Chúng Ta Đã Từng Yêu Sai Người
Chương 10
19
Tôi thật không ngờ lại chạm mặt Lạc Thư.
Cô ta vẫn mặc chiếc váy trắng, đứng trong gió, y hệt như dáng vẻ yếu đuối khi năm nhất vừa khai giảng.
“Thẩm Trúc! Cậu đừng đi!”
Tôi nghi hoặc đứng lại, cô ta từng bước tiến đến, bất ngờ nắm lấy tay tôi.
“Thẩm Trúc, Thẩm Trúc, cậu tiếp tục qua lại với anh Chu được không? Cầu xin cậu đấy!”
Là tai tôi nghe nhầm, hay não cô ta có vấn đề?
“Đi bệnh viện khám một lượt đi, em gái à.”
“Không được đi!”
Cô ta kéo mạnh tôi lại, gương mặt lộ rõ kích động.
“Rõ ràng hồi cậu còn yêu anh ấy, tớ ngày nào cũng tìm anh ấy cũng chẳng sao. Cậu cũng không nổi giận, không ghen, không khóc. Vậy tại sao mấy cô kia lại không chấp nhận?”
“Bọn ngu đó! Suốt ngày chiếm lấy anh Chu, không thấy nhau một chút là nhắn tin gọi điện ầm ĩ! Lúc tớ và anh ấy bên nhau có chuyện gì xảy ra đâu? Bọn họ làm quá cái gì chứ?!”
Thế giới quan điên rồ của cô ta, với tôi, đúng là bệnh hoạn.
“Cậu đã có thể rộng lượng như vậy, tại sao người khác lại không thể? Vậy nên cậu tiếp tục quen với anh Chu đi! Cậu học cao, ra trường được phân công việc tốt, lương cao, còn có thể giúp anh ấy…”
“Thẩm Trúc, cậu là người tốt nhất! Để tớ gọi cho anh Chu, nói cậu đồng ý quay lại, đá cái con đàn bà kia đi!”
“Đánh tớ á? Hừ, nó xứng à?”
“Anh Chu, anh mau đến đây! Thẩm Trúc nói muốn quay lại với anh đó! Chúng ta vẫn sẽ như xưa mà, ba người đi dạo, đi ăn cùng nhau…”
Tôi gỡ từng ngón tay của cô ta khỏi tay mình, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn cậu đã ‘có lòng’, nhưng tôi kết hôn rồi.”
Gương mặt cô ta đờ ra như hóa đá, điện thoại rơi khỏi tay.
“Kết hôn? Cậu kết hôn với ai? Cậu phải ở bên anh Chu chứ, cậu phải bao dung cho tình cảm thanh mai trúc mã của tụi mình chứ…”
“Chỉ có đồ ngốc mới làm vậy thôi, đúng không?”
Cô ta ngơ ngác nhìn tôi, hỏi lại:
“Nhưng cậu từng làm thế mà? Tớ giành anh ấy bao nhiêu lần, cậu đều không giận…”
“Vì tôi không yêu, hiểu chưa?”
Trần Thâm từ phía sau kéo tôi ôm vào lòng, giọng khàn khàn cười nhạt:
“Loại cặn bã như thế có gì đáng để buồn?”
“Bé con à, mấy tên lăng nhăng như vậy sớm muộn gì cũng bị báo ứng đấy!”
Anh nhai vụn viên kẹo trong miệng, ánh mắt tối lại, lạnh lùng nhìn Lạc Thư.
“Cả cô nữa, cũng không ngoại lệ!”
Lạc Thư hoảng loạn lùi lại, hét lên the thé:
“Anh nói nhảm! Anh là ai?! Mau buông cô ấy ra, cô ấy là bạn gái của anh Chu tôi…”
“Ơ hay, chúng tôi là vợ chồng nhé! Hợp pháp hẳn hoi!”
Vẫn cái vẻ mặt trơ trẽn quen thuộc của anh, mà tôi… lần này lại thật sự thấy buồn cười.
20
Chu Hàng hấp tấp chạy đến, luống cuống kéo lấy Lạc Thư.
Trong đầu cô ta chỉ còn lại mỗi “anh Chu” của cô ta, tam quan và tâm lý đã hoàn toàn lệch lạc.
“Xin lỗi, xin lỗi… cô ấy… cô ấy không cố ý nói linh tinh đâu, cô ấy còn nhỏ…”
Lời của Chu Hàng đột ngột khựng lại.
Cô ta đã năm 3 rồi, cái tuổi này đúng ra đã có thể một mình ra nước ngoài học tập.
“Trúc… thật sự… thật xin lỗi!”
Chu Hàng cúi gập người, siết chặt cánh tay Lạc Thư, mu bàn tay gân xanh nổi rõ.
Anh ta còn chịu đựng được bao lâu, rốt cuộc đâu mới là giới hạn của mình?
“Trông chừng cô ta đi! Không thì đưa đến viện khám thử xem?”
Trần Thâm khẽ “xì” một tiếng, dùng ngón tay chỉ vào mặt anh ta.
“Gọi vợ tôi thì phải gọi cả họ cả tên, đừng có thân mật như thế! Hai người chẳng thân gì đâu!”
Nhìn cũng biết Lạc Thư tinh thần đang có vấn đề, tôi kéo Trần Thâm rời đi.
“Sao? Em còn bênh anh ta?”
Lại ghen rồi!
“Chẳng lẽ anh định đánh người ta à?”
Anh hừ lạnh, hai tay ôm quyền, ánh mắt đầy bất mãn nhìn tôi.
“Em chưa nghe câu này à? Người yêu cũ tốt nhất nên chết quách đi cho rồi!”
Tôi nhéo tai anh một cái.
“Anh còn muốn đào mộ quật xác nữa chắc? Quá thất đức rồi!”
Anh đảo mắt một vòng, lại trở về vẻ mặt mặt dày vô sỉ thường ngày.
“Miễn là em không đau lòng vì hắn là được rồi, đau lòng đau lòng cho anh đi! Hôm nay anh dạy cả ngày, nói nhiều đến khản giọng luôn…”
Vẻ mặt khóc lóc kia rõ ràng là diễn dở, tôi đưa tay xoa đầu anh, vuốt nhẹ mái tóc rối.
Giây tiếp theo, tôi kiễng chân hôn lên yết hầu anh một cái!
Tiếng hét như bị chọc tiết vang vọng cả ngõ nhỏ!
Tên nào đó lập tức bế thốc tôi lên, lao như bay về nhà!
“Trần Thâm, thả em xuống!”
“Không được, phải mau về nhà! Lần đầu vợ chủ động đòi ngủ với anh đấy!”
???
Cái gì mà đòi ngủ? Tôi cao không tới miệng anh, chỉ hôn được đến cổ thôi mà!
Đúng là chết tiệt cái chênh lệch chiều cao này!
(Đã hết truyện)
NHÀ CHỒNG HỢP SỨC CHÈN ÉP TÔI (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Thứ Bảy, tôi tăng ca ở công ty thì điện thoại bất ngờ hiện thông báo: camera giám sát trong nhà đã bị ngắt kết nối.
Tò mò kiểm tra lý do, tôi phát hiện ra chính tay chồng mình đã rút dây.
Trước khi anh ấy đưa tay ra, tôi còn thấy mẹ chồng và em trai chồng đang ngồi ngay ngắn trên sofa.
Tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ — mỗi lần mẹ chồng đến nhà đều chẳng phải chuyện tốt lành.
Tôi vội vã làm xong việc rồi về nhà, vừa đẩy cửa vào thì thấy mẹ chồng và em chồng đang chuẩn bị rời đi.
1
Khi tôi đẩy cửa bước vào, chỉ nghe mẹ chồng tươi cười nói với Giang Húc: “Vậy quyết định vậy đi, mẹ con mình về trước đây.”
Khi đi ngang qua tôi, mẹ chồng lập tức thu lại nụ cười, liếc tôi một cái rồi không nói một lời.
Em chồng Giang Hành thì càng khỏi nói, vừa huýt sáo vừa lướt ngang qua tôi như không hề quen biết.
Tôi tò mò hỏi Giang Húc: “Hôm nay mẹ và em trai anh vội vã về thế, không ở lại ăn cơm à?”
Vẻ mặt Giang Húc thoáng hiện chút chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản: “À, mẹ anh nói cuối tuần hiếm hoi, không muốn làm phiền tụi mình.”
Tôi càng lúc càng thấy kỳ lạ. Những lần cuối tuần trước, mỗi khi mẹ chồng dẫn em chồng đến nhà, nhất định bắt tôi phải tất bật nấu một bàn tiệc thịnh soạn. Ăn cơm thì không quên bình phẩm từng món một cách soi mói, đến mức tôi suýt nữa phát cáu thì bà mới chịu hài lòng.
Vậy mà hôm nay thấy tôi vừa về đến nhà liền vội vã rời đi?
Tôi tiếp tục hỏi anh ấy: “Chiều nay mọi người nói chuyện gì vậy? Lúc nãy em nghe mẹ anh bảo ‘quyết định vậy đi’, là chuyện gì thế?”
Giang Húc cúi đầu thu dọn vỏ dưa trên bàn, không nhìn tôi, giọng điềm đạm đáp:
“Chỉ là chuyện trong nhà thôi. Mẹ anh nói tháng sau có thể dì anh sẽ qua đây chơi mấy ngày, nếu ở nhờ nhà mình thì phải tiếp đãi chu đáo.”
Tôi vẫn thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi thẳng nghi ngờ trong lòng: “Chỉ nói mấy chuyện đó thôi mà anh cũng phải rút camera à?”
Tôi đã xem lại đoạn ghi hình — lúc mẹ chồng và em chồng vào nhà, ai nấy đều rất hào hứng. Mẹ chồng vừa định mở miệng thì đã chỉ về phía camera gần tivi, rồi ra hiệu cho Giang Húc. Anh lập tức hiểu ý mà rút dây camera.
Giang Húc khựng lại một chút, rồi nhanh chóng phản ứng, cười cười nói: “Không ngờ em lại kiểm tra cả camera đấy. Mẹ anh bảo có camera chĩa vào thấy không thoải mái, nên bảo anh rút đi.”
Camera được lắp không lâu sau khi chúng tôi dọn vào đây. Trước nay mỗi lần mẹ chồng đến cũng chưa từng để ý đến cái camera này, sao tự dưng lần này, đúng lúc tôi không có nhà thì lại thấy “không thoải mái”?
Tôi càng nghĩ càng thấy khó hiểu, đang định tiếp tục truy hỏi thì Giang Húc bỗng chuyển chủ đề: “À đúng rồi, căn nhà em mua sửa sang đến đâu rồi?”
Tôi thành thật đáp: “Tuần trước mới làm nội thất xong mà, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Em định mua ít than hoạt tính để khử mùi, có thời gian thì qua mở cửa thông gió. Chắc ba tháng là bay hết mùi, lúc đó tụi mình có thể chuyển vào ở rồi.”
Giang Húc gật đầu, nói: “Vừa hay dạo này anh cũng rảnh, em đưa chìa khóa cho anh, anh qua giúp em mở cửa cho thoáng khí.”
Nghĩ lại thì cũng tốt — dạo gần đây công ty tôi nhiều việc, ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya.
Nói thật, mỗi khi nghĩ đến căn nhà đó là tôi lại thấy vui trong lòng. Tất cả thiết kế trong nhà đều do tôi đặc biệt thuê kiến trúc sư lên ý tưởng theo sở thích của mình. Mỗi món đồ nội thất đều do tôi dành hàng chục đêm để tìm kiếm trên mạng, có cái còn phải bỏ tiền lớn đặt vận chuyển từ nơi khác về.
Hơn nữa vị trí của căn nhà rất đẹp, chỉ cách khu trường học tốt nhất trong thành phố có 500 mét.
Chưa kể, căn nhà đó là do ba mẹ tôi lúc trước đích thân chọn mua, chọn đúng vị trí gần ga tàu điện để tiện cho tôi đi làm. So với căn nhà chúng tôi đang ở hiện tại, nó gần công ty tôi hơn không biết bao nhiêu lần.
Tôi liếc mắt nhìn lượt qua cách bài trí cũ kỹ và lỗi thời của ngôi nhà này, trong lòng bức bối đến mức nghẹn lại.
2
Hồi tôi và Giang Húc cưới nhau, chính mẹ chồng là người chủ động nói sẽ lo cho hai đứa một căn nhà cưới đã hoàn thiện nội thất, thanh toán toàn bộ. Sau khi cưới, bà và em chồng sẽ không đến ở chung, để vợ chồng tôi tự do xây dựng cuộc sống riêng.
Lúc đó tôi còn thấy vui mừng, cảm thấy mẹ chồng rất có thành ý. Đến khi bà bảo vì mua nhà cưới nên kinh tế gia đình hơi khó khăn, không thể chi nhiều cho sính lễ, tôi cũng thông cảm. Tôi đã bàn bạc với ba mẹ, 6 triệu là tượng trưng là được rồi.
Nào ngờ, chỉ mới hôm trước nhận giấy kết hôn, hôm sau tôi vừa chuyển đến thì sáng sớm đã thấy mẹ chồng, Giang Húc và em chồng ngồi chễm chệ trên sofa phòng khách, nhìn tôi chằm chằm đến nỗi khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
