Chồng Sắp Cưới Có Máu Điên
Chương 7
12. Từ khi kết hôn với Giang Mân, Đường Yên hiếm khi cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ như cô nghĩ. Ít ra, cô cũng đã cảm nhận được cái gọi là tình cảm yêu thương, cái gọi là gia đình rồi.
Giang Mân thật sự rất tốt, hắn bao bọc, che chở cô, yêu thương cô hết mực.
Gia đình Giang Mân cũng vậy, sau khi đăng ký kết hôn, hắn đưa cô về lại mặt. Bố mẹ Giang Mân và ông nội Giang đối xử với cô rất tốt, cứ liên tục nhắc bọn cô tranh thủ làm lễ cưới, mắng Giang Mân không ra gì vì không lo làm lễ kết hôn, để cô chịu thiệt.
Nhưng đây vốn là ý của Đường Yên, cô muốn hai người ổn định đã rồi mới tính tiếp. Ấy thế mà lúc Giang Mân bị mắng, hắn lại nhận hết tất cả trách nhiệm, cười ngốc nghếch hứa hẹn.
Cuộc sống vô cùng yên bình, yên bình đến mức khiến Đường Yên cảm thấy hoài nghi.
Đều là vì Đường gia hết, từ sau khi cô rời đi cho đến nay, chẳng thấy ai gọi điện hay làm phiền cả, giống như thật sự trở thành người xa lạ vậy.
Tuy Đường Yên không còn bận tâm gì tới Đường gia nữa, nhưng cô vẫn thấy khó hiểu. Bởi vì người ở Đường gia tính cách đặc biệt tham lam, sẽ không dễ dàng gì mà từ bỏ cơ hội kiếm lợi từ cuộc hôn nhân của Đường Yên cô.
Nhưng đến bây giờ vẫn không thấy xuất hiện, đúng là kỳ tích...
Đường Yên mãi sau này mới biết, hóa ra đều nhờ Giang Mân mà cô mới có một cuộc sống tự do thoải mái như thế này.
Tối đến, Đường Yên sau khi bận rộn ở xưởng vẽ thì vội vàng trở về. Cô vốn là một họa sĩ, yêu thích vẽ từ bé, sau khi du học cũng tập trung vào chuyên ngành này, bây giờ về nước nhờ có sự hỗ trợ của Giang Mân mà có một xưởng vẽ riêng cho bản thân.
Phấn đấu từ nhỏ, Đường Yên đã sớm có chút danh tiếng, tranh của cô bán cũng rất chạy. Cũng vì thế mà bây giờ mới phải tăng ca về trễ thế này.
Về đến nhà, cửa vừa mở ra thì một thân ảnh đã lao thẳng vào người cô rồi, ngay sau đó cả người Đường Yên cứ thế rơi vào vòng tay ấm áp của ai kia.
Hắn dụi vào vai cô, hôn lên cần cổ của cô, nũng nịu nói:
"Bà xã về rồi, nhớ em quá..."
"Để anh ôm ôm một chút thôi..."
Đường Yên bị anh dụi có hơi nhôt, cô cười cười đẩy Giang Mân ra: "Được rồi, người em bẩn lắm. Để em tắm xong lại ôm, nhé?"
Giang Mân ôm eo cô, mắt chớp chớp, lắc đầu:
"Người vợ không bẩn. Thơm lắm."
"Nào, ôm ôm một chút. Vợ... ôm anh... đi mà..."
Một tiếng "đi mà" vang lên có bao nhiêu ngọt ngào, Đường Yên phì cười vội vàng ôm lấy eo Giang Mân, thỏa mãn mong muốn của hắn.
Ôm xong, Giang Mân thả cô đi tắm, còn hắn thì đi hâm nóng bữa tối. Sau khi kết hôn và sống chung, Đường Yên mới biết hóa ra hắn nấu cơm ngon lắm, so với đồ ăn trong nhà hàng không thua kém gì.
Hắn đảm đang hết xẩy, còn biết dọn dẹp nhà cửa, giúp cô giặt đồ, kiếm tiền cũng giỏi.
Đôi lúc Đường Yên muốn làm việc nhà thay hắn, Giang Mân sẽ đẩy cô vào phòng, lắc đầu nói:
"Truyền thống của Giang gia là đàn ông chiều vợ, hầu vợ, chứ không để vợ hầu ngược lại mình."
Đường Yên phì cười, ban đầu vốn nghĩ hắn bốc phét, nhưng sau vài lần về nhà chồng ăn cơm nghỉ qua đêm mới biết, hóa ra lời Giang Mân nói đều là sự thật.
Ở Giang gia đàn ông luôn xuống bếp, làm việc nhà rất giỏi, kiếm tiền cũng giỏi. Truyền thống này quả thật tốt đẹp, nên duy trì gìn giữ nó tới nhiều đời hơn nữa.
Ăn xong bữa tối, Giang Mân cùng Đường Yên làm tổ trên ghế sofa, hắn gối đầu lên chân cô, cùng cô xem phim truyền hình.
Chốc lát nói chuyện, Giang Mân lại ôm cô kể chuyển ở công ty, thao thao bất tuyệt cả tiếng.
Hắn nói:
"Hôm nay họp cổ đông, đám người kia thật quá quắt, còn ngu ngốc nữa. Một dự án không có triển vọng lại cứ đâm đầu vào, nhất quyết muốn làm."
"Tức ૮ɦếƭ chồng em rồi, đám cổ hủ đó sao lại lì lợm vậy chứ. Còn hùa với nhau ức hiếp anh... ôi, chọc điên ông đây!"
Nói đến đây, Giang Mân đột nhiên đổi sắc mặt, hắn nhào tới ôm Đường Yên, chu miệng phồng má nói:
"Vợ ôm ôm anh đi..."
"Đám cổ đông kia bắt nạt chồng em, anh tủi thân quá... huhu..."
"Em an ủi anh đi, thơm thơm anh đi, môi này... thơm ở môi ấy..."
Đường Yên nhìn Giang Mân diễn trò, ánh mắt cong cong, cô nhoẻn miệng cười, đột nhiên nâng cằm Giang Mân lên, thấp giọng hỏi:
"Giang Mân... em không thơm môi anh..."
Giang Mân buồn hiu, Đường Yên liền nói tiếp:
"Nhưng em muốn an ủi anh bằng cách khác..."
"Ông xã của em có muốn về giường không? Em "hôn" cái bên dưới cho anh..."
Hai mắt Giang Mân sáng rực lên, lập tức nhào tới bế Đường Yên chạy thẳng về phòng, hắn hô lên:
"Bà xã tuyệt nhất, yêu vợ nhất!"
Đường Yên bật cười thành tiếng, tay vòng qua cổ Giang Mân, ánh mắt cô nhìn hắn lúc này đã hoàn toàn khác so với trước kia.
Ngập tràn ôn nhu, ngập tràn tình yêu.
Phải, cô yêu Giang Mân, yêu hắn như cái cách hắn yêu cô hết lòng hết dạ thế này.
Vì yêu Giang Mân, cô càng muốn khiến hắn vui vẻ và hạnh phúc, muốn thấy hắn mỉm cười hạnh phúc mỗi ngày.
Giang Mân của cô...
...
Hết truyện.
(Đã hết truyện)
17 Lần Ly Hôn (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
1
“Chúc mừng, cô đã mang thai được 15 tuần, là một cặp song thai.”
Đôi mắt của Tống Vi Vi thoáng chấn động, nhưng chỉ một giây sau đã trở lại bình tĩnh, không hề có lấy một tia vui mừng.
“Bà Tống… điện thoại của bà.”
Được bác sĩ nhắc nhở, Tống Vi Vi mới nhận ra điện thoại của mình đang reo liên tục, mà tiếng chuông lại rất có quy luật: reo hai giây rồi tắt, lại tiếp tục reo hai giây.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mới thấy chồng mình – Tần Diễn Chi – lại nhắn tin tới.
【Tống Vi Vi, chỉ cần em đồng ý ly hôn, anh sẽ thêm năm mươi triệu vào khoản bồi thường】
Kèm theo đó là bản hợp đồng ly hôn phiên bản mới nhất.
Đây là lần thứ mười bảy Tần Diễn Chi đề nghị ly hôn, và số tiền bồi thường mỗi lần đều tăng lên.
Cô gái mà anh ta yêu thương đang làm ầm lên đòi danh phận, không thể đợi được nữa rồi.
Trước kia, Tống Vi Vi từng nghĩ phải cố gắng giành lấy danh nghĩa. Cô và Tần Diễn Chi từng được gọi là cặp đôi hoàn hảo, thậm chí anh ta từng vì cô mà bất chấp mạng sống.
Cùng nhau trải qua bao năm gian khó, bảy năm tình nghĩa, vậy mà cuối cùng lại thua một cô thư ký mới vào nghề.
【Được, một tiếng nữa để trợ lý Lưu đến lấy giấy tờ】
Biết bao lần cô gào thét, chất vấn, chỉ nhận lại sự im lặng lạnh lùng từ anh ta, khiến cô trông như một kẻ điên rồ vô lý.
Về sau, anh thậm chí không thèm gọi điện, chỉ gửi tin nhắn lạnh lùng, rồi dùng kiểu gọi hai giây rồi cúp máy để chọc tức cô.
Lần này, Tống Vi Vi quyết định buông tay.
Cô cũng không thể chờ đợi nữa.
Bụng cô sắp lộ rồi, mà hai đứa bé này… không phải con của Tần Diễn Chi.
Khi Tống Vi Vi về nhà và ký xong giấy tờ, tiếng động cơ xe thể thao vang lên ngoài cửa sổ. Không lâu sau, Tần Diễn Chi – người cô đã nhiều ngày không gặp – mặt đỏ bừng bước vào.
Nhìn là biết vừa từ trên giường người khác bước xuống.
“Tống Vi Vi, lần này lại giở trò gì đây?”
“Anh đưa em số tiền mà cả đời em tiêu cũng không hết.”
Giọng điệu anh ta đầy mỉa mai và bực bội.
Mười sáu lần trước, Tống Vi Vi không màng sĩ diện, viện đủ loại lý do để từ chối ly hôn: nào là tiền bồi thường không đủ, nào là hôm nay không hợp phong thủy… mấy lý do ngớ ngẩn đến khó tin.
Giờ đây cô lại ngoan ngoãn đồng ý, khiến Tần Diễn Chi cảm thấy có gì đó không ổn.
Ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô.
Chờ đợi cô như mọi lần – nổi điên, gào khóc, quậy phá.
Nhưng Tống Vi Vi chỉ khẽ cười, rồi thẳng tay ném bản hợp đồng ly hôn vào mặt Tần Diễn Chi.
Anh ta nhíu mày, nhận lấy, mở ra xem, lật đến trang cuối – đúng là Tống Vi Vi đã ký tên thật.
Mười bảy lần ly hôn.
Cuối cùng cô cũng đồng ý, nhưng không hiểu sao trong lòng Tần Diễn Chi lại thấy bực bội, giọng nghi ngờ hỏi:
“Trước kia ầm ĩ suốt mười sáu lần, sao lần này lại chịu ký dễ dàng thế?”
Nhìn vẻ mặt rõ ràng không vui của anh ta, Tống Vi Vi lạnh lùng đáp:
“Chẳng phải anh luôn chê tôi hay nổi nóng, hay ghen bóng ghen gió sao?”
“Tôi thành toàn cho anh và Lưu Mộng Tuyết, để hai người được đường đường chính chính bên nhau. Sao, bây giờ tôi biết điều rồi mà cũng không được à?”
Bản hợp đồng ly hôn lần này, đúng là Tần Diễn Chi đã bỏ ra một khoản lớn thật.
Biệt thự, xe hơi, công ty, cùng số tiền bồi thường kia, đến mười đời cô cũng tiêu không hết.
Trước đây, cô từng không cam tâm. Rõ ràng người đồng hành cùng Tần Diễn Chi đi đến đỉnh cao cuộc đời là cô, tại sao kẻ đến sau lại được lên thay?
Hôm đó, sau một đêm buông thả đến tận cùng…
Tống Vi Vi nghĩ thông rồi.
Tình yêu có thể tan biến, nhưng tiền thì không.
Tiền tuy không mua được tất cả, nhưng có thể mua được rất rất nhiều thứ.
Nhìn vẻ mặt đầy khó chịu của Tần Diễn Chi, Tống Vi Vi bắt đầu mất kiên nhẫn, giục:
“Anh Tần, còn ký không?”
Cô còn chu đáo đưa bút đến trước mặt anh.
Tay Tần Diễn Chi cầm bút hơi cứng lại, không biết mình đang do dự điều gì, mãi vẫn chưa ký, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
Đúng lúc ấy, một giọng nữ mềm mại vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng trong căn phòng.
“Chị Vi Vi, cảm ơn chị cuối cùng cũng chịu thành toàn cho bọn em.”
Tống Vi Vi nghiêng đầu nhìn, thấy Lưu Mộng Tuyết mặc chiếc áo khoác lông trắng đắt tiền, trên tay là chiếc túi Hermès trị giá bốn mươi vạn, ánh mắt nhìn cô đầy đắc ý.
Cô gái ấy chính là người phụ nữ hiện tại được Tần Diễn Chi nâng niu như báu vật.
Rõ ràng mới chỉ bốn tháng trước, Tống Vi Vi còn thấy cô ta là một cô gái quê mùa mặc vải thô áo vải, nhưng lúc đó, cô đã có chút ấn tượng — đôi mắt của Lưu Mộng Tuyết rất giống cô.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰