Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cứ Tưởng Là Em Họ, Ai Ngờ Là Chồng Tương Lai

Chương 11



Kèm theo là hàng loạt ảnh tôi bước xuống từ những chiếc xe sang khác nhau.

Chỉ vậy thì cũng đành, có một tấm còn rõ cả biển số — lại là xe của một ông chủ nổi tiếng là nhà giàu mới nổi.

Trùng hợp là ông này từng theo đuổi tôi, nhưng giờ thì chỉ là… khách hàng mà thôi.

Người viết bài thì rõ ràng có dã tâm, bóng gió nói tôi được “bao nuôi” nên mới có nhiều tài nguyên như thế.

Bài còn nói tôi tranh giành tài nguyên của đồng nghiệp — cái này thì hơi riêng tư rồi.

Ngoài Giang Mỹ Mỹ ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai rảnh tới mức này.

Ha! Tôi cũng phục cô ta luôn đấy. Rình rập lâu thế mà không chụp được phát nào có mặt Tần Thì à?

Trưởng phòng còn định nói tiếp, tôi đã giơ tay ngắt lời:

“Chuyện này anh không cần lo. Em sẽ xử lý ổn thỏa, đảm bảo có câu trả lời hài lòng cho anh.”

Tôi là kiểu người có thù báo thù ngay tại chỗ. Vừa ra khỏi phòng, tôi liền túm tóc Giang Mỹ Mỹ lôi xuống.

“Giang Mỹ Mỹ, ảnh đăng lên mạng là cô làm đúng không?”

Giang Mỹ Mỹ chẳng hề sợ:



 “Ừ thì sao? Làm chuyện đó mà không dám nhận à?”

Mọi người trong các phòng ban xúm lại hóng.

Tôi còn đang định không nói nhiều, dạy cho cô ta một bài học thì — Tần Thì từ trên tầng bước xuống.

Giang Mỹ Mỹ lập tức chuyển mục tiêu:

 “Tổng giám đốc Tần! Giản Thục đạo đức không tốt, qua lại mập mờ với nhiều ông lớn bên ngoài, có khả năng bán đứng công ty đó ạ!”

Tần Thì nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng:

 “Bán đứng công ty? Cả công ty này là của vợ tôi đấy, cô ấy cần bán cho ai?”

Tôi: …

 Giang Mỹ Mỹ: ???

 Đám đông hóng chuyện: “Woa!!!”

Giản Thục là… bà chủ thật á?!

Khụ khụ.



 Cũng có chút… mất mặt. Nhưng mà, cũng ấm lòng phết.

Tần Thì còn giải thích: “Mỗi chiếc xe mà mọi người thấy vợ tôi bước xuống, đều là xe trong gara nhà tôi.”

“Cô ấy thích kín tiếng, sợ bị để ý nên tôi phải thay xe liên tục. Có ai ý kiến gì không?”

Tần Thì chính thức công khai tôi. Cùng lúc đó, Giang Mỹ Mỹ bị cho nghỉ việc, Tiểu Triệu thì được chính thức lên chức.

 Tôi ở công ty bắt đầu cuộc sống kiểu “dưới một người, trên vạn người”.

Tần Thì nghe được câu nói đó thì lắc đầu bảo không đúng. Anh ghé tai tôi thì thầm:

 “Tối qua em còn ở trên anh cơ mà.”

Tôi đuổi theo đánh anh khắp nhà. Cái người này đúng là càng ngày càng mất liêm sỉ rồi.

14

Tần Thì ngày nào cũng tự tay nấu ăn cho tôi. Mấu chốt là… nấu siêu ngon.

 Mà dạo này tôi đang ăn kiêng giảm cân, cắt luôn cả bữa tối.

Không ăn tối khiến tâm trạng tôi rất thất thường.



Đúng lúc đó, nhận được cuộc gọi đầu tiên sau hai tháng từ khi Giang Mỹ Mỹ nghỉ việc.

Giọng cô ta đầy mỉa mai: “Có người tưởng mình vớ được đại gia, nhưng chim sẻ bay lên cũng chưa chắc thành phượng hoàng đâu.”

Tôi: “Nói tiếng người.”

Giang Mỹ Mỹ: “Tôi quen được một chị bạn ở thành phố B, bả dắt tôi đi dự tiệc, gặp Nhị tiểu thư nhà họ Kiều – cái cô làm minh tinh đó. 

Người ta nói rõ rành rành luôn: Tần Thì là vị hôn phu của cô ta.

 Còn cô á? Giỏi lắm thì chỉ là đồ chơi ở thành phố A thôi. Loại người như anh ta chơi chán rồi thì cũng về nhà cưới vợ đàng hoàng.”

Tôi: “Lo mà lo chuyện của cô đi. Làm đồ chơi Tần Thì cũng đâu chọn cô. Mau kiếm việc mới đi, kẻo chết đói ở thành phố B thì nhục đấy.”

Cúp máy, tôi tức nghẹn họng.
Uống hết cả chai Coca mới dịu lại, coi như công cuộc giảm cân tan tành mây khói.

Tần Thì hôm đó về muộn. Vừa bước vào cửa đã thấy tôi ngồi một mình âm u như ma nữ.

Tần Thì: “Bảo bối, ai chọc giận em rồi?”

Tôi nhịn không nổi nữa: “Nghe nói anh là công tử hào môn ở thành phố B?”

Tần Thì cau mày: “Em đang nói linh tinh gì vậy?”



Tôi: “Vậy có phải đến lúc nào đó, ba anh sẽ đưa tôi một tấm chi phiếu trắng, kêu tôi tự điền số rồi rời xa con trai ông ấy?

 Anh nói xem, em nên điền mấy trăm tỷ thì hợp lý?”

Tần Thì nhíu mày hơn nữa:

 “Ba anh gọi điện cho em thật hả?”

Tôi: “Anh nghe cho rõ đây, nếu ông ấy mà dám đưa, thì tôi dám nhận. Anh nghĩ tôi ở bên anh là chơi chơi à?!”

Tần Thì bế tôi lên đặt ngồi trên bàn ăn, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Rốt cuộc là sao?”

Tôi khóc hu hu: “Người ta nói anh bắt cá hai tay. Thành phố B có vị hôn thê, thành phố A thì nuôi bình hoa trong nhà. 

Sau này xoay vòng luân chuyển tổng bộ, có phải anh định mở rộng ra CDEFG, mỗi nơi một tổ ấm đúng không?!”

Tần Thì:

 “Nói linh tinh gì vậy? Trong lòng anh chỉ có mỗi em thôi.”

Tôi:

 “Xạo hoài! Mồm đàn ông là thứ lừa đảo nhất trên đời!”



Tần Thì:

“Ngày mai đi đăng ký kết hôn. Em không tin anh, chẳng lẽ còn không tin Cục Dân Chính?”

Tôi:

 “Hứ!”

Dù miệng hứ, nhưng tim thì mềm nhũn mất rồi. Đăng thì đăng, ai sợ ai chứ!

15

Hôm sau, từ lúc rời khỏi Cục Dân Chính, tôi cười không ngậm được miệng.

 Nhìn hai cuốn sổ đỏ chói giống hệt nhau, tôi nhảy lên, hôn chụt một cái vào má Tần Thì:

“Chồng ơiii!”

Tần Thì chống tay lên hông, giả vờ giận:

 “Không gọi anh là Tổng Tần nữa à?”

Tôi:



 “Gọi thế xa cách quá.”

Anh nhào tới hôn tôi một cái rõ mạnh:

 “Lần sau mà em còn nghe ai đặt điều linh tinh nữa, anh sẽ phạt em đó.”

Tôi thì đã chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm mấy câu hù dọa đó nữa.

Tôi đăng ngay ảnh selfie cận mặt Tần Thì, kèm với hai cuốn sổ hồng lên story:

 “Anh Tần à, từ nay mong anh chăm sóc cho em thật tốt nhé!”

Cho mấy người lắm chuyện hết đường mà đồn nhảm!

Chỉ một lúc sau, lượt like đã vượt quá 99+.

Ngay cả Giang Mỹ Mỹ cũng phải vào comment chua lè: “Chắc photoshop chứ gì?”

Tôi liền thoát ra, tâm trạng siêu hài lòng.

Đúng lúc ấy, một thông báo mới hiện ra – từ chính “anh Tần” bên cạnh tôi.

Đó là ảnh selfie chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ, bên giường ngủ, phía sau là ánh đèn đêm lung linh.



Dưới ảnh, là hai cuốn sổ đỏ chói giống hệt của tôi.

Ngay dưới tấm hình, một dòng chữ vàng hiện ra: “Yêu em theo một cách khác – mãi mãi. Giản Thục & Tần Thì.”

Rất đơn giản, nhưng phía dưới còn ghi rõ ngày tháng hôm nay, khiến tôi không kiềm được mà rơi nước mắt hạnh phúc.

Hôn nhân với người không yêu mình là một cái lồng.

Nhưng nếu là người yêu nhau, thì hôn nhân chính là một cách để yêu nhau thêm lần nữa.

Anh Tần, cô Giản — nhất định phải hạnh phúc nhé!

(Đã hết truyện)

#GSNH196 - HỦY HÔN , CƯỚI TRUNG ĐỘI TRƯỞNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Chương trước: https://khotruyenhay.org/gsnh196-huy-hon-cuoi-trung-doi-truong/gsnh196-chuong-7 Dư Nam Phong mỉm cười một cách quái dị: “Tình cảm chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, anh không tin em có thể quên sạch sẽ.” “Bạch Tuyết, sau khi có con rồi thì hoàn toàn nghe lời anh rồi.

Các cô gái các em đều giống nhau cả thôi — chỉ cần có con, là sẽ vì người đàn ông mà mất hết cảm xúc.” “Lúc đầu anh không hề muốn ép buộc em, nhưng em quá cố chấp rồi.” Nói tới đây, anh ta bắt đầu tháo bỏ áo khoác. “Chỉ là em chưa nhận ra rõ ràng anh tốt đến mức nào.”

Hôm nay cứ xem như là đêm cưới của chúng ta đi, em sẽ trở thành cô dâu của anh. 

Từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.” Tôi điên cuồng lắc đầu, cố gắng vùng vẫy phản kháng, nhưng thể xác yếu ớt không thể nào chống lại sức mạnh của anh ta.

Anh ta từ từ đè tôi xuống.

Tuyệt vọng, tôi rơi lệ, nghĩ rằng lần này chắc chắn không thể thoát thân. — Bỗng nhiên “Rầm!” — cánh cửa bị đá văng mạnh.

Cơ thể đang đè nặng trên tôi bị đẩy ra ngoài.

Một bóng dáng quen thuộc lao vào, ôm chặt lấy tôi.

Cảm giác an toàn tràn về, làm dịu đi trái tim hoảng loạn của tôi.

Tôi òa khóc trong vòng tay của Lục Trường Chinh.

Anh liên tục vỗ lưng tôi, dịu dàng trấn an: “Được rồi, được rồi, anh đã đến rồi đây.“

Thuần thục, tôi cố gắng bình tĩnh trở lại.

Lục Trường Chinh ngay lập tức giao Dư Nam Phong — người đã nằm gục dưới đất — cho cảnh vệ đi theo. — Sau đó, anh bế tôi trở về khu nhà dành cho quân nhân.

Đêm đó, anh dịu dàng ôm tôi suốt đêm, dùng tình yêu và sự vỗ về để xoa dịu nỗi sợ trong lòng tôi, đồng thời dạy tôi một bài học thực tế: Tuyệt đối đừng bao giờ đi một mình cùng bất kỳ người đàn ông nào.

Nếu không, sẽ giống như con cá chết trôi, lật ngửa rồi cũng không còn sức để gượng dậy.

Sáng hôm sau, tôi đau ê ẩm cả phần lưng, nghiến răng chửi thầm Dư Nam Phong một trận.

Lục Trường Chinh bỗng nhiên nghiêm trọng hỏi: “Em có biết Bạch Tuyết đã đi đâu chưa?” Một nỗi lo lắng trào dâng, trong đầu tôi vụt hiện ra một ý nghĩ đáng sợ: “Cô ta… vẫn còn ở đây sao?” Lục Trường Chinh gật đầu. — “Trinh sát của anh phát hiện xác của Bạch Tuyết nằm phía sau căn nhà đó.

Một mạng hai người.” Nghe xong, tôi chỉ cảm thấy đau đớn sâu sắc.

Một tình cảm tha thiết vượt qua hàng nghìn dặm để tìm chồng, cuối cùng lại chỉ là một màn lừa gạt.

Người mà cô nghĩ có thể dựa vào cả đời, cuối cùng lại chính là kẻ đẩy cô đến con đường tử vong bi thảm.

Kết quả cuối cùng, Dư Nam Phong bị kết án tử hình vì tội cố ý giết người và cưỡng hiếp.

Thi thể của Bạch Tuyết, do không tiện vận chuyển, đã được hỏa táng ngay tại chỗ, rồi gửi tro cốt về quê nhà.

Một ván cờ, hai bên đều thất bại thảm hại.

Còn tôi và Lục Trường Chinh — từ đó về sau càng thêm trân trọng nhau, cùng nhau sống một cuộc đời hạnh phúc, bình yên…



Bình luận