Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Ấy Đến Để Ly Hôn

Chương 2



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

3

Về sau mẹ anh ta thường xuyên qua camera mà soi mói, chỉ trích tôi, khiến tôi tức giận đến mức tắt quyền truy cập của bà ta và chuyển kết nối sang điện thoại của mình.

Giờ đây tôi đã quyết tâm gạch tên Giang Dịch khỏi cuộc đời, nên định vào app để gỡ thiết bị.

Nhưng hình ảnh hiện lên từ camera lại khiến tôi chết sững.

Khoảnh khắc ấy, cảm giác ngột ngạt ập đến như muốn bóp nghẹt tôi.

Trên màn hình, Giang Dịch đang ôm eo một người phụ nữ, thản nhiên bước vào căn nhà từng là tổ ấm của tôi và anh ta.

Từ lúc bước vào, môi hai người họ gần như không rời nhau.

Họ như hai luồng điện bắn tung tóe, cuồng nhiệt vật vã ngay trên ghế sofa, không chút kiêng dè, vừa trơ trẽn vừa nhơ nhuốc.

Tôi không thể tin vào mắt mình.

Người phụ nữ đó, chính là Thư Uyên – cô bạn thân vừa nói chuyện với tôi qua điện thoại không lâu trước đó.

Tôi như kiệt sức ngã gục xuống ghế sofa, bật khóc nức nở.

Ly hôn vốn không khiến tôi quá đau lòng.

Nhưng sự thật trần trụi trước mắt lại giống như một con dao cùn, cứa vào từng tấc thịt, từng mạch máu.

Khiến tôi vừa nhục nhã, vừa tuyệt vọng đến tột cùng.

Tôi và Giang Dịch đi đến bước đường ly hôn này, một phần cũng là nhờ Thư Uyên khuyên nhủ.

Hôm đó Giang Dịch cầm dùng CMND, tôi mới xuống xe tìm giấy tờ giúp anh ta.

Vô tình liếc qua gương chiếu hậu và tay nắm ghế phụ, tôi thấy rõ vài dấu vết nhòe nhòe của kem chống nắng và phấn nền.



Nhưng mấy ngày gần đây tôi đâu có ngồi xe Giang Dịch? Rõ ràng vết in đó mới để lại chưa lâu.

Tôi lập tức kiểm tra camera hành trình – nhưng toàn bộ dữ liệu đã bị xóa sạch.

Trong khoảnh khắc đó, tôi như rơi xuống hầm băng.

Ý nghĩ Giang Dịch ngoại tình bật đầu điên cuồng lớn lên trong lòng tôi.

Hạt giống nghi ngờ từ đó mà sinh.

Ngồi bệt trong tầng hầm đổ xe, tôi run rẩy gọi điện cho Thư Uyên.

Cô ấy và Giang Dịch làm cùng một công ty, là đồng nghiệp.

Hồi Thư Uyên vào công ty đó, Giang Dịch còn đùa là tôi không tin anh ta, nên mới cho “gián điệp” vào theo dõi.

Anh ta còn chủ động giục Thư Uyên phòng vệ để tôi yên tâm.

Thế nên tôi nghĩ, nếu Giang Dịch thật sự có gì mờ ám, Thư Uyên chắc chắn sẽ phát hiện ra đầu mối.

Tôi hít sâu gọi cuộc gọi hôm đó, Thư Uyên cứ ngập ngừng mãi.

Cuối cùng như hạ quyết tâm, cô nói:

“Gần đây công ty mới nhận vài thực tập sinh, có một cô gái khá thân với Giang Dịch.”

Tôi nhíu mày, kể lại phát hiện của mình.

Thư Uyên bên kia nghe xong liền thốt lên kinh ngạc.

Từ đó, cô ấy gần như mỗi ngày đều báo cáo cho tôi tình hình của Giang Dịch.

Nhưng không hiểu sao, Giang Dịch lại phát hiện tôi đang âm thầm theo dõi anh ta.



Chúng tôi vì thế mà cãi nhau dữ dội chưa từng thấy.

Thế là kể từ khoảnh khắc đó, tôi tức giận bất bình thay tôi.

Gáy vào là liệt kê những gì tôi phải chịu, vừa mỉa mai chuyện ngoại tình không bao giờ dừng lại ở một lần.

Sau trận ấy, ấn tượng cảm giác về tôi và Giang Dịch càng ngày càng nguội lạnh.

Thư Uyên khuyên tôi ly hôn, rút lui đúng lúc để không thiệt thân.

Tôi vẫn nghĩ mình chỉ gặp phải một gã đàn ông tồi.

Nào ngờ lại là màn dọn đường sẵn từ cả chồng lẫn bạn thân.

Tôi lấy điện thoại đăng xuất tất cả các thiết bị.

Tôi lướt qua đoạn video Giang Dịch ngoại tình, sau đó bấm gọi một số quen thuộc.

“Ngày mai họp trực tuyến đi. Công ty đến lúc thay máu rồi.”

Vì sĩ diện của Giang Dịch, tôi vẫn luôn giấu nhẹm việc đã âm thầm giúp đỡ anh ta.

Sau khi nghỉ việc, tôi dùng khoản tiền tiêu vặt cha mẹ cho từ trước khi cưới, lặng lẽ thu mua lại công ty của Giang Dịch.

Để tránh bị anh ta nghi ngờ, tôi thuê hẳn một giám đốc điều hành chuyên nghiệp đứng ra quản lý.

Tất nhiên, khi cần thiết thì sẽ hỗ trợ Giang Dịch, chứ không can thiệp gì cả.

Có thể nói, sự nghiệp Giang Dịch thăng tiến nhanh chóng như vậy, hoàn toàn là vì tôi ở phía sau nâng đỡ.

Tôi lặng lẽ đứng trên ban công, nhìn xuống thành phố lung linh ánh đèn trong đêm, tâm trạng ngổn ngang.

Nghĩ lại lúc Giang Dịch bắt tôi nghỉ việc, tôi còn tưởng anh thật lòng muốn tôi sinh cho anh một đứa con.



Giờ thì tôi biết, tất cả chỉ vì tôi tốt nghiệp ra trường lương cao hơn anh ta đúng 1.000 tệ, khiến anh bị tổn thương lòng tự trọng đàn ông.

Một năm hôn nhân, Giang Dịch vừa âm thầm thao túng tôi bằng PUA, vừa len lút phản bội tôi với bạn thân, thậm chí cả hai còn hợp sức lừa tôi đến mụ mị.

Tôi cảm thấy buồn cho sự ngốc nghếch của mình ngày trước, và thấy tiếc cho tấm chân tình từng trao đi.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, Thư Uyên gọi điện tới.

“Diêu Diêu, hôm qua bạn quá nên không chăm sóc cậu được.”

Cậu tốt như vậy, chắc chắn sẽ không giận tớ đúng không?

Gửi định vị cho tớ nhé, tạn làm tớ đến nhà nấu canh cho cậu.”

4

Thư Uyên vẫn dịu dàng, thân thiết như thường lệ.

Nhưng tôi lại chỉ thấy giả tạo đến buồn nôn.

Tôi từ chối lời đề nghị đến nhà của cô ta – mà cô ta cũng chẳng mặn mà gì, không cố thêm.

“Dạo này cậu và Giang Dịch còn liên lạc không?”

Thư Uyên làm ra vẻ như mới sực nhớ ra, bắt đầu thăm dò chuyện thủ tục ly hôn giữa tôi và anh ta.

“Cũng tạm ổn, đang chờ hết thời gian hòa giải. Sao vậy?”

Tôi làm bộ phối hợp, để xem rốt cuộc cô ta muốn gì.

Cuối cùng, cô ta cũng lộ rõ mục đích: muốn moi thông tin về việc chia tài sản giữa tôi và Giang Dịch.

Cũng đúng thôi.



Giang Dịch là hạng người gì, làm sao cam tâm để tài sản bị chia hết?

Nhưng ngẫm lại, tôi bật cười khinh bỉ.

Giang Dịch thì có cái quái gì?

Một căn hộ 100 mét vuông, một chiếc xe 500 ngàn, cộng thêm chưa tới 2 triệu tệ tiền tiết kiệm.

Tôi ngược lại hỏi thẳng:

“Cậu thấy tớ đòi ít quá à?”

Thư Uyên lúng túng:

“Sao lại vậy, hai người sống với nhau bao năm trời, chia đôi là hợp lý rồi…”

Chia đôi là hợp lý?

Tôi cười khẩy.

Chỉ ừ một tiếng, nói đang bận, để lát gọi lại rồi dập máy.

Tôi có thể tưởng tượng được lúc này Thư Uyên đang nghiến răng tức tối ra sao.

Ban đầu, tôi định ly hôn chia đôi tài sản, thế là xong.

Nhưng giờ, khi anh ta đã phản bội trước, tôi nhất định phải lột một lớp da của Giang Dịch.

Người phụ trách điều hành công ty là Tổng Giám đốc Chu, cũng là CEO điều hành trực tiếp.

Trong đoạn video họp trực tuyến, anh ấy đang báo cáo cho tôi tình hình tài chính và doanh số quý mới nhất của công ty.

Kết thúc phần trình bày, như thường lệ, tôi hỏi riêng về hiệu suất làm việc của Giang Dịch và Thư Uyên.



Sắc mặt Tổng Chu lập tức trở nên khó coi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy gương mặt điềm tĩnh thường ngày của anh ấy hiện lên biểu cảm như vậy.

Anh bảo rằng gần đây, hiệu suất của phòng marketing tuột dốc nghiêm trọng, nhưng Giang Dịch lại hoàn toàn thờ ơ.

Thậm chí khi làm báo cáo tổng kết, đến cả file PPT anh ta cũng làm một cách qua loa, cẩu thả.

Vì mê ra mặt tôi, Tổng Chu đã nhắc nhở vài lần, nhưng đều không có kết quả.

Nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ đứng ra giải vây cho Giang Dịch.

Anh ta vốn tự cao tự đại, bản thân ta cứ điều đi đảm nhận là điều khó như lên trời.

Nhưng hợp đồng khó khăn đều là tôi đi xả giao, nhà đầu tư chốt được, còn phần Giang Dịch chỉ cần xử lý các buổi gặp mặt chính thống và ký tá.

Tôi thật không ngờ, đến cả chuyên đề quan trọng như làm PPT, Giang Dịch cũng không thèm bận tâm nữa.

Tôi gửi nét mặt hoài nghi cho bên trình ra, hiệu CEO Chu liền mở chi tiết.

Trong ánh mắt anh ấy dần hiện lên thêm chút e dè, rồi nuốt nước bọt, bắt đầu kể về tình hình của Thư Uyên.

Dựa vào thế dựa lưng là Giang Dịch, cho rằng Thư Uyên đã “làm trò” trong một vài hợp đồng.

Cô ta nhận phần trăm hoa hồng quá cao, khiến máy thường vụ dở bẽ, gây ra không ít tổn thất cho công ty.

Tôi vốn biết rõ hoàn cảnh gia đình Thư Uyên.

Mẹ cô ta trong nam kinh nữ, bản thân lại là kiểu chỉ gái “nâng đỡ em trai” mù quáng.

Lúc cô ta xin vào công ty, dù Giang Dịch có đứng ra giúp đỡ, nhưng suy cho cùng cũng là nhờ tôi gật đầu mới thành.

Cũng vì vậy mà Tổng Chu mới mặt nhắm mắt mở bỏ qua đôi lần.



Chuyện “ăn phần trăm” vốn là quay tặc ngầm trong ngành, mọi người đều hiểu, đều biết.

Nhưng nếu bây giờ để bị mang ra nói thẳng, thì nghĩa là chuyện đã mất kiểm soát rồi.

Suy cho cùng, chính sự dung túng của tôi đã khiến Giang Dịch và Thư Uyên càng lúc càng tham lam.

Tôi gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng nói:

“Không được ích thay người làm trưởng phòng, chẳng ai là không thể thay thế cả.”

Cuộc họp vừa kết thúc, điện thoại Thư Uyên lại gọi đến.

Tôi hơi bực mình nhưng vẫn bắt máy, không ngờ lại nghe được một tin khiến tôi sững sờ.

Sáng hôm sau, tôi bắt taxi đến quán cà phê gần công ty, hẹn gặp cô ta.

Trước khi đi, tôi cố tình tẩy trang, để bản thân trông thật mệt mỏi, yếu đuối.

Quả nhiên khi thấy tôi, ánh mắt Thư Uyên ẩn hiện vẻ đắc ý và giễu cợt.

Cô ta làm ra vẻ quan tâm và phân tích như thầy tôi, miệng thao thao bất tuyệt: “Hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu.”

“Diêu Diêu, phải mạnh mẽ lên, đừng vì gã đàn ông cặn bã đó mà rơi nước mắt.”

Mấy lời đạo lý nghe mãi cũng chán, lỗ tai tôi sắp mọc kén.

Tôi mắt kiên nhẫn, cắt ngang cô ta:

“Cậu đột ngột xin nghỉ việc làm gì vậy?”

Nói xong, tôi nhìn chăm chăm vào mặt Thư Uyên, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.

“Công việc hiện giờ cũng tốt, nhưng tớ vẫn muốn ra nước ngoài học tiếp để nâng cao bản thân.



Diêu Diêu, cậu sẽ ủng hộ tớ hở má, đúng không?”

Thư Uyên siết chặt cốc cà phê, như đang cố che giấu sự bất an trong lòng.

(Hết Chương 2)


Bình luận

Loading...