Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chấp Niệm Duy Nhất

Chương 5



“Chậc, cái sẹo này xấu thật đấy, hay là... khoét bỏ nhé.”

 

Cố Niệm An móc ra một con dao găm, đầu mũi dao chĩa thẳng vào vết sẹo trên mặt tôi, khẽ ấn một cái—máu lập tức rỉ ra.

 

Tôi không chút biểu cảm.

 

Cố Niệm An cau mày: “Không đau à?”

 

Hệ thống đã bật chế độ tê liệt cảm giác, huống chi tôi—một người xuyên nhanh đến từ tổ K.O, loại đau này chẳng khác nào gãi ngứa.

 

Lúc này, hệ thống đang theo dõi trạng thái Cố Niệm Bắc bỗng hét lên:

 

“Điểm công lược 99 rồi!”

 

Kế hoạch đã phát huy tác dụng.

 

Tôi lập tức vận sức bẻ gãy xiềng xích trên tay, trước khi Cố Niệm An kịp phản ứng liền xoay người đè ngược hắn xuống đất.

 

“Cái đầu này của mày xấu thật, cắt bỏ nhé.”

 

Con dao găm trong tay hắn bị tôi dễ dàng tước lấy.

 

Hệ thống choáng váng: “Ký chủ, cô vừa làm cái quái gì thế?!”

 

Tôi cắm thẳng con dao vào ngực Cố Niệm An, cong môi cười:

 

“Chút bất ngờ nho nhỏ thôi mà.”

 

17

 

Lần đầu gặp Cố Niệm Bắc, tôi từng giao tiếp với hắn bằng một cuốn sổ tay.

 

Sau đó, cuốn sổ đó lại quay về tay tôi, và tôi dùng nó làm nhật ký.

 

Có lần Cố Niệm Bắc ngủ thiếp đi, tôi ngồi cạnh giường viết nhật ký, cố tình để hắn vừa tỉnh dậy là thấy ngay.



 

Trên trang giấy là một hình trái tim thật to, nổi bật và lố bịch.

 

Tôi vội vàng che sổ lại, trừng mắt nhìn hắn: “Bí mật con gái, không được nhìn trộm!”

 

Cố Niệm Bắc đỏ mặt: “Tôi không cố ý.”

 

“Nhưng nếu một ngày tôi không còn ở đây nữa, anh có thể lén xem.”

 

Tôi để lại câu đó. Có lẽ chính hai chữ “không còn” khiến hắn mím môi không vui.

 

Mỗi ngày, tôi đều kẹp cuốn sổ bên dưới gối đầu giường hắn khi ở cạnh hắn. Đợi hắn ngủ rồi mới lấy ra viết, viết xong lại mang đi.

 

Hôm rời đi, tôi không có cơ hội mang theo sổ.

 

Đúng như tôi đoán, Cố Niệm Bắc đã giữ lấy nó.

 

Và trong những trang nhật ký ấy, tôi đã bịa ra một câu chuyện khác.

 

Tôi là đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện được nhà họ Cố tài trợ.

 

Bọn trẻ trong viện mỗi dịp lễ tết đều nhận được đồ dùng học tập, quà tặng từ một người tên là “Cố Niệm Bắc”.

 

Tôi luôn tưởng tượng Cố Niệm Bắc là người như thế nào.

 

Một cái Tết năm ấy, cha mẹ Cố dẫn Cố Niệm Bắc đến viện phát quà.

 

Tôi là đứa bé bình thường đến mức vô hình, chỉ dám trốn trong bóng tối, lại bị chàng trai mười ba tuổi ấy thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên—chói sáng, trong trẻo, rực rỡ.

 

Từ đó, tôi từng lén đến trường cậu, lặng lẽ nhìn cậu đứng trên bục vinh quang, giữa muôn hoa vạn người tung hô…

 

Cậu là anh hùng của tôi.

 

Tôi luôn âm thầm mơ mộng nhưng chẳng dám xuất hiện trước mặt cậu, cho đến khi nghe tin anh hùng của mình ngã khỏi đỉnh cao.

 



Và thế là tôi đến.

 

18

 

Không phải trực tiếp sửa đổi hay giả mạo ký ức của mục tiêu nhiệm vụ, tôi chỉ giả làm một nhân vật mờ nhạt từng lướt qua ký ức hắn. Mấy tấm thẻ điểm là đủ để hệ thống tự động vá lại toàn bộ chi tiết còn thiếu trong thiết lập.

 

Ban đầu tôi định dùng câu chuyện này như một chiêu cộng điểm—giờ tuy có chút “lật xe”, nhưng hiệu quả thì lại vượt xa mong đợi.

 

Chắc chắn Cố Niệm Bắc sẽ nhớ lại sau trận hỏa hoạn hôm đó, tôi từng nói với hắn:

 

“Tôi không phải vì muốn ở lại.”

 

“Tôi chỉ vì anh mà đến.”

 

Hệ thống lắp bắp run giọng:

“Ký chủ… cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao tỷ lệ thành công của cô luôn là 100%.”

 

“Cô đúng là quái vật chuyên chơi đùa lòng người…”

 

“Thì nhiệm vụ công lược vốn dĩ là trò chơi lòng người mà.”

 

Tôi cười khẽ, giọng đầy châm biếm:

 

“Đứng ở góc nhìn của Thượng đế, dùng mọi mánh khóe để tấn công trái tim người khác, vốn dĩ đã chẳng thuần khiết.”

 

“Bản thân đã là kẻ đột nhập vào cuộc đời người ta với mục đích không rõ ràng, còn yêu cầu họ phải thật lòng đáp lại.”

 

“Có người thất bại rồi còn đổ lỗi cho đối tượng—đội công lược của các anh đúng là tiêu chuẩn kép.”

 

Hệ thống câm nín, không biết phản bác ra sao, chỉ lẩm bẩm:

 

“Nhưng mà ký chủ, cô vẫn rất nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ…”

 

“Tôi đang đi nghỉ mà bị các người ép buộc kéo vào! Tôi hoàn thành nhiệm vụ chỉ vì không muốn thế giới này sụp đổ bởi cái thiết lập ngu ngốc của các người.”

 



“Với tôi, thế giới lớn hơn cá nhân.”

 

Chỉ mới nói vài câu, dưới chân tôi, Cố Niệm An đang hấp hối bỗng bật ra tiếng rên đầy đau đớn.

 

“Hơ... hơ... hơ…”

 

Hắn vẫn cười, hắn nói:

 

“Quả nhiên… cô… lừa hắn…”

 

Hắn hưng phấn vì tôi đã lừa Cố Niệm Bắc.

 

Trong đầu tôi bỗng thoáng hiện lên khuôn mặt Cố Niệm Bắc.

 

Tôi hơi ngẩn ra.

 

“Nhiệm vụ kết thúc rồi, dùng điểm tích lũy của tôi đổi cho Cố Niệm Bắc một thân thể khỏe mạnh.”

 

Nói xong, tôi siết chặt con dao.

 

Tôi sẽ dùng cái chết của mình để đổi lấy một điểm công lược cuối cùng.

 

Đúng lúc đó, hệ thống bỗng gào thét:

 

“Ký chủ! Cố Niệm Bắc đến rồi!”

 

“Chỉ số hắc hóa của hắn đã lên 99! Chỉ số quá cao khiến hệ thống bị che khuất, tôi mới phát hiện…”

 

“Ký chủ! Còn mười giây nữa thôi!”

 

18

 

Tôi biết Cố Niệm Bắc sẽ đến, nhưng không ngờ hắn đến nhanh như vậy.

 

Theo kế hoạch ban đầu, lúc hắn đến đáng lẽ phải nhìn thấy xác tôi.



 

Cái chết của tôi sẽ là giọt nước làm tràn ly, khiến tất cả cảm xúc dồn nén của hắn bùng nổ, cộng thêm 1 điểm công lược nhẹ như bỡn.

 

Chỉ còn mười giây.

 

Mười giây đủ để tôi dàn dựng một màn tử vong hoàn hảo rồi lập tức rời khỏi thế giới.

 

Tôi vừa đổi chỗ với Cố Niệm An, nhét con dao khác vào tay hắn, điều khiển hắn đâm dao vào tim tôi.

 

Thì bất chợt, tôi nghe thấy một tiếng gọi như xé gan xé phổi: “Tô Di…”

 

Hắn biết tôi không nghe được, nhưng tiếng gọi đó—vừa như phát tiết, vừa như tuyệt vọng.

 

Tôi khựng lại, lập tức quay đầu.

 

Chân của Cố Niệm Bắc không đi được, Cố Niệm An cố tình chọn biệt thự nằm trên đỉnh cao, trước cửa có 99 bậc thang đá, cửa chính hướng thẳng về phía đó.

 

Tôi tưởng hắn được người cõng lên nên mới nhanh vậy.

 

Nhưng thứ tôi nhìn thấy khi quay đầu lại… có lẽ cả đời này không quên nổi.

 

Cố Niệm Bắc dùng hai bàn tay đầy máu thịt tả tơi, bám vào từng bậc thang bò lên. Mặt hắn đầy vết cứa, máu me đầm đìa, còn thảm hơn gấp ngàn lần cái ngày xảy ra hỏa hoạn.

 

Khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, đôi mắt đỏ hoe của hắn rơi xuống một giọt lệ.

 

“Hệ thống: Điểm công lược 100!”

 

Hắn đã bò qua 99 bậc thang, để dâng tặng tôi một tấm chân tình trọn vẹn.

 

Hệ thống hỏi:

“Hoàn thành công lược. Có rời khỏi thế giới không?”

 

19

 

Tổ K.O của tôi thường xuyên đối đầu với những thứ không thể gọi tên, không thể chạm đến, không thể nói ra—những nỗi kinh hoàng vượt xa trí tưởng tượng.



 

Không nói đến tỷ lệ thành công, chỉ riêng xác suất sống sót thôi đã chưa tới 40%.

 

Tên tổ còn bị cấm nhắc đến.

 

Mỗi nhiệm vụ đều mang theo sinh tử của hàng vạn thế giới.

 

Không giống đội công lược cứ xuyên vào mấy thế giới ngôn tình màu hồng, còn được cho mấy lượt thử lại, tụi tôi chỉ có một cơ hội.

 

Phải có giác ngộ hy sinh cái tôi vì đại cục.

 

Phải có một trái tim cứng rắn như thép, không một kẽ nứt.

 

Nhưng lòng người thật sự có thể không một kẽ nứt sao?

 

Ít nhất thì, vào khoảnh khắc nhìn thấy Cố Niệm Bắc, cơ thể tôi đã lộ ra một lỗ hổng.

 

Cố Niệm An bị tôi khống chế, nhân lúc tôi đờ người ra lại bùng phát sức lực trong khoảnh khắc hấp hối, đâm mạnh dao vào ngực tôi.

 

Hắn cười lớn, vừa cười vừa quay đầu nhìn Cố Niệm Bắc.

 

Khuôn mặt đầy vẻ đắc thắng cuối cùng nghiêng đi, ngã xuống đất không còn hơi thở.

 

“Tô Di!”

 

Tôi vừa cúi đầu nhìn vào ngực mình, liền nghe thấy tiếng Cố Niệm Bắc gào lên tuyệt vọng. Tôi giật mình, lập tức ngẩng lên.

 

Cố Niệm Bắc đã bò đến gần, ôm chặt lấy tôi, nước mắt rơi lã chã lên mặt tôi.

 

“Tô Di, xin em, đừng đi…”

 

Hắn khàn giọng van nài, vừa nói vừa dùng tay điên cuồng ra dấu, bộ dạng hèn mọn đến đáng thương.

 

“Em lừa anh cũng không sao, xin em đừng rời xa anh…”

 



Cảnh tượng này lạ lắm—ở nhiệm vụ trước cũng từng có người quỳ gối van xin tôi như vậy.

 

Tôi nhìn kỹ Cố Niệm Bắc.

 

Chợt nhận ra—hàng lông mày, đôi mắt hắn… sao lại có nét giống với đối tượng nhiệm vụ trước của tôi?

 

“Hệ thống: Phản diện đạt hắc hóa 100!”

 

“Phản diện hắc hóa hoàn toàn, thế giới này sắp đóng lại. Xin lập tức chọn rời đi!”

 

Tôi còn chưa trả lời, hệ thống đã lắp bắp đề nghị:

 

“Thế giới này có tỉ lệ thời gian 100 năm : 1 năm so với bên ngoài… Dù sao cô cũng đang đi nghỉ, hay là… cứ ở lại đây nghỉ ngơi cũng được?”

 

Một người xuyên nhanh thuộc tổ K.O lại lần lượt nhận được nhiệm vụ của tổ Cứu rỗi và tổ Công lược?

 

Tôi giật mình, hỏi hệ thống: “Tại sao hắn lại hắc hóa?”

 

“Hắn… chấp niệm với cô quá sâu, biến thành một vị hắc Bồ Tát chỉ chấp niệm với mỗi mình cô.”

 

Chấp niệm từ đâu mà có…

 

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đỏ thẫm của Cố Niệm Bắc, như thể trong mắt hắn, tôi thấy được hình bóng của một người khác.

 

“Thế giới sắp đóng lại, sẽ duy trì đến khi phản diện chết. Đếm ngược: 3 giây.”

 

“Ký chủ, xin lập tức đưa ra lựa chọn.”

 

Cố Niệm Bắc vẫn đang thì thầm van xin:

 

“Tô Di…”

 

Tôi run nhẹ đầu ngón tay, rồi khẽ mở miệng:

 

“Tôi chọn…”



 

—Hết—

(Đã hết truyện)

Năm Phút Định Mệnh Trước Hôn Lễ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

1

Trước cổng trường, tôi thấy có người giơ tấm bảng đề chữ “Chào đón phu nhân Cố”. Vừa bước tới gần, tôi bất ngờ nhận ra người cầm bảng không ai khác chính là Lâm Thần người đàn ông tôi đã không gặp suốt bốn năm qua.

Anh ta đứng đó cùng Lý Thanh Thanh và vài người bạn thân, ai nấy ăn mặc chỉnh tề, nét mặt háo hức mong đợi.

“Anh Cố, đây chẳng phải là cô bạn gái cũ cách đây bốn năm bỏ chạy để chọc tức anh à? Tên cô ta… đúng rồi, Tống Vãn Chi phải không?”

Ánh mắt Lâm Thần sáng lên khi thấy tôi, nhưng ngay sau đó lại cố tỏ ra thản nhiên:

“Thấy chưa? Tôi đã nói cô ấy nhất định sẽ đến mà.”

Mấy người bạn của anh ta cười nhạo nhìn tôi:

“Tống Vãn Chi vẫn không dứt được anh nhỉ? Cô ta còn ăn diện để gặp anh nữa kìa. Nhưng mà… ha ha, mặc một bộ Chanel giả mà cũng dám ra ngoài.”

“Cả người đồ Chanel không có trên thị trường, tưởng không ai nhận ra à? Không thuê nổi vài món đồ thật sao? Hay là bây giờ ngay cả chút tiền đó cũng hết rồi?”

“Sau bốn năm khổ sở, cuối cùng cũng nhận ra quay về làm ký sinh trùng bên cạnh anh Thần vẫn thoải mái hơn.”

Nếu là trước đây, tôi sẽ cố gắng giải thích, sẽ nói với họ rằng đây là mẫu thiết kế riêng do chính chủ tịch Chanel tặng.

Bởi vì trước đây, tôi không muốn làm Lâm Thần mất mặt trước bạn bè.

Nhưng bây giờ, không cần nữa.

Họ sẽ chẳng tin, và tôi cũng chẳng quan tâm.

Có lẽ bọn họ vẫn chưa biết người mà họ đến đón hôm nay chính là tôi. Trong mắt họ, họ chỉ biết phải đón “Phu nhân tỷ phú Cố”.

Thấy tôi im lặng, một người từng có quan hệ khá tốt với tôi vội vàng đứng ra hòa giải:

“Vãn Chi, mấy năm nay Lâm Thần thực ra vẫn luôn đợi em… Căn phòng em từng ở anh ấy vẫn giữ nguyên đó.”

Nụ cười trên mặt Lâm Thần thoáng cứng lại, anh ta liếc đồng hồ, làm bộ không để tâm:

“Dĩ nhiên là giữ rồi, chỉ là… một phòng cho người giúp việc thôi.”

Thấy tôi vẫn im lặng, anh ta lại nói thêm:

“Bảo mẫu của Thanh Thanh vừa về quê, dạo này sức khỏe cô ấy không tốt. Vãn Chi, tạm thời em thay tôi chăm sóc cô ấy đi.”

Lâm Thần vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo, ra lệnh như thể tôi là người phải vâng lời anh ta.

Nhưng tôi không còn là cô gái từng nhẫn nhịn tất cả vì anh ta nữa.

Sự kiêu căng của anh ta giờ đây chỉ khiến tôi thấy… nực cười.

Tôi khẽ lắc đầu, định mở miệng nói rõ thân phận thì Lý Thanh Thanh đã lên tiếng trước:

“Chị Vãn Chi, chị phải hiểu cho anh Thần. Dù sao thì chị bỏ đi tận bốn năm, ai biết chị đã làm gì bên ngoài?”

“Về nhà rồi thì cứ vào tủ đồ của em mà chọn vài bộ quần áo, lấy thêm chút mỹ phẩm trang điểm lại đi. Yên tâm, đồ của em đều là hàng thật cả.”

“Dù sao nhà em đến cả bảo mẫu cũng không mặc đồ giả, đừng để mất mặt quá.”

Bốn năm rồi, Lý Thanh Thanh vẫn thích diễn vai thanh thuần, mở miệng ra là khiến tôi phát ngán.

Lâm Thần lại hiểu lầm rằng tôi đang ghen, khóe môi anh ta nhếch lên một tia cười lạnh:

“Cô ta đã sa sút đến mức này rồi, còn bày đặt giữ thể diện gì chứ?”

“Tìm người nói chuyện với cô ta, để cô ta hiểu rõ vị trí hiện tại của mình. Dù sao thì bây giờ nhà họ Lâm chúng tôi cũng không còn như xưa.”

“Cô có việc gì thì cứ sai bảo cô ta, không cần khách sáo.”

Lời vừa dứt, đám người xung quanh lập tức cười ầm lên đầy ác ý:

“Tống Vãn Chi, mấy năm cô biến mất đều là Thanh Thanh chăm sóc anh Thần. Bây giờ đến lượt cô chăm sóc Thanh Thanh rồi đấy, đó là cô nợ cô ấy.”

“Bốn năm trước, tập đoàn Lâm thị phất lên như diều gặp gió. Thanh Thanh giờ là trợ lý thân cận của anh Thần, được làm bảo mẫu cho cô ấy là phúc phận của cô đó.”

Lý Thanh Thanh khẽ chạm vào đôi hoa tai, nụ cười khó giấu niềm đắc ý:

“Chị Vãn Chi, đừng nghe bọn họ nói bậy. Em sẽ không coi chị là bảo mẫu đâu.”

“Nếu trong nhà có ai dám bắt nạt chị, chị cứ nói với em, em sẽ thay chị dạy dỗ bọn họ, không để chị chịu ấm ức đâu.”

Lâm Thần cười khẩy, liếc mắt nhìn tôi:

“Cô ta còn ấm ức gì chứ? Năm đó chỉ vì chút chuyện cỏn con đã bỏ đi, giờ sống không nổi mới quay về, để cô ta chịu chút khổ cũng là đáng.”

Nghe vậy, lần đầu tiên tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh ta.

Đến bây giờ, trong mắt anh ta, việc đẩy tôi xuống khỏi lễ đường, nắm tay Lý Thanh Thanh hoàn tất hôn lễ… chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?

Thì ra người Lâm Thần trong ký ức của tôi đã chết từ lâu rồi.

Anh ta không còn là chàng trai từng nắm tay tôi đi khắp khuôn viên trường.

Không còn là chàng thanh niên mệt mỏi sau những ngày làm việc, nhưng mỗi tối vẫn nghĩ cách tặng tôi những bất ngờ.

Cũng chẳng còn là người đàn ông thành đạt, nhưng luôn giữ cho tôi cảm giác được trân trọng trong mỗi dịp kỷ niệm.

Mọi thứ đã thành dĩ vãng, quá khứ mãi là quá khứ.

Dù sao… bây giờ tôi cũng đã là mẹ của hai đứa con.

 

2

Tôi gạt hết ký ức sang một bên, không muốn phí lời với bọn họ nữa.

Tôi bình thản nhìn Lâm Thần:

“Đi thôi.”

Lâm Thần nhíu mày, ngữ khí không kiên nhẫn:

“Đi? Đi đâu? Chúng tôi đang đón người, cô ra phía sau đợi đi.”

Lý Thanh Thanh liếc mắt nhìn tôi, đột nhiên bật cười châm chọc:

“Tống Vãn Chi, chẳng lẽ chị tưởng chúng tôi đến đón chị à? Với chị mà cũng xứng sao?!”

Cô ta chỉ vào tấm bảng:

“Nhìn cho kỹ, chúng tôi chờ đón là Phu nhân Cố.

Cô ấy là đại tiểu thư của Tống thị, là vợ của thiên tài đầu tư Cố Vân Phi.”

Đúng vậy, người mà bọn họ đợi chính là tôi.

“Cố tổng năm đó nổi tiếng là tổng tài băng lãnh, không ngờ bốn năm trước lại bị Phu nhân Cố thu phục, hóa thân thành người si mê vợ.”

“Giới kinh doanh đều biết, Cố tổng khuấy đảo thương trường, nhưng trái tim lại bị Phu nhân Cố nắm chặt.”

“Thật mong sớm được gặp vị phu nhân truyền kỳ này để tận mắt chứng kiến dung nhan cô ấy.”

Tôi ghét nghe Lý Thanh Thanh nói chuyện, nhưng khi cô ta ca tụng Cố Vân Phi, trong lòng tôi lại thấy ngọt ngào.

Bốn năm kết hôn, Cố Vân Phi chưa bao giờ che giấu tình yêu dành cho tôi, dù bị gọi là “nghiện vợ” anh ấy vẫn lấy đó làm vinh dự.

Lý Thanh Thanh không bỏ qua cơ hội khoe khoang, giọng càng lúc càng to:

“Nghe nói Cố tổng xót vợ sinh con vất vả, mặc kệ sự phản đối của gia tộc, để cả hai đứa bé mang họ Tống. Trên cổ tay còn xăm chữ ‘Tống’.”

“Vì thế, Phu nhân Cố cũng đau lòng, xăm một chữ ‘Cố’ trên cổ tay.”

Cô ta đột nhiên sững người, chỉ vào cổ tay tôi, giọng run run:

“Chính… chính là hình xăm này!”

Hiện trường phút chốc yên lặng.

Tất cả mọi ánh mắt dồn về cổ tay tôi.

Lâm Thần bất ngờ nắm lấy tay tôi, nhìn kỹ rồi giận dữ quát:

“Chuyện này là sao? Sợi dây đỏ tôi tặng cô đâu?”

Tôi hất tay anh ta ra, nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm trên cổ tay.

Sợi dây đỏ đã ở trên tay tôi suốt chín năm… từ bốn năm trước tôi đã ném nó đi rồi.

Thấy tôi chỉ chăm chú nhìn hình xăm, trán Lâm Thần nổi gân xanh, đang định nói gì đó thì Lý Thanh Thanh bật cười lạnh:

“Chị Vãn Chi, em biết chị vẫn giận chuyện năm xưa, chị muốn chứng minh với anh Thần là chị sống rất tốt, có người yêu thương.”

“Nhưng chị đừng tưởng chỉ cần xăm chữ ‘Cố’ lên tay là chúng tôi sẽ tin chị là Phu nhân Cố chứ?”

Dứt lời, cả đám người xung quanh đều khinh thường lắc đầu.

Trong mắt họ, Phu nhân Cố là thiên kim tiểu thư nhà họ Tống, là người phụ nữ được Cố Vân Phi nâng niu trong lòng bàn tay.

Còn tôi… chỉ là kẻ từng bị đuổi khỏi lễ đường, từng bị dùng đăng ký kết hôn để uy hiếp, một con chó trung thành nhẫn nhịn.

Làm sao có thể là cùng một người?

Lý Thanh Thanh bước đến định kéo tay tôi, nhưng tôi nghiêng người tránh né.

Một tia ghen ghét thoáng qua trong mắt cô ta, rồi nhanh chóng giả vờ dịu dàng:

“Chị Vãn Chi, để em đưa chị đến tiệm xăm xoá cái hình này đi. Nếu thấy trống trải, em tặng chị vài chiếc đồng hồ em không dùng nữa, thế là được rồi.”

Tôi khẽ vuốt ve hình xăm, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc:

“Ý tốt của em… chị xin nhận. Nhưng đây là do Cố Vân Phi đích thân—”

Tôi còn chưa nói hết, Lâm Thần đã giáng một cú tát lên cổ tay tôi.

“Đủ rồi!”

 

3.

Lâm Thần tức giận trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nói:

“Tống Vãn Chi, cô ham hư vinh thì thôi đi, tôi còn có thể cho cô cơ hội hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng ngay tại đây cô lại bịa chuyện xấu về Cố tổng, cô chán sống rồi phải không?”

Đám anh em thân tín của anh ta cũng phẫn nộ, trừng mắt về phía tôi:

“Vãn Chi, bốn năm trước, cũng chính là trước hôn lễ của hai người, Cố tổng đã rót vốn cho Tập đoàn Lâm thị mới phất lên đấy. Cố tổng hiện giờ là cổ đông lớn nhất của Lâm thị.”

“Với địa vị của Cố phu nhân trong lòng Cố tổng, chỉ cần cô ấy chịu nói mấy câu trước mặt ông ấy, Lâm thị muốn phát triển thêm cũng đâu phải chuyện không thể.”

“Cô dựng chuyện mình có quan hệ với Cố tổng chẳng phải là đang cố tình làm Cố phu nhân khó chịu, bôi nhọ cô ấy sao?”

Tôi nhìn vết thương bị móng tay cào rách trên cổ tay, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt lấy Lâm Thần.

Có lẽ thấy tôi bị chảy m/áu, sâu trong đáy mắt anh ta thoáng hiện lên một tia bối rối.

Phát hiện ánh mắt của Lâm Thần đối với tôi hơi khác thường, Lý Thanh Thanh cắn môi, đôi mắt lộ vẻ độc ác, chỉ thẳng vào mặt tôi mắng:

“Tống Vãn Chi, cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Cô biến mất suốt bốn năm không một lời, đến giờ A Thần cũng chưa từng nặng lời với cô, cô đừng có không biết điều.”

“Cho dù cô còn oán hận chuyện năm đó, cũng không thể lấy kiểu này ra để trả thù anh ấy. Muốn chết thì cũng đừng lôi bọn tôi theo!”

Bốn năm trôi qua, Lý Thanh Thanh vẫn chẳng khá hơn được chút nào, vẫn cái kiểu thêm mắm dặm muối để đổ thêm dầu vào lửa trước mặt Lâm Thần.

Nhưng Lâm Thần thì lại dễ dàng tin lời cô ta, giống hệt như hiện giờ. Anh ta giận dữ mắng:

“Đàn bà đanh đá!”

Thế nhưng lần này, chẳng hiểu sao, anh ta lại không tiếp tục chửi nữa.

Im lặng trong giây lát, Lâm Thần lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho tôi:

“Đi xóa cái hình xăm đó đi, rồi tìm một bộ quần áo ra hồn mà thay vào. Cứ quẹt thoải mái, không cần tiết kiệm cho tôi.”

“Sau này học cách ngậm miệng lại, đừng có vô lý gây sự, ghen tuông bừa bãi nữa.”

“Nếu cô không thích ở nhà thì tôi sẽ sắp xếp cho cô một vị trí trong công ty, muốn làm gì cũng được.”

Vinh hoa phú quý có thể dưỡng người.

Sự tự tin này của Lâm Thần là từ tận đáy lòng, xem ra mấy năm nay anh ta sống cũng không tệ.

Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, tôi không hề đón lấy chiếc thẻ kia mà thản nhiên bước ngang qua anh ta, mỉm cười từ chối:

“Không cần đâu, Lâm tổng.”

“Bây giờ tôi chỉ quen quẹt thẻ của chồng tôi thôi.”



Bình luận