Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Con Mèo Cắn Nát Lời Nói Dối

Chương 8



8

“Sao chị có thể bỏ mặc em? Nhất định là vì muốn quay lại với chị nên Thẩm Ninh Thần mới phát điên! Là chị hại em thành thế này, sao chị có thể mặc kệ?”

Tôi bật cười:

“Là tôi hại cô, hay là cô tự làm tự chịu?”

“Không nói đến chuyện cô làm tiểu tam bẩn thỉu đến cỡ nào.”

“Cô có được sự sủng ái của Thẩm Ninh Thần, được dọn vào căn hộ lớn, còn nói là mang thai con của anh ta – chỉ cần giấu kỹ một chút thì có thể sống an nhàn cả đời. Vậy mà cô lại không biết đủ, còn cố tình tiết lộ mối quan hệ giữa hai người, đến khiêu khích tôi, muốn chọc tôi nổi điên.”

“Kết cục hôm nay của cô, chẳng phải là tự chuốc lấy sao?”

Tôi vừa dứt lời, trong mắt Hạ Thải Vi ngoài nỗi sợ còn có cả nỗi ân hận khôn cùng.

Một cô gái từng trẻ trung xinh đẹp, tương lai rộng mở, chỉ vì một bước đi sai mà trở thành kẻ bị khinh rẻ khắp cả nước.

Mang danh tiểu tam suốt đời, chẳng thể ngóc đầu lên nổi.

Tống tiễn Hạ Thải Vi xong, tôi còn chưa kịp thở ra một hơi yên bình thì Thẩm Ninh Thần lại xuất hiện.

Trông anh ta cũng chẳng khá hơn Hạ Thải Vi là bao – chỉ trong nửa tháng mà gầy đi cả chục ký, hốc mắt trũng sâu, cả người như xác sống.

Chỉ có đôi mắt ấy là vẫn còn chút ánh sáng, nhìn tôi đầy si dại.

“Vũ Trừng, có phải Hạ Thải Vi đã đến tìm em không? Cô ta không nổi điên gây khó dễ cho em chứ?”

Tôi lắc đầu:

“Cô ta không có năng lực làm khó tôi. Còn gì nữa không?”

Tôi giơ tay định đóng cửa, không buồn nói thêm một lời.

Nhưng Thẩm Ninh Thần lại không hề tức giận, trên mặt vẫn giữ nụ cười gượng gạo:

“Có, anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em. Anh đã giữ trong lòng suốt nửa tháng nay rồi!”

“Hạ Thải Vi đã đến, chắc em cũng thấy tình cảnh của cô ta rồi đúng không? Thật ra, cô ta đoán đúng đấy… đứa con đó là anh thuê bác sĩ làm cho mất.”

“Trong mắt anh, cô ta chỉ là một công cụ để tìm cảm giác mạnh. Cô ta còn mơ tưởng sinh con cho anh rồi cưới anh sao? Nằm mơ đi! Không ai có thể thay thế vị trí của em trong tim anh cả!”

Những lời nghe như tỏ tình ấy, tôi không thấy xúc động mà chỉ thấy kinh tởm, rợn cả sống lưng.

“Ý anh là gì?”

“Chính tay anh đã hại chết đứa con của mình?”

Thẩm Ninh Thần điên cuồng lắc đầu:

“Đó không phải con anh! Anh không thừa nhận! Chỉ có em mới xứng đáng sinh con cho anh. Nếu em không thể sinh, thì cả đời này anh cũng không cần con cái!”

“Vũ Trừng, anh làm tất cả chỉ để chứng minh, người anh yêu nhất từ đầu đến cuối chỉ có em. Hạ Thải Vi đối với anh chẳng là gì cả!”

“Nửa tháng trước em không tin, không chịu tha thứ. Vậy bây giờ… em tin rồi chứ?”

Câu cuối cùng, anh ta kích động đến mức giọng cũng vỡ ra, ánh mắt đầy mong chờ nhìn tôi.

Tôi bị sự điên loạn trong mắt anh ta dọa sợ, lập tức lùi lại vài bước.

Tôi chưa bao giờ ngờ rằng, những lời nói ngày trước của tôi lại khiến anh ta hiểu lầm — tưởng rằng tôi ly hôn là vì ghen, vì nghĩ anh ta yêu Hạ Thải Vi hơn.

Nên giờ đây, để chứng minh tình yêu với tôi, để mong được tha thứ, anh ta không tiếc phá bỏ công ty, thậm chí thuê bác sĩ hại chết đứa con trong bụng cô ta?!

Đây chính là bản chất thật của Thẩm Ninh Thần sao?

Cái gọi là “tìm kiếm cảm giác mạnh” của anh ta, thực chất là bệnh hoạn và điên rồ?

Nghĩ đến việc mình từng ngủ chung giường với anh ta suốt 7 năm, tôi bỗng rùng mình ớn lạnh:

“Đủ rồi, Thẩm Ninh Thần. Tôi không quan tâm anh còn yêu tôi hay không, cũng không quan tâm anh và Hạ Thải Vi ra sao.”

“Nói cho anh biết lần cuối, giữa chúng ta không có chút khả năng nào để quay lại!”

“Tôi đã báo cảnh sát rồi. Mấy chuyện anh làm, tốt nhất là đi nói với họ.”

Thẩm Ninh Thần sững người.

Nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng và khát khao lập tức chuyển thành tuyệt vọng.

Giây sau đó, tôi cảm nhận được anh ta bắt đầu mất kiểm soát, định lao vào, liền vội vàng đóng sập cửa lại trước khi anh ta kịp làm gì.

Ngoài cửa, tiếng gào điên loạn của anh ta vang lên:

“Anh chẳng còn gì nữa rồi! Anh đã vì em mà làm từng đó, vậy mà vẫn chưa đủ sao?!”

“Khâu Vũ Trừng, sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Bảy năm tình cảm, nói bỏ là bỏ sao?!”

Tôi có thể.

Và anh ta là người phản bội trước.

Năm đó, chúng tôi từng nắm tay nhau vượt qua sinh tử, chưa từng buông nhau dù chỉ một giây.

Nhưng yêu càng sâu, một khi đã có tạp chất, sẽ càng khó quay lại — nước đổ khó hốt.

Khi cảnh sát đến và khống chế anh ta, tôi mới mở cửa lần nữa, nhìn anh ta thêm một lần cuối.

Thẩm Ninh Thần kiệt sức đến mức chẳng còn hơi để gào thét.

Nhưng anh ta vẫn nhìn tôi trân trối, ánh mắt phức tạp.

Phức tạp đến mức tôi không thể phân rõ là hối hận, oán hận hay đau lòng.

Nhưng giống như con mèo Ragdoll kia —

Dù thế nào đi nữa, thế giới của tôi cũng không còn chỗ cho anh ta nữa.

(Đã hết truyện)

CHUYẾN DU LỊCH CUỐI CÙNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Em gái tôi thi đại học không tốt, bố mẹ đưa cả nhà đi du lịch để giải sầu.

Vì muốn chăm sóc cảm xúc của em, những điểm du lịch trên đường đi bố mẹ đều không cho tôi tham gia.

Chỉ để mình tôi lại trong xe RV lo giặt quần áo, nấu ăn cho họ.

Tôi có chút không vui, thì bị bố tát một cái: “Em mày thi không ra gì mà mày còn dám vui chơi? Đồ không biết xấu hổ!”

Tôi cố kìm nước mắt, nhìn họ ba người vui vẻ chơi bời bên ngoài.

Bỗng trước mắt tôi xuất hiện một hàng dòng chữ ảo:

【Vẫn còn đang check-in à, thế giới hoang tàn này tài nguyên cạn kiệt, nhiễm xạ nặng, nửa tiếng nữa mặt trời lên là cháy da luôn đấy.】

【Mà đó chưa phải điều đáng sợ nhất đâu, sinh vật ngoài trời đều bị biến dị, con người chẳng có chút sức chống đỡ nào cả.】

【May mà chiếc xe RV này có chống phóng xạ, vỏ ngoài siêu chắc, bên trong lại có nước điện đầy đủ, đúng là bá đạo vô địch.】

【Chỉ cần ngoan ngoãn ở trong xe một tháng, chờ dao động năng lượng ổn định lại là có thể quay về thế giới ban đầu.】

Tôi sững người, lúc này mới nhận ra xung quanh mọc đầy những loài thực vật cao đến bất thường.

1

Tôi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của em gái Tiểu Mãn vang lên, bốn phía yên bình như tranh vẽ.

Nhìn thế nào cũng không giống thế giới hoang tàn như trong dòng chữ ảo, nhưng đúng là cây cối xung quanh to một cách bất thường.

Tôi lau khô nước mắt, lặng lẽ quan sát ba người họ ở cách đó không xa.

Lúc này là ba giờ chiều, mặt trời bị mây đen che khuất.

Bố mẹ đang cùng Tiểu Mãn chụp ảnh ở thác nước phía trước, thậm chí còn cởi đồ chuẩn bị xuống nước chơi.

Theo thói quen trước giờ, tôi phải nấu xong cơm tối trước năm giờ.

Khi họ ăn xong, tôi lại phải giặt sạch quần áo cho cả nhà.

Đợi đến khi ai cũng no nê rồi, mới đến lượt tôi ăn bữa tối của mình.

Hồi nhỏ tôi không hiểu, tại sao cũng là con cái trong nhà, mà tôi và Tiểu Mãn lại bị đối xử khác biệt đến vậy.

Bố mẹ tôi đều là con út trong nhà, từ bé đã được anh chị cưng chiều nuông chiều.

Vì thế, việc nhường nhịn Tiểu Mãn cũng trở thành “bổn phận bẩm sinh” của tôi.

Chỉ cần tôi tỏ ý không vui, nhẹ thì bị mắng, nặng thì bị đánh.

Nếu phản kháng quyết liệt, bố sẽ túm tóc tôi kéo ra cửa sổ, hỏi tôi sao không đi chết đi cho rồi.

Trong mắt họ, “yêu cho roi cho vọt” mới dạy được con.

Tôi từng bất mãn, từng vùng vẫy.

Cho đến khi điểm thi đại học công bố, điểm của tôi cao hơn Tiểu Mãn.

Cây gậy của bố liền giáng ngược lại lên người tôi, chất vấn tại sao tôi lại dám thi cao hơn em gái, còn không cho tôi vào ngôi trường mơ ước.

Ép tôi phải học cùng trường với Tiểu Mãn để tiện chăm sóc con bé.

Rõ ràng tôi đủ điểm vào đại học trọng điểm, lại bị bắt nộp đơn vào một trường dân lập.

Để an ủi Tiểu Mãn, bố mẹ còn quyết định tự lái xe đi du lịch.

Ban đầu họ không định cho tôi đi theo, nhưng Tiểu Mãn ngây thơ nói: “Nếu không có chị đi cùng thì bố mẹ phải tự nấu ăn giặt giũ, Tiểu Mãn thấy thương bố mẹ quá.”

Tôi tưởng mình đã chấp nhận số phận, vì từ bé đến giờ đều như thế.

Nhưng trước ngày đi, tôi vẫn không kiềm được mà mua một gói thuốc chuột.

Nếu họ không thương tôi, thì cùng nhau chết đi cho xong!

Má vẫn còn rát bỏng, tôi vốn định sẽ dùng thứ đó tối nay.

Thế nhưng lúc này, đầu óc tôi hoàn toàn bị dòng chữ ảo chiếm lấy.

Tôi chẳng những không thấy sợ, mà ngược lại, trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng lạ thường.

Bố mẹ không thích tôi, có lẽ là vì tôi sinh ra đã là một đứa “xấu xa”.

Bởi vì tôi lại đang thầm mong những gì dòng chữ nói là sự thật.

Bao năm qua, tôi từng vô số lần tưởng tượng cảnh kéo họ cùng xuống địa ngục.

Nếu những gì dòng chữ nói là thật…

Tôi dựa vào khung cửa sổ, nhìn ánh nắng dịu dàng bên ngoài, chậm rãi đưa tay ra.

Một cơn đau nhói truyền đến, gần như ngay lập tức, làn da lộ ra dưới ánh mặt trời nổi đầy bọng nước li ti.

Thậm chí có cả tia máu rỉ ra.

Một cơn chấn động khổng lồ bao trùm lấy tôi — là thật!

Tôi cố gắng hết sức để che giấu sự kích động trong lòng.

Ở đằng xa, bố mẹ tôi vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, vì cách họ chưa đến năm mét có một cái cây khổng lồ,

Chắn ánh nắng rất chặt chẽ.

Tiểu Mãn sợ nóng, nên họ chỉ hoạt động trong phạm vi bóng râm của cái cây.

Chiếc xe RV có chức năng “tàng hình đổi màu” như tắc kè hoa, tôi không do dự mà bật lên ngay.

Sau đó khởi động động cơ.

Lúc này tôi không khỏi cảm ơn chính mình vì đã biết lo xa từ trước.

Tôi đi học muộn, nên tuy hơn Tiểu Mãn một tuổi nhưng lại thi đại học cùng năm với em.

Ngay khi vừa tròn mười tám, tôi đã tiêu sạch tiền tiết kiệm để học lái xe lấy bằng.

Ban đầu, tôi định sau kỳ thi đại học sẽ lén lái xe của bố trốn đi, vĩnh viễn không quay đầu lại.

Nhưng bây giờ, vẫn chưa muộn.

Tôi lái xe đến một nơi ẩn mình cách họ hơn trăm mét rồi mới dừng lại.

Có lẽ là do bản tính hèn mọn trong lòng trỗi dậy — vị trí này tôi có thể thấy họ, nhưng họ không thể thấy tôi.

Tôi muốn tận mắt nhìn họ chết đi!



Bình luận