Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chỉ Muốn Ôm Em

Chương 5



(25)

Tôi thề, nếu biết Lê Ứng dính người như vậy, tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ hơn về chuyện kết hôn.

Anh nhất định sẽ xuất hiện đúng 1 giờ chiều ở công ty tôi, không lệch một phút.

Bởi vì anh nói, 13 giờ tượng trưng cho “một đời một kiếp”.

Câu nói tình cảm này sến súa đến mức rụng rời. Nhưng Lê Ứng lại không hề chán.

Cuối cùng, anh dứt khoát mang theo trợ lý và máy tính, đến thẳng văn phòng của tôi để xử lý công việc của công ty anh.

Tôi lại không kiềm được, âm thầm so sánh xem ai xử lý công việc nhanh hơn. Lê Ứng phát hiện ra, liền lén gõ chậm lại.

Anh còn tự bỏ tiền túi, mời vài trăm nhân viên trong công ty tôi uống trà sữa. Chưa đầy một tuần, cả công ty đều biết tôi và Lê Ứng đã kết hôn.

Trợ lý đặc biệt của tôi, Tiểu Kỳ, đã theo tôi nhiều năm. Chúng tôi không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn bè thân thiết.

Những chuyện tôi phàn nàn về Lê Ứng, cô ấy đều biết rõ.

Vì thế, cô ấy cũng mang theo một chút ác cảm với trợ lý của Lê Ứng, xem người ta như kẻ thù không đội trời chung.

Cô ấy không thể hiểu được tại sao tôi lại kết hôn với Lê Ứng. Khi tôi nói rằng mình có chút thích anh ta, cô ấy lại càng không hiểu.

Cô ấy thậm chí còn chuẩn bị “đấu tay đôi” với trợ lý của Lê Ứng, nhưng khi tôi và anh làm lành, cô ấy càng không thể hiểu nổi.

Đến lần thứ mười lăm, khi bị Lê Ứng kéo vào để nghe những câu chuyện thanh mai trúc mã của chúng tôi, cuối cùng Tiểu Kỳ không nhịn được nữa, hỏi tôi:

“Tô Minh Dao, tôi cũng là một phần trong trò chơi của hai người đúng không?”

(26)

Công việc của cả hai công ty đều rất nhiều. Nhưng Lê Ứng lúc nào cũng có thể dành thời gian.

Để cùng tôi ngắm bình minh.

Để tổ chức một màn pháo hoa hoành tráng.

Để đưa tôi đi xem buổi hòa nhạc mà tôi mong muốn nhất.

Anh nói, với anh, những điều đó không khó. Chỉ là những kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu nay được thực hiện mà thôi.

“Chuẩn bị lâu đến mức nào?”

Anh chỉ lên ngôi sao băng trên trời:

“Lâu đến như thế.”

“Chỉ thoáng qua rồi tan biến?”

Tôi vừa dứt lời, Lê Ứng bật cười, bất lực trước sự thiếu lãng mạn của tôi.

“Là từ khoảnh khắc em bước vào cuộc đời anh.”

Từ lần đầu tiên gặp mặt, khi tôi giật lấy bình sữa của anh.

“Anh biết Lục Văn Châu…”

“Lê Ứng, chúng ta…”

Tôi vội ngắt lời anh.

Hiếm khi Lê Ứng chủ động nhắc đến cái tên đó.

Chúng tôi đã ngầm hiểu nhau không nhắc đến suốt những ngày qua. Cái tên đó như một chiếc gai cắm sâu vào trái tim, rút ra chỉ càng thêm đau đớn.

Thấy tôi căng thẳng, anh xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

“Trước đây, anh thực sự rất ghen tị với Lục Văn Châu. Anh ấy chẳng cần làm gì, em đã thích. Còn anh, làm bao nhiêu chuyện nổi loạn cũng không thể khiến em chú ý.”

Khóe miệng tôi giật giật.

Thật ra thì anh đã thu hút được sự chú ý rồi. Cả thời niên thiếu của tôi, hơn một nửa tinh thần đều dành để đấu trí đấu sức với anh.

“Về sau, anh càng ghen tị hơn. Anh ấy ra đi như thế, lại còn trong tình huống anh hùng cứu mỹ nhân, y hệt trong tiểu thuyết. Anh ấy làm người thật không công bằng, chẳng để lại cho anh một cơ hội cạnh tranh nào.”

“Em không thể buông bỏ, anh cũng không thể buông bỏ. Anh rất mong trong lòng em chỉ có anh. Nhưng rồi anh lại thấy mình thật tồi tệ, vì anh lại hy vọng em quên đi Lục Văn Châu.”

“Dao Dao, ngày mai là giỗ của Lục Văn Châu. Em có muốn đến thăm anh ấy không?”

Có lẽ cách tốt nhất để buông bỏ một mối tình là đối mặt trực tiếp với nó.

Tôi đồng ý đến thăm Lục Văn Châu.

Đã bảy năm kể từ ngày anh ấy qua đời. Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm anh.

Tôi không dám.

Tình cảm xa xôi ấy đã kết thúc đột ngột, trở thành gánh nặng mãi mãi trong lòng tôi, đè nặng đến mức không thể thở nổi.

(27)

Năm tôi sáu tuổi, ba mẹ tôi ly hôn.
Tôi khóc lóc cầu xin mẹ đừng bỏ tôi lại, nhưng bà chỉ bảo tôi hãy sống tốt với ba.

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra, hóa ra tôi có thể là gánh nặng của một người.

Năm tôi tám tuổi, mẹ tôi qua đời vì ung thư. Từ đó trở đi, thế giới này không còn ai quan tâm đến tôi nữa.

Lê Ứng và Lục Văn Châu xuất hiện trong thế giới của tôi vào chính lúc ấy. Chỉ là Lục Văn Châu tốt đẹp theo cách rất mẫu mực, tôi dựa dẫm vào anh. Sự dựa dẫm dần chuyển thành tình cảm.

Nhưng năm Lục Văn Châu qua đời, anh đã mang theo tất cả tình cảm của tôi.

Tôi bị đẩy trở lại vực thẳm.

Lục Văn Châu chết vì cứu tôi. Lục Tư Kỳ cắt đứt quan hệ với tôi. Lê Ứng cũng giận dỗi, cả tháng không gặp tôi.

Ba tôi cưới vợ mới, có thêm con trai. Ông bảo tôi hãy cố gắng ít về nhà thôi, vì “dì Tần của con đang ở cữ, tâm trạng không ổn định.”

Ở tận bên kia đại dương, tôi xé nát vé máy bay về nước.

Bên ngoài rất náo nhiệt, người ta đang tổ chức Giáng sinh. Tết âm lịch cũng sắp đến rồi.

Tôi vốn không phải kiểu người dễ nghe lời. Gặp chuyện không vừa ý, tôi luôn muốn lật tung mọi thứ. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi lại không muốn làm phiền họ nữa.

Họ là một gia đình ba người, hòa thuận vui vẻ. Cứ như tất cả mọi người đều đang tiến về phía trước, chỉ để tôi lại phía sau.

Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu mình có xứng đáng được yêu thương hay không.

Có lẽ, tôi nên sống một mình. Đừng làm phiền ai cả, cũng đừng trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.

Mộ của Lục Văn Châu rất sạch sẽ.
Rõ ràng thường xuyên có người đến quét dọn.

Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đã buông bỏ được rồi.

Tôi bị dị ứng phấn hoa, nên chỉ mang đến cho anh một bó hoa giả.

Nghĩa trang lạnh lẽo, gió buốt khiến tôi muốn khóc.

Tôi nói:

“Lục Văn Châu, em và Lê Ứng đến thăm anh đây.”

“Lục Văn Châu, em và Lê Ứng đã kết hôn rồi.”

“Tô Minh Dao?”

Nghe theo giọng nói quen thuộc, tôi quay lại nhìn.

Lục Tư Kỳ đứng cách đây không xa, tay ôm một bó hoa giả.

Nhìn dáng vẻ cau mày tiến lại gần của cô ấy, tôi biết cô ấy ghét tôi. Cô ấy chắc chắn chỉ mong tôi biến mất ngay lập tức.

Tôi vội vàng mở miệng giải thích:

“Xin lỗi, tôi sẽ rời đi ngay.”

Nhưng tay tôi bị cô ấy nắm lại.

Bó hoa giả được đặt xuống trước mộ, xếp ngay ngắn cạnh bó hoa của tôi.

“Tô Minh Dao, mỗi năm tôi đều đến đây chờ cô.”

Vì vậy, năm nào cũng là hoa giả.

“Nhưng cô chưa bao giờ xuất hiện.”

“Tô Minh Dao!”

Cô ấy nhìn tôi, cuối cùng không kìm được nước mắt:

“Xin lỗi.”

Cô ấy đã đợi rất lâu. Muốn nói một câu xin lỗi với tôi. Muốn xin lỗi vì những lời lẽ cay nghiệt trước đây.

Cô ấy biết cái chết của Lục Văn Châu không phải lỗi của tôi. Nhưng lúc đó, cô ấy quá tức giận, không kiểm soát được lời nói.

Sau đó, cô ấy rất hối hận, nhưng tôi đã rời sang Mỹ, cắt đứt mọi liên lạc. Chúng tôi đều quá yếu đuối, không dám đối mặt.

Cô ấy lau nước mắt, nhìn sang Lê Ứng bên cạnh tôi.

“Nghe nói hai người đã kết hôn? Tô Minh Dao, không định mời tôi làm phù dâu à?”

Tôi cũng cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, đùa lại:

“Làm phù dâu của tôi yêu cầu cao lắm đấy.”

“Tô Minh Dao!”

Đây là lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau sau khi tuyệt giao. Cảm giác giống như những ngày còn nhỏ.

Cô ấy nói:

“Nếu anh tôi ở dưới suối có biết, anh ấy chắc chắn sẽ nói, ‘Tô Minh Dao, đừng để anh trở thành gánh nặng của em. Cứ mạnh mẽ bước tiếp. Em rất xứng đáng.’”

“Chúc mừng em tân hôn.”

(28)

Hôn lễ diễn ra rất suôn sẻ.

Lục Tư Kỳ làm phù dâu duy nhất của tôi.

Lê Ứng trong bộ vest lịch lãm bước ra, giống như cái kết của một câu chuyện cổ tích.

Trong chuyện cổ tích, hoàng tử trồng cả một khu vườn đầy hoa hồng, chờ đợi công chúa của mình. Nhưng công chúa lại bị dị ứng phấn hoa.

Thế là anh đào hết hoa trong đêm.

Anh nói:

“Tô Minh Dao, hoa hồng không quan trọng. Em không thích thì chúng ta đổi thứ khác. Có hàng ngàn cách để thể hiện tình yêu.”

Ừm.

Vì vậy, tôi ôm một bông hướng dương rực rỡ, nằm trong lòng anh, nhấm hạt dưa và xem phim.

Thật sự rất thơm ngon.

End

(Đã hết truyện)

Cái mồm tai hại (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

1

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra năng lực này có ích là trên một chuyến xe khách.

Con nhỏ bạn thân nhà giàu của tôi, Hàn Thiên Tuyết, dạo này mới quen bạn trai, kéo tôi đi theo để giúp nó coi mắt.

Lúc xe dừng nghỉ ở vùng ngoại ô, bỗng có một nhóm người xông lên cướp.

Cả xe chết lặng vì sợ.

“Im lặng! Giao hết tiền ra thì không sao cả!”

Mọi người rất biết điều, ngoan ngoãn đưa tiền cho bọn cướp.

Chỉ có tôi là vẫn nắm chặt tiền, mãi không chịu buông.

Đó là tiền tôi làm thêm suốt kỳ nghỉ hè, cực khổ mới kiếm được!

Khi tên cầm đầu giơ dao lao về phía cổ tôi, tôi đột nhiên hét lên: “Cao Đại Trụ! Mày còn mặt mũi nhìn mẹ mày không hả?”

Hắn sững người.

“Còn mấy đứa tụi mày nữa! Lý Thiết Quân, Triệu Kiến Hổ, Chu Tam Cường! Bắt nạt con gái, ba mẹ nuôi tụi mày lớn là để đi làm ăn đàng hoàng, chứ không phải làm cái thứ này!”

Những tên còn lại cũng đứng đơ ra.

Tôi chưa từng gặp họ, vậy mà vẫn gọi đúng tên.

Tôi sợ muốn chết, nhưng vẫn cố lấy can đảm mắng cho tụi nó một trận ra trò, gọi đích danh từng đứa mà chửi thẳng mặt.

Cuối cùng bọn họ bỏ cuộc, còn trả lại hết tiền cho hành khách, lủi thủi xuống xe rút lui.

Nhưng tài xế vẫn báo cảnh sát.

Cảnh sát tới, bắt luôn cả bọn họ và cả tôi.

Vì hành khách nói tôi có thể đọc chính xác tên bọn cướp, chắc chắn là đồng bọn.

2

Trong đồn có một anh cảnh sát, trông khá đẹp trai.

Anh ta nhờ tôi phối hợp điều tra, bảo tôi nói hết những gì mình biết.

Tôi cũng ngơ ngác nói hết sạch:

“Cao Đại Trụ, sáu tuổi trộm thuốc lá của ba hút, mười lăm tuổi từng ăn trộm thép ở công trình, mười chín tuổi gây ra ba vụ cướp.”

“Lý Thiết Quân, mười sáu tuổi bám tàu hỏa ra ngoài đi làm, lần đầu theo Cao Đại Trụ gây án.”

“Triệu Kiến Hổ và Chu Tam Cường thì không có gì lớn, dốt nát, tháng trước mới nhận lời cùng bọn họ làm một vụ.”

Nói xong, anh ta nhìn tôi rồi hỏi: “Vậy cô có quan hệ gì với bọn họ?”

“Tôi đâu có quen, lần đầu gặp đấy.”

Cảnh sát rõ ràng không tin.

Họ đã thẩm vấn mấy tên kia, lời tôi nói hoàn toàn trùng khớp.

Tôi cố hết sức giải thích là mình không quen ai trong số họ, chỉ là tình cờ có khả năng này.

“Vậy cô thử nói xem tôi tên gì?”

“Tần Hữu Tuấn.”

“Thế còn anh ta?” Anh chỉ một cảnh sát khác.

“Lý Bình Thiên.”

Tôi đọc luôn tên mấy cảnh sát khác.

“Hay đấy, điều tra cả bọn tôi rồi hả? Nhìn cô trẻ vậy mà là cá lớn rồi, để bọn tôi báo lên trên.”

Nghe họ bảo không cho tôi đi, tôi sốt ruột quá.

Miệng tôi tự động bật ra: “Tần Hữu Tuấn, tám tuổi vào net bị ba lôi về đánh, mười lăm tuổi yêu sớm bị gọi phụ huynh, mười tám tuổi lần đầu làm phẫu thuật nam khoa…”

“Được rồi được rồi! Dừng lại, dừng lại đi.”

Cảnh sát Tần đỏ mặt tía tai, vội vàng tránh sang chỗ khác.

Những thông tin đó đâu phải có thể tra trong hệ thống cảnh sát.

Sau khi xác nhận tôi không có vấn đề gì, họ quyết định lái xe đưa tôi đến chỗ hẹn.

“Lần này coi như cô nghĩa hiệp, tôi sẽ xin cấp trên tuyên dương cho cô.” Khi xuống xe, Tần Hữu Tuấn nói, “Nhưng nhất định đừng nói với ai mấy chuyện quá khứ đen tối của tôi đấy nhé.”

3

“Hoa Hoa, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Giới thiệu một chút, đây là bạn trai mới của tớ, Đào Dân. Đây là bạn thân của tớ, Hoa Nhụy Nhụy.”

Hàn Thiên Tuyết khoác tay Đào Dân, mặt mày hạnh phúc giới thiệu với tôi.

“Xin lỗi, lúc nãy gặp chút chuyện trên đường nên đến trễ.”

Tuy tôi vừa nhìn đã biết tên Đào Dân này chẳng phải người tốt lành gì.

Nhưng lần đầu gặp, không tiện vạch trần.

Huống chi hai người họ còn tỏ ra tình cảm như thế.

Họ dẫn tôi đến một nhà hàng trong khách sạn, ung dung gọi món.

“Cậu biết không? Hôm qua Đào Dân cầu hôn tớ đấy! Tớ đồng ý rồi.”

Hàn Thiên Tuyết vui vẻ khoe chiếc nhẫn cầu hôn trên tay với tôi.

Đào Dân nắm tay cô ấy, cả hai còn nhìn nhau tình tứ trước mặt tôi.

Con ngốc Thiên Tuyết này, dễ dàng bị lừa thế sao?

“Nghe nói cậu là bạn thân của Thiên Tuyết, cứ yên tâm giao cô ấy cho tôi.”

“Ngày cưới của bọn tôi, cậu làm phù dâu chặn cửa nhớ nương tay chút nha.”

“Cậu cũng xinh đấy, tôi có mấy thằng bạn thân khá ổn, có cần tôi giới thiệu không?”

Đào Dân thao thao bất tuyệt, còn tôi thì giận đến mức ngón chân bấu chặt lấy đế giày.

“Đừng nói nữa!” Tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi, gào lên, “Thiên Tuyết, cậu không thể cưới người này.”

“Sao lại không?” Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn tôi, lại nhìn Đào Dân.

“Hắn không phải người tốt.”

Sắc mặt Đào Dân lập tức thay đổi.

Hắn đập mạnh bàn, chỉ vào tôi quát: “Người ta nói phải đề phòng bạn thân, quả không sai. Cô thấy Thiên Tuyết hạnh phúc là khó chịu đúng không? Ghen vì cô ấy có bạn trai tốt à?”

Bạn trai tốt?

Tôi mặt không cảm xúc nói: “Đào Dân, mười tám tuổi ép bạn gái phá thai, mười chín tuổi bắt đầu gọi gái dịch vụ, bây giờ còn cùng lúc quen bốn cô gái.”

Tai hắn đỏ bừng, trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lớn tiếng mắng tôi nói bừa.

Hắn kéo tay Hàn Thiên Tuyết định bỏ đi.

Nhưng Thiên Tuyết dừng lại, cúi đầu nói: “Anh đi đi, em không cưới nữa. Coi như chưa từng quen biết.”

“Thiên Tuyết, em đừng tin con tiện nhân này! Nó ghen tỵ với em đấy!”

“Những gì Hoa Hoa nói, không thể sai.”

4

Đây chính là lý do quan trọng khiến Hàn Thiên Tuyết gọi tôi đến để kiểm tra.

Tiếc là tôi đến muộn một bước, hôm qua cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của hắn.

Giờ phút này, tôi đang ngồi cùng cô ấy trên mỏm đá ven biển, vừa đón gió vừa trò chuyện.

Cô ấy cầm cốc trà sữa, vẻ mặt thất vọng, thở dài: “Yêu đương thật khó quá. Giá mà cậu ở bên cạnh tớ thì tốt, như vậy tớ đã nhận ra tên khốn đó ngay từ đầu rồi, khỏi bị lừa.”

Tôi cũng rất muốn sống cùng thành phố với Thiên Tuyết.

Dù chúng tôi là bạn thuở nhỏ, nhưng sau cấp hai, gia đình cô ấy phất lên, chuyển cả nhà lên thành phố lớn.

Còn tôi thì vẫn ở lại thị trấn nhỏ.

Thời gian gặp nhau chẳng được bao nhiêu.

Cô ấy biết tôi có thể gọi đúng tên một người và kể ra quá khứ đen tối của họ.

“Cái năng lực này ngoài mắng người ra còn dùng được vào việc gì không?”

“Chịu thôi.” Tôi nhún vai. “Tớ chưa nghĩ sâu bao giờ. Nhưng lần này trên đường tới đây, chính nó cứu mạng tớ đấy, dù vẫn là mắng người. Ha ha.”

Tôi còn đang cười thì điện thoại reo.

“Alo, xin chào, cô Hoa phải không? Tôi là Tần Hữu Tuấn.”

“Chính là anh cảnh sát Tần Hữu Tuấn, mười tám tuổi từng làm ca phẫu thuật quan trọng kia sao?”

Trước đó anh ta muốn gây khó dễ cho tôi trong đồn, tôi thì cố tình lôi ra chuyện xấu anh ta không muốn nhắc.

“Khụ khụ, là thế này… Bên tôi có chuyện muốn nhờ cô, nếu tiện tôi sẽ tới đón.”

Ban đầu tôi định từ chối.

Tôi muốn ở lại an ủi Hàn Thiên Tuyết.

Dù cắt đứt với bạn trai tồi là chuyện tốt, nhưng bảo không đau lòng là nói dối.

Thiên Tuyết lại suy nghĩ cho tôi hơn.

“Cảnh sát mà tìm cậu nhờ giúp, thì cứ đi đi. Biết đâu còn giúp ích được chuyện lớn nữa.” Cô ấy an ủi tôi, “Tớ không sao đâu, lần sau có bạn trai sẽ lập tức gọi cậu kiểm tra đầu tiên.”

Không bao lâu sau, tôi lại được xe cảnh sát đưa về đồn.

5

Trong phòng thẩm vấn ở đồn, có một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi phè phỡn.

“Cảnh sát, tôi nói rồi mà, các anh bắt nhầm người rồi. Tôi là người tốt, thả tôi ra nhanh đi.”

Hắn đang lải nhải thì Tần Hữu Tuấn dẫn tôi vào.

“Tổ trưởng Tần, cuối cùng anh về rồi. Tôi thẩm vấn suốt mà hắn vẫn trơ như đá.”

“Cô Hoa, nhờ cô giúp xem thử…”

Tôi liếc qua tên kia, nói: “Tề Tiêu, mười tám tuổi lần đầu… giống hệt anh đấy!”

“Tập trung vào mấy cái chính thôi.” Tần Hữu Tuấn đỏ bừng cả mặt, không biết chui đi đâu cho đỡ xấu hổ.

Tôi nhìn tên kia, tiếp tục: “Tề Tiêu, mười tám tuổi lần đầu trộm cắp, mười chín tuổi đột nhập trộm nhà, hai mươi tuổi giật túi người đi đường ở ngõ Tiểu Ô, hai mốt tuổi bắt đầu buôn người, hai hai tuổi…”

Trời đất, gã này từ khi trưởng thành chưa từng ngừng phạm pháp.

Tôi kể đến năm hắn hai chín tuổi thì mặt hắn đổ mồ hôi như tắm, từng giọt lăn dài theo má.

“Cô ta… cô ta là ai? Cô ta nói bậy đấy!”

“Nói bậy sao căng thẳng thế?”

Quả nhiên, dựa vào thông tin tôi cung cấp, một cảnh sát khác nhanh chóng tra được hồ sơ của hắn, đúng là từng có tiền án.

“Anh tự khai hay để bọn tôi tra tiếp? Nghĩ cho kỹ đi. Tự nói ra còn nhẹ, để bọn tôi tìm được thì khác đấy.”

“Tôi khai! Tôi khai hết!”

Gã đó khai sạch những việc xấu đã làm từ nhỏ đến lớn, không lệch câu nào so với tôi nói.

Tần Hữu Tuấn cùng mấy cảnh sát khác nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác:

“Cô học đâu ra bản lĩnh này vậy?”

“Không biết nữa, trời cho thôi.”

“Tiện thể giúp tôi vài việc nữa, tôi mời cô ăn cơm.”

Anh ta lại đưa tôi tới một phòng thẩm vấn khác.



Bình luận