Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cái Móc Treo Và Lời Nói Dối

Chương 8



8

Lúc này cửa phòng lại bật mở, lần này là ba mẹ tôi bước vào.

“Bà thông gia, tôi gọi bà như vậy lần cuối.”

“Chúng tôi hợp tác với nhà các người, một lòng coi như người một nhà, chỉ nghĩ đến chuyện cùng nhau phát triển.”

“Còn các người thì sao? Đưa cả dự án ra để gài bẫy chúng tôi!”

Thì ra cái gọi là dự án hợp tác mới chỉ là cái bẫy do nhà họ Cố dựng sẵn.

Chỉ chờ khi dòng vốn của Lâm thị bị mắc kẹt, chuỗi tài chính đứt đoạn, họ sẽ thu lưới.

Đến lúc đó, nhà họ Cố sẽ đóng vai “cứu tinh”, buộc Lâm thị phải lệ thuộc hoàn toàn, thậm chí biến thành công ty con.



“Cố Vân Phong, anh tính toán hay thật. Làm vậy là muốn trói tôi ở bên anh cả đời đúng không?”

“Bất kể anh làm gì, tôi cũng không rời đi được, đúng không?”

“Đến khi đó anh mới yên tâm rước cô ta về, ba người sống với nhau cho vui?”

“Rồi để cô ta sinh con cho anh, vậy là có người thừa kế rồi.”

“Đừng có mơ!”

Tôi tiến sát, nhìn thẳng vào mắt Cố Vân Phong.

“Thật ra chuyện khó có con không phải do tôi, mà là do anh đấy.”

“Là anh bị tinh trùng yếu, bác sĩ nói anh gần như không thể có con.”



“Vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh nên tôi mới nhận hết lỗi về mình.”

“Lần trước khi biết tôi có thai, ngay cả bác sĩ cũng bảo đó là kỳ tích.”

“Tiếc là, chính tay anh đã phá hỏng kỳ tích đó.”

“Còn nữa, anh có biết tôi lấy được cái móc treo này bằng cách nào không?”

Nhìn vẻ mặt như sét đánh ngang tai của Cố Vân Phong, tôi vẫn chưa hả giận, bóp mạnh chân con thỏ trong tay, khiến anh ta đau đớn đến vặn vẹo.

“Tôi nhặt trong thùng rác đấy.”

“Cô gái kia chắc biết chuyện lộ rồi, coi cái thứ này như đồ xui xẻo, nửa đêm vội vã vứt vào thùng rác, sợ bị dư luận liên lụy.”

Ban đầu tôi định nhờ bạn thân đi nói chuyện, xem có cách nào lấy lại con búp bê này.



Không ngờ đúng lúc bắt gặp cô ta vứt, thế là tôi chẳng cần tốn công nữa.

“Còn về công ty Lâm thị, các người khỏi phải lo.”

Thật ra hôm ở bệnh viện, sau khi Cố Vân Phong rời đi, tôi đã nói rõ mọi chuyện với bố mẹ vì đã có được móc treo.

Dù họ cũng thấy chuyện này kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn tin.

Ngay sau đó đã kịp thời ngăn chặn dự án hợp tác mà tôi dù đang làm ầm chuyện ly hôn vẫn còn bị ép phải tham gia, thậm chí còn tìm cách gài lại bọn họ một vố.

“Ký đi. Ký xong thì chúng ta chấm dứt hoàn toàn. Tôi cũng sẽ trả lại cái thứ xui xẻo này, bằng không…”

Chưa nói hết câu, chuông điện thoại vang lên, là của mẹ Cố Vân Phong.

Bà ta vừa nghe điện vừa biến sắc, cuối cùng nhìn tôi với vẻ không dám tin.



Nhìn biểu cảm đó, chắc chắn bà vừa nhận tin dữ từ công ty.

“Cái gì? Cô bắt tôi đưa tám mươi phần trăm cổ phần? Lâm Du Viên, cô điên rồi à?”

Cố Vân Phong thấy bản thỏa thuận mới thì hét lên.

“Anh đối xử với tôi như vậy, đây là cái anh phải bồi thường. Hơn nữa…”

Tôi giơ tay, làm động tác định bóp cổ con thỏ.

“Anh ký! Anh ký, Du Viên, chỉ cần em vui là được.”

Thấy tình hình không ổn, Cố Vân Phong lập tức nhượng bộ.

Không ngờ đến giờ anh vẫn còn diễn được.



Còn tôi, chẳng muốn nhìn mặt anh thêm chút nào, thẳng tay lấy bản ly hôn, tiện tay ném trả cái móc treo xui xẻo.

“Trời ơi, Du Viên, cậu đỉnh thật đấy! Cậu không biết đâu, trên mạng, từ lúc cậu đối đầu ba người nhà họ Cố, dư luận lật ngược hoàn toàn.”

“Họ đều nói cậu bình tĩnh quá, đúng chất khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ.”

Kiều Xảo – bạn thân của tôi – đứng chờ bên ngoài từ nãy, vừa thấy tôi liền ôm chặt đầy phấn khích.

“À, còn nữa, đoạn video trên mạng tớ cũng đã làm rõ rồi. Không biết Cố Vân Phong tìm đâu ra người diễn giống cậu như vậy. Rõ ràng bản thân ngoại tình, lại còn định lật ngược câu chuyện.”

Kiều Xảo vừa nói vừa đầy khinh bỉ.

“Viên Viên, cậu tốt với mình quá.”

“Đi thôi, hôm nay chị bao, uống say mới về!”



Tôi ôm lấy cổ Kiều Xảo, cùng cô ấy bước đi xa.

“Ai mà biết được?”

“Chỉ nghe nói trước khi chết, cô ta cứ lẩm bẩm gì đó về hệ thống cộng cảm.”

“Hệ thống này mà bị phá, cả hai người đều phải chết.”

“Nhưng lần này cha mẹ Cố Vân Phong coi như trả giá, con trai mất, cháu cũng không có, công ty cũng chẳng còn. Tự họ chuốc lấy thôi.”

Kiều Xảo thản nhiên nói.

“Thôi kệ, mặc kệ họ. Cuộc sống sau này của chúng ta, sẽ toàn là những ngày tốt đẹp.”

“Đúng vậy, nhất định chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc.”



Tôi và Kiều Xảo nhìn nhau cười, bắt đầu một cuộc sống mới.

(Đã hết truyện)

TRỞ LẠI 20 NGÀY TRƯỚC KHI CHẾC (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Ngày 6 tháng 6 năm 1980, tôi chết rồi.

Chết trong chính căn bếp nhà mình, vì ngạt khí ga.

Lúc hàng xóm phát hiện ra tôi, tôi đã nằm đó ba ngày.

Chồng tôi – Lâm Kiến Quốc – bảo là đi công tác lên tỉnh họp, thật ra là bỏ trốn cùng em họ tôi – Vương Tú Phương.

Cô ta dùng tên tôi để thi đại học, đậu vào trường sư phạm.

Còn tôi – một học sinh giỏi lẽ ra đã có tên trên bảng vàng – lại chết thối rữa trong căn bếp.

Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về ngày 15 tháng 5 năm 1980.

Còn hai mươi ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Còn hai mươi hai ngày nữa là đến ngày tôi chết.

Tôi ngồi bên mép giường đất, nhìn căn nhà đất quen thuộc, cảm giác như cách cả một kiếp người.

Lâm Kiến Quốc vẫn đang ở trong quân đội, Vương Tú Phương vẫn chưa đến nhà tôi “ở nhờ”.

Mọi chuyện… vẫn còn kịp cứu vãn.

Đúng lúc đó, một hàng chữ trong suốt hiện lên trước mắt tôi:

【Hệ thống trọng sinh đã kích hoạt, ký chủ có thể xem trước các đoạn tương lai】

Tôi sững người một giây, thử thầm nghĩ trong đầu: Tôi muốn xem tương lai.

Trước mắt lập tức hiện lên những hình ảnh:

【Ngày 18 tháng 5, Vương Tú Phương lấy cớ ôn thi đại học để dọn đến nhà họ Lâm】

【Ngày 20 tháng 5, Lâm Kiến Quốc về phép, cùng Vương Tú Phương vụng trộm sau lưng tôi】

【Ngày 25 tháng 5, Vương Tú Phương lấy được giấy báo dự thi và giấy chứng minh nhân dân của tôi】

【Ngày 7 tháng 6, cô ta giả danh tôi đi thi đại học】

【Ngày 6 tháng 6, tôi bị hại chết trong căn bếp】

Tôi run rẩy toàn thân khi xem đến cuối.

Kiếp trước tôi chết không rõ ràng, còn tưởng là tai nạn.

Hóa ra… tất cả đều là một âm mưu từ đầu.

Vương Tú Phương không chỉ muốn cướp chồng tôi, mà còn muốn cả tương lai, cả mạng sống của tôi.

Tôi hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.

Kiếp này, tôi sẽ không để cô ta toại nguyện.

Ngoài sân vang lên tiếng bước chân – mẹ chồng tôi đã về.

Bà đẩy cửa bước vào, sắc mặt khó chịu:

“Kiến Quốc hôm nay về, con dọn dẹp lại phòng trong đi, Tú Phương sắp đến ở vài hôm.”

“Nó phải ôn thi đại học, con đừng làm phiền nó.”

Tôi cười lạnh: “Cô ta dựa vào cái gì mà được ở nhà mình?”

Bà trừng mắt: “Tú Phương là em họ con, đến ở vài hôm thì sao? Sao con nhỏ nhen thế?”

“Vả lại, nó mà thi đậu đại học thì cũng là vinh quang của nhà mình.”

Vinh quang sao?

Họ muốn để Vương Tú Phương giả mạo tôi đi thi đại học chứ gì.

Tôi đứng phắt dậy:
“Mẹ, con không đồng ý để cô ta đến ở.”

Mẹ chồng tôi tức tối:
“Con có đồng ý hay không thì có ích gì? Đây là nhà con trai tôi, tôi nói là được!”

“Con là phụ nữ, học hành gì cho lắm? Chi bằng nhường cơ hội cho Tú Phương, nó thông minh hơn con nhiều.”

Tôi cười lạnh trong lòng.

Kiếp trước tôi quá yếu đuối, chuyện gì cũng nghe theo mẹ chồng.

Kiếp này thì không.

“Vậy mẹ để cô ta lấy con trai mẹ đi, con không hầu hạ nữa.”

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

Mẹ chồng tôi gào lên sau lưng:
“Con ranh con! Lông cánh cứng cáp rồi đấy hả!”

“Đợi Kiến Quốc về, tôi bắt nó bỏ cô cho xem!”

Tôi không buồn quay đầu lại.

Bỏ tôi à?

Tốt thôi, khỏi phải để tôi mở lời ly hôn.

Tôi ra khỏi nhà, đi thẳng đến hợp tác xã thị trấn.

Hệ thống lại hiện lên một đoạn tương lai trước mắt:

【Lâm Kiến Quốc sẽ về nhà lúc 3 giờ chiều nay】
【Vương Tú Phương đến nơi lúc 4 giờ】
【Tám giờ tối, hai người vụng trộm trong nhà kho】

Nhìn thấy những hình ảnh đó, dạ dày tôi cuộn lên từng cơn.

Kiếp trước tôi còn ngu ngốc nấu cơm cho bọn họ, để họ đóng kịch trước mặt tôi như đôi vợ chồng son.

Nghĩ lại mà thấy mình thật ngu.

Tới nơi, tôi tìm chú Trương – người quản lý ở hợp tác xã:
“Chú Trương, cháu muốn tố cáo một việc.”

Chú Trương là người chính trực, rất có tiếng nói ở thị trấn.

“Chuyện gì vậy cháu?”

“Có người đang định giả mạo người khác để thi đại học.”

Mặt chú Trương trầm hẳn xuống:
“Ai to gan như vậy?”

“Là em họ cháu – Vương Tú Phương, cùng mẹ chồng cháu.
Họ muốn để cô ta dùng tên cháu đi thi.”

Tôi kể hết toàn bộ những gì mình biết.

Chú Trương đập bàn tức giận:
“Thật vô lý! Thi đại học là chuyện lớn của quốc gia, sao có thể đùa được!”

“Cháu có chứng cứ gì không?”

“Chú giúp cháu theo dõi một chút. Bọn họ sắp hành động rồi.”

Chú Trương gật đầu:
“Việc này chú nhất định sẽ lo, không thể để họ thực hiện được.”

Rời khỏi hợp tác xã, tôi ghé tiếp đồn công an.

Trưởng đồn Vương Đại Hải là đồng đội cũ của Lâm Kiến Quốc, nhưng nổi tiếng công bằng, chính trực.

Tôi kể lại mọi chuyện một lần nữa.

Vương Đại Hải nhíu mày:
“Vợ của Kiến Quốc, cô chắc là mình không nhầm đấy chứ?”

“Chú Vương, cháu mong chú âm thầm điều tra. Nếu cháu nói sai, cháu sẵn sàng chịu trách nhiệm.”

Thấy tôi nghiêm túc, chú gật đầu:
“Được, chú sẽ để mắt đến chuyện này.”

Làm xong những việc đó, lòng tôi nhẹ đi không ít.

Kiếp này, tôi nhất định phải vạch trần hết âm mưu của họ.

Lúc tôi về tới nhà, Lâm Kiến Quốc đã có mặt.

Anh ta vẫn đẹp trai như xưa, mặc quân phục thẳng tắp, dáng đứng hiên ngang như cây tùng.

Chỉ tiếc… trong lòng lại là một đống rác rưởi.

“Vợ à, anh về rồi.” Anh ta bước lại định ôm tôi.

Tôi nghiêng người né tránh:
“Đừng chạm vào tôi.”

Lâm Kiến Quốc sững lại:
“Em sao vậy? Giận gì à?”

“Tôi không giận, chỉ thấy buồn nôn thôi.”

Mặt anh ta sầm xuống:
“Em nói gì cơ?”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ngọt xớt:
“Anh rể ~”

Vương Tú Phương đã đến.

Cô ta vẫn giữ dáng vẻ yếu đuối đáng thương như trước, xách theo một chiếc túi hành lý cũ nát.

“Chị, em đến rồi.” Cô ta cười ngọt ngào với tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm:
“Ai cho cô đến?”

Nụ cười trên mặt Vương Tú Phương lập tức cứng đờ:
“Chị… chị không hoan nghênh em sao?”

“Không hoan nghênh.” Tôi nói thẳng.
“Cút ra khỏi nhà tôi ngay.”

Sắc mặt Lâm Kiến Quốc tối sầm lại:
“Hứa Tiểu Ngư! Em sao lại vô lý như vậy! Tú Phương là em họ em đấy!”

“Em họ thì sao? Nhà em đâu phải nhà tình thương.”

Vương Tú Phương đỏ hoe mắt, nước mắt rơi lộp bộp:
“Chị, em biết chị không thích em, em đi là được mà.”

Cô ta quay người định bước ra, Lâm Kiến Quốc vội vàng kéo lại:
“Đừng đi, đây là nhà anh, anh có quyền quyết định.”

Sau đó anh ta trừng mắt với tôi:
“Hứa Tiểu Ngư, em làm sao vậy? Bình thường em hiền lành lắm mà?”

Hiền lành?

Kiếp trước tôi hiền lành đến mức bị người ta hại chết còn không biết.

Tôi nhìn thẳng vào anh ta:
“Lâm Kiến Quốc, tôi hỏi anh: người anh cưới là tôi hay cô ta?”

Lâm Kiến Quốc sửng sốt:
“Tất nhiên là em.”

“Vậy thì đuổi cô ta đi.”

Vương Tú Phương khóc to hơn:
“Anh rể, em thật sự có thể đi mà, em không muốn khiến chị khó xử.”
“Em đến nhà khách ở cũng được, dù tốn tiền nhưng em không muốn ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng hai người.”

Diễn xuất thật tốt.

Kiếp trước tôi bị chính bộ mặt đáng thương này lừa cho xoay như chong chóng.

Lâm Kiến Quốc xót xa nói:
“Ở nhà khách gì chứ, nhà rộng thế này, thêm một người cũng chẳng sao.”
“Tiểu Ngư, em đừng trẻ con nữa.”

Trẻ con à?

Tôi nhìn cặp đôi chó má trước mắt, cười lạnh trong lòng.

“Được thôi, cô ta muốn ở lại, vậy tôi đi.”



Bình luận