Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CHIẾN THẦN HÔM NAY ĐÃ ĂN NHÂN SÂM CHƯA?

Chương 12



23.

 

Huyền Dạ lại như không hiểu, lại gần hỏi ta: “Nói xem nào! Tham Tham rốt cuộc ngươi đã làm gì, mà Công chúa Ngưng Sương lại đau lòng đến vậy.”

 

Cái này bảo ta nói thế nào đây?

 

Ta không thể nói rằng, ở phàm trần, ta và Công chúa Ngưng Sương đã thành một cặp, còn hành hạ nàng ta mười mấy năm, cuối cùng hành hạ đến c.h.ế.t chứ?

 

Vừa muốn mở lời, ta lại nhận ra trên cổ tay Huyền Dạ có một vệt đỏ, trông như bớt son, cực kỳ quen mắt, có cảm giác như đã từng quen biết.

 

Ta cố sức nhớ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra, vết bớt này, hình như từng xuất hiện trên người Hoàng hậu mà ta từng cưới ở phàm trần, sau khi vứt bỏ Công chúa Ngưng Sương.

 

Khi ta nhận ra điều này, kinh hãi không thôi.

 

“Sư tôn! Khi ta hạ phàm lịch kiếp, người ở đâu?”

 

Sắc mặt Huyền Dạ vẫn như thường, không lộ chút dấu vết nào.

 

“Đương nhiên, bản quân vẫn trấn thủ phong ấn, tuần tra Thiên Hà.”

 

Ta nghi hoặc nhìn hắn: “Thật vậy sao?”



 

Ta nhón chân lên, kề sát mặt hắn mà nhìn kỹ.

 

Vị Hoàng hậu của ta ở phàm trần là một yêu nữ mê hoặc lòng người, đã dụ dỗ ta làm không ít chuyện hoang đường.

 

So với Huyền Dạ trước mắt, quả thực chẳng hề giống nhau chút nào.

 

Huyền Dạ bị ta nhìn chằm chằm, biểu cảm trên mặt lại có chút không tự nhiên.

 

“Ngươi nhìn chằm chằm bản quân làm gì? Bản quân còn chưa hỏi ngươi, vì sao không có chuyện gì lại chạy đi lịch kiếp cùng Công chúa Ngưng Sương?”

 

Ta đáp: “Ta hỏi nàng ta, người ngươi thầm mến là ai, nàng ta nói nếu ta cùng nàng lịch kiếp, nàng ta sẽ nói cho ta biết.”

 

Huyền Dạ nghe vậy, có chút căng thẳng nuốt nước bọt.

 

“Ồ... thật vậy sao? Vậy nàng ta đã nói gì?”

 

Trong đầu ta, tức thì hiện lên cảnh Công chúa Ngưng Sương khóc lóc gào lên “Là ngươi! Là ngươi! Là ngươi!”

 

Vốn dĩ ta là kẻ lời gì cũng dám thốt ra, đột nhiên không biết nên nói thế nào.

 



Ta bừa bãi vứt lại một câu: “Nàng ta không nói!”

 

Rồi xoay người chạy đi.

 

Sau lưng, mơ hồ truyền đến tiếng Huyền Dạ thở phào nhẹ nhõm:

 

“Thật hú vía...”

 

Ta: “...”

 

Thật đúng là hắn.

 

Sau khi trở về, ta trằn trọc mãi không ngủ được.

 

Trong mộng toàn là những cảnh tượng đã trải qua ở phàm trần.

 

Huyền Dạ hắn thật sự quá chủ động, quá biết cách trêu ghẹo, toàn là những cảnh tượng không thể miêu tả.

 

Để bản thân bình tĩnh hơn một chút, ta trở về nguyên hình, vùi mình vào đất.

 

Nhưng không hiểu sao, trên đỉnh đầu ta lại nở ra những bông hoa nhỏ.



 

Nhìn những bông hoa trắng nhỏ mọc trên đầu, ta hoảng hốt không biết phải làm sao.

 

Tham Tham ta đây, dường như đã rơi vào lưới tình rồi!

 

Ngay khi ta không biết phải làm sao, một giọng nói vang lên ngoài cửa phòng ta:

 

“Tham Tham, đã ngủ chưa?”

 

--- Chương 24 ---

 

Ta làm sao mà ngủ được chứ!

 

Nhưng tổng không thể để Huyền Dạ biết, ta vì hắn mà đêm không thể chợp mắt được chứ?

 

Ta chỉ đáp: “Đã nghỉ ngơi rồi, Sư tôn có việc gì quan trọng sao?”

 

Huyền Dạ đáp: “Không có việc gì, chỉ là thấy ngươi sau khi trở về dường như tâm thần bất an, muốn đến xem thử.”

 

“Yên tâm, bản quân chỉ muốn bắt mạch cho ngươi, nếu thật sự không có gì, bản quân sẽ rời đi.”

 



Ta biết, Huyền Dạ không thấy ta không sao thì sẽ không đi.

 

Đành phải cứng đầu, hóa hình người, mở cửa cho hắn.

 

Trong sân, ánh trăng đang nồng đậm, Huyền Dạ trong bộ bạch y tựa như từ ánh trăng mà đến, cả người đều được phủ một lớp bạc lấp lánh.

 

Nhìn thấy ta, hắn mỉm cười, nắm lấy cổ tay ta, thả thần thức, dò xét nội tức của ta.

 

Nhưng lại thấy hắn đột nhiên lại gần, tựa vào đỉnh đầu ta mà ngửi ngửi.

 

“Mùi gì mà thơm ngọt đến vậy?”

 

“A!”

 

Ta vội vàng ôm lấy đầu.

 

“Không có mùi gì cả, ngươi ngửi nhầm rồi!”

 

Không thể để hắn biết, ta đã ra hoa!

 

Bàn tay Huyền Dạ đang giữ cổ tay ta, bỗng siết chặt hơn.



 

“Ta là sư tôn của ngươi, quan tâm thân thể ngươi, có gì mà không thể nói?”

 

Không biết vì sao, thấy hắn đến gần, trong đầu ta liền toàn là những cảnh tượng không thể miêu tả, vô thức nhắm mắt lại.

 

Huyền Dạ thấy ta như vậy, lại không có động tác gì, chỉ nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, mới nói bên tai ta: “Xem ra không có gì nghiêm trọng, chỉ là hỏa khí hơi vượng mà thôi, trước khi ngủ nhớ niệm mấy biến Thanh Tâm Chú.”

 

Tình trạng của ta thế này, niệm chú gì cũng vô dụng rồi!

 

Nghĩ đến đây, ta cắn răng một cái, mở mắt nhào hắn vào tường.

 

Huyền Dạ không ngờ ta lại nhào tới, cả người hắn ngây ra đó.

 

“Tham Tham, ngươi... ngươi đang làm gì?”

 

Ta hít một hơi thật sâu, hỏi hắn: “Người ngươi thầm mến, có phải là ta không?”

 

“Và nữa... người con gái thành hôn với ta ở phàm trần, có phải là người hóa thân thành không?”

 

Huyền Dạ bị ta dồn vào góc tường, không tự nhiên quay đầu đi.

 



“Hồ đồ! Bản quân không biết ngươi đang nói gì!”

 

Ta thấy mặt hắn đỏ đến tận cổ, nói không phải hắn, ta cũng không tin chứ.

 

“Ngươi nói dối! Nếu đã không phải, ngươi vì sao không dám nhìn vào mắt ta?”

 

Huyền Dạ cứng miệng: “Bản quân không thích nhìn thẳng vào mắt người khác!”

 

Ta cười: “Thật sự không phải?”

 

Huyền Dạ: “Nói không phải, là không phải!”

 

Ta đưa tay, vuốt ve má hắn.

 

Ở phàm trần những năm qua, những điều ta nên hiểu, hay không nên hiểu, đều đã hiểu cả rồi.

 

Ta nhón chân kề sát môi hắn nói: “Ồ, nếu đã vậy, Sư tôn hẳn là không có tình cảm với ta, vậy ta hỏi người, người hẳn sẽ không có cảm giác gì đúng không?”

 

Nói xong, liền chặn kín môi hắn.

 

Đêm đó, Huyền Dạ chảy m.á.u mũi mà rời đi, nụ hôn của nhân sâm chúng ta, quá bổ mà.



 

Mặc dù hắn vẫn không chịu thừa nhận người thành hôn với ta ở phàm trần chính là hắn, nhưng không sao, năm đó hắn đợi ta mọc tơ tình đã đợi một ngàn năm, nay ta cũng có thể đợi hắn!

 

Kiểu gì cũng đợi được thôi!!!!

 

(Hết)

(Đã hết truyện)

Ký Ức Không Còn Tên Anh (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Tôi đang kiểm tra lần cuối cho lễ cưới ngày mai thì điện thoại bỗng hiện thông báo mới.

Thẩm Nhã Kỳ vừa cập nhật trạng thái: “Cảm ơn ông xã vì món quà bất ngờ, yêu anh.”

Kèm theo là bức ảnh bó hoa blue rose trị giá ba vạn tệ.

Tôi sững người vài giây, lập tức chụp màn hình lại.

Bó hoa này hôm qua Diệp Cảnh Thâm nói là tặng cho khách hàng quan trọng.

Khách hàng quan trọng?

Tôi mở trang cá nhân của Thẩm Nhã Kỳ, dòng trạng thái mới nhất được định vị tại biệt thự Bán Sơn.

Đó là nhà tân hôn của tôi và Diệp Cảnh Thâm.

Ngón tay hơi run, tôi nhấn vào mục bình luận.

“Chị dâu thật hạnh phúc.”

“Anh Thâm chiều chị ghê.”

“Bao giờ mời tụi em uống rượu mừng đây?”

Anh Thâm?

Tôi và Diệp Cảnh Thâm kết hôn ba năm, bạn bè anh ấy đều gọi là “Tổng Giám đốc Diệp” hoặc “Cảnh Thâm”.

Chỉ có một người gọi anh là “anh Thâm”.

Thẩm Nhã Kỳ.

Phù dâu của chúng tôi.

Cửa vang lên tiếng chìa khóa, Diệp Cảnh Thâm về rồi.

“Vãn Tinh, anh về rồi.”

Giọng anh vẫn bình thường, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tôi đặt điện thoại xuống, bước ra đón anh.

“Hôm nay sao về muộn vậy?”

“Bàn dự án với khách hàng, em cũng biết rồi đấy, nghề thiết kế kiến trúc là vậy mà.”

Vừa thay giày, anh vừa hỏi: “À, lễ cưới của Tổng Giám đốc Trần chuẩn bị xong chưa?”

“Xong hết rồi.” Tôi nhìn thẳng vào anh. “Anh tặng hoa cho khách rồi chứ?”

Anh khựng lại một chút.

“Ừ, hoa blue rose giá ba vạn, khách rất hài lòng.”

“Khách nữ à?”

“Ừ, một bà chủ bất động sản, giàu lắm.”

Tôi mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Diệp Cảnh Thâm như trút được gánh nặng, đi ra sofa ngồi xuống.

Tôi theo sau anh: “Cảnh Thâm, anh có mệt không? Em mát-xa cho nhé?”

“Không cần đâu, anh muốn tắm một cái.”

“Vậy để em mở nước giúp anh.”

Trong phòng tắm, lúc anh đang thay đồ, tôi lén chụp lại chiếc áo sơ mi anh mặc hôm nay.

Áo trắng sọc, cổ tay còn vết son mờ.

Màu Starry Pink của YSL.

Tôi nhận ra màu son đó, vì ba tháng trước tôi từng giới thiệu cho Thẩm Nhã Kỳ.

Cô ta nói sắp đi dự dịp quan trọng, hỏi tôi nên dùng màu nào cho có khí chất.

Dịp quan trọng.

Thì ra là buổi hẹn hò với chồng tôi.

Chụp xong ảnh, tôi rời khỏi phòng tắm như chưa có gì xảy ra.

Diệp Cảnh Thâm đang tắm, tiếng nước che lấp âm thanh tôi lục ví anh.

Một chiếc thẻ phòng khách sạn.

Khách sạn JY, phòng 1208.

Tôi ghi lại số phòng vào điện thoại, rồi để thẻ lại chỗ cũ.

Hai mươi phút sau, Diệp Cảnh Thâm bước ra.

“Vãn Tinh, mai có lẽ anh không đi dự lễ cưới được.”

“Sao vậy?”

“Có cuộc họp đột xuất, không thể hoãn.”

Tôi gật đầu: “Không sao, một mình em lo được.”

“Em giỏi quá.” Anh hôn lên trán tôi. “Ngủ sớm nhé.”

“Ừ.”

Đợi anh ngủ, tôi lặng lẽ ngồi dậy, cầm điện thoại.

Gửi tin nhắn cho thám tử tư Trần Lực: “Bắt đầu theo dõi Diệp Cảnh Thâm từ ngày mai.”

Sau đó, tôi mở trang cá nhân của Thẩm Nhã Kỳ, bắt đầu nghiên cứu lịch trình của cô ta.

Chiều thứ Tư mỗi tuần, cô ta đi chăm sóc da ở cùng một spa.

Tối thứ Sáu, đi đến một phòng gym cố định.

Sáng Chủ Nhật, livestream bán hàng tại quán cà phê quen thuộc.

Chuẩn như giờ công sở.

Tôi chụp màn hình lưu lại, bắt đầu lên kế hoạch.

Đã muốn chơi, thì tôi sẽ chơi tới cùng.

Điện thoại rung lên, Trần Lực nhắn lại: “Không vấn đề, bắt đầu từ mai.”

Tôi tắt máy, nằm xuống giường.

Diệp Cảnh Thâm ngủ rất ngon, hoàn toàn không hay biết giông bão đang kéo đến.

Ba năm hôn nhân, tôi đã cho anh đủ tình yêu và tin tưởng.

Giờ là lúc thu lại cả vốn lẫn lời.

Lễ cưới ngày mai sẽ là màn mở đầu cho cuộc phản đòn của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu đã vạch ra kế hoạch trả thù hoàn hảo.

Diệp Cảnh Thâm, Thẩm Nhã Kỳ, hai người sẵn sàng chưa?

2

Sáng hôm sau, Diệp Cảnh Thâm rời nhà từ rất sớm.

“Cuộc họp có thể kéo dài cả ngày, tối chưa chắc về được.”

Anh hôn lên má tôi, diễn xuất hoàn hảo không tì vết.

“Vất vả rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.” Tôi mỉm cười tiễn anh ra cửa.

Vừa thấy xe anh rời đi, tôi đã nhận được tin nhắn từ Trần Lực.

“Mục tiêu đã xuất phát, đang đến khách sạn JY.”

Quả nhiên.

Tôi thay bộ vest công sở, lái xe đến khách sạn nơi tổ chức lễ cưới hôm nay.

Tiệc cưới của Tổng Giám đốc Trần diễn ra tại khách sạn 5 sao trung tâm thành phố, quy mô lớn, hơn ba trăm khách mời.

Đây là đơn hàng lớn nhất tôi từng nhận, cũng là cơ hội quan trọng để khẳng định năng lực của mình.

Tôi bắt đầu kiểm tra lần cuối các hạng mục.

Hoa tươi, ánh sáng, âm thanh, cách sắp xếp ghế ngồi — từng chi tiết đều phải hoàn hảo.

Trợ lý Tiểu Lưu chạy tới: “Giám đốc Giang, cô dâu đến rồi.”

Tôi nhìn đồng hồ, mới mười giờ sáng, sớm hơn dự kiến nửa tiếng.

“Đưa cô ấy vào phòng trang điểm, gọi thợ makeup chuẩn bị.”

“Vâng.”

3

Tôi tiếp tục kiểm tra lại hiện trường, điện thoại lại rung lên.

Trần Lực gửi đến hai tấm ảnh.

Diệp Cảnh Thâm và Thẩm Nhã Kỳ đang ôm nhau trong sảnh khách sạn.

Thời gian: 9 giờ 42 phút sáng.

Cả hai ôm rất chặt, như một cặp tình nhân đang trong giai đoạn cuồng nhiệt.

Tôi phóng to bức ảnh, nhận ra Thẩm Nhã Kỳ đang mặc chiếc váy tôi từng mua vào dịp sinh nhật.

Chanel phiên bản giới hạn, giá 180.000 tệ.

Hôm đó Diệp Cảnh Thâm nói là dùng tiền thưởng của công ty để tạo bất ngờ cho tôi.

Thì ra bất ngờ đó là dành cho người khác.

“Giám đốc Giang, cô dâu có chút lo lắng, muốn gặp chị một lát.” Tiểu Lưu lại chạy tới.

Tôi cất điện thoại: “Tôi qua ngay.”

Trong phòng trang điểm, cô dâu họ Lưu đang dặm lại lớp makeup cuối cùng.

“Giám đốc Giang, cảm ơn chị vì đã sắp xếp một lễ cưới hoàn hảo như vậy.”

Cô nắm lấy tay tôi, nước mắt lấp lánh trong mắt: “Tôi và chồng yêu nhau suốt bảy năm, hôm nay là ngày quan trọng nhất đời tôi.”

Nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô, lòng tôi chợt thấy ngổn ngang.

Bảy năm yêu, ba năm hôn nhân.

Thứ nào đáng giá hơn?

“Yên tâm, hôm nay sẽ là ngày đẹp nhất trong đời cô.” Tôi vỗ nhẹ tay cô.

“Chị nói đúng, tình yêu cần có dũng khí.”

Dũng khí.

Đó là thứ tôi thiếu nhất.

Khi phát hiện Diệp Cảnh Thâm ngoại tình, phản ứng đầu tiên của tôi không phải giận dữ, mà là trốn tránh.

Tôi không dám đối mặt.

Không dám chất vấn.

Không dám ly hôn.

Bởi vì tôi còn yêu anh.

Cũng bởi vì tôi sợ.

Sợ mất đi gia đình này, sợ phải bắt đầu lại từ đầu, sợ sự cô đơn.

Nhưng hôm nay, nhìn vào ánh mắt kiên định của cô dâu, tôi bỗng hiểu ra:

Tình yêu thật sự cần dũng khí.

Cả khi bắt đầu… và cả khi kết thúc một mối quan hệ không xứng đáng.

Lễ cưới bắt đầu.

Cô dâu và chú rể đứng giữa biển hoa do tôi sắp đặt, trao nhẫn cho nhau và nói lời thề nguyện.

“Dù nghèo khó hay giàu sang, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, anh sẽ luôn yêu em, trân trọng em, cho đến mãi mãi.”

Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.

Còn tôi thì nhớ lại ngày này ba năm trước.

Diệp Cảnh Thâm cũng đã nói với tôi đúng những lời ấy.

“Mãi mãi.”

Thật cay đắng biết bao.

Điện thoại lại rung.

Trần Lực gửi video — Diệp Cảnh Thâm và Thẩm Nhã Kỳ đang hôn nhau trong phòng khách sạn.

Hình ảnh rõ nét, gương mặt cả hai đều hiện lên không sót chi tiết.

Tôi lưu lại video, tắt điện thoại.

Giữa lúc nghi thức vẫn đang diễn ra, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

“Xin hỏi có phải là cô Giang Vãn Tinh không?”

“Vâng, tôi đây.”

“Tôi là quản lý khách sạn JY, chồng cô vừa xảy ra một chút chuyện ở khách sạn chúng tôi.”

Tim tôi thót lên: “Chuyện gì vậy?”

“Anh ấy có xô xát với một người phụ nữ, cảnh sát đã đến hiện trường.”

“Tôi sẽ đến ngay.”

Tôi lập tức giao lại hiện trường cho trợ lý, lái xe đến khách sạn JY.

Trên đường đi, tôi nhớ lại một chi tiết cách đây ba tháng.

Thẩm Nhã Kỳ từng nói rất ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của tôi, nói rằng Diệp Cảnh Thâm là người đàn ông tốt.

Lúc đó tôi còn vui, nghĩ bạn bè khen là vì thấy mình hạnh phúc.

Giờ nghĩ lại, ánh mắt cô ta hôm ấy… không phải là ngưỡng mộ.

Mà là ghen tỵ.

Cô ta chưa bao giờ muốn “cuộc hôn nhân của tôi”.

Thứ cô ta muốn — là chồng tôi.

Xe dừng trước cửa khách sạn, tôi hít một hơi thật sâu.

Những thứ cần đối mặt, thì phải đối mặt.

Diệp Cảnh Thâm, chúng ta nên nói chuyện rồi.

Tầng 12 khách sạn JY, hai cảnh sát đứng ở hành lang.

Tôi báo tên, họ để tôi vào.

Trong phòng 1208, Diệp Cảnh Thâm đang ngồi trên sofa, mặt trắng bệch.

Thẩm Nhã Kỳ co rúm bên giường, khóc đến mức không thành tiếng.

“Thưa cô, chồng cô và người phụ nữ này có xô xát.” Một cảnh sát lên tiếng.

Tôi nhìn sang Diệp Cảnh Thâm: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Anh hé môi, nhưng không nói nên lời.

“Là như vậy.” Thẩm Nhã Kỳ vừa lau nước mắt vừa mở lời, “Tôi và Tổng Giám đốc Diệp là đối tác làm ăn. Hôm nay gặp để bàn chuyện, ai ngờ anh ấy lại giở trò. Tôi không đồng ý thì anh ta…”

“Cô nói láo!” Diệp Cảnh Thâm bật dậy. “Rõ ràng là cô chủ động!”

“Tổng Giám đốc Diệp, anh nói vậy tổn thương tôi quá.” Thẩm Nhã Kỳ khóc càng to hơn. “Tôi luôn coi anh là bạn, sao anh có thể…”

Diễn xuất cũng không tệ.

Nếu tôi không có ảnh và video, có khi đã tin thật.

“Các anh cảnh sát, chắc có hiểu lầm ở đây.” Tôi bình tĩnh nói. “Chồng tôi không phải loại người như vậy.”

Cảnh sát gật đầu: “Vì cả hai bên đều có mặt, đề nghị tự giải quyết. Nếu không được, sẽ xử lý theo pháp luật.”

Sau khi cảnh sát rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Thẩm Nhã Kỳ vẫn còn khóc, Diệp Cảnh Thâm im lặng.

Tôi bước đến cửa sổ, ngắm phong cảnh ngoài kia.

“Nhã Kỳ, cô đừng khóc nữa.” Tôi quay người lại nhìn cô ta. “Cô nói Cảnh Thâm sàm sỡ cô, có bằng chứng không?”

“Tôi… tôi có dấu vết trên người.” Cô ta kéo tay áo lên, lộ ra một vết đỏ.

“Nhìn cũng giống bị ai đó nắm thật.” Tôi gật đầu. “Vậy cô có phản kháng không?”

“Tất nhiên là có!”

“Thế thì lạ nhỉ.” Tôi lấy điện thoại ra. “Tôi có một đoạn video, hai người có muốn xem không?”

Sắc mặt Diệp Cảnh Thâm lập tức tái mét.

Tiếng khóc của Thẩm Nhã Kỳ cũng dừng ngay.

Tôi bấm phát video, cảnh hai người hôn nhau trong phòng khách sạn hiện lên rõ ràng.

“Đây là đoạn quay cách đây nửa tiếng.” Giọng tôi vẫn bình tĩnh. “Thời gian hiển thị là 10 giờ 15 phút sáng.”

“Vãn Tinh, anh có thể giải thích…” Diệp Cảnh Thâm đứng bật dậy.

“Không cần giải thích.” Tôi cất điện thoại. “Tôi hiểu cả rồi.”

Thẩm Nhã Kỳ mặt mày trắng bệch: “Vãn Tinh, nghe tôi nói…”

“Tôi cũng không muốn nghe cô nói.” Tôi cắt lời. “Tôi chỉ muốn biết, hai người bắt đầu từ bao giờ?”

Căn phòng im phăng phắc đến mức nghe rõ cả tiếng thở.

“Ba tháng.” Cuối cùng Diệp Cảnh Thâm mở miệng.

“Từ ngày tôi giới thiệu màu son cho cô ta à?”

“Phải.”

Tôi bật cười: “Thì ra là vậy.”



Bình luận