Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cú Lừa Hôn Nhân

Chương 12



“Chuyện này bị người thích lo chuyện bao đồng đăng lên mạng, thành hot search trong thành phố, một thời gian, cả nhà Trương Dương trở thành trò cười cho thiên hạ. Mẹ Trương Dương vẫn không phục, lên mạng đăng bài viết nói con dâu trước của mình thế này thế kia ôn hòa hiền thục hiểu chuyện, bóng gió nói cô bé kia không tốt. Lần này cư dân mạng không chịu nổi nữa, tràn vào khu bình luận của bà ấy, bây giờ mẹ Trương Dương đến xuống lầu nhảy đầm cũng không dám. Trước đây, mẹ chồng tôi khi chúng tôi đặt nhà hàng tầm trung còn tiếc tiền, vậy mà lại tấm tắc khen khách sạn cao cấp này: “Việc trọng đại cả đời con trai tôi, phải có mặt mũi chứ, khách sạn này tốt, tôi thích, hai đứa cứ yên tâm đặt đi.”

“Như Tạ” – Dì vẫn thao thao bất tuyệt chia sẻ với tôi về tình cảnh thê thảm hiện tại của nhà Trương Dương, tôi vừa cười vừa kể lại cho bố mẹ nghe, họ đều vui vẻ.

Sau này, bạn học chung đại học kể lại rằng, Trương Dương vì bị mọi người chế nhạo, không tìm được việc làm, cộng thêm mẹ và chị gái anh ta áp bức, trong lúc tuyệt vọng đã nhảy lầu tự tử. Ai ngờ đâu không chết, mà lại bị gãy một chân, sau này chỉ có thể ngồi xe lăn.

Anh ta nhờ bạn học nhắn với tôi rằng, dù tôi không thể sinh con, anh ta cũng chấp nhận, chỉ cầu xin tôi quay lại bên anh ta.

Tôi nhờ bạn học gửi lại cho anh ta hai chữ: “Cút đi.”

Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, công việc của tôi ở chi nhánh càng làm càng thuận lợi, Tổng giám đốc cho tôi về trụ sở chính tham gia phỏng vấn thăng chức. Tôi thuận lợi vượt qua buổi phỏng vấn, sau khi thăng chức tăng lương, liền lang thang không mục đích trong thành phố tôi lớn lên này.

Khi đi đến công viên, từ xa nhìn thấy bóng lưng một người đang lục thùng rác rất quen thuộc, đến gần thì thấy, hóa ra là mẹ của Trương Dương.

Bà ta nhận ra có người đến gần, vội vàng ôm chặt chiếc túi vải bẩn thỉu trong lòng, ngẩng đầu lên vẻ hoảng sợ, nhíu mày nhìn tôi một lúc, rồi ngập ngừng lên tiếng: “Miên Miên, Miên Miên, con ra ngoài giải khuây xong rồi à? Trương Dương vẫn luôn đợi con đấy. Con gái ngoan, đi, mẹ đưa con về nhà, dù con không thể sinh con, Trương Dương nhà chúng ta cũng không chê con đâu.”

Bảo vệ tuần tra công viên vội vàng kéo tôi ra phía sau: “Này bà cụ, bà làm sao thế? Hễ thấy cô gái nào xinh xắn một chút là bà lại muốn đưa về nhà làm con dâu cho con trai bà, còn nói người ta không thể sinh con. Nếu không phải thấy bà có vấn đề về thần kinh thì tôi đã đuổi bà đi lâu rồi.”

Mẹ Trương Dương co rúm người lại, quay đầu ôm chặt chiếc túi vải trong lòng rồi bỏ chạy.

Bảo vệ hỏi tôi có bị dọa không, sau khi xác nhận tôi không sao, anh ta mới thở dài nói: “Bà cụ đó cũng đáng thương, con trai bà ấy bị què một chân, vậy mà khi con gái bà ấy đẩy con trai bà ấy ra đường cái mua đồ, bà ấy lại cố ý lái xe lăn điện, đ.â.m vào con gái mình rồi cùng lao vào gầm xe tải, c.h.ế.t ngay tại chỗ. Bà cụ mất đi cả con trai lẫn con gái, không chịu nổi cú sốc, hóa điên. Hai đứa cháu ngoại bị bố chúng đón đi rồi, bà ấy ngày nào cũng ở công viên này lục thùng rác, gặp cô gái nào cũng gọi là Miên Miên.”

Cảm ơn người bảo vệ tốt bụng xong, tôi bắt xe đến sân bay, mua vé chuyến bay gần nhất về Đại Lý. Nơi đó xuân về hoa nở, có bố mẹ đáng yêu của tôi.

Nếu không cần thiết, tôi sẽ không quay trở lại thành phố khiến tôi đau lòng này nữa.

(Đã hết truyện)

Nữ phụ cũng có số làm chính thất (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Khi đang làm thí nghiệm, thiết bị trước mặt bạn trai tôi bất ngờ bị chập mạch rồi bốc cháy.

Tôi lập tức chộp lấy tấm chăn chống cháy định lao tới.

Giữa không trung bỗng xuất hiện vài dòng bình luận bay ngang:

【Nữ phụ lao vào dập lửa, cuối cùng lại rước họa vào thân, bị đổ hết lỗi thao tác sai lầm của nữ chính lên đầu.】

【Cứ cố chen vào giữa nam nữ chính, đáng đời bị bỏng nửa mặt, xấu xí như quỷ.】

【Sau này nam chính hết cách nên mới cưới nữ phụ, nhưng anh ta hận cô ta thấu xương.】

【Nữ phụ hủy dung thì đã sao, nữ chính mới là người mất đi tình yêu trọn vẹn từ nam chính cơ mà.】

Tôi khựng lại giữa chừng.

Trong lúc hỗn loạn, mảnh kính vỡ do vụ nổ cắt vào mắt bạn trai tôi, máu me be bét, trông cực kỳ kinh khủng.

1

“Á! Mắt tôi!”

Chu Hạo ôm mắt hét toáng lên.

Lửa bắn tứ tung xung quanh, cả phòng thí nghiệm lập tức náo loạn.

Nhớ lại mấy dòng bình luận vừa nãy, tôi quyết định không lao vào dập lửa nữa.

Tôi phản ứng cực nhanh, chạy ra ngoài múc một xô nước hắt vào ngọn lửa.

Những người khác cũng hoàn hồn rồi vội vàng đi lấy nước.

Khoảng năm phút sau, ngọn lửa mới hoàn toàn được khống chế.

Tôi vừa mới thở phào thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của Trần Phương.

Cô ta chỉ tay vào tôi, gào to:

“Vừa rồi rõ ràng cô ở ngay gần đấy, sao không nhân lúc lửa còn nhỏ mà dùng chăn dập lửa?!”

“Chu Hạo là bạn trai cô đấy, sao cô có thể thấy chết mà không cứu?!”

Những lời này lập tức khiến mọi người quay đầu nhìn tôi.

Không ai là ngoại lệ — ánh mắt họ đầy trách móc.

Phản ứng dữ dội nhất chính là Chu Hạo.

Anh ta ôm mắt, gào lên giận dữ:

“Châu Linh, nếu mắt tôi hỏng thật, tôi nhất định không tha cho cô!”

Nhìn mắt anh ta đang rỉ máu, tim tôi nhói lên, định bước tới xem vết thương.

Trần Phương đã đẩy tôi ra, lao tới trước.

Đèn huỳnh quang trong phòng cứ chớp tắt liên tục.

Cô ta nắm chặt cổ tay Chu Hạo, giọng đầy lo lắng:

“Chu Hạo, anh ráng chịu chút, tôi giúp anh xử lý vết thương ngay đây!”

Nói rồi, cô ta bê chậu nước lã đến trước mặt Chu Hạo, định dội thẳng vào mắt anh ta.

“Không được dùng nước lã!”

Tôi lao tới muốn ngăn lại.

“Làm thế rất dễ nhiễm trùng, phải dùng nước muối sinh lý vô trùng mới được!”

“Cô biết cái gì!”

Trần Phương quay đầu trừng mắt với tôi, khuỷu tay huých tôi bật ra.

“Lần trước ba tôi bị tia lửa bắn vào mắt ở lò gạch, cũng dùng nước giếng rửa đấy thôi!”

“Cô rốt cuộc có ý gì, chẳng lẽ mong Chu Hạo bị mù sao?!”

Ánh mắt Trần Phương đầy ghê tởm nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Chu Hạo lúc này đau đến mức giọng nói cũng khàn đặc.

Vừa nghe thấy lời Trần Phương, anh ta liền giận dữ đá tôi một cú thật mạnh.

“Châu Linh, cút ngay cho ông! Trần Phương làm vậy là vì muốn tốt cho tôi! Cô chỉ muốn hại chết tôi thôi!”

Mấy người đang điều chỉnh thiết bị bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ.

“Tiểu Châu à, hay là để Trần Phương thử trước đi? Dù sao cũng không thể để máu che mắt mà không làm gì được.”

Dạo này người ta toàn chuộng mấy cách dân gian để xử lý cấp tốc.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều có chút trách móc.

Hai người đàn ông cao to giữ chặt tay tôi, không cho tôi đến gần nữa.

Tôi không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Phương dội nước lã lẫn gỉ sắt lên mắt Chu Hạo một cách vô tình.

“Á——!”

Chu Hạo hét lên đau đớn.

Tiếng gào đó như muốn thổi bay nóc phòng thí nghiệm.

Anh ta ngã xuống đất, ôm mắt, đau đến mức toàn thân co giật.

Tôi để ý thấy máu rịn qua khe ngón tay của anh càng lúc càng đặc, trông ghê rợn vô cùng.

Trần Phương vẫn còn lẩm bẩm đầy hoang mang:

“Sao lại như vậy được? Rõ ràng lần trước ba mình cũng làm thế mà khỏi hẳn…”

“Tôi… tôi không biết sao lại ra nông nỗi này…”

Cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, gạt tay Chu Hạo ra, tiếp tục dội nước.

“Á á á!”

Tôi không chịu nổi nữa, vùng khỏi tay người giữ rồi chạy vội đến phòng y tế gọi bác sĩ Lý.

Trên đường chạy, đầu tôi bị chớp nháy bởi đám bình luận như nhiễu sóng trên màn hình tivi:

【Cách dân gian của thế hệ trước đúng là hại người, lần này thì xong rồi, nhiễm trùng toàn bộ luôn.】

【Trách nữ chính làm gì? Cô ấy cũng chỉ là có lòng tốt thôi mà.】

【Nữ phụ đúng là độc ác, tại sao không chịu cứu nam chính? Trong nguyên tác, nam chính hoàn toàn không bị thương ở mắt!】

【Hu hu hu, mắt nam chính mù rồi, sau này còn làm thí nghiệm kiểu gì, sao mà trở thành nhà khoa học nổi tiếng nữa đây?】



Bình luận