Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chú Rể

Chương 4



"Nên anh mới không cần suy nghĩ gì, liền nói với em - em có thể đưa ra một điều kiện, bất cứ điều gì anh cũng đồng ý."

"Khi đó, anh tự nhủ rằng nếu em không dùng điều kiện đó, anh sẽ giữ nguyên khoảng cách, không làm phiền em nữa. Nhưng nếu em dùng nó, anh nhất định sẽ không do dự mà theo đuổi em đến cùng."

Tôi nhìn Tần Bắc Vọng.

Anh ấy nhìn tôi chăm chú, đôi mắt đen nhánh như chứa đựng một xoáy nước vô hình.

Ai có thể từ chối sự cưng chiều vô điều kiện như vậy chứ?

Tôi khẽ nhón chân, hôn nhẹ lên đôi mắt anh ấy:

"Em đồng ý."

Chỉ là...

Nửa đêm hôm đó, tôi đã phải trả giá rất đắt cho ba chữ này.

Không phải nói là sống rất khuôn phép sao?

Không phải nói là không có hứng với phụ nữ sao?

Toàn là tin đồn!

Toàn là tin đồn!

Tôi sắp gãy lưng rồi!

16

Mối quan hệ giữa tôi và Tần Bắc Vọng tiến triển nhanh đến mức chóng mặt.

Cho đến khi Lâm Lăng dè dặt hỏi tôi:

"Trình Trình, dạo này cậu còn liên lạc với Tiêu Nam Tự không?"

Tôi sững người:

"Sớm đã chặn và xóa sạch không còn dấu vết rồi, sao thế?"

Lâm Lăng thở phào:

"Gần đây Tiêu Nam Tự có vẻ không bình thường lắm."

Hôm đó sau khi gặp tôi, anh ta về nhà và đổ bệnh nặng.



Sốt cao suốt mấy ngày mới hạ, Hứa Doanh Doanh vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc anh ta.

Nhưng đến khi Tiêu Nam Tự tỉnh lại, hai người họ lại cãi nhau một trận long trời lở đất.

Tiêu Nam Tự buộc tội Hứa Doanh Doanh có ý đồ xấu, còn cô ta thì nói anh ta "rõ ràng biết mà vẫn cố tình phạm sai lầm."

Anh ta cũng vì chuyện này mà xích mích với bố mẹ, cho rằng họ lấy danh nghĩa "trả ơn" để lừa dối mình.

Theo lời Lâm Lăng, gần đây Tiêu Nam Tự liên tục đăng lại những kỷ niệm giữa tôi và anh ta lên mạng xã hội.

Ban đầu bạn bè còn khuyên nhủ, nhưng sau này chẳng ai buồn khuyên nữa.

Anh ta tự giam mình trong quá khứ.

17

Kể từ sau khi tôi kết hôn với Tần Bắc Vọng, cách xưng hô của bố tôi với tôi cũng được "thăng cấp" từ "con nhóc chết tiệt" thành "con gái cưng".

Cách vài ngày, ông ấy lại gọi điện hỏi han, săn sóc tôi cứ như thể chưa từng đối xử tệ bạc với tôi vậy.

Tôi chẳng bao giờ phản bác, chỉ yên lặng nghe ông ta diễn kịch.

Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng Trình thị giống như một cái cây khổng lồ, con đường báo thù cho mẹ đầy rẫy chông gai.

Bây giờ tôi mới nhận ra, bản thân khi ấy chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Tần Bắc Vọng tìm cho tôi rất nhiều giáo viên hàng đầu trong các lĩnh vực khác nhau, dưới sự hỗ trợ của anh ấy, tôi hấp thụ kiến thức như một miếng mút xốp cắm hoa khi gặp nước.

Có một ngày, khi tôi đang đau đầu giải quyết một vụ sáp nhập doanh nghiệp, bố tôi đột nhiên gọi đến:

"Con gái cưng, bố nghe nói dạo này tổng giám đốc Tần đang nhắm đến khu đất phía Tây, con hỏi thử xem có thật không?"

Tôi liếc nhìn Tần Bắc Vọng, anh ấy vẫn đang chăm chú đọc tài liệu:

"Hình như anh ấy có nhắc đến."

Vừa cúp máy, Tần Bắc Vọng bỗng nghiêm túc hỏi tôi:

"Vợ yêu, em nghĩ thế nào về Trình thị?"

Nhìn vẻ mặt đầy ẩn ý của anh ấy, tôi trừng mắt cảnh cáo:

"Em muốn tự mình giải quyết, anh đừng có mà nhúng tay vào."

Tần Bắc Vọng chột dạ gãi mũi:



"Chuyện này... nếu anh nói rằng tin tức đã được tung ra ngoài rồi, em có giận không?"

"Không giận đâu, chỉ cần anh dọn sang phòng khách ngủ một tháng là được."

"Vợ ơi, anh sai rồi..."

Tần Bắc Vọng vội vàng cúi đầu nhận lỗi, rồi nhân lúc tôi mất cảnh giác liền bế thốc tôi vào phòng ngủ chính.

18

Đúng như dự đoán, khi khu đất phía Tây được đấu giá công khai, tôi đã thấy Trình thị tham gia.

Họ ra giá 20 tỷ, tôi liền nâng lên 25 tỷ.

Tôi cứ thế ép Trình thị đến giới hạn, con số cuối cùng dừng lại ở 85 tỷ.

Tôi không ra giá nữa, nhường lại khu đất cho Trình thị.

Bố tôi vui mừng khôn xiết, lập tức gọi điện cho tôi:

"Con gái ngoan, con đúng là biết cách dùng gối thổi gió vào tai đấy!"

"Tập đoàn Tần chưa bao giờ thất bại trong lĩnh vực phát triển bất động sản, lần này lại chủ động nhường đất cho Trình thị, mọi người ai cũng ngưỡng mộ lắm!"

Tôi nhẹ nhàng cười:

"Bố vui là được rồi."

Tần Bắc Vọng nói không sai.

Những tập đoàn gia tộc như Trình thị, thành cũng bởi đó, mà bại cũng bởi đó.

Khi mẹ tôi và bố tôi khởi nghiệp, những người quản lý chủ chốt đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội, đưa Trình thị lên đỉnh cao.

Nhưng một khi người đứng đầu hồ đồ, dòng tiền khổng lồ cũng có thể trở thành lưỡi dao chí mạng đối với tập đoàn.

19

Hôm sau, tiêu đề nổi bật trên trang nhất của các báo tài chính là:

"Trình thị chi 85 tỷ giành lấy lô đất vàng khu Tây thành phố Cảnh."

Tôi nhìn tấm ảnh trong bài phỏng vấn, bố tôi và cậu con trai riêng của ông ta cười rạng rỡ, tràn đầy tự tin trước ống kính truyền thông.

Tôi không khỏi thắc mắc, quay sang hỏi Tần Bắc Vọng:



"Ông ấy đã ở cái tuổi này rồi, sao vẫn tin rằng trên trời có bánh rơi xuống chứ?"

Tần Bắc Vọng giả vờ suy nghĩ, sau đó nghiêm túc trả lời:

"Có lẽ là do vợ anh đã vẽ cho ông ấy một chiếc bánh đủ lớn. Hoặc cũng có thể là do tổng giám đốc Trình quá tham lam?"

Tôi lườm anh ấy một cái, tiện tay chặn số của bố tôi.

20

Lâm Lăng gọi đến đánh thức tôi, lúc đó tôi còn đang mơ màng nghiên cứu về phá sản và thanh lý tài sản.

Giọng cô ấy nghe gấp gáp vô cùng:

"Trình Trình! Cậu còn ngủ được sao? Lão già khốn kiếp kia đang bôi nhọ cậu khắp nơi kìa!"

Tôi mở tin nhắn ra xem, Lâm Lăng đã gửi cho tôi hàng loạt đường link.

Nội dung đều na ná nhau.

Ông bố kính yêu của tôi tìm đến truyền thông khóc lóc kể lể, nói rằng ông ta vất vả nuôi tôi khôn lớn, cuối cùng tôi lại vong ân bội nghĩa sau khi kết hôn, vì quá mê muội tình yêu mà cùng tập đoàn Tần lừa gạt Trình thị, khiến Trình thị mất trắng khoản đầu tư khổng lồ.

Bình luận bên dưới sôi động hơn bao giờ hết.

"Đúng là não tàn vì yêu, vì đàn ông mà phản bội gia đình, có đáng không?"

"Loại người này thật đáng ghê tởm, sống bám vào người khác thì vui vẻ lắm sao?"

"Có phải cô tiểu thư của Trình thị từng livestream đám cưới không nhỉ? Phải công nhận nhan sắc cô ấy thật sự rất hợp gu tôi."

Cư dân mạng đúng là xuất sắc, bình luận nào cũng thú vị.

Tôi nằm trên giường lướt đọc từng cái một, gặp được bình luận hài hước thì bật cười đến run cả người.

Bỗng nhiên, Tần Bắc Vọng xông vào phòng ngủ, ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

Hửm?

Không phải anh ấy đã đến công ty rồi sao?

Tay anh ấy siết lấy tôi có chút run rẩy, rồi nhẹ nhàng lấy điện thoại của tôi đi.

"Vợ ơi, đừng khóc. Anh đã xử lý rồi."

Hả?



Nụ cười trên môi tôi không kìm lại được.

Tôi từ từ xoay người, chớp mắt nhìn anh ấy, mặt đầy vô tội.

21

Tự chuốc lấy rắc rối thì phải tự gánh hậu quả.

Tôi quyết định dùng chính cách của bố để đáp trả lại ông ta.

Liên hệ với vài kênh truyền thông lớn và nền tảng livestream đáng tin cậy, tôi lên kế hoạch phát sóng trực tiếp, đồng thời thông báo trước cho công chúng.

Chẳng ngờ, sự việc này lại thu hút sự chú ý lớn hơn tôi tưởng.

Ngay khi livestream bắt đầu, số người xem đã nhanh chóng vượt mốc một triệu.

Tôi lấy ra những bằng chứng đã chuẩn bị sẵn, từng thứ một trình bày trước mắt mọi người.

Bằng chứng đầu tiên: Giấy khai sinh của tôi và người em trai riêng.

Khoảng cách sinh của hai chúng tôi chỉ vỏn vẹn hai tháng.

Bằng chứng thứ hai: Hồ sơ bệnh án của mẹ tôi.

Từ lúc bà phát bệnh đến khi qua đời, có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Bằng chứng thứ ba: Tất cả các dự án tôi từng phụ trách trong Trình thị.

Mọi người vẫn thường gọi tôi là "Trình liều mạng", không phải vô cớ. Những mảng kinh doanh trọng yếu nhất của Trình thị, đều do tôi gầy dựng.

Bằng chứng thứ tư: Toàn bộ thông tin về khu đất phía Tây mà Trình thị vừa đấu giá thành công.

Trước đây, nơi này từng có một phòng thí nghiệm, do sự cố trong quá trình nghiên cứu, đất ở đây đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, không thể tái sử dụng.

Thế nhưng, Trình thị vẫn dự định phát triển thành khu dân cư, tôi còn đính kèm cả đường link quảng bá dự án mà họ đã công bố.

Ban đầu, khán giả chỉ đơn thuần hóng chuyện, thấy chuyện nhà giàu lắm drama thì vui vẻ ăn dưa hóng hớt.

Có người bắt đầu đào bới thân phận của đứa con riêng.

Có người vừa xem vừa bình luận giễu cợt.

Nhưng...

Khi bằng chứng thứ tư xuất hiện, cả phòng livestream như nổ tung.



"Trình thị dám làm ra chuyện thất đức như vậy sao?!"

"Đó là đất ô nhiễm nặng! Thế mà còn định xây nhà bán à?"

"Bọn doanh nhân máu lạnh! Tẩy chay Trình thị ngay từ hôm nay!"

Tôi đóng livestream.

Bằng chứng đã đầy đủ.

Bố thân yêu của tôi ơi, thời gian tự do của ông có lẽ không còn nhiều đâu.

Đã chơi trò thao túng dư luận, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị phản tác dụng.

22

Những tài liệu tôi công khai trong livestream đã tạo nên cơn chấn động.

Các doanh nghiệp hợp tác với Trình thị lần lượt tuyên bố chấm dứt hợp tác.

Cảnh sát cũng lập tức vào cuộc điều tra.

Bố tôi cố gắng dùng đủ mọi cách liên lạc với tôi, đổi hết số này đến số khác, tìm hết người quen này đến người quen khác.

Nhưng tôi không hề trả lời.

Tần Bắc Vọng bảo vệ tôi rất tốt.

23

Tại một buổi tiệc từ thiện, tôi tình cờ bị một người bất ngờ chặn lại.

Là Hứa Doanh Doanh.

Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi cười lạnh:

"Ha, đúng là số cô may thật."

Tôi khó hiểu nhìn cô ta, không biết cô ta muốn làm gì.

Nhưng dường như, cô ta chỉ đơn giản cần tìm ai đó để trút bầu tâm sự.

Chúng tôi ra ban công, và tôi đã nghe được một câu chuyện hoàn toàn khác.

Cô ta và Tiêu Nam Tự đã đăng ký kết hôn từ rất lâu rồi.



Cô ta yêu Tiêu Nam Tự, thậm chí còn sớm hơn cả tôi.

Vì có mối quan hệ ân nghĩa giữa nhà họ Hứa và nhà họ Tiêu, lão gia nhà họ Tiêu đã tự mình quyết định hôn sự cho họ.

Tiêu Nam Tự luôn không muốn công khai, còn cô ta thì lặng lẽ chấp nhận.

Nhưng...

Không ai tính đến chuyện Tiêu Nam Tự thật lòng thích tôi.

Anh ta thực sự muốn cưới tôi, thậm chí còn chủ động yêu cầu ly hôn với Hứa Doanh Doanh.

Cô ta đã suy sụp hoàn toàn, nên khi biết tôi và anh ta tổ chức hôn lễ, cô ta tự dựng nên một vụ tai nạn xe.

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao mỗi lần gặp bố mẹ Tiêu Nam Tự, họ đều tỏ rõ thái độ kiêu ngạo và khinh thường tôi.

Cũng hiểu tại sao anh ta có thể làm đám cưới với tôi, nhưng luôn trì hoãn chuyện đăng ký kết hôn.

Tôi cứ tưởng Hứa Doanh Doanh là người thứ ba xen vào giữa tôi và Tiêu Nam Tự.

Nhưng không ngờ, chính tôi mới là kẻ thứ ba chen vào cuộc hôn nhân của họ.

Tiêu Nam Tự luôn miệng nói yêu tôi, nhưng lại khiến tôi trở thành điều mà tôi căm ghét nhất - một kẻ phá hoại gia đình người khác.

Tôi bỗng nhiên rất nhớ Tần Bắc Vọng.

Nhớ đến mức không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa.

24

Tôi vừa rời khỏi hội trường, vừa gọi điện cho Tần Bắc Vọng.

"Chồng ơi, đến đón em nha."

"Bữa tiệc không vui hả vợ?"

"Nhưng em nhớ anh rồi."

"Anh đến ngay đây."

"Chồng ơi, em yêu anh."

"Anh cũng yêu em, vợ của anh."

( Toàn văn hoàn. )



(Đã hết truyện)

Anh Rể Giả Mạo (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

1.

“Em nhận thua, đêm nay Chu Sương Giáng nhường cho anh.”
Cảnh Thiếu Xuyên tháo cà vạt, thân người ngả ra sau, tựa lưng vào ghế sofa một cách lười nhác, chẳng chút để tâm.

Đối diện là Cảnh Tư Thần, nửa gương mặt anh ẩn sau lớp bóng tối, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Em nỡ à?”

Cảnh Thiếu Xuyên bật cười, giọng điệu mang chút bất cần:
“Hiếm khi thấy anh cả để mắt đến một người phụ nữ.”
“Nếu anh thích, thì đương nhiên em phải dâng lên rồi.”

Cảnh Tư Thần im lặng, không tỏ thái độ.
Cảnh Thiếu Xuyên lại lười biếng nhướng mày:
“Có điều… cô ấy cũng ở bên em suốt một năm rồi. Nếu anh cảm thấy không hợp khẩu vị—”

Chưa kịp nói hết câu, Cảnh Tư Thần đã đứng dậy, thuận tay lấy áo khoác.
“Không cần nghĩ nhiều. Chính là cô ta.”

Cảnh Thiếu Xuyên thoáng nghẹn họng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu lại cười nhạt:
“Vậy thì chúc anh cả tối nay vui vẻ hết mình.”

Cảnh Tư Thần đẩy nhẹ gọng kính, khẽ gật đầu rồi sải bước rời khỏi phòng bao.

2.

Cảnh Tư Thần vừa rời đi, căn phòng lập tức náo nhiệt hẳn.

“Thiếu Xuyên, em chơi thật à?”
“Mất ba tháng theo đuổi người ta, ngoan ngoãn hạ mình đủ kiểu. Vậy mà chưa tới một năm đã chán rồi sao?”

Cảnh Thiếu Xuyên cầm lấy ly rượu, khẽ nhếch môi:
“Đã cá thì phải chịu thua.”
“Huống chi—chẳng qua cũng chỉ là một người đàn bà thôi.”

Có người cười giễu:
“Tưởng em xem Chu Sương Giáng là đặc biệt lắm cơ.”

Cảnh Thiếu Xuyên nhấp một ngụm rượu, cười nhàn nhạt, ánh mắt đầy khinh mạn:
“Ban đầu đúng là có khác. Cô ta tỏ ra thanh cao, khó theo đuổi.”
“Nhưng giờ ấy à… cũng giống như bao người khác thôi.”
“Không phải vẫn ngoan ngoãn nằm rạp dưới chân em như một con chó đó sao?”

Lại có kẻ đùa cợt:
“Vậy lần sau, em nhường cô ta cho anh chơi thử nhé?”

Chưa dứt lời, “choang” một tiếng vang lên.
Cảnh Thiếu Xuyên lạnh mặt, ném thẳng ly rượu xuống đất.
Tiếng cười trong phòng tắt ngấm. Kẻ kia sợ đến mức vội cúi đầu ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào.

Một người khác dè dặt lên tiếng:
“Nhưng Thiếu Xuyên này… nếu anh cả em thật sự động vào cô ta thì sao?”

Cảnh Thiếu Xuyên khẽ cong môi, giọng thản nhiên:
“Không đâu.”
“Anh cả em—người đó chẳng hứng thú với đàn bà. Sạch sẽ đến mức có thể coi là bệnh.”

“Biết là vậy… nhưng lần trước Chu Sương Giáng mặc váy ngắn lộ chân, anh ấy nhìn cô ta mấy lần liền đấy.”

Cảnh Thiếu Xuyên bật cười lạnh:
“Anh cả chẳng qua là ghét kiểu đàn bà lẳng lơ, thích phô trương xác thịt thôi.”

Có người hứng chí chêm vào:
“Vậy cá không? Thiếu Xuyên, em có dám cược không?”

Cảnh Thiếu Xuyên cười khẩy, ánh mắt sắc như dao:
“Đừng quên một điều.”
“Chu Sương Giáng yêu em đến phát cuồng.”
“Cô ta thà đâm đầu vào tường chết còn hơn để người đàn ông khác chạm vào mình.”

Ánh mắt cậu quét qua cả phòng, giọng điệu không chút nghi ngờ:
“Muốn cược à? Vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần mất cả chì lẫn chài đi.”

Dứt lời, cậu đứng dậy, phủi bụi áo khoác, dứt khoát rời khỏi phòng.

Bên ngoài, một cô gái trẻ trung xinh đẹp đã chờ sẵn.
Vừa thấy cậu, cô ta lập tức nở nụ cười ngọt ngào rồi chạy đến ôm lấy tay cậu.

Men rượu dâng lên, tâm trạng đầy bực bội không lời.
Cảnh Thiếu Xuyên không nói gì, chỉ siết lấy cô ta, ép chặt vào tường, cúi đầu hôn xuống không chút lưu tình.

3.

Tôi khẽ tựa lưng vào cánh cửa, chậm rãi xoay người lại.

Bình thường, chỉ cần uống chút rượu là tôi ngủ say như chết.
Có lẽ chính vì thế, Cảnh Thiếu Xuyên mới có thể nói ra những lời tàn nhẫn đó mà chẳng chút dè chừng.

Chỉ là… lần này, tôi bất ngờ tỉnh giấc giữa cơn ác mộng.
Và rồi, trùng hợp đến tàn nhẫn, tôi đã nghe trọn cuộc trò chuyện đó.

Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn tỉnh mộng khỏi giấc mơ cổ tích hoang đường mang tên “Lọ Lem”.

Nhưng tôi không xông vào phòng.
Cũng không gào khóc, chất vấn, làm ầm lên trước mặt anh ta.

Một người đàn ông có thể ngang nhiên đem tôi ra làm món cược trong trò tiêu khiển.
Thì trong mắt anh ta, tôi chẳng khác gì một món đồ vô giá trị.

Nếu tôi ngu ngốc mà làm loạn lên, mất thể diện của anh ta trước đám bạn quyền quý kia—
Với bọn họ, muốn giẫm nát tôi dễ như giết chết một con kiến.

Tôi lặng lẽ quay trở về giường, nằm xuống, kéo chăn lên người.
Nhưng cơ thể vẫn run lên từng đợt, lạnh đến tận xương.

Cho đến khi cánh cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân đàn ông chậm rãi tiến lại gần, dừng ngay bên mép giường.

Ngay sau đó, một mùi hương thoang thoảng len vào khứu giác tôi.

Hương thông mát lạnh, xa lạ đến lạ thường.
Không giống chút nào với mùi nước hoa Cảnh Thiếu Xuyên hay dùng.

Tôi lặng lẽ siết chặt tay trong chăn, mắt nhắm chặt, giả như vẫn đang ngủ say.

Tấm chăn trên người bị ai đó nhẹ nhàng vén lên.
Rồi toàn thân tôi được bế bổng khỏi giường.

“Sương Giáng, về nhà ngủ tiếp.”
Giọng người đàn ông vang lên, thấp hơn Cảnh Thiếu Xuyên một chút, trầm và cuốn hút đến kỳ lạ.

Tôi làm như chẳng hay biết gì, mắt chớp mở mơ màng.
Vòng tay ôm lấy cổ anh ta, làm nũng:

“Thiếu Xuyên… sao giờ anh mới tới vậy…”

Cơ thể người kia thoáng khựng lại.
Khi cất tiếng đáp lời, giọng anh trầm hơn ban nãy:

“Chờ anh lâu rồi à?”

“Ừm… đầu đau quá…”
“Chút nữa uống ít canh giải rượu là đỡ thôi.”

Anh ôm tôi rời khỏi phòng, vòng tay rắn chắc, bước chân vững vàng như đã quen thuộc từ lâu.

Tôi tựa đầu vào ngực anh, để mặc mùi hương thanh mát kia xâm chiếm từng hơi thở.

“Tối nay anh thơm ghê.”
“Vậy sao?”
“Ừm… còn thơm hơn cả mùi nước hoa cũ của anh nữa.”
“Thích không?”
“Thích.”

Anh bước chậm lại đôi chút.
Hành lang dài trải ánh đèn vàng nhạt, vắng lặng đến mức nghe rõ tiếng tim đập.

Rồi anh bất ngờ cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi tôi.
Nụ hôn nhẹ như gió lướt.

“Thích là được rồi.”

4.

Hai ngày trước, tôi mới lần đầu gặp Cảnh Tư Thần.

Cũng là lúc tôi mới biết, Cảnh Thiếu Xuyên còn có một người anh song sinh.

Nghe nói anh ta sống ở nước ngoài nhiều năm, hầu như chẳng bao giờ trở về.

Cảnh Thiếu Xuyên dường như có chút kiêng dè với người anh này.
Từ trước đến giờ, chưa từng nhắc đến anh ta trước mặt tôi.

Cả buổi tối hôm ấy, Cảnh Tư Thần gần như không nhìn tôi lấy một lần.
Từ đầu đến cuối, chỉ nói với tôi đúng một câu:

“Tên cô rất hay.”

Tôi không hiểu vì sao, tối nay anh lại chấp nhận tham gia một ván cược nực cười như thế.
Nhưng tôi thừa tinh ý để nhận ra—
Nếu muốn rút lui khỏi trò chơi quyền quý mà không bị giẫm nát,
có lẽ… con đường duy nhất tôi có thể đi,
là qua Cảnh Tư Thần.

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã lờ mờ cảm nhận được:
Cảnh Tư Thần và Cảnh Thiếu Xuyên—là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm,
thì bất ngờ bị một vòng tay siết chặt ôm lấy từ phía sau.

Cảnh Tư Thần.

Anh cúi đầu hôn lên môi tôi.
Tôi bật cười khe khẽ, giọng ngái ngủ pha chút làm nũng:

“Sao nay anh sốt sắng thế, Thiếu Xuyên…”

Nụ hôn trên môi tôi khựng lại trong một nhịp ngắn.
Rồi một giọng nói trầm thấp, cố giấu ý cười vang lên:

“Gọi tên khác được không?”

Tôi ngẩn ra, mắt vẫn chưa mở hẳn:
“Vậy… anh muốn em gọi gì?”

“Còn nhớ trước đây em từng gọi anh thế nào không?”

Tôi lẩm bẩm liệt kê, giọng hơi dỗi:

“Gọi tên anh, gọi là anh Cảnh, còn… còn gọi là ông xã nữa chứ gì…”

Nụ hôn tưởng chừng đã dừng lại,
lại dần dần trở nên nóng bỏng và tràn ngập khao khát.

“Vậy… đêm nay, gọi anh là ‘anh trai’ đi. Em chưa từng gọi anh như thế bao giờ.”

“Anh… trai?”
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh.

Nhưng ngay giây tiếp theo, môi tôi đã bị nụ hôn nóng rực, đầy tính chiếm hữu của anh hoàn toàn nuốt lấy.

Cảnh Tư Thần đè tôi xuống giường, từng động tác đều mang theo sức mạnh khó cưỡng.
Trong căn phòng chỉ bật duy nhất chiếc đèn ngủ vàng mờ,
tôi vươn tay, chạm lên khuôn mặt anh trong bóng tối.

Anh nghiêng đầu, để mặc những ngón tay tôi lướt qua hàng chân mày, sống mũi cao, làn da lạnh mát.

Tay tôi vừa buông xuống, thì chiếc áo ngủ vải lụa của anh đã bị vứt lộn xộn bên mép giường,
vướng lấy vạt váy ngủ màu phấn hồng mỏng nhẹ mà tôi đang mặc.

Anh cúi người xuống, bàn tay to lớn và cứng cáp siết chặt lấy vòng eo tôi.

“Chu Sương Giáng.”

“Hmm?”
Tôi hé mắt nhìn anh, ánh nhìn mơ màng vì rượu, vì hơi thở anh gần sát bên tai.

Tôi nhìn thấy rõ yết hầu anh khẽ chuyển động, gợi cảm đến lạ thường.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh bất ngờ áp sát xuống.

Tôi không nhịn được rên khẽ một tiếng,
nước mắt lưng tròng, lấp lánh nơi khoé mắt còn chưa kịp rơi xuống,
đã bị đôi môi nóng bỏng ấy hôn nhẹ mà cuốn đi.

“Gọi anh thêm một lần nữa.”

“Cảnh Thiếu…”

Chữ cuối chưa dứt, liền bị sức lực dồn dập và mãnh liệt ấy ép cho vỡ vụn trong tiếng thở gấp.

Tôi không kìm được, ấm ức ngước nhìn anh,
giọt nước mắt lại trượt khỏi khoé mắt, lặng lẽ rơi xuống gối.

“Quên cách gọi rồi sao?”
Anh nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt như phủ thêm một tầng uy quyền lạnh lẽo.

“…Anh trai…”
Tôi nức nở, giọng lạc đi.
Ngón tay cắm sâu vào bắp tay rắn chắc của anh, như muốn tìm một chỗ bấu víu giữa cơn hỗn loạn.

Ngay giây sau, mọi thứ quanh tôi quay cuồng.
Tôi bị anh mạnh mẽ xoay người.

Từng lọn tóc dài buông xoã, chạm vào cơ bụng anh, nhẹ đến mức khiến người ta run rẩy.
Cảm giác ấy khiến tôi khó lòng kiểm soát nhịp tim chính mình.

Cảnh Tư Thần siết chặt lấy vòng eo tôi.
Trong ánh mắt anh, dục vọng đã dâng lên đến đỉnh điểm, chẳng còn dấu vết của sự tự chế ban đầu.

“Chu Sương Giáng… không được dừng lại.”

Tôi rên khẽ, giọng run rẩy như bị lạc giữa đêm đông:

“Anh trai…”

“Anh trai…”

Mỗi một tiếng gọi, đều như dội thẳng vào cõi lòng hỗn loạn và nguy hiểm của anh,
và cũng dội ngược vào tim tôi—nơi đang dần mơ hồ nhận ra: người đàn ông này… không phải là Thiếu Xuyên.



Bình luận