ĐẠI LUẬT SƯ LỤY TÌNH
Chương 5
“Anh, Phó Cẩn Hành, thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ phản bội Thi Dư. Nếu anh vi phạm, ra đường sẽ bị xe tông chết.”
Tôi bật cười, đưa tay che miệng anh ta, không cho anh ta nói những lời xui rủi như thế. M,ộ[t” C.hé/n: Tiêu/ S”ầ/u
Phó Cẩn Hành nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định:
“Thi Dư, nếu sau này anh phản bội em, thì em nhất định phải rời xa anh, không được do dự.”
“Người đó sẽ không còn là anh nữa, cũng không đáng để em níu giữ.”
Năm hai mươi tuổi, Phó Cẩn Hành đã nói với tôi rằng, nếu một ngày anh ta phản bội tôi, tôi nhất định phải rời xa anh ta.
Giờ đây, tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt anh ta, bình thản đáp:
“Phó Cẩn Hành, năm đó anh nói rằng nếu anh làm tổn thương tôi, tôi nhất định phải dứt khoát rời đi.”
“Tôi đã làm được.”
“Vậy bây giờ anh đang làm gì? Đe dọa tôi, ép buộc tôi làm những điều tôi không muốn.”
10
Nghe tôi nói, Phó Cẩn Hành bỗng chết lặng.
Anh ta quên mất rồi.
Trước đây, ước mơ lớn nhất của anh ta chỉ đơn giản là mong tôi bình an, khỏe mạnh, vui vẻ cả đời.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại đang làm gì?
Không những phản bội tôi, mà còn dùng cái chết để ép buộc tôi tha thứ.
Phó Cẩn Hành chậm rãi bước xuống khỏi lan can, ôm đầu, đau khổ lẩm bẩm:
“Không phải vậy… Không phải như thế…”
“Thi Dư, anh không biết tại sao… tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này?”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta.
Xác nhận rằng anh ta đã rời khỏi khu vực nguy hiểm, tôi nhẹ nhàng giơ tay lên.
Trình Dã và vài nhân viên bảo vệ lập tức lao đến, đè anh ta xuống đất.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, tiến lên tát anh ta một cái thật mạnh.
Giận dữ hét lên:
“Phó Cẩn Hành, nếu muốn chết thì chết xa tôi ra!”
“Đừng có chết ngay trước mặt tôi, làm bẩn mắt tôi!”
Đôi mắt Phó Cẩn Hành tràn đầy tổn thương, cả người run rẩy, cuộn tròn như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nức nở kêu tên tôi:
“Thi Dư… Thi Dư… Anh yêu em…”
Nhưng anh ta càng vùng vẫy, càng gào khóc, tôi lại càng thấy chán ghét.
Nhìn bóng anh ta bị kéo đi xa dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, tôi chẳng còn chút cảm xúc nào.
Trình Dã đứng bên cạnh, lo lắng nhìn tôi.
Tôi đưa tay chạm vào mặt.
Ướt nhòe.
Phó Cẩn Hành vì có dấu hiệu tâm lý không ổn định, bị cưỡng chế trục xuất về nước.
Trình Dã cũng trở về cùng tôi, đồng hành khởi kiện ly hôn.
Với đầy đủ bằng chứng ngoại tình cùng lý do hôn nhân đổ vỡ, quá trình ly hôn diễn ra thuận lợi.
Lần này, Phó Cẩn Hành không dám giở trò nữa, chỉ lặng lẽ theo sau tôi, làm thủ tục. Mộ/t” C:hé.n Tiêu/ Sầu.
Khi tất cả đã xong xuôi, đứng trước cổng tòa án, anh ta nhìn tôi và Trình Dã sóng vai đứng cạnh nhau.
Ánh mắt tràn ngập sự hối hận.
Môi anh ta run run, giọng khàn đặc hỏi tôi:
“Thi Dư, nếu anh không làm những chuyện đó, thì chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc, đúng không?”
“Chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu, có một cô con gái xinh đẹp và thông minh, cùng nhau nuôi dạy con lớn lên.”
“Rồi cùng nhau đi khắp thế giới, đồng hành bên nhau cả đời…”
“Có đúng không?”
Tôi khẽ bật cười.
Không đáp.
Chỉ khi đi ngang qua anh ta, tôi nhẹ giọng nói:
“Thật ra, lúc đó tôi đã mang thai hai tháng.”
Chỉ một câu.
Không cần nói gì thêm.
Tôi biết, anh ta sẽ tự động tưởng tượng ra mọi thứ.
Phó Cẩn Hành kinh hoàng ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn nỗi đau đớn tột cùng.
Rồi anh ta sụp xuống, quỳ rạp trên mặt đất, nắm tay siết chặt, đấm mạnh xuống nền đá.
Mỗi cú đấm đều bật máu.
Trình Dã bước đến, hạ giọng hỏi tôi:
“Em vừa nói gì với hắn?”
Tôi nhún vai, bình thản đáp:
“Chỉ lừa hắn rằng tôi từng mang thai con của hắn thôi.”
Trình Dã nhìn tôi, giơ ngón cái lên, ý khen tôi cao tay.
Sự thật là, Phó Cẩn Hành chẳng thể nào xác minh điều đó.
Anh ta chỉ có thể tự mình dằn vặt, tự mình gặm nhấm đau khổ.
Vài tháng sau
Vừa trở lại London không bao lâu, tôi nghe tin Phó Cẩn Hành gặp tai nạn xe hơi.
Chưa kịp đưa vào viện, đã chết ngay tại chỗ.
Người gây ra vụ tai nạn là Dư Vãn Vãn.
Cô ta chạy trốn khỏi quê, thuê một chiếc xe, rồi điên cuồng lao vào xe của Phó Cẩn Hành, muốn cùng chết với anh ta.
Cuối cùng, cô ta bị cảnh sát bắt ngay tại hiện trường.
Mọi chuyện chấm dứt tại đây.
Phó Cẩn Hành từng thề rằng nếu phản bội tôi, anh ta sẽ bị xe đâm chết.
Bây giờ, điều đó đã thành sự thật.
Từ phía sau, Trình Dã nhẹ nhàng vòng tay che lại màn hình điện thoại của tôi.
Ghé sát bên tai, khẽ nói:
“Bảo bối, ra ngoài đi dạo không?”
Tôi quay sang, khẽ đặt một nụ hôn lên má anh ấy.
Mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Được.”
Vào một ngày London chính thức bước vào mùa đông…
Dưới cây thông Giáng Sinh, Trình Dã đã tỏ tình với tôi.
Từ đây, tôi bắt đầu một cuộc sống mới.
(Đã hết truyện)
Mắt Cận Xông Pha Trò Chơi Kinh Dị 3 (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Hệ thống,
1
[Chào mừng đến với phó bản "Miêu Cương Kinh Hồn".]
[Nhiệm vụ: Hoàn thành đuổi xác, hồn về cố hương.]
[Người chơi ban đầu: 20 người. Hiện còn sống: 20 người.]
[Chúc các người chơi có những giây phút vui vẻ~]
Tôi bị đánh thức bởi một giọng nói máy móc quỷ dị.
Liếc nhìn xung quanh, tôi nhận ra mình đang đứng trước một tòa kiến trúc đổ nát.
Bên cạnh cánh cổng sắt rỉ sét treo lủng lẳng một tấm biển hiệu đã bong tróc sơn.
Trên tấm biển khắc sáu chữ đỏ lòm - "Trường Trung học số 1 Miêu Cương".
Ngước mắt nhìn xa xăm, những ngọn đồi xanh nhấp nhô trải dài bốn phía, bao bọc xung quanh là lớp sương mù đen kịt đầy quái dị.
Cùng lúc đó, xung quanh tôi bỗng xuất hiện không ít người, vẻ mặt ai nấy đều khác nhau.
Một thanh niên xăm trổ huýt sáo trêu ghẹo: "Má ơi, chẳng phải mình đánh nhau với thằng đầu vàng bị đ.â.m c.h.ế.t rồi sao? Ai ngờ vẫn còn sống nhăn răng!"
Một thằng bé què lụ khụ lặng lẽ rơi lệ: "Chết quách cho xong, c.h.ế.t rồi khỏi bị ăn đòn nữa..."
Một nữ sinh tự xưng là dân chơi kỳ cựu bước ra, tốt bụng giải thích luật chơi cho chúng tôi.
Đây là game vô hạn lưu, những người c.h.ế.t ở thế giới thực sẽ ngẫu nhiên bị kéo vào đây.
Chỉ cần không ngừng cày phó bản, tích đủ 9999 điểm tích lũy sẽ được hồi sinh.
Tôi còn đang tiêu hóa mớ thông tin này thì giọng nói của gã bạn trai Hứa Triết vang lên bên tai.
"Gia Hồi, đây nhất định là ý trời, trời cao cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu. Đã vậy, anh sẽ quên Cố Nguyệt, đợi khi nào hồi sinh chúng ta sẽ kết hôn…"
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm gã đàn ông, phun ra một chữ: "Cút!"
Tôi và Hứa Triết ở bên nhau hơn hai năm, tôi hiểu rõ một điều, hắn ta chỉ coi tôi là vật thay thế.
Chỉ vì tôi có vài phần giống với bạch nguyệt quang đoản mệnh của hắn ta.
Tối qua, Hứa Triết say khướt gọi tôi đến đón, kết quả hắn ta lại nổi điên giật vô lăng khiến cả người lẫn xe lao thẳng xuống sông.
Trước khi chết, hắn ta còn lảm nhảm bên tai tôi: "Anh xin lỗi Nguyệt Nguyệt, anh lại đi yêu con nhỏ thế thân như em, đã vậy, để anh tự tay kết thúc tất cả!"
Tôi biết hắn ta bị điên, nhưng không ngờ rằng hắn ta lại điên đến mức này.
Nghĩ đến đây, tôi vứt bỏ vẻ dịu dàng trước kia, chẳng nể nang đạp cho Hứa Triết một phát, đá hắn ta ra xa một chút.
Ở nơi mà chúng tôi không nhìn thấy, tất cả hành động của chúng tôi đều bị phát trực tiếp, vô số bình luận liên tục lướt qua màn hình.
[Hay ho đấy! Thế mà lại là phó bản dân tục cấp S mới mở!]
[Hả? Kinh dị Trung Quốc khó nhằn nhất rồi, dù là người chơi top 10 bảng xếp hạng đỉnh cao đến đây, cũng phải tèo phân nửa.]
[Mở kèo mở kèo, mua nhanh bán lẹ! Chúng ta cược xem ai là người c.h.ế.t đầu tiên.]
2
Giữa lúc tiếng người ồn ào náo loạn, trước cổng trường Trung học số 1 Miêu Cương, lại xuất hiện thêm hai nam một nữ.
Bọn họ trang bị xịn sò, vẻ mặt ngạo nghễ, mà người phụ nữ xinh đẹp dẫn đầu kia lại có vài phần giống tôi…
Hứa Triết kích động đến phát run, lao đến ôm chầm lấy người phụ nữ, mừng như điên gào lên: "Cố Nguyệt!"
Hay lắm, hoá ra người này chính là bạch nguyệt quang c.h.ế.t yểu của hắn ta.
Cố Nguyệt cũng rưng rưng nước mắt nhào vào lòng Hứa Triết, kéo ba gã đàn ông đi thủ thỉ tâm tình, ả ta hết hôn người này lại ôm người kia.
Cuối cùng, ba gã đàn ông bị ả ta dỗ dành cho hả dạ, bắt tay giảng hòa, hình như quyết định cùng nhau chia sẻ ả.
Sau khi bận rộn xong xuôi, Cố Nguyệt vênh mặt bước đến trước mặt chúng tôi, ban phát ân huệ nói: "Ta là phó hội trưởng công hội Hợp Hoan, hai vị bên cạnh tôi đây càng là cao thủ xếp hạng 101 và 150 bảng đỉnh phong. Tuy nói các người đều là đồ bỏ đi, nhưng nể tình các người là người mới, tôi sẽ rộng lượng dẫn các người cùng qua ải."
Đám người mới vừa có được chỗ dựa, lập tức xúm lại vây quanh Cố Nguyệt như sao vây quanh trăng.
Cố Nguyệt chậm rãi liếc nhìn tôi, ánh mắt ngạo mạn: "Trừ mày ra. Dù sao đi nữa, một con thế thân nho nhỏ, không có tư cách ngồi chung mâm với tôi."
Xem ra, Hứa Triết đã kể hết chuyện của chúng tôi cho ả ta nghe rồi.
Cố Nguyệt lại chỉ vào thằng bé què lụ khụ, ghét bỏ nói: "Cả cái thứ tàn phế này nữa, tôi cũng không cần."
Hiện trường lập tức chia thành hai phe, bên này chỉ còn tôi, thằng bé Hạo Hạo và nữ sinh Tống Khinh Khinh kia.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tống Khinh Khinh đã bật chế độ mỉa mai châm chọc Cố Nguyệt: "Ồ? Ra là người của công hội Hợp Hoan à? Chính là công hội nổi tiếng dùng sắc đẹp để leo lên đó hả?"
Cố Nguyệt giận tím mặt vặn hỏi lại: "Mày là tép riu công hội nào? Tin bà đây g.i.ế.c mày không hả?"
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
