Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bỏ Trốn 18 Lần, Vẫn Không Thoát Khỏi Anh

Chương 11



Nhưng lần này, đã hai tháng không gặp.

Cơ thể tôi nhớ anh đến phát điên.

Chu Doãn Đông bế tôi lên giường.

Chiếc váy ngủ ren mỏng trên người tôi như nước chảy, trượt khỏi vai.

Nhưng giây tiếp theo, vạt váy dài lại bị anh kéo phủ lên mặt tôi.

Nụ hôn của Chu Doãn Đông tiếp tục dừng lại ở cổ tôi,

Rồi trượt dần xuống những đường cong mềm mại đang run lên vì khát khao.

Anh dừng lại ở phần bụng dưới của tôi – nơi còn chưa lộ rõ dấu vết của sự sống.

Từng chút một, anh nhẹ nhàng hôn lên.

Cho đến khi, như đang uống từ một dòng suối trong.

Tim tôi đập thình thịch.

Nhưng tôi lại thẹn thùng đến mức không dám kêu, không dám thở mạnh.

Chỉ có thể khẽ khàng nức nở, thì thầm gọi tên anh.

Lặp đi lặp lại.

Cơ thể lâu ngày không được vuốt ve, làm sao chịu nổi sự dịu dàng như mưa xuân thế này.

Chỉ vài phút sau, tôi đã khóc, van xin anh dừng lại.

Chu Doãn Đông ngừng động tác, ôm tôi vào lòng vỗ về.

Tay tôi đan chặt vào bàn tay lớn của anh, cùng nhau đặt nhẹ lên bụng.

Thật kỳ diệu.

Nơi đây đang nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ.

Trong người nó, chảy là dòng máu của tôi và anh.

Khoảnh khắc đó, mắt tôi nóng lên, nước mắt tuôn xuống không kìm được.

“Chu Doãn Đông, em không thích Tống Chiêu Nhiên.”

“Hồi nhỏ chỉ coi anh ấy như anh trai.”

“Lớn lên rồi… cũng chưa từng nảy sinh tình cảm nam nữ.”

“Nếu em thực sự thích anh ấy…”

Tôi cười nhẹ, ngửa mặt hôn anh: “Anh có tin không, em đã sớm chết rồi.”

“Căn bản chẳng thể đợi đến ngày gặp được anh ở nhà họ Tiết.”

Anh thường bảo tôi yếu đuối, hay làm nũng.

Nhưng anh đâu biết,

Trong xương tủy tôi là một sự bướng bỉnh đến cố chấp.

Nếu tôi từng yêu một người đàn ông khác,

Thì dù có chết, tôi cũng không bán thân mình cho người lạ.

Nếu tôi thật sự không yêu anh,

Sao tôi bỏ trốn mười tám lần mà lần nào cũng quay lại?

Chu Doãn Đông đặt gối mềm dưới người tôi, cẩn thận bảo vệ bụng bầu.

Anh vẫn rất căng thẳng, liên tục hỏi tôi có khó chịu không.

Đúng là có chút không thoải mái thật.

Dù gì cũng cứ treo lơ lửng như vậy, không thể thoả mãn hoàn toàn, làm sao mà dễ chịu được?

Tôi cắn môi, chịu đựng sự cồn cào trong người.

Rồi đưa tay vòng ra sau ôm cổ anh.

“Chồng ơi, Yên Yên yêu anh.”

“Yên Yên mãi mãi yêu anh, mãi mãi không rời xa anh…”

Động tác của Chu Doãn Đông khựng lại một nhịp.

Ngay sau đó lại là sự chiếm đoạt dồn dập như vũ bão.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn giữ lại một chút lý trí.

“Tiểu Yên.”

“Anh còn yêu em hơn.”

Chu Doãn Đông đan chặt tay tôi trong tay anh.

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên ngón tay tôi — nơi đang đeo nhẫn đính hôn.

Tôi cũng nhìn thấy chiếc nhẫn đơn giản, tinh tế trên tay anh.

Nhưng chỉ nhìn một cái, đã như bị bỏng, vội vàng quay mặt đi.

Bởi vì không lâu trước, chính chiếc nhẫn ấy, cùng với ngón tay anh,

Đã để lại dấu vết sâu đậm trong nơi tôi chưa từng để ai chạm tới.

Một dấu vết khiến tôi mê muội, chìm đắm.

Tôi nghĩ…

Có lẽ cơ thể tôi đã yêu Chu Doãn Đông từ trước cả trái tim tôi.

Chỉ là… tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết bí mật đó.

Kẻo… lại khiến anh kiêu ngạo thêm nữa.

(Toàn văn hoàn).

(Đã hết truyện)

#LE01 - Đừng Gọi Tôi Là Phu Nhân (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Hứa Thanh Nhã đứng trước gương, tay run rẩy cầm que thử thai. Hai vạch đỏ hiện rõ, tim cô đập thình thịch vì hạnh phúc. Cô đã chờ khoảnh khắc này suốt ba năm hôn nhân với Lục Trạm – người đàn ông cô yêu hơn cả mạng sống. Cô mỉm cười, tưởng tượng cảnh anh ôm cô, hứa sẽ cho con họ một mái ấm trọn vẹn.

Nhưng khi cô bước vào phòng khách, điều chờ đợi cô không phải vòng tay ấm áp, mà là một tờ giấy lạnh lùng trên bàn. Đơn ly hôn.

Lục Trạm ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh như băng. Bên cạnh anh là Tống Đình Đình – người phụ nữ mà anh gọi là “bạch nguyệt quang”. Cô ta mặc váy trắng, nụ cười kiêu ngạo như nữ hoàng chiến thắng.

“Thanh Nhã, Đình Đình đã trở lại. Em không còn giá trị nữa.” Lục Trạm nói, giọng đều đều như đang đọc báo cáo tài chính. “Ký đi, rồi rời khỏi đây. Nhà họ Lục không cần em.”

Thanh Nhã cảm thấy máu trong người như đông lại. Cô nhìn người đàn ông cô yêu suốt năm năm, người từng hứa sẽ cho cô cả thế giới. Giờ đây, anh nhìn cô như một món đồ đã qua sử dụng.

“Anh… nói gì?” Cô thì thầm, tay vô thức đặt lên bụng.

Tống Đình Đình cười khẩy, bước tới gần cô: “Chị Thanh Nhã, chị không nghe rõ sao? Trạm nói chị vô dụng rồi. Chị nhìn lại mình xem, suốt ngày quanh quẩn trong bếp, có gì xứng với anh ấy đâu?”

Cô ta ghé sát tai Thanh Nhã, giọng ngọt ngào nhưng độc ác: “Đừng trách Trạm. Anh ấy chỉ cần tôi thôi. Chị, chỉ là cái bóng tạm thời.”

Cửa phòng bật mở, mẹ Lục bước vào, ánh mắt khinh miệt: “Hứa Thanh Nhã, cô còn đứng đây làm gì? Cút ra khỏi nhà tôi! Loại đàn bà vô dụng như cô, nếu không nhờ con trai tôi thương hại, giờ đã đi ăn xin rồi!”

Thanh Nhã nắm chặt que thử thai trong tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến rỉ máu. Cô muốn hét lên, muốn nói rằng cô đang mang thai đứa con của Lục Trạm, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô nghẹn lại.

“Lục Trạm, anh thật sự không cần tôi nữa?” Cô hỏi, giọng run rẩy.

Anh không nhìn cô, chỉ gật đầu: “Ký đi. Đừng làm mất thời gian.”

Cô cười cay đắng, nước mắt lăn dài trên má. Cô cầm bút, ký tên mình lên tờ giấy, từng nét chữ như dao cắt vào tim. Nhưng khi đặt bút xuống, cô nhìn thẳng vào mắt Lục Trạm: “Anh sẽ hối hận.”

Mẹ Lục cười lớn: “Hối hận? Cô mơ à? Một đứa con gái không cha không mẹ, không tiền không thế, rời khỏi nhà họ Lục thì chỉ có nước chết!”

Thanh Nhã không đáp. Cô lặng lẽ thu dọn hành lý, chỉ mang theo vài bộ quần áo và chiếc vòng cổ mẹ để lại. Trước khi rời đi, cô nhìn lại căn biệt thự – nơi cô từng đổ mồ hôi và nước mắt để xây dựng.

Tống Đình Đình đứng bên cửa, giọng mỉa mai: “Chị Thanh Nhã, cảm ơn chị đã giữ chỗ cho tôi. Từ giờ, tôi sẽ là phu nhân nhà họ Lục.”

Thanh Nhã quay lại, ánh mắt lạnh như băng: “Phu nhân? Cô không xứng.”

Cô bước ra khỏi cổng, trời đổ mưa tầm tã. Que thử thai trong túi áo bị mưa làm ướt nhòe, nhưng Thanh Nhã không khóc nữa. Cô nắm chặt tay, thì thầm: “Con à, mẹ sẽ cho con một cuộc sống tốt. Và những kẻ đã hại mẹ, sẽ phải trả giá.”



Bình luận