đám Cưới Hụt Của Chị Gái – Tôi Lên Xe Hoa

Chương 8



8

“Giang Tâm Bạch, chị em, em, chị em, chị em…”

Trời ạ!

Đúng hết!

Có mấy tấm mà ngay cả ba tôi nhìn cũng chưa chắc đoán đúng.

Lục Trầm Tự bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

Nhìn chằm chằm, khẽ cười.

“Hài lòng chưa?”

“Tạm tạm thôi.”

“Thế chuyện anh tỏ tình thì sao?”

“Từ từ đã.”

Anh sững người: “Giang Tâm Bạch, ý em là gì?”

“Thì… anh có nghe câu này chưa? Có duyên thì đến, không duyên thì đừng ép.”

Anh nhắc lại từng chữ:

“Đừng ép?”



Anh nhai mấy chữ ấy trong miệng.

Rồi bật cười lạnh.

“Anh nhất định ép! Không có thì anh sẽ giành! Giành đến cùng! Anh cầu trời cầu đất cũng phải giành!

Giang Tâm Bạch, anh đã để ý em bao nhiêu năm, giờ kêu anh không ép nữa? Anh không làm được.”

Anh nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc, kiên định.

Tim tôi run lên.

Theo phản xạ, tôi muốn chạy.

Chân còn đau, chạy không nổi.

Vừa đứng dậy đã bị anh bế ngang lên.

Lục Trầm Tự nói: “Anh nhất định phải giành được em.”

Giọng nói trầm khàn ngay sát bên tai, khiến tôi tê dại hết cả người.

Ngứa ngáy, tôi co rụt cổ.

Anh đặt tôi vào lại trong chăn.

Chống tay lên gối tôi, từ trên nhìn xuống.

Áp lực đến nghẹt thở.



Tôi cắn môi.

Thầm nhủ nếu anh dám làm gì quá, tôi lập tức chạy.

Kết quả Lục Trầm Tự chỉ khẽ thở dài.

Đưa tay vén mấy sợi tóc rối trên mặt tôi.

Uất ức nói:

“Anh cũng muốn nghe em gọi ông xã. Em gọi người ta thì được, hôm nay đi chơi còn gọi người khác, còn anh mới là chồng hợp pháp của em.”

Tôi hít sâu một hơi lạnh.

Trong chăn, bàn tay ôm lấy trái tim nhỏ bé.

Anh nói: “Anh cầu xin em.”

“Từ từ đã.”

Chưa làm gì mà tôi cũng chạy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi trốn qua nhà chị.

Trốn liền mấy hôm.

Chị lấy móng tay dài chọc vào trán tôi.

“Có thể nào bớt nhát được không?”



Tôi bĩu môi.

Có chị là được rồi, cần gì phải mạnh mẽ.

Chị ngồi bên cạnh.

Ôm gối tựa vào lòng, chân khoanh lại.

“Chị hỏi thật, em có thích anh ta không?”

“Không biết.”

“Ghét à?”

“Không ghét.”

“Thế là được.”

Tôi: “Hả? Được chỗ nào?”

“Không ghét tức là thích, thích tức là yêu, yêu tức là yêu chết yêu sống…”

Tôi sốc nặng.

“Chị đi du học học cái gì thế hả?”

Chị xua tay, đưa tôi một xấp tài liệu.

“Đừng hỏi, xem đi.”



Trời.

Dù tôi không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng chữ thì đọc được.

Chuyển nhượng cổ phần, chuyển nhượng nhà đất, còn rất nhiều tài sản động và bất động sản khác, cộng lại… là một khoản cực lớn.

Tôi nuốt nước bọt.

“Cái này là gì?”

Chị chia ra từng phần cho tôi xem:

“Đây là sính lễ Lục Trầm Tự đưa cho em.

Đây là của hồi môn nhà mình cho em.

Còn phần này là mấy dự án đất mà chị lấy từ tay anh ta, tất cả đều đứng tên em.”

Tôi hoàn toàn đơ người.

Chị vỗ đầu tôi.

“Nói cho em biết những thứ này không phải để em áp lực. Mà để em hiểu rằng, dù em có thích hay không thích Lục Trầm Tự, dù sau này em quyết định thế nào, thì những thứ này là chỗ dựa của em.”

“Hu hu hu chị ơi…”

Nước mắt không rơi trong đám cưới thì lúc này tuôn ra hết.

Chị ôm tôi dỗ.



“Nhưng… nếu em thích anh ta thì sao?”

Tôi nghẹn ngào: “Tại sao?”

“Vì anh ta còn mấy dự án rất béo bở. Em cứ từ từ, cho chị hốt thêm một mẻ lớn.”

Xong.

Khóc uổng công.

Tôi quay về nhà.

Lục Trầm Tự đang tựa cửa chờ tôi, giọng đầy châm chọc:

“Cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có chồng hả?”

Tôi mặc kệ anh.

Anh muốn nghe gọi “ông xã”, suốt mấy hôm rồi chưa được.

Giống như bị ám ảnh, ngày nào cũng tự xưng ông xã ông xã.

 

Nghĩ tới chuyện chị kiếm được không ít từ anh, tôi tạm tha không chấp.

Quay người đi vào bếp.

Cái… này là thứ mà trước khi đi, chị dúi vào tay tôi, nói để “tăng thêm hứng thú”.



Lục Trầm Tự đứng ngoài nhìn.

Ánh mắt nóng rực như thiêu đốt sau lưng.

Tay tôi run run khi rắc thuốc.

Cố gắng giữ bình tĩnh, bưng khay trà ra ngoài.

“Trà chị em đưa, anh có muốn thử không?”

Lục Trầm Tự nhìn tôi hai giây, ánh mắt rơi xuống khay, nhìn vệt bột trắng lấm tấm trên đĩa sứ đen, khóe môi nhếch lên.

“Được thôi.”

Tôi với anh, mỗi người một ly.

Ngửa đầu uống cạn.

Anh nhìn đáy ly, tôi cũng nhìn đáy ly.

Ngẩn người.

Chết tiệt!

Uống nhầm rồi!

Sao ly của tôi còn nguyên mấy hạt bột chưa tan thế này!

Lục Trầm Tự nghiêng người sát lại.



Ép tôi phải lùi về phía sau, giọng mơ hồ:

“Ừm… bảo bối, anh nóng quá.”

Tôi: “?”

Anh đang giở trò gì nữa đây!

— HẾT —

(Đã hết truyện)

#GSNH152 - Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Cá Mặn (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Quay lại Chương 7

5

Thỉnh thoảng, Thẩm tiểu thư và đàn em Vân nhắn tin với tôi.

Lo tôi không quen đồ ăn nước ngoài, Thẩm tiểu thư còn gửi sang cả gia vị Lao GanMa cùng vài món ăn vặt đặc trưng Trung Quốc. Tôi cuối cùng hiểu vì sao dân tình khen “Lao GanMa đỉnh của chóp.”

Những món ăn vặt ấy, tôi ăn từng chút một, dè dặt như báu vật.

Một lần đi công tác trao đổi tại trường khác, tôi bay bằng Air France. Hãng làm mất hành lý, trong đó có số đồ ăn vặt còn lại.

Trên đất khách, tôi do dự mãi, cuối cùng lấy hết can đảm gọi cho Thẩm tiểu thư, đang tham dự triển lãm thời trang ở đây.

Cô ấy đến rất nhanh.

Cô ấy mua cho tôi vali mới, đưa tôi đến trường, còn trò chuyện lâu với giáo viên tiếp đón.

Phát âm của cô ấy thật dễ nghe.

Khi biết vali chỉ chứa đồ ăn vặt cô gửi, dù ngoài mặt không nói gì, chẳng bao lâu sau, tôi nhận thêm cả đống đặc sản trong nước.

Những lúc cô ấy công tác ở đây, Thẩm tiểu thư thường hẹn tôi đi dạo để khuây khỏa.

Cô còn dạy tôi phát âm ngoại ngữ qua mạng.

Mùa đông đến, công việc phòng thí nghiệm giảm, giáo viên hướng dẫn cho tôi kỳ nghỉ dài.

Nhưng tôi lại thấy hoang mang.

Tôi biết Tết sắp đến, nhưng… tôi không còn nhà để về.

Thẩm tiểu thư gọi, mời tôi đến nhà cô ấy ăn Tết.

Ban đầu tôi từ chối, nhưng cuối cùng bị thuyết phục.

Bước vào nhà Thẩm tiểu thư, tôi thấy đàn em Vân.

Cô ấy giới thiệu từng người: cha cô, anh trai cô, và bạn trai của đàn em Vân.

Mọi người nhiệt tình chào đón tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác… mình lại có một mái nhà.

Ngoại truyện của Tiểu Liên

Em gái thất lạc nhiều năm của bạn thân được tìm thấy.

Cô ấy nói muốn theo đuổi tôi.

Tôi biết đây là hành động xuất phát từ lòng tham sắc đẹp, nhưng… hình như tôi cũng chẳng phản cảm. Nghĩ một lúc, chẳng lẽ tôi cũng mê nhan sắc của cô ấy? Nhìn khuôn mặt cô giống chị gái đến tám, chín phần, tôi âm thầm phủ định ý nghĩ này.

Cô ấy ôm bó hoa đến công ty tìm tôi. Hình như… tôi rất thích đóa hồng trong tay cô ấy.

Tôi nhận ra cô không thích sách tài chính trên giá sách của tôi. Cuốn Trăm năm cô đơn duy nhất còn khiến cô ngủ quên. Tôi hỏi cô thích sách gì, cô bảo văn học, y học, sinh học đều được.

Hôm sau, tôi sai trợ lý mua cả loạt sách liên quan đặt lên giá. Nhưng khi lướt qua cuốn Khoa học phụ sản, đọc từ chương sáu đến chương ba mươi ba, tôi sợ hãi tột độ.

Tôi đặt cuốn sách ấy ở chỗ dễ thấy nhất.

Cô ấy nói khi phòng thí nghiệm phát trợ cấp, sẽ tặng hoa cho tôi. Thế là tôi bắt đầu đếm ngày, chờ cô nhận trợ cấp.

Cuối cùng, tôi đợi được bó hoa.

Nhưng… sao lại là COD (trả tiền khi nhận)?

Cô ấy túng thiếu đến vậy sao? Có nên tìm cớ đưa cô ấy ít tiền không? Nghe nói nghiên cứu khoa học tốn kém lắm. Nhưng tôi hình như chưa đủ tư cách cho cô ấy tiền.

Tôi hẹn Minh Hề, bóng gió hỏi liệu cậu ấy không thích cô em gái mới tìm về.

“Không đời nào! Đừng vu oan nhé ~”

“Thế sao em gái cậu ngay cả tiền mua hoa cũng phải tiết kiệm?”

“Em gái tôi tự lập kiên cường thì không được à? Tháng này vừa nhận trợ cấp, em ấy còn mua quà cho cả nhà, hoa của cậu không đủ tiền chỉ chứng minh cậu chưa lọt top 3 trong lòng em ấy!”

Tôi tức: “Em gái cậu sau này sẽ chung hộ khẩu với tôi!”

Minh Hề bĩu môi: “Thứ nhất, em tôi có thể bắt cậu làm rể ở rể. Thứ hai, hình như cậu chưa phải bạn trai em ấy.”

Cảm ơn các tình yêu đã đọc truyện, yêu tui yêu truyện thì bình luận đôi dòng và theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Quả là cú knock-out.

Nghe nói cô ấy bận thí nghiệm, tan làm muộn.

Tôi báo Minh Hề một tiếng, rồi đi đón cô ấy về.

Trên xe, cô ấy nói sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, tôi chỉ cần xinh đẹp như hoa, còn bảo sớm muộn tôi cũng thuộc về cô ấy.

Tôi nghĩ mình nên sớm làm bạn trai cô ấy.

Thế là tôi có bạn gái.

Cô ấy luôn bảo giờ giấc sinh hoạt của tôi không tốt. Tôi biết, nhưng vì công việc bận, tôi chưa sửa.

Đôi lúc tôi nghĩ, liệu cô ấy chỉ thích gương mặt tôi? Nếu tôi không còn đẹp trai, cô ấy có tìm anh chàng trẻ đẹp khác không?

Một lần, tôi hỏi cô ấy điều này.

“Người đẹp là đẹp từ cốt, không phải từ da, cưng à. Tin em, khung xương của anh là đẹp nhất em từng thấy.”

Cô ấy chỉ vào lọ formalin trong sách.

Formalin: chất ngăn phân hủy.

Tôi hiểu ý thật sự của cô ấy:

“Anh yêu, nếu anh không trân trọng mạng sống, em chỉ có thể ngắm anh qua lớp thủy tinh.”

Thế là tôi sửa giờ giấc sinh hoạt. Cuộc sống tươi đẹp thế này, tôi muốn ở bên cô ấy thật lâu.

Bạn bè ngạc nhiên vì tôi dưỡng sinh sớm thế.

Tôi đáp: “Bạn gái quá hoàn hảo, phải giữ sức khỏe để bên cô ấy lâu hơn.”

Cô ấy mở phòng thí nghiệm riêng.

Tôi luôn biết cô ấy xuất sắc, tin cô ấy sẽ có thành tựu.

Tôi phải ủng hộ cô ấy.

Nghiên cứu khoa học tốn tiền lắm.

Đúng rồi, tôi phải kiếm thật nhiều tiền.

Ừm… tôi hơi muốn cưới rồi, nhưng chắc bác Thẩm sẽ không đồng ý…

Hơi lo thật.

Hết

💖✋ Bộ này cũng hay nè:

Bố mẹ tiết lộ bí mật thân thế trên đường tôi đi thi thạc sĩ.

“Tri Tri, thi xong đừng vội về nhà.”

“Bố mẹ có tin vui báo cho con, con gái ruột của bố mẹ sắp trở về rồi.”

Tôi tưởng họ đùa.

Anh trai ôm tôi: “Tri Tri, là thật. Sau này em không được gọi anh là anh nữa.”

Nghe những lời ấy, mặt tôi tái nhợt.

Bố mẹ cười: “Con bé này, lẽ nào con nghĩ con gái ruột bố mẹ về rồi, con vẫn có thể ở lại nhà, gọi bố mẹ là bố mẹ sao?”

Anh trai xoa đầu tôi như trước: “Tri Tri ngốc, tỉnh lại đi. Sau này chúng ta chỉ là người xa lạ, em hiểu chưa?”

“Người Lạ, Xin Hãy Tự Trọng” trong nhà tui nhaaa



Bình luận